Ta Có Dược A!

Chương 237

Edit: CamsVitiba

Cố Tá rời đi rất nhanh, người nọ sau khi kinh xong, nhìn bình sứ trong tay, cảm xúc trong lòng xộc lên.

Đuổi theo hay không đuổi? Nhưng hắn cũng nhanh chóng không suy nghĩ nhiều nữa.

Đuổi theo thì có ích gì? Nếu đối phương có hảo ý, đuổi theo lỡ đắc tội người ta thì thế nào? Hơn nữa hiện giờ cũng không còn cách khác giải độc, không bằng cứ nhanh chóng đem vật này đưa lên, rồi quyết định sau. Bằng không nếu đây là giải dược thật, hắn lại chậm trễ không đi, vậy thì không ổn.

Người làm nọ rất nhanh đẩy ra đám đông, vọt vào tửu lầu. Hắn không dám chủ trương, liền đem bình sứ giao cho chưởng quầy, chưởng quầy lập tức giao lại cho người Cuồng Võ Bang.

Hà Tương Long nhận lấy, trong lòng cũng nổi lên rất nhiều suy nghĩ, hắn hắn cũng là người quyết đoán, lập tức mở bình sứ, đem đan dược đổ ra.

Đan dược màu hổ phách, đan hương trộn lẫn một tia cay độc. Bất quá nếu Hà Tương Long đã đưa ra quyết định liền cũng không do dự nữa, một tay mở miệng người trúng độc kia ra, một tay đem đan dược đút vào.

Ngay sau đó, nhóm Võ giả đan xem thần sắc đều biến đổi.

Cơ hồ là hiệu quả tức thì, giải độc đan vào miệng liền tan, lập tức phát huy tác dụng.

Người trúng độc sắc mặt vốn đã đen nhánh, da thịt trên dưới cũng đều hóa đen, toàn thân bị hắc khí bao phủ, một ít bộ phận bên ngoài đều có dấu vết hư thối.

Nhưng lúc này, hắc khí nơi thối rữa kia nháy mắt biến mất, mà đen bên ngoài da thịt cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy biến nhạt đi.

Đại khái không đến một nén nhang, toàn bộ sắc đen đó đều rút hết.

Còn lại chính là chất lỏng màu đen dưới thân võ giả trúng độc kia, tản mắt ta từng trận hôi tanh, người trúng độc ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng những bệnh trạng do trúng độc đều đã biến mất.

Hà Tương Long vui mừng quá đỗi: "Thật sự hữu dụng." Sau đó hắn lại hỏi nhỏ: "Ngô sư đệ, ngươi ổn không? Còn có chỗ nào không khỏe hay không?"

Người trúng độc kia nhỏ giọng rên rỉ, môi run rẩy, trên mặt lộ ra tia cười khổ: "Không, không ngại... Chỉ là, nguyên khí đại thương..."

Người Cuồng Võ Bang cẩn thận đem hắn nâng ra khỏi dịch đen, bản thân cũng thập phần cẩn thận, sợ hắc thủy kia cũng mang độc tính. Cũng may hắc thủy chỉ là hắc thủy, đã không còn đáng ngại nữa.

Lúc này, người Cuồng Võ Bang nhẹ nhàng thở ra, cũng chợt nhớ tới.

Người cố ý đưa dược tới, là ai?

Có thể nhanh chóng đưa giải dược đến kịp lúc, người nọ hoặc là có sẵn giải dược, hoặc chính là có cao nhân Luyện dược sư ở gần đây, vừa lúc ra tay cứu giúp.

Nhưng bất luận là gì, người đưa giải dược tựa hồ không muốn hiển lộ thân phận, vậy đơn thuần chỉ là không đành lòng đứng nhìn nên ra tay trợ giúp, người Cuồng Võ Bang một lòng cảm kích, cũng không tiếp tục truy nguyên nhân.

