Ta Có Dược A!

Chương 200

Edit: Cám ( Wattpat: Tracy_vitieubao)

Cố Tá bừng tỉnh.

Thì ra là vì đan phương Phệ Linh Đan!

Vốn dĩ lúc đầu trước mặt công chúng dùng đan phương này, cũng đã biết sẽ có người mơ ước đến, chỉ là sau đó hắn đắm chìm trong cơn vui sướng mua sắm thả ga, nên đem chuyện này quên mất.

Hiện tại có người nhắc tới, trong lòng liền nhanh chóng tuông ra rất nhiều suy nghĩ.

Người Đan Vân Thành mời hắn đến trao đổi rõ ràng đã rất khách khí, bọn người tiểu Thái tử Hứa Linh Tụ cũng biết đến chuyện này, cho nên trước khi đi đã nhắc nhở hắn.

Nói cách khác Hứa Linh Tụ cũng cho rằng, Đan Vân thành sẽ không sử dụng biện pháp cứng rắn ép buộc hắn.

Như vậy.... Chính là muốn cùng hắn giao dịch a?

Vì thế Cố Tá bắt đầu tính toán xem đối phương sẽ ra giá thế nào.

Dù sao hắn cũng muốn đem đan phương này đẩy ra ngoài, đến lúc đó có thể đường đường chính chính luyện chế ra cực phẩm đan kiếm được số tiền lớn, như vậy sẽ không khiến người hoài nghi.

Cố Tá rất thích hợp mà bày ra một tia hoảng loạn, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh: "Thành chủ có chuyện gì, thỉnh cứ nói thẳng. Vãn bối nguyện lắng nghe rõ ràng."

Tân thành chủ nghe lời hắn nói liền biết dụ dỗ được hắn rồi, nhóm Luyện dược sư cũng lộ ra vui mừng.

Mặc kệ thế nào, có thể thương lượng là tốt rồi!

Sau đó, Tân thành chủ nói thẳng: "Cố tiểu hữu thật sảng khoái." Sau đó tiếp tục nói: "Pháp môn kia của tiểu hữu đối với Đan Vân thành ta có tác dụng rất lớn, Đan Vân thành nguyện ra một cái giá lớn, đổi lấy phương pháp luyện đan kia. Không biết tiểu hữu có nguyện ý trao đổi hay không? Nếu tiểu hữu đồng ý, có điều kiện gì, cứ việc nói ra."

Cố Tá cũng rất sảng khoái: "Ta muốn dược liệu."

Tân thành chủ: "....."

Hắn còn nghĩ đối phương sẽ đưa ra rất nhiều lí do thoải thác, nên đã chuẩn bị sẵn vô số hứa hẹn dụ dỗ, không ngờ đối phương lại dứt khoát đưa ra yêu cầu, giống như hoàn toàn không có gì là không muốn.

Nhưng Tân thành chủ đối với Cố Tá cũng tăng mấy phần thưởng thức.

Đúng là bọn họ nhất định phải có được đan phương này, dù bị từ chối bọn họ cũng không có khả năng sẽ dễ dàng buông tha, cũng không ngại cùng Kình Vân Tông đối địch, nhất định không buông tay.

Đối phương sảng khoái như vậy, hẳn là đã đem lợi và hại phân tích rõ ràng, thiếu niên tuổi còn nhỏ có thể suy nghĩ được vậy đúng là không dễ dàng.

Đương nhiên, đối với Đan Vân thành bọn họ mà nói có thể bàn bạc trao đổi tốt hơn so với khai chiến rất nhiều, còn về đối phương muốn dược liệu... Tân thành chủ nhớ tới ngày hôm qua nghe người ở Vạn Dược Lâu hồi báo, khóe miệng bỗng dưng giật giật.

Gì chứ Dược liệu, Đan Vân thành bọn họ có đầy!

Tân thành chủ liền nói: "Không biết Cố tiểu hữu muốn loại dược liệu nào?"

Cố Tá thẳng thắn: "Muốn linh dược tầng thứ năm đó."

Tân thành chủ lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Không sai, Cố Tá biết cái gì là linh dược rồi a.

