Edit: Cám Tần Chước Phong nói rất nhiều.
Từ trong lời hắn Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành chậm rãi hiểu được rất nhiều chuyện.
Trong đó, sau khi Trung Ương đại lục cùng đại lục kề bên tách ra, ban đầu không có quan hệ gì với nhau, rất nhiều bạn bè thân thích vì đại lục phân liệt mà tách xa nhau, cực kì bi ai, năm này sang năm nọ, dần dần chia thành nhiều chi, huyết thống chia lìa.
Sau đó có một ngày, người hai bên phát hiện ra 300 năm một lần có thể liên thông Trung Ương đại lục cùng đại lục kề bên, lúc ấy có rất nhiều Võ giả ở đại lục kề bên dìu già dắt trẻ tiến vào Trung Ương đại lục tìm người thân. Cũng có vô số cường giả muốn muốn con đường này tiến vào tầm bảo.
Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy.
Võ giả thực lực càng mạnh, cách trở càng lợi hại, có thể xuyên qua các đại lục kề bên khác đã không tồi, nhưng thông đạo mở ra kia, chỉ có những Võ giả Thoát Phàm cảnh có chút thành tựu mới đi qua được.
Mà người tự cho là đủ cường đại, dùng mọi thủ đoạn luồng lách xuyên qua, kết cuộc hoặc là biến thành máu loãng, hoặc là biến thành bùn lầy, trước giờ đều không ngoại lệ.
Về sau, cường giả trên đại lục kề bên không thể tiến thêm một bước, thọ nguyên đến cực hạn, liền ngã xuống. Người đời sau bởi vì đại lục kề bên thiếu thốn thiên địa chi khí, cho dù tư chất tuyệt hảo, cũng khó đạt đến trình độ thời kì viễn cổ xa xưa –– trừ phi bọn họ có thể nhân lúc thông lộ mở ra, từ con đường này tiến vào Trung Ương đại lục!
Cố Tá lại nhớ đến mộ Nhân Vương ngày đó.
Mặc dù có đủ loại truyền thuyết, Nhân Vương khi đó hẳn là rất cường đại, nhưng cuối cùng, lại đem đại mộ của mình đặt ở nơi "đất cằn sỏi đá", cũng liền hoàn toàn ngã xuống.
Nói cách khác, rất khó liên tưởng đến hào nhoáng vừa nghe.
Bất quá cũng không quan trọng, Cố Tá tiếp tục lắng nghe.
Hắn đối với Trung Ương đại lục kia.... Rất trông chờ.
Ban đầu, Trung Ương đại lục cũng không hề ngăn trở người đại lục kề bên tiến vào, hơn nữa lúc ấy còn có mối liên hệ về tổ tiên, thân nhân gặp nhau, âu đều là chuyện tốt. Nhưng thời gian càng về sau, không chỉ người có thân nhân bên này lui đến, những người đại lục kề bên cũng đi qua, bọn họ không có thân bằng quyến thuộc, thực lực tuy yếu kém, thường thường đã chịu không ít suy sụp, nhưng chờ bọn họ về sau cường đại, liền mang đến rất nhiều nhiễu loạn.
Sau đó, Trung Ương đại lục định ra quy củ.
Người đi qua thông lộ có rất nhiều loại, tư chất cao nhất có thể được Trung Ương đại lục thu làm đệ tử, thấp nhất thì tự sinh tự diệt, tư chất trung đẳng.... Xem vận khí thôi.
Cứ như vậy, rất nhiều chuyện liền trở nên không công bằng.
Vì để đạt được tư cách gia nhập vào các thế lực, thiên tài tư chất kém một chút bắt đầu xuống tay với thiên tài tư chất tốt nhất, Võ giả khắp nơi tranh mệnh, không hẳn sẽ hại người cùng tông, nhưng đối phó người của thế lực khác thì không hề có áp lực gì, mà tư chất tốt nhất cũng sẽ không ngồi im chờ chết, phản sát trở lại càng thêm hung hãn. Cuối cùng kết quả đúng là rất khả quan, người chết đều là vận khí không tốt hoặc tư chất yếu kém, người sống sót đều có sở trường nhất định, nhận được đủ loại coi trọng, đại đa số sau này đều có thành tựu rất tốt.