Việc cấp bách là nhanh chóng hồi tông, liên lạc với nhân mạch của họ –– bọn họ muốn biết ba kẻ đó tột cùng có địa vị gì, là thế lực nào, lại dám bừa bãi như vậy!

Người của Kình Vân Tông, tuyệt không phải dạng người dễ dàng khi dễ!

Lại nói Cố Tá.

Sau khi tặng dược, lại dùng tinh thần lực yểm hộ chính mình, tránh vào một góc cởi bỏ áo choàng, khôi phục diện mạo vốn có, trở về tông môn.

Công Nghi Thiên Hành còn chưa trở về, chuyện Cố Tá làm vừa rồi hắn cũng sẽ không nói cho người khác, chỉ đặt trong lòng, trước kiềm chế đợi đại ca về rồi tính. Nhưng hắn không nghĩ tới chỉ vừa mới luyện được mấy lò đan dược, cư nhiên bên ngoài có người gọi hắn.

Hiện giờ trong số thành viên tổ chức, Cố Tá tuy là Luyện dược sư phụ thuộc Công Nghi Thiên Hành, nhưng tình nghĩa thâm hậu giữa hai người, căn bản không ai có thể so được, thái độ Công Nghi Thiên Hành đối với Cố Tá một mực ôn tồn, phi thường thân thiết. Cho nên dù là Công Nghi Thiên Dương cùng Công Nghi Minh Hà cũng đều không thể ra lệnh cho Cố Tá, những người còn lại cũng đều là cung cung kính kính, thông thường có chuyện sẽ là Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đến phân phó, nếu không có chuyện gì quan trọng, sẽ không ai đến quấy rầy Cố Tá cả.

Người gọi hắn ngoài cửa là Thiên Long Vệ tuân thủ quy củ nhất, Cố Tá nghe thấy, liền nhanh chóng thu thập đồ đạc lại, lập tức đi ra.

Người bên ngoài chính là Long Tam.

Cố Tá nghiêng đầu hỏi: "Gọi ta có chuyện gì cơ?"

Long Tam vẻ mặt nghiêm túc dâng lên tấm thiệp: "Bẩm Cố dược sư, vừa rồi có người đưa thiếp mời tới đây."

Cố Tá nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Ai phát thiệp?"

Long Tam đáp: "Là Hứa Linh Tụ Hứa dược sư."

Lúc này Cố Tá cũng đã nhìn thấy nội dung trên thiệp, đại khái chính là tìm Cố Tá có việc thương lượng, mời hắn nhanh chóng đi qua một chuyến. Sau lần đi Đan Vân thành, Hứa Linh Tụ cơ bản cũng sẽ không thường xuyên triệu kiến Cố Tá chỉ điểm hắn, trên chuyện luyện dược, tương giao giữa hai người cơ hồ trở nên rất bình đẳng, hiện tại phát thiệp tới đây, thoạt nhìn rất trịnh trọng, nhất định đã xảy thị phi không nhỏ rồi.

Sau đó, Cố Tá nhìn xuống lạc khoản.

Trên đó viết Luyện Dược Đường Hứa Linh Tụ.... Trước kia trên thiệp đều là một chữ "Hứa" rồng bay phượng múa. Nói cách khác, hắn không phải dùng thân phận bạn bè mời Cố Tá, mà là thân phận đặc thù Hứa dược sư Hứa sư huynh của Luyện Dược Đường cho mời a?

Không biết sao, trong đầu Cố Tá liền xuất hiện một màn trước đó.

Hẳn chính là vì chuyện này đi? Nếu không, sao lại trùng hợp như vậy?

Trong lòng nghĩ vậy, Cố Tá quyết định nhanh chóng đến đó. Hắn nói với Long Tam: "Cùng ta đi thôi."

Long Tam không dám chậm trễ, lập tức trả lời: "Vâng, Cố dược sư."

Cố Tá cùng Long Tam đứng trên lưng hoang cầm, không bao lâu, đã thuận lợi đến được Tử Nhất Lâu của Hứa Linh Tụ.