Đêm hôm qua hắn đã nghiên cứu quyển sách đạo cụ mới kia, trên Vạn Dược Tường Giải đem dược liệu phân ra rất nhiều loại, dược liệu trên cực phẩm, chính là linh dược.

Linh dược có nghĩa là linh tính của dược liệu.

Vậy linh tính là cái gì nè?

Rất đơn giản, chính là "có thể động", hoặc là có thể làm ra một ít phản ứng tụ chủ.

Nói cách khác, nhân sâm qua vạn năm hiếm thấy, như vậy nếu niên đại càng lâu hơn thì sao? Tỷ như mười vạn năm?

Đây chính là điểm mấu chốt.

Nhân sâm đến mười vạn năm, có thể tự do xuyên qua thổ nhưỡng, còn có thể biến ảo thành bộ dáng hài đồng trong thời gian ngắn, có thể chạy. Tuy rằng hình dáng hài đồng chỉ là mê hoặc người khác thừa cơ chạy trốn, nhưng nó có trí tuệ là sự thật.

Vì thế, nhân sâm mười vạn năm cũng là một loại linh dược.

–– dược liệu càng lâu năm, càng dễ dàng sinh ra linh tính.

Ngoại trừ nhân sâm là linh dược am hiểu chạy trốn ra, còn có linh dược có thể mê hoặc lòng người, có linh dược tự chủ công kích, thậm chí là tất cả cấp bậc dược liệu sau khi trải qua thời gian dài đều có khả năng biến thành linh dược.

Tuy rằng hiện tại Cố Tá không biết tầng thứ năm có bao nhiêu loại linh dược, nhưng hôm nay có cơ hội đổi lấy, dù chỉ là đổi được một hai cây, hắn cũng vui rồi!

Linh dược a! Thế gian hiếm thấy!

Mà sách đạo cụ kia đề cập đến kì dược, trân dược, bí dược vô cùng hiếm lạ, phỏng chừng là Đan Vân thành, cũng chưa hẳn đã có.

Nếu nói như thế....

Tốt nhất vẫn là nên tự mình lựa chọn.

Sau khi hạ quyết tâm, nói ra yêu cầu của bản thân, liền đối mắt cùng Tân thành chủ.

Nhóm Luyện dược sư bên kia cũng xôn xao lên.

Nói thật, bọn họ cũng không nghĩ tới yêu cầu Cố Tá đưa ra là muốn linh dược.

Tân thành chủ nghe xong, ngược lại có chút cảm giác đương nhiên.

Trước đó đã nhìn thấy qua Cố Tá đặc biệt thích trữ dược liệu –– rất nhiều Luyện dược sư đều như thế, bọn họ đều thích dược liệu trân quý, nhưng chưa chắc đã điên cuồng như Cố Tá –– hiện tại Cố Tá dạo xong bốn tầng lại muốn lên tầng thứ năm, đó cũng là đương nhiên.

Đặc biệt là Cố Tá đã biết đan phương của mình đem lại lợi ích cùng sức mạnh thế nào, hắn đưa ra yêu cầu như vậy, kỳ thật cũng chưa phải là công phu sư tử ngoạm gì.

Tân thành chủ hơi suy tư, liền hỏi: "Ý Cố tiểu hữu là...."

Cố Tá nói: "Muốn ba cây linh dược..."

Tân thành chủ: ".... Yêu cầu này của tiểu hữu có chút hơi quá rồi."

Cố Tá cũng dứt khoát: "Vậy hai cây, nhưng ta muốn tự mình chọn nha!"

Tân thành chủ xoa xoa thái dương: "Một cây được không?"

Cố Tá lắc lắc đầu: "Ta biết linh dược rất hiếm thấy, nhưng ta cũng tin Đan Vân thành nhất định cất giữ không ít đâu. Linh dược trân quý, nhưng giá trị một gốc linh dược so ra vẫn kém với đan phương của ta đó."

Một cái chỉ có thể cứu trợ một ít người, trân quý thì trân quý, nhưng chỉ sử dụng trong phạm vi nhỏ; một cái ngược lại có thể giúp được nhiều thế hệ hậu bối, tăng cường thế lực của mình.