Dần dà, vốn là "Thiên tuyển chi lộ" liền biến thành "Tử vong" thông đạo. Ở nơi đó, người cần phòng bị rất nhiều, người chết lại càng nhiều, tràn ngập huyết tinh, sát khí cuồn cuộn.
Tần Chước Phong nói: "Trên "Thiên tuyển chi lộ" có sương mù dày đặc lượn lờ, nghe nói là do những thiên tai chi lực năm đó hóa thân. Cách 300 năm, lực lượng đó sẽ hóa thành sương mù, giảm bớt đi cách trở, nhưng sương mù này bản thân là một loại lực lượng có tính xâm lược rất mạnh, sẽ khắc chế lực lượng Võ giả, chỉ khi đeo Thiên Nhãn Thạch trên người mới có thể chống đỡ được. Nhưng một khối Thiên Nhãn Thạch chỉ có thể kéo dài liên tục nửa tháng mà thôi, thời gian Thiên tuyển chi lộ đóng cửa, cũng chính là sau mười lăm ngày. Sau khi mười lăm ngày qua đi, sương mù biến mất, lần nữa biến thành thiên tai chi lực ngăn trở, đồng thời, cũng không có bất luận Võ giả nào có thể tiến vào thông đạo này được nữa."
Cố Tá sau khi nghe xong, chậm rãi thở phào.
Hắn cảm thấy, "Tử vong chi lộ" này... Đủ dọa người.
Để toàn bộ người trên con đường này tàn sát lẫn nhau a!
Nhưng cố tình Trung Ương đại lục này lại là một miếng bánh thơm, mồi ngon dụ hoặc trước mặt không ăn đều cảm thấy rất luyến tiếc! Thật đúng là cạn lời cứng họng.
Cố Tá bĩu môi.
[ Nói trắng ra còn không phải không muốn người bên này qua đó đoạt tài nguyên hay sao? Người Trung Ương đại lục cũng đủ âm hiểm, một cái hạn chế hạ xuống liền khiến cho người các đại lục kề bên xông vào đều thẳng cẳng chết hơn phân nửa, không chỉ đem thiên tài bật nhất bên này hốt trọn, còn đem người có chút tiềm lực xót lại đều xử lí, ngăn chặn đại lục kề bên phát triển, cũng bớt lo phần nào a! ]
Công Nghi Thiên Hành nghe Cố Tá vô ý truyền âm phun tào, trong mắt hiện lên ý cười.
Y thật ra cũng biết, kì thật đây không phải âm mưu, mà là dương mưu.
Phàm là thiên tài, hễ không biết đến Trung Ương đại lục thì thôi, một khi biết đến, há có thể nguyện ý bị hạn chế trong một ao nước nhỏ? Làm người tự nhiên sẽ tìm chỗ cao mà đi a.
Đương nhiên, người bên này cũng có đối sách nhất định, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ giữ lại những trụ cột vững vàng....
Tần Chước Phong mất một hai canh giờ đêm chuyện liên quan đến các đại lục đều nói rõ ràng.
Mà Công Nghi Thiên Hành nghe xong, lộ ra tươi cười: "Tần sư huynh, bí ẩn này không phải ai cũng có thể biết đi?"
Tần Chước Phong cười nói: "Công Nghi sư đệ nhạy bén." Hắn gật đầu một cái: "Không sai, "tử vong chi lộ" 300 năm mới mở một lần, nếu là mọi người đều biết, chỉ sợ sẽ gây ra náo động."
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Tông môn có tâm."
Cố Tá nghĩ nghĩ.
