Ta Có Dược A!

Chương 248

Edit: CamsVitiba

Trong Sương Vân điện.

Tịch Dương Vân ngồi trên ghế cao, vị trí bên cạnh thấp hơn chút là một thiếu nữ tóc dài rũ eo, xiêm y vàng nhạt mỹ lệ, dung nhan thanh lệ thoáng tục, tựa như tiên tử hạ phàm.

Đây đúng là bào muội hắn – Tịch Sương Vân.

Hai bên trái phải là thanh niên thân hình to lớn cao chín thước - bang chủ Cuồng Võ Bang; có một người trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái - hội trưởng Thu Thủy Hội, người ngồi bên cạnh hắn là một giai nhân cốt cách tựa ngọc, chính là ái thê hắn; còn có một đôi huynh muội khí chất phi phàm, tư thế bừng bừng oai hùng, chính là hai vị Tạ chủ Thanh Thủy Tạ; còn có một đôi tỷ muội như hoa, người thứ nhất mặc áo lam, lãnh diễm bức người, hạnh mục hàm sát, người còn lại một thân tuyết y, tóc đen dài tận mắt cá, mặt mày như họa, đây chính là đôi các chủ Minh Nguyệt Các – Hoa Nguyệt Dung cùng Hoa Tuyết Âm..... Những người còn lại đều là khí độ không tầm thường, đều là cường giả trên Địa Bảng, chủ nhân sáng lập lên các loại thế lực.

Mà trong số những người ở đây, phàm là thủ lĩnh thực lực ít nhất cũng Tiên Thiên bát trọng, những chủ nhân các thế lực tương đối lớn hơn nữa thì cũng là Tiên Thiên cửu trọng, vô hạn tiếp cận Thoát Phàm cảnh.

Trước mắt đều là nam tử phong tư tuấn mỹ khiến người hoa mắt, khí tức lượn lờ trong điện cũng hiển lộ ta uy năng áp đảo không thể nghi ngờ.

Chỉ là, dù bọn họ khí độ thế nào, uy nghi ra sao, so ra đều kém hơn vị thanh niên anh tuấn đang ngồi trên ghế chủ vị.

Tịch Dương Vân nói: "Chư vị gần đây vất vả, Trùng Vân Tông ào ạt kéo tới, chúng ta cần phải chung tay ứng đối, mới có thể duy trì được thể diện tông môn."

Các thế lực bên dưới đều nói: "Đây là chia đều công việc cho nhau thôi."

Đối với các thế lực này mà nói, người có thành tựu Thoát Phàm cảnh hơn nữa còn có địa vị hết sức quan trọng trong một mạch Hứa thái thượng trưởng lão, lại sáng lập ra Sương Vân Điện như Tịch Dương Vân, đây là nhân vật bọn họ khó lòng đụng tới được, hiện giờ mặc kệ là vì tông môn hay là tương lai của thế lực chính mình đều muốn cùng người này tiếp cận, cuộc thương nghị thảo phạt Trùng Vân Tông không thể nghi ngờ chính là cơ hội tốt.

Nghe những người này nói thế, Tịch Dương Vân khẽ gật đầu, sau đó hắn nghiêng người nhìn về phía Tịch Sương Vân, đè thấp giọng nói: "Sương Vân, thế nào?"

Tịch Sương Vân không dấu vết liếc nhìn mọi người một cái, nhẹ day day trán: "Bọn họ đều rất tốt, không hề bằng mặt không bằng lòng, đối với huynh đều rất thiệt tình."

Tịch Dương Vân vừa lòng.

Nếu muốn thống lĩnh chúng Võ giả Tiên Thiên cảnh đánh tới người Trùng Vân Tông, cần phải có một Thoát Phàm cảnh làm người dẫn đầu mới có thể. Không chỉ là hắn mượn sức mọi người, mà còn có uy danh của các đỉnh phong hoặc thế lực của Võ giả Thoát Phàm cảnh khác cũng phải trồi lên mặt nước, tập hợp lại cùng các thế lực Tiên Thiên cảnh.

Tịch Dương Vân về thân phận, thế lực, địa vị đều đứng đầu Võ giả Thoát Phàm cảnh, dù trước đó vẫn luôn nhọc lòng về thân thể bào muội nên chưa từng khiêu chiến Thiên Bảng, nhưng thực lực bản thân đều đạt thành tựu Thoát Phàm cảnh, nhân mạch lại sung túc, so với các Võ giả Thoát Phàm cảnh khác có sức hấp dẫn hơn rất nhiều.