Suy đi nghĩ lại, một gốc linh dược quả nhiên là không đủ.

Nếu là người thường, trước mặt có nhiều trưởng giả thân phận địa vị đều cao như vậy, có lẽ sẽ trở nên căng thẳng không chút tự tin. Nhưng Cố Tá khác biệt a! Cố Tá chỉ hận không thể đem tất cả linh dược trong Đan Vân thành đều đào ra thôi! Nhất định cắn chặt cái này, ít nhất phải hai cây, một bước cũng không thể nhường!

Tân thành chủ thấy Cố Tá quyết tâm như vậy, cũng không do dự nữa: "Hai cây thì hai cây, chỉ là Cố tiểu hữu không thể tự mình lựa chọn."

Cố Tá lắc đầu: "Vãn bối không phải không tin Tân thành chủ, chỉ là linh dược cùng người phải luôn phù hợp, vãn bối vẫn muốn tự mình chọn lựa, hảo hảo cân nhắc."

Tân thành chủ dừng lại, một lát sau mới nói: "Nếu là như thế, đan phương cũng không thể đưa cho người khác nữa."

Cố Tá nói: "Không dối gạt thành chủ, giá quy định trong lòng vãn bối là hai cây linh dược do chính mình lựa chọn. Mặc khác, đan phương đối với người ngoài, đương nhiên chỉ đổi cho một mình thành chủ, nhưng là người nhà, nếu là tông môn có ý muốn, sợ là không thể thoái thác."

Tân thành chủ liền cùng nhóm Luyện dược sư trao đổi ánh mắt.

Tân Bạch Lân nhìn về phía Tân thành chủ, gật gật đầu: "Phụ thân, coi như là kết một cái thiện duyên thôi."

Tân thành chủ trầm nhâm một lúc, cũng gật đầu: "Vậy cứ làm theo lời Cố tiểu hữu đi!"

Cố Tá nhất thời tươi cười: "Đa tạ Tân thành chủ thành toàn."

Tân thành chủ thấy hắn nói chuyện dễ nghe như vậy, cũng cười nói: "Chúng ta là thành toàn lẫn nhau."

Bởi vì giao dịch rất thuận lợi, kế tiếp chính là tổ chức yến tiệc, mọi người cùng nhau dùng cơm rất hài hòa. Sau khi ăn xong, Tân Bạch Lân phụ trách đưa Cố Tá trở về, cùng hắn hẹn tốt thời gian cùng nhau đi xem dược liệu.

Cố Tá đối với Tân Bạch Lân cũng không mấy hiểu biết, bất quá từ trên người Tân Bạch Lân có thể nhìn ra khí chất có chút tương tự đại ca hắn, bởi vậy đối với Tân Bạch Lân cũng có thêm hảo cảm.

Tân Bạch Lân thái độ ôn hòa, đưa Cố Tá đưa đến trước viện, lại cười hỏi: "Cố huynh đệ hình như còn chưa dùng kim lệnh đi nhận dược liệu thắng được có phải không?"

Cố Tá nghe xong ngẩn ra, nhớ tới gì đó, trả lời: "Hứa sư huynh có thể cùng nhau đi chọn lựa, cho nên ta cũng không tự mình đi."

Đứng đầu bảng đấu đan được khen thưởng mười cây dược liệu trân quý, cái gọi là trân quý, kỳ thật chính alf dược liệu giá trị trên vạn kim. Bọn họ muốn lĩnh thưởng, chỉ cần cầm lệnh bài đến tầng thứ tư Vạn Dược Lâu là được.

Trước đó Cố Tá mua dược liệu quá mức hưng phấn, nên quên mất chính mình còn mười cây dược liệu quý cháu lãnh..... Hai mắt hắn như tỏa sáng, dược liệu càng nhiều càng tốt, về sau hắn nhất định sẽ không quên nữa.

