Ta Có Dược A!

Chương 168

Edit: Cám

Công Nghi Thiên Hành suy nghĩ.

Hôm nay trên đường trở lại Kình Vân đại lục, trên phi thuyền không gặp qua người khác, nếu nói là bị tính kế, chỉ có thể ở trong thị trấn. Nơi đó người đến người đi, bọn họ cũng qua lại rất nhiều chỗ......

Qua một lát, Công Nghi Thiên Hành nói: "A Tá, y phục cùng vật dụng chúng ta mua hôm nay, đệ đều xem qua một chút, coi có phải có người động tay động chân chỗ này hay không."

Cố Tá cả kinh: "Đại ca hoài nghi....."

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi gật đầu: "Nếu người nọ có thể ẩn náo tập kích trên đường, sớm thu được tin tức âm thầm quấy phá trong thị trấn cũng có khả năng. Để nửa vạn nhất, vẫn nên tất cả đều vật mới mua kiểm tra qua mới tốt."

Cố Tá sáng tỏ: "Ta sẽ cẩn thận kiểm tra."

Hai người sau khi quyết định, Cố Tá liền đi vòng quanh Công Nghi Thiên Hành hai vòng. Tuy rằng hắn cảm thấy lấy thực lực đại ca, hẳn là không có gì dưới Thoát phàm cảnh tiếp cận mà y không phát hiện –– trên cơ bản Thoát Phàm cảnh không cần làm loại chuyện này, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút.

Không ngoài Cố Tá dự kiến, trên người Công Nghi Thiên Hành hoàn toàn không có vấn đề gì.

Kế tiếp, nên kiểm tra số đồ vật kia.

Trên cơ bản là Công Nghi Thiên Hành trả tiền mua sắm, rất nhiều đồ đều trực tiếp thu vào Phương Thốn Bố, đưa cho đám người Long Tam bảo quản, sau khi trở về thì tiến hành phân chia. Lúc này, Cố Tá đem Thiên Long Vệ tập hợp lại, để bọn họ đem tất cả đồ vật đưa ra. Đồng thời, nhóm con cháu Công Nghi gia tự mình thu giữ đồ đạc cũng được gọi tới.

Mọi người cảm thấy rất kì quái, bọn họ hiện tại còn đang nghe Long Nhất Long Nhị phổ cấp kiến thức đó, vừa mới tách ra không bao lâu, bây giờ lại tập hợp lại nữa rồi?

Công Nghi Thiên Hành cũng không giấu giếm bọn họ, đem phân tích trước đó của mình cùng Cố Tá nói ra.

Mọi người nghe xong, biểu tình thay đổi.

Công Nghi Thiên Dương có chút lo lắng: "Chúng ta nhanh chóng đem đồ mới mua đều lấy ra đi."

Tất cả đều không dám chậm trễ.

Quá trình kiểm tra được Cố Tá dùng tinh thần thực cường đại nhất tiến hành, hắn thân mang trọng trách, cũng không dám thiếu cảnh giác, dứt khoát ngồi xổm trước đống tài nguyên, đem tinh thần lực khuếch tán rộng ra, đem tất cả đồ vật bao vây lại, mỗi một món đồ đều tinh tế tìm tòi, cẩn thận kiểm tra.

"Cái này không có việc gì...."

"Cái này cũng không có gì không ổn..."

"Này này đó.... Cũng...."

Từng xác nhận sau khi được lập lại, Cố Tá kiểm tra đến y phục, mà lúc này tinh thần lực mới chạm vào, lập tức phát hiện không thích hợp –– rõ ràng vật liệu may mặc cùng thủ công thậm chí là năng lực phòng ngự đều không tồi, nhưng vì sao chỉnh thể lại khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái?

Cố Tá trong lòng ngưng trọng.

Sau đó, hắn đem kiệm y phục đầu tiên đặt sang một bên, kiểm tra vài kiện còn lại.... Không được, vẫn có chút quái dị. Năm lần bảy lượt kiểm tra xuống, cư nhiên đống y phục này, tất cả đều cho người ta cảm giác nhàn nhạt không thoải mái!

Cố Tá không khỏi ngẩng đầu, nhìn địa ca nhà mình.

Công Nghi Thiên Hành dò hỏi: "A Tá, làm sao vậy?"

Cố Tá biểu tình có chút nghiêm túc: "Y phục này khẳng định có vấn đề."