Bầu không khí phảng phất có chút cứng đờ.

Hoang cầm lượn một vòng trên không.

Trong lòng Cố Tá cũng ngưng trọng.

Có không ít Võ giả, Luyện dược sư đều đến, bọn họ đến đây, là vì cái gì? Chẳng lẽ buổi tụ hội này quy mô không nhỏ?

Trong lòng không biết Hứa Linh Tụ đánh chủ ý gì, nhưng Cố Tá vẫn để cho hoang cầm đáp xuống. Sau đó hắn cầm thiếp mời, mang theo Long Tam thuận lợi thông qua thủ vệ kiểm nghiệm, tiến vào Tử Nhất Lâu.

Nơi tụ hội, là lầu một diện tích rộng lớn.

Ánh mắt Cố Tá tùy tiện đảo qua, phát hiện nơi này linh tinh vụn vặt cũng có hơn mấy chục người, biểu tình bọn họ hoặc là khó chịu, hoặc khó hiểu, còn lại đều an ổn ngồi trên vị trí của mình, có thể thấy lực kêu gọi của Hứa Linh Tụ đúng là không nhỏ.

Không nói nhóm Luyện dược sư tiêu chuẩn thế nào, chỉ riêng nhóm Võ giả, thực lực đều trên Tiên Thiên thất trọng, bát trọng cửu trọng cũng có không ít... Nhưng sao lại không có Thoát Phàm cảnh ha?

Ngay sau đó, Cố Tá liền biết mình nghĩ sai rồi.

Từ cầu thang lầu hai đi xuống một chuỗi bảy tám người, tất cả đều là Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên, người duy nhất trong đó không phải Thoát Phàm cảnh chính là thiếu niên áo tím biểu tình luôn mang theo ngạo mạn Hứa Linh Tụ.

Tịch Dương Vân cũng ở trong đó, hơn nữa nhìn vị trí của hắn, hẳn là thuộc về người ủng hộ kiên định nhất của Hứa Linh Tụ.

Tầm mắt Hứa Linh Tụ đảo qua mọi người, thời điểm quét ngang qua Cố Tá, thoáng dừng lại nhưng nháy mắt lại chuyển đi –– nếu không phải tinh thần lực Cố Tá đủ mạnh, căn bản cũng không thể phát hiện ra.

Sau đó, Hứa Linh Tụ cũng cùng vài vị Võ giả Thoát Phàm cảnh nhập tọa, toàn bộ đại sảnh tầng một đều tràn ngập hơi thở trầm trọng.

Hứa Linh Tụ nói: "Hôm nay ta nghe được một tin tức, không biết chư vị có phải cũng đã nghe đến hay chưa?"

Lời vừa ra, tinh thần quần chúng bắt đầu xúc động cùng phẫn nộ.

Có người không kiềm được lên tiếng:

"Không biết là người từ đâu tới, khinh người quá đáng!"

"Sản nghiệp của ta, suýt nữa cũng bị người hủy rồi!"

"Chỗ ta cũng xảy ra xung đột, làm thiệt mạng vài đệ tử ngoại môn!"

"Càn rỡ như vậy, đúng là cầm thú!"

Trong nhất thời, mồm năm miệng mười, rất nhiều người nói ra bất bình mình gặp phải.

Cố Tá ngồi nghe, liền cảm thấy không đúng.

Chuyện trước đó hắn nhìn thấy, không chỉ có một cái?