Tân Bạch Lân nghe Cố Tá nhắc đến Hứa Linh Tụ, ánh mắt khẽ động: "Linh Tụ huynh xưa nay đều như vậy, cũng không có gì kỳ quái." Hắn hơi ngừng lại, nói tiếp: "Chờ các ngươi muốn đi chọn, Tân mỗ có thể đi cùng hay không? Tân mỗ tuy không có bản lĩnh gì, nhưng trên phương diện dược liệu, cũng có thể có chút đề nghị."

Cố Tá biết Hứa Linh Tụ đối với Tân Bạch Lân không mấy hảo cảm, nhưng Tân Bạch Lân lại thành khẩn đưa ra lời mời, hắn, hắn làm sao cự tuyệt được chứ hả? Sau một lúc do dự, hắn cười cười nói: "Vậy a..... Có Tân huynh đồng ý tương trợ, Cố mỗ tự nhiên vô cùng cảm kích. Chỉ là phía Hứa sư huynh, Cố mỗ không dám...."

Cũng may Tân Bạch Lân cũng không phải muốn làm khó Cố Tá, nghe vậy liền tiêu sái cười: "Cố huynh đệ an tâm, Linh Tụ huynh tuyệt đối sẽ không không đồng ý."

Cố Tá yên lặng gật đầu.

Đúng vậy, vì mặt mũi tông môn Hứa Linh Tụ khẳng định sẽ không từ chối a.

Nhưng mà, hắn sẽ không vui nha.

Hắn không vui.... Mọi người cũng không vui nổi.

Sau khi cáo biệt Tân Bạch Lân, Cố Tá trở về viện.

Long Nhất là Thiên Long Vệ trung thành nhất, tuy rằng vừa rồi chủ nhà yêu cầu không thể đi theo, nhưng khi Cố Tá rời khỏi, hắn vẫn luôn đứng đợi trước cửa viện, vừa nhìn thấy Cố Tá vào cửa, lập tức khôi phục trạng thái ám vệ, biến mất trước mắt Cố Tá.

Đồng thời, Cố Tá cũng nhìn thấy Hứa Linh Tụ cùng Lý Duẫn Tuyền đang ngồi uống trà trong sân.

Hẳn là đang đợi hắn đi....

Cố Tá đi qua, đem mọi chuyện đều nói qua một lần. Đương nhiên đối với hai người Hứa Linh Tụ cùng Lý Duẫn Tuyền sẽ không thể giống như Công Nghi Thiên Hành chuyện lớn nhỏ gì cũng đều nói ra được, rất nhiều chi tiết được hắn bỏ qua, đại khái chỉ nói đơn giản quá trình kết quả mà thôi. Còn về suy đoán người Kình Vân Tông có thể tìm mình giao dịch, hắn nửa điểm cũng không đề cập đến.

Hứa Linh Tụ nghe xong, biểu tình ngược lại có chút cổ quái: "Ý của Cố sư đệ là, ngươi chỉ muốn hai cây linh dược?"

Thân là nhân vật trung tâm trong tông môn, linh dược là gì, Hứa Linh Tụ cùng Lý Duẫn Tuyền đều biết rất rõ ràng. Bọn họ có tông môn làm hậu thuẫn, tri thức tích lũy tương đối phong phú, hoàn toàn khác xa so với Cố Tá nếu không có sách đạo cụ tương đương với đồ quê mùa.

Cố Tá gật đầu: "Đúng đó, nghe nói linh dược trân quý hiếm gặp, ta rất muốn có được a."

Hứa Linh Tụ hơi suy ngẫm, gật đầu nói: "Hai cây linh dược, cái giá này ngược lại cũng rất thích hợp."

Cố Tá chần chờ một lát, vẫn hỏi: "Hứa sư huynh, linh dược có giá bao nhiêu a?"

Hứa Linh Tụ nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn, tức giận trả lời: "Linh dược dù ra giá cũng không có người bán, một cây thông thường ít nhất cũng 500 vạn kim trở lên, mấy ngàn vạn kim cũng là bình thường. Dù là như thế, cũng rất ít người chịu bán ra."

Cố Tá tính tính tính, rất vừa lòng.