Công Nghi Thiên Hành như suy tư: "Nếu là y phục..... A Tá có thể suy nghĩ một chút đến phương diện "truy tung" cùng "thương tổn" một chút, xem có thể tìm ra manh mối gì không."

Cố Tá gật đầu: "Đại ca yên tâm."

Hắn cũng không tin hắn có nhiều sách đạo cụ như vậy, thông hiểu nhiều tri thức như vậy, trên phương diện luyện dược có thể tùy tiện qua mặt hắn ư!

Rất nhanh, Cố Tá liền trong đầu lật tung hết những thứ mình biết.

Dù đối phương dùng thủ đoạn gì, khẳng định cũng sẽ không vượt qua phạm trù Nhân Cấp, hơn nửa có hơn phân nửa là dược vật ––– nếu là phương pháp quỷ dị khác, khẳng định sẽ có cần có nhiều gian sắp đặt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi bọn họ dạo quanh thị trấn đó thì không thể dễ dàng xuống tay được.

Khả năng nhất chính là bọn họ lẻn vào tiệm quần áo rồi bắt đầu tính kế, chỉ không biết là tiệm quần áo kia vốn là sản nghiệp của kẻ tính kế hay là chỉ là yểm hộ.

Cố Tá vừa nghĩ, hành động cũng không chậm. Hắn dùng tinh thần lực bao trùm lên kiện y phục, còn dùng chóp mũi ngửi ngửi, cẩn thận phân biệt mùi hương hỗn hợp bên trên, tìm kiếm manh mối.

Đám người tính kế cũng không nghĩ tới được một đệ tử nội môn mới đến cư nhiên lại có thể phát hiện ra vấn đề.

Đại khái qua mười lăm phút, Cố Tá mới chậm rãi thở ra.

Công Nghi Thiên Hiểu nhịn không được hỏi: "Cố dược sư, có phát hiện rồi phải không?"

Đám người Công Nghi Thiên Dương cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn qua.

Công Nghi Minh Hà thò đầu ra: "A Tá ca ca, nói cho chúng ta biết với, có được không?"

Cố Tá nhìn Công Nghi Thiên Hành, thấy y cũng không ngăn cản, trong lòng liền minh bạch, đây là muốn các đệ muội cùng tộc có thể hiểu rõ nhân tâm hiểm ác, phải biết cách phòng bị. Vì thế, hắn gật đầu, giải thích: "Người này rất giảo hoạt, bên trên có hai loại bột phấn, "thù ti phấn" và "Phong Ma Đan". Cái trước vốn dĩ là một loại Quỷ Đan, thời điểm luyện chế cần một loại tơ nhện, nếu đem Quỷ Đan này nghiền nát thành bột rãi trên người khác, lợi dụng tơ nhện trong đó lại dùng nhện sống cảm ứng phương vị bột phấn, truy tìm dấu vết đối phương. Mùi hương thù ty phấn cực kì nhỏ, Võ giả dưới Thoát Phàm cảnh cơ hồ không thể phát hiện ra."

Nghe đến đoạn này, nhóm con cháu Công Nghi gia trợn mắt há mồm.

Công Nghi Minh Hà cực kì hứng thú: "Vậy còn loại khác gì sao?"

Cố Tá nhìn nàng cười cười, tiếp tục giải đáp: "Phong Ma Đan được xem như một loại Độc Đan, nếu cho người ta ăn vào, sẽ khiến người nổi điên tử vong, hoang thú ăn vào, có thể làm chúng điên cuồng, hơn nữa Phong Ma Đan này đối với hoang thú có lực hấp dẫn rất lớn, một khi loại đan dược này lộ ra, hoang thú gần đó sẽ tụ tập lại. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, nếu đem Phong Ma Đan nghiền thành phấn rãi lên người, mùi vị sẽ phi thường thanh đạm, người khác vô pháp phát hiện. Chỉ là nếu Võ giả vận động kịch liệt, một khi mồ hôi trên người chảy ra kết hợp cùng bột phấn Phong Ma Đan, mùi vị sẽ biến thành một loại máu tươi nhàn nhạt ––– Võ giả sẽ nghĩ rằng đó là mùi máu của hoang thú bị mình giết chết, nhưng đối với hoang thú mà nói, đó chính là kịch liệt dụ dỗ a."