Theo hắn quan sát, mấy chục người hào hùng đến đây, đều thuộc các thế lực bất đồng. Nghe những người đang khe khẽ nói nhỏ với nhau, có thể suy ra ở đây có Thu Thủy Hội, Cuồng Võ Bang, Thủy Thanh Tạ, Minh Nguyệt Các, Vọng Dương Lâu đều là các thế lực nằm trong tốp mười đứng đầu Địa Bảng, trong đó Thu Thủy Hội cùng Cuồng Võ Bang là mạnh nhất, tiếp theo Thủy Thanh Tạ cũng không kém, Vọng Dương Lâu cùng Minh Nguyệt Các thoáng yếu thế hơn chút. Người của Đoạn Thủy Đường không tới, du sao các thế lực khác cùng Minh Nguyệt Các đều xem Đoạn Thủy Đường là kẻ thù, không đến cũng là chuyện bình thường. Nhưng dù thế có thể nhìn ra, một ít thế lực xuất chúng nhất trong nội môn thời gian qua đều đã chịu không ít khiêu khích, không cần biết có xảy ra án mạng hay không, nhưng đây tuyệt đối là có người cố ý gây sự.

Chờ sau khi đại biểu các nhóm thế lực đều nói xong, Hứa Linh Tụ vươn tay rồi hạ xuống, cắt đứt ồn ào.

Cố Tá lúc này lại phát hiện, địa vị Hứa Linh Tụ so với hắn tưởng tượng còn cao hơn rất nhiều, dùng thân phận Luyện dược sư đã có thể triệu tập nhiều thế lực như vậy, mà toàn là các huynh đệ tai to mặt bự không ấy chứ!

Hứa Linh Tụ khóe miệng mang theo trào phúng: "Xem ra quả nhiên là như thế."

–– là loại quả nhiên nào?

Các thế lực từng chịu tổn thất, đều nhất trị nhìn qua.

Hứa Linh Tụ lạnh lùng nói: "Kình Vân Tông ta, nội môn có mấy chục thế lực, mười thế lực đứng đầu đều đã bị quấy phá qua. Trong đó có ba mươi tám đệ tử ngoại môn hoặc là người quản sự chết, lại có mười mười chín đệ tử nội môn gấp rút đến tiếp viện đều bị trọng thương, tuy nhặt về được cái mạng, nhưng phần lớn vũ lực đều bị phế bỏ, đến nay vẫn còn xụi lơ trên giường kia kìa."

Nghe xong số lượng tử thương, nhóm đại biểu thế lực siết chặt ngón tay, mạnh mẽ áp chế tức giận của mình.

Cố Tá cũng bị con số này dọa sợ.

Mới bao lâu đâu...

Đáy lòng hắn bốc lên dự cảm không tốt.

Hứa Linh Tụ tiếp tục nói: "Bởi vậy thấy được là có người cố tình nhằm vào Kình Vân Tông ta, cho nên khi ta vừa nhận được tin tức, đã thỉnh tất cả sư huynh trong môn tiến hành tìm hiểu, hiện giờ đã biết được kẻ đầu sỏ gây tội."

Cố Tá rùng mình, lập tức ngẩng đầu.

Nhóm thủ lĩnh các thể lực, động tác đồng dạng, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc.

Nhưng lúc này, Hứa Linh Tụ lại nhìn về phía Tịch Dương Vân: "Tịch sư huynh, kế tiếp liền nhờ huynh nói vậy."

Chuyện tiếp theo, chủ yếu liên quan đến Võ giả.

Tịch Dương Vân cũng không nhún nhường, biểu tình nghiêm túc: "Chư vị chỉ sợ không biết, hôm qua có khách nhân đến Kình Vân Tông ta, dừng chân nghỉ lại tại sơn dã ngoài tông môn. Thời điểm người bổn tông đến đón bọn họ vào, ai ngờ bọn họ đến quá sớm, khi người chúng ta đến tương mời mới phát hiện bọn họ đã dàn xếp ổn thỏa xong mọi thứ, nếu lại chuyển đi, sẽ rất khó xử, cho nên trước để bọn họ ở đó một đêm, đợi đến hôm nay mới đến đón người vào tông môn."

Lời vừa ra, trong lòng mọi người có chút không thoải mái:

"Khách nhân? Chỉ sợ là ác nhân thì có!"

"Nếu thật sự là khách, sao lại làm ra chuyện càn rỡ như vậy!"