Đúng vậy, 300 năm mới mở một lần, nếu mọi người đều biết, không phải sẽ khiến nhân tâm hoảng sợ sao? Người được đi thì kích động, không thể đi thì ghen ghét, vì thế sẽ xảy rất nhiều biến hóa vi diệu. Đến lúc đó, mọi người vì những người được đến tân đại lục mà nóng vội rối loạn, vậy phát triển bên này thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà....
Cố Tá nhìn thoáng qua Công Nghi Thiên Hành cùng Tần Chước Phong.
Hai vị này đang thần thần bí bí cái gì đây?
Lại nghe Công Nghi Thiên Hành mở miệng: "Tần sư huynh, "tử vong chi lộ" này có phải sắp mở ra hay không?"
Tần Chước Phong cảm khái thở dài: "... Không sai." Hắn yên lặng nhìn Công Nghi Thiên Hành: "Còn chưa đến hai năm nữa thôi."
Cố Tá bừng tỉnh.
Trách không được a! Chỉ hai năm a! Trùng Vân Tông đến đây kiêu ngạo cũng có thể hiểu!
–– ai nha từ từ.
Hai năm?
Hai mắt Cố Tá tỏa sáng.
Hai năm! Đại ca hắn có phải sẽ....
Tần Chước Phong cũng không úp mở: "Tần mỗ biết Công Nghi sư đệ tiến nhập Tiên Thiên đến nay chỉ mới một năm, nếu trong hai năm này, sư đệ chỉ cần đánh thắng qua vài vị đệ tử Thoát Phàm cảnh, là có thể đạt được một danh ngạch tiến vào tử vong chi lộ. Chỉ là không biết Công Nghi sư đệ đối với danh ngạch này, có muốn lấy hay không?"
Công Nghi Thiên Hành không chút do dự: "Tự nhiên muốn lấy! Đa tạ Tần sư huynh đề điểm."
Tần Chước Phong cười nói: "Danh ngạch là do tông chủ ban tặng." Ngữ khí hắn có chút ý vị sâu xa: "Công Nghi sư đệ tuy rằng ngày thường rất điệu thấp, nhưng thiên tư khó chắn... Một ít việc làm của sư đệ, tông môn đều nhìn trong mắt, ghi tạc trong lòng. Danh ngạch này, vốn là thứ sư đệ nên nhận."
Công Nghi Thiên Hành bất động thanh sắc, chỉ nói một câu: "Tần sư huynh nói đùa."
Cố Tá: "...."
[ Đại ca! Chẳng lẽ bọn họ biết hết rồi sao? Bí mật của chúng ta làm sao bây giờ?! ]
[ A Tá an tâm, chuyện mấu chốt nhất tất nhiên là không biết, nếu không thái độ nhất định sẽ thay đổi. Chẳng qua một số việc làm của vi huynh trong tông môn bị phát hiện mà thôi. Nhưng chút chuyện vặt vãnh này, đổi lại có thể để tông môn xem như người tài mà bồi dưỡng, đối với vi huynh kí thác kì vọng cao, tất cả đều nằm trong dự liệu. ]
Cố Tá nghe Công Nghi Thiên Hành truyền âm lại như vậy, cũng yên lòng.
Tốt rồi, chuyện cần che giấu, đều giấu rất tốt.
Nhưng đột nhiên Cố Tá lại nghĩ đến một chuyện, hắn nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, bất chấp xưng hô hỏi: "Đại ca phải đến Trung Ương đại lục sao? Còn ta...."
Tần Chước Phong kinh ngạc liếc nhìn hai người một cái.
Gì đây, ý là không muốn tách ra sao?
Công Nghi Thiên Hành cười trấn an Cố Tá, liền thành khẩn dò hỏi Tần Chước Phong: "A Tá là nghĩa đệ ta, để hắn lại đây một mình ta thật sự không thể yên tâm. Không biết khi tiến vào thiên tuyển chi lộ, có thể cho phép ta mang theo A Tá đi cùng hay không?"