Tựa hồ đúng là lời to rồi... Quan niệm hiện tại của hắn có thay đổi rất lớn, dưới tiền đề là đại ca không hề thiếu tiền, dược liệu mới là chân ái. Kim phiếu gì đó, chỉ là phù du.

Hắn muốn đem toàn bộ tiểu kim khố, biến thành tiểu kho dự trữ dược liệu!

Ừm... Về sau nhất định sẽ làm như vậy.

Sau đó, Cố Tá đem lời mời của Tân Bạch Lân nói cho Hứa Linh Tụ nghe, kế tiếp không hề ngoài ý muốn mà nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Hứa Linh Tụ. Hắn cảm thấy vẫn là nên nhanh chân bỏ chạy, bằng không sẽ bị Hứa Linh Tụ tạc cho một trận.

Cũng may Hứa Linh Tụ cũng không phản ứng mạnh như Cố Tá tưởng tượng, chỉ trực tiếp phất tay bảo Cố Tá rời đi.

Cố Tá nhanh như chớp chạy thẳng về phòng mình.

Thể loại thiên tài Luyện dược sư cách không đánh nhau gì đó... Hắn mới không thèm nhảy dô làm pháo hôi đâu.

Công Nghi Thiên Hành sau khi thu nhận hai huynh muội Lăng thị, liền bắt đầu lên kế hoạch nhắm vào An Sơn phỉ bang.

Trước đó đã tìm hiểu ra không ít chuyện, Công Nghi Thiên Hành đại khái cũng suy đoán được một số thứ, lại từ những tên đầu trân mặt ngựa trong đó, có được tin tức nhanh nhất.

Hiện tại quan trọng nhất chính là dẫn xà xuất động.

Mà mồi câu, chính là huynh muội hai người Lăng Tử Kỳ cùng Lăng Tử Vi.

Công Nghi Thiên Hành khoanh tay đứng đó, nhìn hai người, âm thanh trầm thấp: "Hai ngươi nếu có dị nghị gì, hoặc cảm thấy chỗ nào không ổn, cứ việc nói ra."

Lăng Tử Kỳ lắc đầu nói: "Vãn bối không có dị nghị. Chỉ là...." Hắn nhìn sang Lăng Tử Vi bên cạnh, nói: "Muội muội thân là nữ tử, sợ là...."

Lúc này Lăng Tử Vi lại cắt ngang lời hắn: "Ca ca, nếu hai người chúng ta không cùng xuất hiện, người An Sơn phỉ bang sợ là sẽ không mắc mưu."

Dù sao nếu chỉ xuất hiện một người, vật gia truyền rất có thể bị người còn lại mang đi –– nhiều lúc vì để kéo dài gia tộc, hy sinh một người yểm hộ cũng là đương nhiên. Chỉ khi cả hai người còn xót lại đều ở đây, mới có thể khiến cho bọn họ gấp gáp muốn bắt người.

Nếu không e là không câu được cá lớn.

Lăng Tử Kỳ kỳ thật cũng biết điều này, hắn chỉ là đau lòng muội muội.... Còn nguyên nhân khác muội muội không biết, Lăng Thiên Ân có biểu hiện kì lạ rất nhiều người trong gia tộc đều đã biết.

Lăng Tử Vi không biết rối rắm trong lòng huynh trưởng, nhưng nàng trải qua biến cố lớn, sớm đã không còn là thiếu nữ lương thiện đơn thuần ngu xuẩn như trước kia. Gương mặt nàng lúc này khẽ cương nghị: "Ca ca, để cho ta đi cùng đi, ta nhất định phải hành động báo thù cho tộc nhân."

Lăng Tử Kỳ nhớ tới khúc mắc trong lòng Lăng Tử Vi, nàng trước sau luôn cảm thấy chính mình hại gia tộc, hắn chỉ đành thở dài: "Vậy theo ý muội đi, nhưng mà muội muội, muội nhất định phải nghe theo ân công, cho dù nhìn thấy Lăng Thiên Ân cũng không thể xúc động làm bậy, bình tĩnh hành sự, ngụy trang cho tốt, có biết không?"