Bởi vậy, hiện giờ hắn triệu tập đến đây cơ hồ đều là mất thế lực phát triển tốt nhất –– chỉ ngoại trừ thế lực thứ năm Địa Bảng Đoạn Thủy Đường cùng thế lực thứ ba Địa Bảng Hạc Lâm Cung. Trong đó, đường chủ Đoạn Thủy Đường Lý Đoạn Thủy tuy nói có vài phần năng lực, nhưng nhân phẩm không tốt, lòng dạ hẹp hòi, không ai muốn qua lại cùng hắn, ngược lại cung chủ Hạc Lâm Cung Hạc Thành Ngọ lại chú ý đến hắn.

Hạc Thành Ngọ là người Hạc gia, có lẽ bởi vì Minh Nguyệt Cung cùng Đoạn Thủy Đường có thù oán hơn nữa còn gia nhập dưới trướng Tịch Dương Vân, nên Đoạn Thủy Đường liền thông đồng cùng Hạc Lâm Cung, lấy Hạc gia làm chỗ dựa. Lần này Hạc gia phái một vị Võ giả Thoát Phàm cảnh ra trấn áp, để Hạc Thành Ngọ mời chào rất nhiều thế lực, cũng trở thành một đối thủ tranh phong của Tịch Dương Vân.

Lần này Trùng Vân Tông đến khiêu khích, đệ tử Kình Vân Tông từng người xuất đầu, nhưng sau đó dần dần tụ hợp lại, một ít người đơn độc rải rác cũng dần biến mất, tiếp theo lại trải qua vài lần chỉnh hợp lại, cuối cùng chia ra làm hai hội minh lớn.

Hiện giờ cùng Trùng Vân Tông xung đột, chủ yếu chính là hai nhà này.

Lúc này, Tịch Dương Vân lần thứ hai mở họp với những người dưới trướng mình, dò hỏi một chút tình huống đối chiến gần đây với Trùng Vân Tông thế nào –– có thắng không, thắng bao nhiêu lần, thua bao nhiêu lần, kết quả có cải thiện không.

Lúc này, nam tạ chủ Thanh Thủy Tạ – Tạ Vũ Phi đứng dậy nổi: "Bẩm Tịch sư huynh, vừa rồi có tình hình chiến đấu mới truyền tới."

Tịch Dương Vân nói: "Không sao, ngồi xuống nói."

Tạ Vũ Phi hành lễ rồi ngồi xuống, đem sự tình nói ra: "Hai canh giờ trước, người Thanh Thủy Tạ ta ra vào nội môn gặp phải người Trùng Vân Tông, xảy ra xung đột, bảy người cùng bảy người đối chiến, chỗ ta năm người trọng thương, có người bị phế, tình hình chiến đấu rất không lí tưởng."

Tịch Dương Vân nhíu mày: "Có người bị phế đi?" Trên mặt hắn liền xuất hiện tia giận dữ: "Trùng Vân Tông xuống tay ngày càng không hề cố kỵ, dám ra tay tàn nhẫn như vậy!"

Tạ Vũ Phi cười khổ: "Cũng là do bên ta kỹ không bằng người."

Toàn điện trầm mặc.

Đúng là như thế, kỹ không bằng người.

Đoạn thời gian này, bọn họ đã nghe qua không biết bao nhiêu lần câu "kỹ không bằng người", cho dù ban đầu bọn họ quyết thề chết không lùi, bảo toàn thanh danh tông môn, nhưng dưới tình hình này, cũng khó tránh khỏi uể oải.

Bọn họ đã quá xem thường thực lực đệ tử Trùng Vân Tông! Không kịp phòng bị, mới tạo nên hậu quả thế này!

Nói đến cũng buồn cười, Kình Vân Tông đường đường nhất đại tông môn, xưa nay chỉ khó xử người khác, chưa từng người khó xử qua, nếu là luận bàn, luôn luôn có thể trấn áp người cùng cảnh giới, chứ không phải như hiện tại bị người chèn ép.

Khi đó, ai sẽ tự nói chính mình là "kỹ không bằng người"? Kỹ không bằng người, thường thường đều dùng để nói đối phương.