"Bởi vậy, Phong Ma Đan là thứ đồ chơi tuyệt hảo dùng để đối phó Võ giả dưới Thoát Phàm cảnh, thường thường Võ giả bị rãi bột phấn lên người, chỉ cần ra ngoài rèn luyện, liền sẽ thi cốt vô tồn." Nói đến đây, trong mắt Cố Tá hiện lên tia khó chịu: "Chỗ đáng giận nhất là, nếu chỉ hạ đơn độc một thứ bột phấn Phong Ma Đan hoặc là thù ty phấn thôi, mặc dù mùi hương thanh đạm, nhưng Luyện dược sư cẩn thận một chút cũng có thể phát hiện ra, mà một khi đem hai thứ này kết hợp lại, mùi vị không biết thế nào lại triệu tiêu hoàn toàn, đến nỗi Luyện dược sư cũng không thể phát hiện ra, ngay cả Võ giả dưới Thoát Phàm cảnh cũng khó mà phát hiện! Chính là đối với khứu giác hoang thú lại không ảnh hưởng. Người đang nhắm vào chúng ta, thật sự rất độc ác!"

Nếu không phải Cố Tá cùng Luyện dược sư bất đồng, hắn cùng Công Nghi Thiên Hành lại vô cùng nhạy bén, lấy độc kế này, bọn họ rất có thể bị ám hại thành công rồi.

Sau khi nghe xong, Công Nghi Minh Hà cắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi: "Nếu A Tá không có phát hiện ra, thời điểm chúng ta mặc y phục này ra ngoài rèn luyện, liền sẽ dưới tác dụng của Phong Ma Đan, bị đàn hoang thú gặm cắn đến thi cốt vô tồn?"

Cố Tá gật gật đầu: "Thù ty phấn cũng có thể giúp bọn họ lần theo dấu vết mà đến, dù chỗ đó không có hoang thú, bọn họ có khả năng sẽ theo dõi, xuống tay ám hại."

Vài người Công Nghi Thiên Dương cũng lộ ra tức giận.

Quá đáng giận!

Lúc này, Công Nghi Thiên Hành cũng đột nhiên mở miệng: "Đây chính là bẫy trong bẫy. Thù ty phấn cùng Phong Ma Đan chỉ là ám chiêu, kế tiếp chính là quang minh chính đại ám sát, ngược lại chính là che lấp ám chiêu phía trước."

Cố Tá nín thở: "Cho nên nói, trong tình huống bình thường sau khi bị ám sát, liền sẽ đem tinh lực tập trung điều tra người ám sát, đặc biệt vụ ám sát kia đơn giản thô bạo, hiển nhiên có chút vấn đề, chúng ta nếu nghi ngờ, liền sẽ tiến hành nghiên cứu điều tra sâu chuyện này, sẽ dễ dàng xem nhẹ bỏ qua y phục."

Công Nghi Thiên Hành gật đầu: "Chuyện này có lẽ cùng một người lên kế hoạch, cố tình dựng lên hồi ám sát vụng về, thật ra là tiến hành song trọng kế tinh vi. Hoặc cũng có khả năng người lên kế hoạch ám sát kia là kẻ lỗ mãng ngu xuẩn, còn kẻ tính kế tinh vi chỉ âm thầm hạ ám chiêu mà thôi."

Mấy người Công Nghi Thiên Dương nghe được, đều kinh tâm động phách.

Nếu là người trước, người nọ tính kế quả thật thâm sâu! Mà nếu là người sau.... Người nọ không chỉ mưu kế thâm sâu, còn tìm được cả dê thế tội. Cho dù thành công hại chết bọn họ, cũng không thể biết nguyên do, xong việc nếu có người điều tra, tất cả bằng chứng đều chỉ hướng về kẻ ngu xuẩn trực tiếp ám sát người thôi!

Cố Tá nhíu mày: "Đại ca cảm thấy là loại nào?"

Công Nghi Thiên Hành cười: "Nếu là ta, tự nhiên cảm thấy loại thứ hai thông minh hơn chút."

Cố Tá 囧

Bất kể lại là loại nào, cũng không sao cả.

Dù sao ám chiêu đã bị bọn họ phát hiện, thời điểm điều tra liền sẽ cùng tra hai đầu, nếu đã vậy, tột cùng là loại nào đi nữa cũng có sao đâu? Sau khi tra được, tất cả đều sẽ minh bạch.