Lăng Tử Vi trong mắt chứa đựng cừu hận, trịnh trọng đáp ứng.

Công Nghi Thiên Hành chờ hai huynh muội thống nhất cùng nhau, mới cười cười: "Hai người các ngươi không cần quá lo lắng vấn đề an toàn, chỗ ta có một số thứ lát nữa sẽ giao cho hai ngươi, khi gặp nguy nan, có thể kéo dài thời gian cùng giải quyết rắc rối phía sau. Đến lúc đó, hai ngươi không cần rối loạn, bình tĩnh sử dụng cho tốt là được rồi."

Lăng Tử Kỳ cùng Lăng Tử Vi đáp ứng.

Sau đó Công Nghi Thiên Hành cho bọn họ một ít Quỷ Đan cùng hướng dẫn cách dùng độc dược, hai huynh muội sau khi nhìn đến thứ có sức mạnh cường đại kia, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều, gia tăng thêm vài phần tin tưởng.

Kế tiếp, mọi người y theo kế hoạch mà hành động.

Điều đầu tiên làm, chính là nặc danh đem tin tức đẩy ra....

Cũng giống như Công Nghi Thiên Hành âm thầm tìm hiểu tin tức An Sơn phỉ bang, người của An Sơn phỉ bang cũng lần theo dấu vết mà suy đoán được hai huynh muội Lăng thị vẫn còn ở tròng Thanh Hà thành, tự nhiên cũng sẽ bắt đầu tìm hiểu tin tức về đôi huynh muội kia.

Tin tức thật thật giả giả, thường đều không phân biệt rõ được nơi truyền ra.

Cho nên ai có thể từ trong mớ hỗn độn có tìm được tin tức thật, ai tìm được tin tức giả, vậy thì phải coi chỉ số thông minh hai bên thế nào.

Bất quá tin tức tung ra cũng không phải chỉ là tung tích hai huynh muội, mà còn bao gồm cả chuyện quan trọng hơn.

Đó chính là.... Trong tay hai huynh muội có thanh binh khí không tồi.

Hơn nữa, bọn họ cơ hồ có ý muốn đem binh khí trao đổi thứ gì đó. Mà sự thật đúng là hai huynh muội Lăng thị đem bảo vật gia truyền cùng Công Nghi Thiên Hành tiến hành trao đổi, cho nên bịa đặt thêm chút chuyện cũng tương đối dễ dàng.

Với lại chuyện này vốn là như thật như giả, tuy rằng cũng không có ai biết binh khí này lợi hại thế nào, nhưng một ít người sau khi phát hiện thực lực đôi huynh muội này không cao, cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Bất quá cũng vì thức lực hai huynh muội quá thấp, ai biết được binh khí mang theo có cấp bậc gì, cho nên rất nhiều người không dám khinh suất làm bậy...

Có rất nhiều người khát khao đến thứ này, đặc biệt là người biết được tác dụng của binh khí, lúc này không thể không nóng nảy, nếu không bảo khiến một mai lọt vào tay kẻ khác, thậm chí từ trong đó có được tin tức bảo tàng, như vậy đối với bọn họ mà nói vô cùng bất lợi!

Lấy bản lĩnh của An Sơn phỉ bang, với chút bản lĩnh của đôi huynh muội Lăng thị, chỉ sợ là trốn không thoát.

Bảo tàng.... Cũng sẽ bị bọn họ chiếm lấy.

Không bao lâu sau, Công Nghi Thiên Dương hỏi thăm được tin tức, những người bọn họ gửi bán tin tức, đã được người khác thu mua.

Cá cắn câu?

Cũng không biết là dạng cá gì, lớn hay là nhỏ.

Kỳ Lang sơn, phỉ oa.

Trong đại điện, một nam nhân trên ghế giữa, trái phải song phương một người ngồi cạnh, chính là phỉ chủ An Sơn phỉ bang cùng hai vị trùm thổ phỉ.

Bên dưới bọn họ, hai bên có một hàng dài ghế dựa, mỗi người ngồi trên ghế đều là đạo tặc cảnh giới Tiên Thiên.