Tịch Dương Vân thấy sĩ khí hạ xuống, liền nói: "Chỗ Tịch mỗ có một ít đan dược, lát nữa nhờ Vũ Phi sư đệ đem mấy bình về tặng cho các sư đệ bị thương. Chờ sau này tu luyện trở lại, nếu còn thiếu tài nguyên gì, cũng có thể đến chỗ ta lĩnh. Mong rằng các vị sư đệ sớm ngày khôi phục thành tựu, bước đi trên đường võ đạo."

Tạ Vũ Phi vội vàng cảm tạ.

Tịch Dương Vân sau khi xử lí việc này, lại nói: "Trên đấu võ đài sắp tới, Trùng Vân Tông nhất đính sẽ cử ra đệ tử càng cường hãn, đến lúc đó, sợ là phải phiền chư vị ra tay."

Các thế lực đều nói: "Chúng ta đạo nghĩa không thể chối từ."

Nhưng Hoa Tuyết Âm đột nhiên mở miệng, thanh âm từ từ, mang theo vận luật nói không nên lời: "Không biết chúng ta ra tay tương ứng với người Trùng Vân Tông cảnh giới gì?"

Lời này vừa ra, mọi người chần chừ.

Cùng cảnh giới, thực lực đối phương cao hơn người Kình Vân Tông cả đoạn, nếu là muốn luận bàn công bằng, vậy mỗi lần Trùng Vân Tông phái ra đệ tử Tiên Thiên thất trọng, Kình Vân Tông phải cử ra bát trọng, đối phương bát trọng, Kình Vân Tông cửu trọng.... Kỳ thật không cần so, thể diện đều đã mất sạch. Ngược lại là đối phương, nếu lấy bát trọng đối cửu trọng, thất trọng đối bát trọng dù thất bại nhưng kỳ thật xem như đã thắng, nếu trùng hợp đối phương lại là thiên tài khiêu chiến vượt cấp, cảnh giới thấp có thể đánh bại cảnh giới cao, thế thì mặt mũi Kình Vân Tông xem như mất hết về sau còn bị ngàn người dẫm đạp, không thể nào trở mình.

Tịch Dương Vân nói: "Chư vị đều là những thiên tài khiêu chiến vượt cấp, lúc sau ứng chiến người cùng cảnh giới là được, mặt khác trong tông môn ta còn có một ít siêu cấp thiên tài tiềm tu, đến khi bất đắc dĩ, cũng có thể mời họ ra giúp một tay."

Mọi người tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Tạ Vũ Phi bỗng nhiên nói: "Tạ mỗ có một người, không biết có nên đề cử hay không...."

Tầm mắt mọi người liền quay sang hắn.

Tạ Vũ Phi thản nhiên nói: "Vừa rồi vài vị đồng môn dưới trướng ta sau khi trở về có nói, bọn họ vốn phải toàn quân bị diệt, may mắn có một người ra tay cứu giúp, lấy thực lực một người ứng đối bảy người, đem những đệ tử Trùng Vân Tông đánh đến trọng thương chật vật, cực kì lợi hại."

Tịch Dương Vân hứng thú: "Nga? Đó là người nào? Cảnh giới ra sao?"

Tạ Vũ Phi nói: "Nghe nói chỉ là một nam tử trẻ tuổi Tiên Thiên lục trọng, thoạt nhìn vừa mới cập quan, tên gọi là.... Công Nghi Thiên Hành?"

Tịch Dương Vân liền cười: "Thì ra là hắn."

Một ít người Thủy Thanh Tạ cùng Minh Nguyệt Các sắc mặt cũng có chút kì dị: " Công Nghi Thiên Hành?"

Tạ Vũ Phi kinh ngạc: "Tịch sư huynh quen biết hắn ư?" Lại nhìn về phía Hoa Tuyết Âm: "Tuyết Âm sư muội cũng đã nghe qua người này sao?" Hắn cũng thấy được dị sắc của muội tử nhà mình: "Vũ Hà, muội cũng biết hả?"

Đầu tiên là Tạ Vũ Hà đáp: "Huynh trưởng, Tố Anh đã từng nhắc qua người này với ta, nhưng lúc ấy ta cũng không quá để ý đến, cho nên cũng chỉ có chút ấn tượng mà thôi."