Hơn nữa, nếu kẻ chủ mưu phía sau là Lục Cửu Tư....

Trước đó bọn họ đã hoài nghi hắn, chỉ là hồi ám sát quá vụng về, mới còn do dự nghi vấn, hiện tại đã kéo tơ lột kén, sau khi phơi bày ám chiêu, cảm thấy khả năng là hắn lại lớn hơn nhiều.

Lấy tâm tư kín đảo của hắn, thật sự có khả năng làm nên kế hoạch như vậy!

Như vậy, hiện tại có lẽ bọn họ nên đặt tâm tư chủ yếu lên trên "Người chịu tội thay" đã được chuẩn bị tốt? Chỉ là vấn đề hiện tại trở thành: Lục Cửu Tư tâm tư khó lường, nhưng người dùng thủ đoạn ám sát chứng minh đối với bọn họ có sát ý..... Đến tột cùng là ai, lại căm hận bọn họ như vậy?

Nhóm Công Nghi Thiên Dương thiếu chút nữa vừa đến đã bỏ mạng, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ trong lòng, đối với người phía sau màn cũng nhiều hơn căm ghét, thời điểm Công Nghi Thiên Dương nhìn đến huynh trưởng của mình, nhịn không được hỏi: "Đại ca, hiện tại chúng ta phải làm sao?" Lại hỏi Cố Tá: "A Tá ca, phần y phục đó nên xử lí sao cho thỏa đáng?"

––– mấy thứ đan dược trên đó, cũng không thể tùy tiện giải quyết lung tung được.

Công Nghi Thiên Hành nói: "Tương kế tựu kế, y phục này tạm thời không thể xử lí được."

Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành coi như có chút ăn ý, liền nói: "Đại ca yên tâm, hai loại đan dược này tuy có chút lạ, nhưng ta có thể quyết được."

Công Nghi Minh Hà tò mò nhìn Cố Tá: "A Tá ca ca, huynh muốn làm như thế nào?"

Công Nghi Thiên Dương nghe vậy, thấp giọng trách cứ: "Minh Hà!"

Công Nghi Minh Hà tức khắc ngậm miệng. Nàng nhớ tới, thủ đoạn Luyện dược sư trước giờ đều bảo mật, nàng hỏi như vậy, thật sự có hiềm nghi nhìn trộm. Bởi vậy nàng kiền áy náy nói: "A Tá ca ca, ta không phải cố ý...."

Đồ vật này nọ trong tay Cố Tá có rất nhiều, hà tất gì phải tính toán chi li? Hắn lắc đầu nói: "Không có gì, vừa lúc cũng muốn nói qua cho các ngươi biết." Hắn nghiêm mặt, nghiêm trang nói: "Thiên Dương các ngươi muốn nghe thì nghe, nếu về sau gặp phải chuyện như vậy, tự mình phòng bị cho tốt."

Đám người Công Nghi Thiên Dương, Công Nghi Thiên Ấn không nghĩ còn có chỗ tốt như vậy, hai mắt tỏa sáng, tuổi nhìn không lớn, giờ phút này lại có chút lão thành, rất có khí chất thiếu niên lang.

"Chúng ta chăm chú lắng nghe!"

Tươi cười trên mặt Công Nghi Minh Hà cũng càng thêm xinh đẹp.

Cố Tá thanh thanh giọng nói, bắt đầu giảng bài: "Thù ty phấn cùng Phong Ma Đan là một loại đan dược lạ trong Đan dược Nhân cấp rất ít người biết đến, là thủ đoạn dùng để ám hại người khác không thể tốt hơn. Bất quá giải pháp cũng tương đối dễ dàng. Khi có người đem chúng rãi trên quần áo người bị hại, chỉ cần đem quần áo cởi ra, ngâm vào trong Thanh Huyết Đan được nước sôi hòa tan, đại khái qua hai canh giờ, có thể hoàn toàn giải trừ tác dụng của nó. Nếu thuốc bột vô ý dính vào da thịt, cũng dùng nước thuốc đó chà lau, sau đó tắm lại vài lần là được."

Công Nghi Minh Hà nhịn không được hỏi: "A Tá ca ca, hai loại đan dược này đều dùng giải pháp giống vậy sao?"