Đây chính là hang ổ của An Sơn phỉ bang, có mặt trong đại điện đều là những người có thực lực cao cường.

Bất quá có điểm khác trước chính là, người ghế đầu hàng bên phải là một thanh niên tướng mạo đoan chính anh tuấn, nhưng trong đại điện âm u này, trong ánh mặt lập lòe mang theo tia nham hiểm. Tựa hồ như là...tâm thuật bất chính.

Lúc này một nam nhân nhỏ gầy ghé vào trước đại điện, dùng âm thanh vang dội đem tin tức mình thu thập được nói ra: "Bẩm phỉ chủ, có tin truyền tới, Lăng thị huynh muội hiện giờ đang ẩn thân ở Xà Vĩ Sơn! Bọn họ tựa hồ định dùng bảo kiếm gia truyền đổi lấy sự che chở, thậm chí còn có người nói, huynh muội Lăng thị muốn nhờ người trả thù cho bọn họ!"

Không thể nghi ngờ, trả thù chính là An Sơn phỉ bang.

An Sơn phỉ bang cũng rất tự biết thân biết phận của mình.

Sau khi nghe bẩm báo xong, toàn bộ không khí trong điện liền xao động lên.

Có đạo tặc cười khặc khặc quái dị: "Hai con chuột nhắt kia, đúng là không biết trời cao đất dày, còn dám gọi người chống đối phỉ bang ta? Thật đúng là chán sống! Theo ta thấy, nên đem bọn chúng trực tiếp bóp chết, đoạt lấy bảo kiếm!"

Lại có đạo tặc âm trầm nói: "Người đối nghịch cùng phỉ bang ta, đều sẽ không chết được tử tế! Thỉnh phỉ chủ cho phép Thanh Thủ Phỉ ta dẫn dắt một đội nhân mã, đem đầu hai người kia chém rớt, đào sạch sẽ để phỉ chủ dùng làm chén rượu, chẳng phải vui sướng hơn sao?"

Còn có đạo tặc miệng đầy huyết tinh: "Giết là cái thá gì? Đem thịt trên người chúng rừng dao cắt bỏ, đến lúc đó, đống thịt non mềm có thể lấy làm mồi nhậu... Ha ha ha!."

Sau kho tiếng cười này vang lên, nhóm đạo tặc trong phỉ oa cũng khặc khặc cười lên quái dị.

Trong mắt bọn họ, mạng người chẳng là cái thá gì cả!

Thậm chí có không ít người vừa cười quỷ dị vừa liếc mắt nhìn sang thanh niên anh tuấn nhưng hung ác nham hiểm kia, tựa hồ cố ý kích thích hắn.

Thật lâu sau, trùm thổ phỉ bên tay phải mới nở nụ cười, nàng là một nữ tử xinh đẹp diễn lệ, chỉ tiếc lòng dạ độc ác, dù là kiều mị động lòng người, nhóm đạo tặc cũng chỉ dám nuốt nuốt nước miếng, tuyệt đối không dám sinh ra tia dâm dục với nàng.

Nữ trùm thổ phỉ cười duyên nói: "Haiz, không nên nói những lời thô tục như vậy! Nơi này của chúng ta còn có khách quý, tiểu tâm can của hắn còn đang chạy trốn đó, các ngươi nếu muốn gây thương tích cho người ta, ta không thể thuận theo được đâu nha!"

Một nam tử trùm thổ phỉ khác nói: "Ít nói lời vô nghĩa, Thanh Thủ Phỉ, ngươi dẫn theo người tiến hành tróc nã! Nam sống chết mặc kệ, nữ thì phải giữ mạng trở về, nghe hiểu chưa?"

Hai vị trùm thổ phỉ đều đã hạ lệnh, còn vị phỉ chủ cường tráng kia lúc này hai mắt hơi nhắm, lại không nói gì.

Như là đồng ý.

Thanh Thủ Phỉ lập tức đứng dậy: "Thanh Thủ Phỉ lĩnh mệnh."

_______

Cám: rồi sẽ ổn mà!
Bình Luận (0)
Comment