Hoa Tuyết Âm nhu nhu cười: "Thời điểm bổn các cùng Đoạn Thủy Đường giằng co, vị Công Nghi sư đệ kia đem vật chúng ta cần bán cho, giúp được đại ân bổn các."

Tịch Dương Vân cũng cười nói: "Nếu là Công Nghi sư đệ, việc này cũng không có gì kì quái. Hắn căn cơ hùng hậu, ngày thường tuy không hiện sơn lộ thủy, kỳ thật bản lĩnh cao cường, vượt xa người cùng thế hệ, cũng có vài phần giao tình với ta." Nói đến đây, hắn lại hỏi: "Công Nghi sư đệ trước khi đi, có phải cũng tặng đan dược cho các vị sư đệ bị thương hay không?"

Tạ Vũ Phi nói: "Đúng vậy, Tịch sư huynh sao lại biết được?"

Tịch Dương Vân nói: "Dưới trướng Công Nghi sư đệ có người tài, năng lực luyện chế đan dược không kém Linh Tụ, trong tay cũng có không ít đồ tốt. Lúc ấy nếu có người bị thương, Công Nghi sư đệ tất nhiên sẽ ra tay tương trợ."

Tạ Vũ Phi cảm khái nói: "Đúng là như thế, nếu không các sư đệ bị thương nặng kia muốn khôi phục lại chỉ sợ sẽ càng khó khăn."

Hoa Tuyết Âm lúc này cũng nói: "Nếu Công Nghi sư đệ thực lực cao cường, vì sao lại không mời hắn cùng ra tay, chỉnh nghiêm lại uy phong Kình Vân Tông ta? Tạ sư huynh, những đệ tử Trùng Vân Tông lúc ấy động thủ cùng người của huynh thực lực thế nào?"

Ánh mắt Tạ Vũ Phi hơi trầm xuống: "Thấp thì Tiên Thiên thất trọng, cao thì Tiên Thiên bát trọng, người bên ta cũng là như thế."

Hoa Tuyết Âm nhìn về phía Tịch Dương Vân: "Như vậy đủ thấy, vị Công Nghi sư đệ kia kém hai cảnh giới vẫn có khả năng thắng được, chiến lực không thể nào tốt hơn, khẩn cầu Tịch sư huynh mời hắn ra tay, lấy lại thể diện cho tông môn."

Tịch Dương Vân gật gật đầu: "Ta lập tức cho người đến mời, lấy thực lực của Công Nghi sư đệ sợ là cũng không hề kém các thiên tài tiềm tu. Hiện giờ có thêm Công Nghi sư đệ, bên ta cũng sẽ càng có thêm phần thắng."

Chúng thế lực trong lòng phức tạp, nhưng đều xúc động nói: "Tịch sư huynh nói phải!"

Cứ như thế, Tịch Dương Vân cũng không chậm trễ, phân phó người đi mời.

Tịch Sương Vân đột nhiên mở miệng: "Huynh trưởng, để muội đi đưa thiệp mời đi."

Tịch Dương Vân có chút do dự: "Sương Vân muội...."

Tịch Sương Vân uyển chuyển cười: "Huynh trưởng không cần lo lắng cho muội, đường xá không xa, muội đi một chút liền về ngay."

Hiện giờ Tịch Sương Vân đã bắt đầu tập võ, có vô số tài nguyên đốc thúc, tốc độ tiến cảnh cực nhanh, trong thời gian ngắn ngủi đã là Võ giả Ngưng Mạch cảnh. Có thể thấy nhiều năm chịu khổ trước đó đều không phải vô nghĩa, tất cả đều là tích lũy để nàng tiến bộ vượt bật như ngày hôm nay.

Tịch Dương Vân thân là huynh trưởng, đối nang che chở có thêm, nhưng hắn cũng biết nếu muội muội muốn trở thành người đứng trên người khác, vậy cũng phải trải qua một ít bão táp mưa sa.

Đây bất quá chỉ là đi đưa thiệp mời... Hẳn là cũng sẽ không gặp phải hạng người không có mắt đâu!

Sau khi chần chờ, Tịch Dương Vân sảng khoái đồng ý. Hắn lấy ra văn phòng tứ bảo, tuyệt bút vung lên viết xuống thiệp mời, sau đó đưa cho muội tử: "Sương Vân, đi nhanh về nhanh, mời Công Nghi sư đệ đến đấu võ đài dưới núi gặp mặt."