Cố Tá gật đầu: "Đúng vậy, cũng không biết là do trùng hợp hay là người sáng tạo hai loại đan dược cố ý thiết trí như vậy, giải pháp chính là đơn giản như thế đó."

Công Nghi Thiên Dương một chút liền hiểu: "Cho nên, hiện tại cần phải có Thanh Huyết Đan?"

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười nhìn Cố Tá.

Cố Tá chạm mắt đối phương, có chút ngượng ngùng nói: ".... Ừ, ta sẽ luyện chế." Lại bổ sung nói: "Dược liệu cũng tương đối bình thường."

Nhóm con cháu Công Nghi gia đều yên lòng.

Nhưng mà, Công Nghi Thiên Ấn đã trở nên trầm ổn đột nhiên mở miệng: "Cố dược sư, tác dụng Thanh Huyết Đan chỉ có thể làm giải dược của hai loại thuốc bột kia thôi sao?"

Cố Tá cười cười nhìn hắn có chút tán thưởng: "Thanh Huyết Đan ý nghĩa như tên, là đan dược có thể thanh trừ máu độc. Đơn giản mà nói, cũng là một loại Thanh Độc Đan, nếu ngày thường dùng ít nhiều, cũng có thể thanh trừ tạp chấp trong máu đó."

Công Nghi Thiên Dương lại tìm ngay trọng điểm: "Thanh Huyết Đan chẳng lẽ không có tạp chất?"

Cố Tá trả lời: "Có." Sau đó hắn dừng một chút: "Nhưng nó có thể thanh trừ phần lớn tạp chất do đan dược khác để lại, dù chính nó cũng để lại chút tạm chất, nhưng so với tạp chất cũ ít hơn rất nhiều."

Nhóm con cháu Công Nghi gia nghe xong, đều đã hiểu.

Cái này.... Cũng có chút đạo lí nha.

Nhất thời tĩnh lặng.

Sau đó, Công Nghi Thiên Hành nói: "Các ngươi đem đồ để lại, từng người tan đi, chờ A Tá đem tất cả xử lí xong, sẽ gọi các ngươi tới nhận lại."

Đám người Công Nghi Thiên Dương không hề dị nghị:

"Vâng, đại ca."

"Tuân mệnh, đường huynh!"

Chúng con cháu Công Nghi gia tan đi, mấy người Thiên Long Vệ vẫn còn ở lại.

Công Nghi Thiên Hành nói: "Long Tam Long Tứ, sau này hai ngươi nghe mệnh lệnh Long Nhất, Long Ngũ Long Lục, các ngươi đi theo Long Nhị. Long Thất, từ nay ngươi đi theo bên người bảo hộ A Tá."

Năm người Thiên Long Vệ nửa quỳ trên đất, cúi đầu cung kính đáp ứng.

Long Nhất Long Nhị cũng lập tức lĩnh mệnh.

Cố Tá biết Long Nhất Long Nhị ở đâu đã lâu, về sau sẽ được giao trọng trách, nếu cứ như trước kia luôn đi theo hắn, như vậy không tốt. Cho nên tuy rằng hắn cùng Long Nhị đã tương đối thân thuộc, hiện tại thay Long Thất, cũng không có gì không tốt. Hơn nữa sau này danh ngạch nhiều hơn, Thiên Long Vệ dần dần cũng sẽ được đưa đến tông môn, người bên hắn sẽ còn đổi dài dài.

Vì thế hắn liền tỉ mỉ đánh giá Long Thất, vẫn là một thanh niên cao lớn nghiêm túc, tuổi tác so với Long Nhất Long Nhị nhỏ hơn một chút..... Nhóm Thiên Long Vệ tướng mạo bất đồng, nhưng tính tình đại khái như từ một khuôn đúc ra, trầm ổn an tĩnh, không vội không táo* (huyên náo, ồn ào).

Cố Tá cũng chỉ có thể thở dài.

Đại ca hắn, thật đúng là biết dạy dỗ người a –– ít nhất hắn cảm thấy, chờ bọn Long Tam hiểu được hết tình huống trong tông môn xong, cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trở thành phụ tá đắc lực của đại ca.

Thiên Long Vệ, đúng là dùng tốt nhất.