"Ngôn ngữ ngông cuồng khinh miệt, rõ ràng không để Kình Vân Tông vào mắt, không xứng làm khách!"

"Hay là giả vờ đến làm khách, để che giấu những chuyện ác đã làm!"

"Cần phải cho chúng ta một công đạo!"

Tịch Dương Vân chờ bọn họ phát tiết xong, lại nói: "Sau khi tông môn biết được những chuyện gây hấn xảy ra trong phường thị, đã phái người đến sơn dã cùng trưởng bối sư môn bên kia giao thiệp. Những đệ tử đó bước ra nhận lỗi, chỉ nói uống rượu quá chén, tuổi trẻ khinh cuồng, cho nên mới hành động như vậy. Trưởng bối này phạt mỗi người mười roi, coi thư khiển trách."

Cố Tá nghe xong, cảm thấy có chút kì quái.

Không phải chớ? Một đám kéo nhau gây hấn, trưởng bối kia không biết có quỷ mới tin đó! Kình Vân Tông bị đối đãi như vậy, khẳng định là sẽ tới cửa truy vấn, chỉ vì muốn để Kình Vân Tông không thoải mái, xong việc lại tự vả mặt xin lỗi, cái quỷ gì vậy a? Quá ngu đi...

Nhưng lập tức, Cố Tá cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.

Người trong các thế lực tức giận càng dâng trào:

"Chỉ mười roi, liền muốn cho qua chuyện này?"

"Thật là nghĩ hay phết nhỉ!?"

"Quả nhiên kẻ đến không có ý tốt, không thể cứ thế bỏ qua cho bọn họ được!"

"Hay cho một đám vô sỉ súc sinh!"

Sau rất nhiều từ ngữ xúc động phẫn nộ, Cố Tá nghe xong mới biết được nguyên nhân.

Cái gì mà trừng phạt mười roi, căn bản chỉ làm cho có mà thôi. Đối với những Võ giả Tiên Thiên đó mà nói, mười roi này chỉ như gãy ngứa, chỗ nào giống trừng phạt? Còn cái lời xin lỗi không mặn không nhạt kia, một chút thành ý cũng không có. Về phần lí do uống say, không nói cái khác, chỉ nói nhóm ba người Cố Tá gặp kia, chỗ nào có dấu hiệu của kẻ uống say rượu? Căn bản chính là lấy cớ!

Từ trong ra ngoài, hết thảy đều là giảo biện, cái gọi là trừng phạt, tất cả đều nhẹ nhàng bâng quơ.

Kình Vân Tông không chỉ bị nhục mạ, đệ tử còn mất hết mặt mũi, còn tử thương nhiều người như vậy... Đám gia hỏa kia mồm mép vài câu liền muốn giải quyết vấn đề, thật khiến người ta không thể không lửa giận ngút trời.

Cố Tá hiểu được, cũng thở hắt ra.

Thật là nghẹn chết, thứ như vậy còn dám nhận là khách nhân! Bất quá cũng phải nói lại, khách nhân cao quý này rốt cuộc là ai?

Vấn đề này, không chỉ Cố Tá mà ngay cả thế lực đều tò mò muốn biết.

Hơn nữa, từ chuyện này xem ra kẻ xui xẻo đều là Võ giả, không liên lụy đến Luyện dược sư. Nhưng nếu là vậy, triệu tập nhóm Võ giả đến là đủ rồi, cớ gì Luyện dược sư cũng đều tới, có ý gì chứ?