Cái gọi là danh ngạch kia, hẳn là sẽ có được một khối Thiên Nhãn Thạch, Công Nghi Thiên Hành nói lời này, chính là hy vọng Cố Tá cũng có được một khối Thiên Nhãn Thạch.
Cố Tá yên lặng thở dài.
Nếu sớm biết thế, ban đầu giao dịch cùng tông môn, đem một yêu cầu đổi thành Thiên Nhãn Thạch thì tốt rồi, tiếc là khi đó hắn còn chưa biết đến chuyện này, cũng không thể trách hắn suy nghĩ không chu toàn có đúng không? Bằng không hắn đem một gốc linh dược trả về, đổi thành Thiên Nhan Thạch có được không?
Tần Chước Phong nghe Công Nghi Thiên Hành nói xong, hơi trầm ngâm.
Mang theo Luyện dược sư cùng đi, trước nay chưa từng có tiền lệ như vậy, nhưng hắn từ chỗ tông môn biết được, công lao hai người này đúng là không nhỏ.
Như vậy chưa chắc sẽ không thể.
Tần Chước Phong không dám cam đoan, chỉ nói: "Ta có thể thay hai vị sư đệ dò hỏi một chút."
Cố Tá vui vẻ, nhanh chóng nói cảm tạ.
Vẻ mặt Công Nghi Thiên Hành cũng đều là cảm kích.
Tần Chước Phong cùng Công Nghi Thiên Hành hàn huyên xong, những ngày kế tiếp đều vô cùng bận rộn. Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành ở chỗ này tu luyện một thời gian, cuối cùng cũng trở lại tiểu đỉnh phong của mình.
Đám người Hứa Linh Tụ cùng Tịch Dương Vân sắp tới cũng không tìm đến, Cố Tá bởi vì trước đó không thể luyện đan, nên thừa dịp trong khoảng thời gian này đem toàn bộ đan dược có thể luyện chế luyện qua mấy lần, tích góp được lượng lớn dược khí, không ngừng gia tăng tinh thần lực chính mình.
Ngày nọ, Cố Tá đang chăm chú luyện đan, đột nhiên giật thót người, ngừng lại.
Đan lô liền cứ thế báo hỏng, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Cố Tá phát hiện đất dưới chân mình run động rất nhỏ –– Gì á, không phải động đất đó chớ! Thế giới này cũng có động đất ư! Dù có động đất, đất ở Kình Vân Tông này cũng có thể động sao!
Ngay sau đó, bỗng nhiên có một loại chấn động làm người ta cảm giác hít thở không thông, Cố Tá có tinh thần lực hộ thể còn cảm nhận được khí huyết sôi trào. Theo bản năng, hắn liền nhấc chân chạy ra ngoài.
Quả nhiên, trên đỉnh phong này, con cháu Công Nghi gia cùng một ít thuộc hạ Thiên Long Vệ hết thảy đều vì chấn động kia té ngã trên đất, vài người thực lực yếu chút, tai mắt mũi miệng đều xuất huyết!
Cố Tá há hốc mồm, vội chạy tới, móc đan dược phân phát.
Nhóm Thiên Long Vệ năng lực chống cự mạnh hơn, lúc này đứng lên, giúp Cố Tá kiểm tra thân thể cho những người khác.
Cũng may, chỉ là khí huyết bị chấn động, cũng không có tình trạng khác... Nhưng chấn động vừa rồi là chuyện gì a?
Công Nghi Thiên Hành từ trong phòng đi ra, khó khi thần sắc cũng ngưng trọng: "Các ngươi cẩn thận đề phòng một chút." Lại đem nhóm đệ tử Công Nghi gia gọi đến bên cạnh mình.
Tất cả mọi người nghe theo, ngoan ngoãn tuân mệnh, sau đó bọn họ phát hiện toàn thân được bao trùm bởi một lực lượng vô danh, nội tâm cũng dần thả lỏng.