Sau đó, mệnh lệnh thứ hai được Công Nghi Thiên Hành ban xuống: "Long Nhất, ngươi dẫn theo Long Tam Long Tứ đi điều tra việc ám sát. Còn về ám chiêu thù ty phấn kia, nếu người nọ làm vậy, liền sẽ không dễ phát giác, có thể tạm thời án binh bất động, tạm thời gác lại để ngày sau câu cá lớn."

Cố Tá nháy mắt hiểu ngay.

Trước mắt đại ca là muốn làm tạo ra hành động giả cho người sau màn kia nhìn.

–– nói trắng ra là lừa dối lẫn nhau.

Công Nghi Thiên Hành nói với Long Nhị: "Ngươi dẫn theo hai Thiên Long Vệ, đi mua một ít dược liệu."

Cố Tá hiểu ý Công Nghi Thiên Hành, đúng lúc chen vào nói: "Dược liệu luyện chế Thanh Huyết Đan trong kho tích trữ đã có bảy vị, vẫn còn thiếu hai vị, ta nơi này lại khai một ít đơn tử, các ngươi đi mua nhiều thứ chút, che giấu tai mắt."

Công Nghi Thiên Hành biểu tình nghiêm túc: "Lúc mua cần phải cẩn thận, không thể để người khác phát hiện ra dùng để luyện chế Thanh Huyết Đan."

Cố Tá nghĩ nghĩ nói: "Đại ca không cần quá lo lắng, trước đó ta có nói, dược liệu luyện chế Thanh Huyết Đan rất bình thường, hai vị bị thiếu kia trùng hợp có trong đơn tử Tham Tuyết Đan, dược liệu còn lại chỉ cần mua cùng phân lượng với hai vị kia là được, trên cơ bản đại đa số Luyện dược sư đều sẽ cho rằng phương thuốc này chủ yếu là để luyện chế đan dược bổ huyết. Chờ khi khái trương Dược Sinh Đường, lại tung ra bán Tham Tuyết Đan, sẽ không làm người chú ý."

Công Nghi Thiên Hành gật đầu: "Nếu là vậy, thì không thể tốt hơn."

Sau khi quyết định, nhóm Thiên Long Vệ lĩnh mệnh rời đi.

Cố Tá tính toán một chút, trước nên luyện chế vài loại đan dược khác tránh ngượng tay ––– dù sao mấy ngày trên phi thường cũng không thể luyện dược, lo lắng sẽ làm hỏng việc.

Không bao lâu, Long Nhị mang theo dược liệu trở về, Cố Tá lại chui vào luyện dược phòng của mình, trong thời gian ngắn ngủi, đã luyện chế đủ Thanh Huyết Đan.

Theo sau, ba nhóm ba người Long Nhị hành động, rất nhanh đem tất cả quần áo giặt sạch một lần, khôi phục như lúc ban đầu, không còn bị ảnh hưởng.

Nhưng bởi vì thủ đoạn người phía sau màn quá làm người khác chán ghét, Cố Tá mím môi, đem nước thuốc cùng độc tố được ngâm ra tiến vào luyện dược phòng, không biết thế nào lại lăn lộn một phen, làm ra một loại bột phấn mới. Loại bột phấn có tác dụng nhất định như thù ty phấn, đồng thời cũng có thể làm cho con nhện kia không ngừng tìm kiếm, đồng thời tiếp cận, yên lặng làm con nhện phát cuồng.

Mà con nhện một khi phát cuồng.... Cũng sẽ làm cho người theo dõi kia rót một bụng mơ hồ.

Cố Tá coi như từ một phương thuốc Quỷ đan cân nhắc ra một kiểu Quỷ Đan mới, tuy không thể gọi là có sáng tạo, nhưng vẫn có chút cảm giác thành tựu.

Công Nghi Thiên Hành sau khi được Cố Tá chia sẻ câu chuyện, không khỏi vươn ngón tay véo véo một bên mặt hắn, nói: "A Tá làm tốt lắm."

Có loại thuốc bột này, bọn họ có thể nắm thế chủ động.

Cố Tá được khen, nhịn không được lại khoe ra một loại "Giải dược" ngụy trang thuốc bột, sau khi rãi lên người, trong vòng ba giây lập tức tiêu trừ, hiệu quả nhanh tuyệt đối an toàn.

Công Nghi Thiên Hành thấy thế, lại xoa xoa đầu hắn, vỗ vỗ vai hắn, hết sức cổ vũ.

Sự tình phía sau liền đơn giản.