Hứa Linh Tụ lần thứ hai mở miệng: "Khách nhân đến đây đều không phải người của Kình Vân đại lục. Bọn họ đến từ Trùng Vân đại lục, cũng là đệ nhất tông môn của Trùng Vân đại lục –– Trùng Vân tông. Trùng Vân tông so với Kình Vân tông ta cường đại hơn rất nhiều, tuy nói hiện giờ người mạnh nhất trong tông môn thực lực phảng phất hơi kém với tông chủ Kình Vân tông chúng ta, nhưng cường giả cùng cảnh giới bên bọn họ có hai người, chúng ta chỉ có một mình tông chủ. Mặt khác, dưới tông chủ, có mười bảy thái thượng trưởng lão Hợp Nguyên cảnh, bổn tông lại chỉ có mười người... Về chiến lực, bọn họ gần như mạnh gấp đôi chúng ta, tài nguyên Trùng Vân đại lục càng phong phú hơn Kình Vân đại lục rất nhiều, vì thế Thoát Phàm cảnh, Tiên Thiên cảnh, Hậu Thiên cảnh... Thiên tài tất cả cảnh giới đều vượt xa Kình Vân Tông ta!"

Thực lực tổng thể gần như gấp hai, đệ tử tông môn kia coi thường đệ tử Kình Vân Tông cũng là đương nhiên. Hiện giờ thoạt nhìn Kình Vân Tông tính tình hòa khí, nhưng uy phong ở Kình Vân đại lục là thật, ngày thường đi đâu tất cả thế lực hạ cấp đều né xa ba thước, kiêng kị không thôi, hiện tại lại bị Trùng Vân Tông coi thường, thử hỏi có bao nhiêu khác biệt?

Chỉ là Kình Vân Tông coi trọng thể diện, sẽ không cố tình ức hiếp các tông môn yếu thế hơn. Nhưng một khi bị chạm đến điểm mấu chốt, cũng sẽ bất chấp tất cả làm cho tông môn mình càng thêm lớn mạnh.

Sau khi Hứa Linh Tụ nói xong, cả đại sảnh chìm vào yên tĩnh.

Bọn họ đương nhiên biết trên thế giới này có rất nhiều đại lục, bọn họ cũng biết, Kình Vân đại lục như một ngọn núi lớn cấp bậc tối cao! Tông môn ở đại lục khác, căn bản không thể so sánh với Kình Vân Tông! Trùng Vân tông là từ nơi nào tới? Trùng Vân đại lục lại là chỗ nào?

Có người khó chịu nói: "Tục ngữ nói "cường long không áp bọn rắn độc", Trùng Vân Tông kia lợi hại thế nào, chẳng lẽ đều mang theo tất cả cường giả đứng đầu đến làm khách ư? Nếu không có, đến địa bàn Kình Vân Tông ta, phải tuân theo quy củ Kình Vân Tông mới phải, há có thể làm ra hành động khinh chủ như vậy?"

Lời này rất có đạo lí, một đám người bắt đầu phụ họa.

Hứa Linh Tụ lãnh đạm nói: "Tuy nói vậy, như nếu đối phương không làm quá phận, chỉ cần không xé rách da mặt, trưởng bối đều sẽ không ra tay. Nếu không chính là Kình Vân Tông ta sợ hãi bọn họ." Hứa Linh Tụ cười nhạo: "Đối phương khiêu khích thì khiêu khích, chúng ta có thể đánh trả lại, đó chính là uy phong của Kình Vân Tông ta. Nhưng nếu kỹ không bằng người, lại còn mặt mũi tìm trưởng bối cáo trạng hay sao? Người ra tay hôm nay, không có một ai là Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên cả, chỉ là một trấn tiểu đánh tiểu nháo, chúng ta dù tức giận phẫn nộ, cũng không có đạo lí để thái thượng trưởng lão ra tay! Nếu không, thể diện Kình Vân Tông sẽ bị người ta dẫm nát trên đất!"

Đông đảo Võ giả, phần lớn đều hổ thẹn.

Hứa Linh Tụ nói đúng, nếu bọn họ đủ cường đại, đối phương khiêu khích bất quá chỉ tự mình mất mặt mà thôi, nhưng chính vì bọn họ không đủ mạnh, mới khiến cho đối phương diễu võ dương oai như vậy.