Lực lượng này kì thật không chỉ là chân khí của Công Nghi Thiên Hành, còn có tinh thần lực của Cố Tá bên cạnh hỗ trợ, hai tầng phòng hộ, chính là để ngừa vạn nhất.
Kế tiếp, quả nhiên lại có cảm giác chấn động truyền đến, giống như một tiếng cự cổ chùy vang, làm nhân tâm khó chịu, tựa hồ muốn thổ huyết.
Lần này đã có đề phòng, mọi người mới chỉ là buồn bực đè nén, mà không giống như trước đó hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương.
Cùng lúc đó, trên bầu trời tông môn có rất nhiều nhân ảnh chớp động.
Đó là Võ giả Thoát Phàm cảnh! Bọn họ đang tuần tra xung quanh!
Có một đạo tiếng nói vang lên: "Kình Vân Tông đãi khách không chu toàn, khách này không làm cũng được! Chúng ta đi!"
Ngay sau đó, một âm thanh xa lạ già nua truyền ra: "Đi thì cứ đi, vì sao lại phải đả thương đệ tử bổn tông? Cũng không phải Kình Vân Tông ta đãi khách không chu toàn, mà là khách không có ý tốt, không thể chu toàn!"
Người nọ hừ lạnh: "Một chút khí thế thừa nhận cũng không có, quả thật là sa đọa!"
Một âm thanh trong trẻo khác cũng vang lên: "Không cần nhiều lời, đi thôi!"
Âm thanh mang theo lực lượng giống như gợn sóng bao phủ trên không trung, người Trùng Vân Tông tựa hồ còn muốn làm thêm gì đó nữa, ho nhẹ một tiếng, gợn sóng kia càng mở rộng hơn chút.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay khổng lồ không biết từ phương nào dò xét tới, chỉ ở trong không trung nhẹ nhàng phủi một cái.
Chỉ một thoáng, tất cả gợn sóng đều tan đi, thứ bị bàn tay không lồ kia ngăn lại tựa như cơn lốc mãnh liệt bắn ngược trở ra, truyền đến thanh âm kêu rên của người nọ.
Hiển nhiên, là bị đả thương.
Kế tiếp, Cố Tá nghe được giọng của tông chủ: "Còn không đi, là muốn bản tôn đến tiễn ngươi ngươi ư?"
Người nọ không hé răng một câu.
Cố Tá ngẩn người.
Tông chủ không lộ diện đuổi người, thế nhưng đã đủ khách khí lắm rồi.
Hắn xoa xoa mặt, trong lòng cảm thấy cao hứng.
Trên không trung, rất nhiều khí tức cũng biến mất.
Mọi người đều biết, Trùng Vân Tông ăn no rỗi việc tìm người phiền toái rốt cuộc cũng rời khỏi Kình Vân Tông!
Bọn họ tới gây ra vô số nhiễu loạn, hiếm khi một lần chật vật như hiện tại, như vậy cũng đã đủ rồi.
Toàn bộ tông môn tràn đầy không khí vui mừng, đối với tông chủ cùng các vị thái thượng trưởng càng thêm kính trọng.
Theo đó chính là được tiếp thêm không ít động lực, sau việc này, tất cả đệ tử đều cực lực luyện võ, lần này là nhờ tông chủ ra tay, về sau bọn họ không thể lại lâm vào hoàn cảnh liên tiếp chiến bại như vậy!
Cố Tá cùng Cố Tá cũng buông thả phòng hộ, nhóm con cháu Công Nghi gia cũng từng người rời đi rèn luyện.
Công Nghi Thiên Hành xoa xoa đầu Cố Tá: "A Tá, đoạn đường chúng ta đi còn rất dài."
Cố Tá gật đầu: "Đại ca nói đúng."
Kế tiếp một năm lẻ tám tháng trôi qua, mỗi người đều dốc lòng khổ tu.