Bởi vì Cố Tá đem tất cả thành quả của mình triển lãm ra trước mặt Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi Thiên Hành lần nữa tập hợp đủ người, để Cố Tá phát cho bọn họ một ít đồ vật phòng thân.

Tỷ như nói luyện chế ra một loại thuốc bột mới cùng dạng với Thanh Huyết Đan, tỷ như đan dược phòng thân Ích Khí Đan, Hồi Xuân Đan, Tham Tuyết Đan, Thanh Độc Đan, tỷ như cái loại có thể làm choáng hoang thú Thú Mê Vụ, tỷ như Quỷ Đan ném ra có thể nổ mạnh văng độc lên người, hoặc là có tác dụng sát thương cực đại..... Dù sao có thể có, có thể nghĩ đến, đều đã trang bị đầy đủ cho nhóm con cháu Công Nghi gia.

Còn nhóm Thiên Long Vệ cũng được gọi đến phát trang bị, bao gồm những loại ở trên, còn có rất nhiều thứ không thể để người khác biết, đó chính là chuyện khác.

Thấy được nhiều "thứ tốt" như vậy, nhóm người Công Nghi Thiên Dương không thể nghi ngờ càng thêm kiên định một điểm.

Đó chính là ––– Luyện dược sư quả nhiên đều không dễ chọc.

Ít nhất là do đại ca hắn nuôi, tuyệt đối là không dễ chọc...

Ngoại trừ mấy thứ Cố Tá cho, Công Nghi Thiên Hành tự mình bỏ ra không ít.

Tỷ như một ít quyển sách thường thức trong tông môn, tỷ như một ít điểm cống hiến, tỷ như từ phòng chế tạo vũ khí tông môn, tỷ như thuộc tính võ kỹ mỗi người bọn họ nên nhằm vào.

..... Tâm pháp tạm thời thì không có.

Bởi vì Công Nghi Thiên Hành trước đó chỉ mới dạo quanh ở tầng thứ nhất, đúng là xem qua không ít "bất nhập lưu tâm pháp", nhưng cấp bậc càng cao, y tạm thời còn chưa xác định được tâm pháp thích hợp.

Công Nghi Thiên Hành cho rằng, nếu không thể cải tiến ra loại thích hợp với từng người, y mới đi đổi lấy một ít công pháp phẩm cấp cao, nhưng hiện giờ y còn có thể thử nhiều lần, không cần khinh suất để đám tam đệ đổi mới tâm pháp.

Đám người Công Nghi Thiên Dương đi theo Long Nhất Long Nhị học tập rất nhiều chuyện trong tông môn, coi như có chút vốn liếng, đều nóng lòng muốn thử.

Bọn họ cũng muốn biết, dựa vào thực lực chính mình, có thể lĩnh ngộ được ra sao.

Một nơi khác, Long Nhất trở về thông báo tin tức.

Đáng tiếc, cũng không phải là tin gì tốt.

Bởi vì Công Nghi Thiên Hành hạ lệnh muốn Long Nhất đi điều tra chuyện nửa đường bị ám sát, bên trong Phương Thốn Bố người kia có lệnh bài thân phận, trong thời gian ngắn ngủi, liền tra được thân phận nhóm người kia.

Nhưng tra được thân phận bọn họ thì có ích lợi gì? Sau lưng bọn họ tất nhiên có người, mà theo điều tra người này ngày thường rất điệu thâp, cũng không có gút mắt cùng thế lực gì cả, trong thời gian ngắn tự nhiên không thể tra ra manh mối gì. Chỉ là bày ra thế trận này, nếu có thể làm cho người kia lộ ra chút sơ hở, cũng rất tốt.

Công Nghi Thiên Hành xua xua tay, để mấy Thiên Long Vệ đang nửa quỳ thỉnh tội đứng dậy: "Không sao, các ngươi chỉ cần lo tra việc là được."

Dứt lời liền đuổi bọn họ đi làm việc.

Cố Tá hỏi: "Đại ca chuẩn bị tiếp theo thế nào?"

Công Nghi Thiên Hành cười mà không nói.

Chờ khi ánh mắt Cố Tá tỏa sáng biến thành uể oải, y mới thong thả ung dung vươn ra hai ngón tay thon dài.