Tịch Sương Vân nhẹ nhàng đứng dậy: "Tiểu muội minh bạch."

Ngay sau đó, Tịch Sương Vân lả lướt rời đi.

Tịch Dương Vân nói: "Chư vị, chúng ta cùng đến đấu võ đài trước thôi!."

Chúng Võ giả: "Cùng đi!"

Lại nói Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá, hai người tiểu biệt gặp lại, dò hỏi tình huống lẫn nhau, thời gian ở chung đều rất ấm áp, lại cùng nhau thương nghị một số chuyện, tâm tình đều nhẹ nhàng sung sướng.

Đặc biệt là Cố Tá, trong lòng càng thêm an ổn, tựa như ăn được thuốc an thần, cảm thấy vô luận gặp phải chuyện gì đều không thể lay động được hắn.

Cùng lúc này, có Thiên Long Vệ tới báo, có người cầu kiến.

Cố Tá nghiêng đầu: "Ai a?"

Có phải là Hứa Linh Tụ cho người đến đây gọi hắn đi gặp các đại nhân vật hay không a?

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười không nói, mặc cho Cố Tá dò hỏi.

Thiên Long Vệ trả lời: "Bẩm Cố dược sư, là một nữ tử tự xưng họ "Tịch", đến đưa thiệp mời."

Cố Tá chớp chớp mắt.

Nữ tử họ "Tịch".... Bọn họ quen biết cũng chỉ có một mình Tịch Sương Vân thôi.

Như nữ tử họ Tịch này bệnh nặng mới khỏi, hẳn là phải bị ca ca Tịch Dương Vân bảo hộ dưới cánh chim mới đúng,chạy tới đây làm chi?

Cố Tá không khỏi lại hỏi: "Nàng cùng ai tới?"

Thiên Long Vệ trả lời: "Một thân một mình."

Cố Tá: "..."

Tịch Dương Vân Tịch sư huynh thật đúng là tâm đại.

Công Nghi Thiên Hành nhìn biểu tình Cố Tá, buồn cười, sau đó nói: "Nếu tới, tất là có việc. Long Tứ, ngươi đem người mời tới đây đi."

Long Tứ lĩnh mệnh rời đi.

Cố Tá nghi hoặc hỏi: "Đại ca, huynh nói xem Tịch Sương Vân tới đây đưa thiệp mời, là muốn làm gì?"

Công Nghi Thiên Hành cười: "Tất nhiên là thay Tịch Dương Vân đưa đến."

Cố Tá gật gật đầu.

Được rồi, hắn cũng biết khẳng định không phải là Tịch muội tử cố ý tới tìm đại ca đâu.

"Vậy Tịch sư huynh tìm đại ca có chuyện gì a?"

Công Nghi Thiên Hành nhẹ đẩy trán Cố Tá: "Trước đây Hứa Linh Tụ tìm đệ cùng nhau thay mặt Kình Vân Tông đối chiếm Trùng Vân Tông, hiện giờ y đến tìm ta ước chừng cũng vì chuyện đó."

Y nghĩ, những đồng môn Kình Vân Tông cứu giúp trước đó, sợ là có qua lại với Tịch Dương Vân.

Cố Tá cẩn thận suy nghĩ: "Vậy đại ca... Đi hay không?"

Công Nghi Thiên Hành ý cười gia tăng, âm thanh thong dong: "Vì sao không đi?"

Không bao lâu, Long Tứ mang theo thiếu nữ tuyệt sắc đi tới.

Thiếu nữ tư dung xinh đẹp nho nhã, vừa đi tới, Tịch Sương Vân thi lễ: "Sương Vân gặp qua hai vị sư huynh."

Cố Tá ngốc lăng: "Tịch....."

Trước kia nàng không phải gọi hắn "Cố sư đệ" sao? Làm sao đột nhiên đổi xưng hô luôn rồi?

Tịch Sương Vân cười như tuyết hoa nở rộ: "Luận tuổi tác, cảnh giới Sương Vân đều không theo kịp sư huynh, tự nhiên là phải xưng hô như thế. Trước kia chậm trễ, mong rằng sư huynh chớ trách."