Lập tức có Võ giả nói: "Không sai, đối phương bất quá chỉ khiêu khích đệ tử bối phận thấp, chúng ta cũng chỉ có thể để đệ tử bối phận thấp ra nghênh chiến, nếu là báo cho trưởng bối, mới là vứt đi mặt mũi Kình Vân Tông! Bất quá những người đó chưa chắc đã lợi hại, bọn họ cũng chỉ khi dễ đệ tử ngoại môn cùng quản sự ngoại giới, một ít đệ tử nội môn bình thường, chưa từng ra tay với nhân vật thiên tài chân chính, cho nên không thể nói là sẽ thua được!"

Tịch Dương Vân lúc này vỗ tay nói: "Hảo! Nói rất đúng! Hiện giờ gọi mọi người đến đây, chính là muốn tập hợp lại đệ tử nội môn ta, đem lực lượng tổng hợp lại. Phàm là có người khiêu khích, liền có thể mời thiên tài đồng môn sư huynh đệ ra tay, đem khí thế của những người kia ép xuống!"

Còn có người hỏi: "Chuyện trước đó đã có trưởng bối đến cửa truy vấn, đối phương cũng đã xin lỗi, nếu sau bọn họ không hề ra tay nữa, chúng ta làm sao trả thù?"

Hứa Linh Tụ khóe môi hiện ra tia trào phúng: "Chỉ có bọn họ được khiêu khích, lại không cho phép chúng ta "khiêu chiến" hả? Nếu đối phương từ đây an phận bất động, chúng ta vừa lúc tràn đầy khí thế, cứ mời ra một người thực lực mạnh nhất đến khiêu chiến là được. Nhưng ta cho rằng, đối phương xin lỗi không thành tâm như vậy, chỉ sợ lúc sau sẽ càng không an phận. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, xem hành động sau này tùy thời ứng đối."

Chủ ý này không tồi.

Đối phương có thể khiêu khích, bọn họ tự nhiên cũng có thể khiêu chiến.

Ừm, thì chính là luận bàn hữu hảo đó!

Trên mặt Võ giả đều hiện ra biểu tình thư thái, tựa hồ như vừa trút giận xong.

Nhưng Cố Tá lại không lạc quan như vậy.

Hắn tận mắt nhìn thấy thực lực những người đó, mỗi người so với thiên tài cùng cảnh giới đều mạnh hơn vài phần, nói cách khác, cao thủ Địa Bảng Hà Tương Long cũng không dễ dàng bại bởi một thanh niên thân thủ bình thường có phải không.

Có lẽ những nơi khác bị khiêu khích cũng không có cường giả Địa Bảng xuất hiện, mới khiến bọn họ đưa ra phán đoán sai lầm... Chờ sau khi các thế lực biết được cụ thể chi tiết mọi chuyện, chỉ sợ sẽ bất đồng.

Sau đó, Cố Tá đưa mắt nhìn về phía Hứa Linh Tụ, Tịch Dương Vân cùng một nhóm Võ giả Thoát Phàm cảnh bên cạnh, thần sắc bọn họ đúng là không nhẹ nhàng như vậy.

Xem ra hắn nghĩ không sai, Hứa Linh Tụ nói như vậy chỉ là ủng hộ sĩ khí, điều động tất cả đệ tử trong môn đồng lòng chống địch mà thôi, lại hoàn toàn không nắm chắc được gì. Có rất nhiều chuyện, dù không nắm chắc, nhưng nhất định phải làm.

Lại nói thêm vài câu, người rất nhiều thế lực cũng cáo từ, sôi nổi trở về chuẩn bị, còn phải đem tin tức báo lại cho những người không được mời tới.

Nói như vậy không bao lâu sau, toàn bộ đệ tử nội môn đều sẽ có phản ứng.

Cố Tá nhìn xung quanh.

Hiện giờ còn lại, ngoại trừ Tịch Dương Vân thủ bên ngoài, tất cả đều là Luyện dược sư.

______

#Camsvitiba: tui muốn đào hố, không muốn lấp hố..............
Bình Luận (0)
Comment