"Thứ nhất, ta dùng một viên Duyên Thọ Đan đi gặp Triệu Ngọc Hằng, nhờ đội chấp pháp của hắn đối với người phía sau màn ám sát kia, quang minh chính đại điều tra một phen."

Cố Tá nhìn Công Nghi Thiên Hành nghiêm túc nghe.

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Còn thứ hai......"

Cố Tá nín thở.

Công Nghi Thiên Hành ý vị thâm trường nói: "Đệ sau khi trở về, cũng nên đi bái phỏng Hứa Linh Tụ a, đệ cùng ta liền mang theo một ít thứ, thỉnh Hứa Linh Tụ cùng Tịch Dương Vân cũng giúp một tay vào."

Cố Tá nhất thời bừng tỉnh.

Đến trước Tử Nhất Lâu, Cố Tá không dám tùy tiện mang theo Công Nghi Thiên Hành tiến vào, liền nhờ thủ vệ vào trong báo một tiếng, hỏi một câu Công Nghi Thiên Hành có thể cùng vào gặp mặt hay không.

Vốn dĩ, Tử Nhất Lâu chỉ chiêu đãi Luyện dược sư, nhưng tốt xấu gì cũng có Tịch Dương Vân cùng Lục Cửu Tư coi như phá lệ, không bao lâu, thủ vệ mang ra tin tức là đồng ý.

–– trước đó cũng đã gặp qua, lại thêm cùng Cố Tá ở chung lâu ngày, bọn họ đối với vị công tử Cố Tá đi theo này cũng có chút hứng thú, liền nhân có hội này, giao lưu một phen.

Vì thế, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành sóng vai mà vào.

Sau đó, đi thẳng lầu ba.

Trước mặt, vẫn là Hứa Linh Tụ đang luyện chế Cố Tâm Đan.

Cố Tá hơi hơi có chút kinh ngạc.

Không đúng a, trong khoảng thời gian hắn cùng đại ca trở về Thương Vân quốc, Hứa Linh Tụ hẳn là phải luyện chế đủ số Cố Tâm Đan cho Tịch Dương Vân rồi mới đúng, làm sao hiện tại vẫn còn luyện chế?

Vấn đề này hỏi ra không tốt lắm, nghĩ một chút cũng đã đoán được đại khái là bởi vì muốn chuẩn bị thêm nhiều chút để khỏi họa đây mà, làm người ngoài, Cố Tá liền không nên nghĩ sâu xa.

Trùng hợp chính là, Lục Cửu Tư cũng ở đây.

Cố Tá nhịn không được cảm thấy có chút ý tứ...

[ Đại ca, huynh nói nếu phía sau màn thật đúng là Lục Cửu Tư, để hắn lộ chút tâm tình có phải rất có ý tứ hay không? ]

[ A Tá, chớ có bướng bỉnh. ]

[ Ta chỉ là sợ....]

[ A Tá chớ sợ, ta bất quá cùng đệ nói giỡn thôi. ]

Cố Tá ngồi đối diện Hứa Linh Tụ, sờ sờ trong tay áo, lấy ra lễ vật mang theo đưa cho Hứa Linh Tụ: "Lần trở về thăm người thân này, trên đường gặp được kì ngộ, được một ít đồ vật. Hiện giờ mượn hoa hiến phật, vừa lúc tặng Hứa sư huynh."

Hứa Linh Tụ nhướng mày.

Hắn không nghĩ tới Cố Tá rời đi một lần, còn mang "đặc sản" cho hắn, chân thành thiện ý như vậy, hắn ít khi gặp được.

Sau đó, hắn biệt nữu mà nhận lấy, mở ra hộp gỗ kia nhìn thử.

Vừa nhìn thấy, dù là Hứa Linh Tụ, vẫn có chút động dung.

Bởi đồ vật trong hộp, xúng đáng được xưng là kỳ ngộ đoạt được.....

Cái thứ nhất, giống như hạt châu, đó là cực phẩm Hỏa Tủy Thạch.

Cực kì hiếm thấy lại khó có được, chỉ là Luyện dược sư muốn thu phục dị hỏa, đều sẽ không cự tuyệt –– thu phục nó cũng không phải không có tác dụng.

Mà cái thứ hai, chính là một đôi hỏa chi như đầu ngón tay.

______________________

Cám: dạo này ít tương tác nhở..... Sắp hết dịch rồi..........
Bình Luận (0)
Comment