Cố Tá 囧: "Ha, không trách, Tịch sư muội."

–– xưng hô quý tông môn thật loạn!

Công Nghi Thiên Hành ôn hòa nói: "Tịch sư muội mời ngồi, không biết sư muội tự mình đến đây là vì có chuyện gì quan trọng sao?"

Tịch Sương Vân hơi hơi với tay, giữa ngón tay thon dài nâng ra tấm thiệp, ôn nhu mở miệng: "Phụng lệnh gia huynh, tới đưa thiệp mời, mong rằng hai vị sư huynh sau khi xem qua, có thể đi cùng tiểu muội."

Công Nghi Thiên Hành duỗi tay nhận lấy, cúi đầu nhìn.

Cố Tá tò mò qua xem, quả nhiên viết chính là đại ca thực lực cao cường a, người Trùng Vân Tông lại rất đáng giận, mọi người cùng chung kẻ kịch, cùng nhau chung tay xử lí đám quy tôn tử Trùng Vân Tông kia... Ý tứ đại loại như vậy.

Công Nghi Thiên Hành nhướng mày: "Tịch sư huynh thịnh tình tương mời, nào dám không đi? Tịch sư muội, không biết đã định chỗ nào, thời gian đã sao?"

Tịch Sương Vân khẽ thở dài: "Gần đây đối phương không ngừng khiêu khích, chúng ta cũng liên tục đối chiến. Huynh trưởng trước đã dẫn dắt những người liên can đến đấu võ đài, phân phó tiểu muội đến mời Công Nghi sư huynh xong, lập tức đến đấu võ đài họp mặt."

Công Nghi Thiên Hành gật đầu: "Cũng được, vậy thì lập tức đi thôi."

Tịch Sương Vân tươi cười càng thêm xinh đẹp: "Đa tạ Công Nghi sư huynh."

Công Nghi Thiên Hành lập tức duỗi tay, xách cổ áo Cố Tá đem người kéo lên, "A Tá cũng đi cùng ta nha."

Cố Tá: "Ha?"

Công Nghi Thiên Hành buồn cười nói: "A Tá không muốn xem thử thời gian này vi huynh tiến cảnh thế nào sao?"

Cố Tá chém đinh chặt sắt: "Muốn!"

Công Nghi Thiên Hành xoa xoa đầu hắn: "Vậy A Tá có muốn đi hay không a?"

Cố Tá lúc này không chút do dự: "Đi!"

Hắn thật sự muốn biết lấy thiên đố thân thể của đại ca, sau khi trải qua rèn luyện sinh tử, sẽ hiển lộ ra thực lực đáng sợ gì.

Quyết định xong, dưới sự dẫn dắt của Tịch Sương Vân, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành đến một ngọn núi trong nội môn.

Cũng giống như dưới Thiên Phong chính là đấu võ đài dành cho các Võ giả Thoát Phàm cảnh cạnh tranh Thiên Bảng, thì dưới ngọn núi này cũng là đấu võ đài dành cho Địa Bảng.

So với trận đối chiến Thiên Bảng trước đó, người đến ngọn núi này càng nhiều thêm. Trong đó Thoát Phàm cảnh thật ra rất ít, nhưng Võ giả Tiên Thiên cảnh lại đông đúc vô cùng –– cơ hồ đều tràn đầy phấn khởi, các Võ giả Tiên Thiên đến đây đều nguyện ý bỏ qua một ngày tu luyện của mình chỉ để xem trận xung đột giữa tông môn nhà mình và Trùng Vân Tông.

Tịch Dương Vân mang theo một ít người trong thế lực dưới trướng mình chiếm cứ một mảnh thạch đài.

Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành theo Tịch Sương Vân trực tiếp đi đến.

Công Nghi Thiên Hành cười chắp tay: "Tịch sư huynh, đã lâu không gặp."

Tịch Dương Vân sang sảng: "Công Nghi sư đệ, nghe nói ngươi cùng Hoang sư huynh ra ngoài rèn luyện? Hiện giờ trở về, có thu hoạch được gì không?"

Công Nghi Thiên Hành đáp: "Một chút tiến triển, không đáng nhắc tới."

Tịch Dương Vân cười nói: "Ngươi quá khiêm tốn."

Dứt lời, Tịch Dương Vân dịch ra chỗ trống, để bọn họ có thể ngồi gần hắn.

Cố Tá hỏi: "Tịch sư huynh, tông môn chúng ta là bên nào a?"

Tịch Dương Vân đối với Công Nghi Thiên Hành là thưởng thức cùng coi trọng, đối với Cố Tá là yêu ai yêu cả đường đi dần dà cũng coi trọng, cho nên cũng nhanh chóng trả lời: "Cố sư đệ ngươi xem, người dùng kiếm pháp kia chính là đệ tử thứ mười lăm trên Địa Bảng tông ta, cảnh giới Tiên Thiên bát trọng, trọng kiếm trong tay uy lực bất phàm. Người sử dụng quyền chưởng kia chính là đệ tử Trùng Vân Tông, cũng là Tiên Thiên bát trọng."

Cố Tá cũng nhìn qua, đúng là có một người rất trầm ổn, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng là tốc độ không đủ nhanh a. Đối diện là người không vũ khí chưởng ấn vây quanh, tốc độ nhanh thân pháp nhẹ nhàng, bộ dáng lúc nào cũng có thể thình lình cho đối phương một chưởng.

Thoạt nhìn, phía Kình Vân Tông rơi vào thế hạ phong a...

Cố Tá nhìn biểu tình các đệ tử Kình Vân Tông xung quanh, đúng là không được đẹp lắm.

Cùng cảnh giới, lại càng thêm mất mặt.

Nhất là khi trên đấu võ đài kia, đệ tử Trùng Vân Tông tựa hồ như đang vui đùa đệ tử thứ mười lăm Địa Bảng, chỉ qua bảy tám chiêu, đã dễ dàng tìm được sơ hở trực tiếp đem đệ tử thứ mười lăm Địa Bảng đánh bại. Trọng kiếm kia thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng đối phương lại không chút nào để ý, đối với sơ hở của kiếm chiêu tựa hồ vô cùng quen thuộc, căn bản không cần tốn nhiều sức lực liền giành được thắng lợi.

Hạng mười lăm Địa Bảng nội môn dù gì cũng là cao thủ, nghe nói có thể cùng Tiên Thiên cửu trọng chu toàn một phen, cư nhiên hiện tại lại bại thảm thiết ở chỗ này.

Sau khi hắn xuống đài, vẻ mặt cực kì xấu hổ, đem trọng kiếm mang lại trên lưng, xoay người rời đi.

Xem ra, hẳn là muốn trở về tiếp tục khổ tu, tranh thủ sớm ngày trở lại rửa mối nhục xưa a!

Cố Tá âm thầm gật đầu.

Thua thì thua thôi, cũng không phải không gượng dậy nổi...

Nhưng rất nhanh Cố Tá phát hiện mình cao hứng quá sớm rồi.

Trận tiếp theo vẫn là vị đệ tử Trùng Vân Tông này đối chiến cùng Võ giả thứ mười ba Địa Bảng, nhưng lần này đệ tử Trùng Vân Tông lại quá phận, hắn dùng vũ khí đúng là bình thường, nhưng cố tình lại là chủy thủ,Võ giả thứ mười ba Địa Bảng lại là nữ tử dáng người có chút cường tráng. Đệ tử Trùng Vân Tông du tẩu vòng quanh nữ tử, dùng chủy thủ đâm mạnh tới, đâm đối thủ cũng là bình thường đi,nhưng vấn đề là không hề tổn thương nữ tử kia, chỉ đem quần áo người ta đâm thủng, cắt ra từng mảnh nhỏ!

Không bao lâu, quần áo nữ tử rách nát rất nhiều, da thịt trong suốt bên tròn tinh tinh điểm điểm lộ ra... Mọi người ở đây, đều nhìn thấy.

Nữ tử lúc này chợt phát hiện ra điều không đúng, cúi đầu nhìn thấy, lập tức xấu hổ vô cùng.

Nữ tử tức giận đánh tới, đệ tử Trùng Vân Tông kia một chưởng đánh tới bụng nhỏ nàng, cười nhạo nói: "Ngươi lo lắng gì chớ? Chỉ bằng tư sắc bực này của ngươi, có tặng không cho ta, ta cũng ghét bỏ không đủ thơm mềm đó!"

__________________

#CamsVitiba: "!"
Bình Luận (0)
Comment