Sau khi có được pháp môn tinh thần lực, nhóm Luyện dược sư trong tông môn cũng bắt đầu chuyển sang tu luyện tinh thần lực. Dần dần, tác dụng của tinh thần lực cũng hiển lộ ra rõ ràng.
Hiện giờ, pháp môn tu luyện tinh thần lực được Kình Vân Tông đặt tên là "Điệp Lãng Luyện Thần Pháp".
Hứa Linh Tụ cũng từng đến tìm Cố Tá bàn luận về tinh thần lực.
Hắn cho rằng Cố Tá so với mình tu luyện sớm hơn, cho nên có thể phát hiện ra chỗ sai lầm khi hắn thi triển. Mà đương nhiên sau mấy độ luận bàn cùng Cố Tá đều thất bại, hắn thậm chí không chút nản lòng, mà càng thêm hăm hở tiến lên.
Cố Tá cũng phát hiện, Hứa Linh Tụ tiến bộ rất nhanh.
Bởi vì giai đoạn trước tích lũy không ít, cho nên dù tu luyện chậm trễ, Hứa Linh Tụ hiện giờ cũng đã đạt đến Qua Thần Cảnh. Nhưng cùng Cố Tá sớm đã ngấm ngầm tu luyện hồi lâu bất đồng, thời điểm Hứa Linh Tụ vừa mới đạt đến Qua Thần Cảnh, đã có thể không sai biệt lắm phát ra một cây ngân trùy, giống như tiêu chuẩn ban đầu của Cố Tá vậy.
Mà bản thân Cố Tá, hiện tại đồng thời kích phát trăm ngàn cái ngân trùy đều không thành vấn đề.
Pháp môn tu luyện tinh thần lực này còn có một đặc điểm là công kích hay phòng ngự đều "dâng lên", về mặt phòng ngự tự nhiên sóng biển càng mạnh tầng phòng hộ sẽ càng thêm hiệu quả, nhưng về mặt công kích, tinh thần lực nếu không đủ cường hãn đến trình độ nào đó thì sẽ không thể hình thành sóng biển –– cho nên, ở cảnh giới thứ hai lực công kích thường sẽ không được cường đại như vậy, công kích xuất hiện hơn phân nửa đều có hình dạng giống như cột nước mà thôi.
Hiện giờ Cố Tá đã học được Hóa Thần Thiên, đều có thể diễn hóa ra được các đồ vật cứng rắn như chủy thủ tấm khiên, đơn giản mà thô bạo một chút thì biến thành cột nước, đương nhiên không phải chỉ nói ngoa đâu.
Thời điểm đối chiến cùng Hứa Linh Tụ cũng không hề khiến cho đối phương hoài nghi.
Trong khoảnh thời gian này, nhóm Luyện dược sư trong tông môn thực lực đều tăng vọt.
Hiện tại đan dược cực phẩm đã không còn khan hiếm như trước, rất nhiều Luyện dược sư vốn đang tu luyện Phệ Linh luyện đan pháp nay lại có thêm tinh thần lực tương trợ, kỹ thuật cũng càng thêm tinh tế, lực khống chế cũng cường đại thêm không ít. Trong tông môn đan dược cực phẩm đã không còn là thứ chỉ có thể thấy không thể cầu. Đồng thời, nhóm Luyện dược sư cũng không chỉ phải đóng cửa đau khổ tu luyện nữa, hiện giờ bọn họ còn đặt ra ước hẹn ba năm, cũng giống như Hứa Linh Tụ cùng Cố Tá vậy, đến lúc đó sẽ tiến hành luận bàn tinh thần lực.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, năng lực tự bảo vệ của bọn họ đồng thời tăng vọt –– nếu nhóm Võ giả dùng vũ khí sắc nhọn tiến hành công kích, bọn họ đem tinh thần lực toàn bộ phóng xuất ra ít nhất cũng có thể phòng hộ chính mình trong thời gian ngắn. Chút thời gian đó, cũng có thể chờ người bảo hộ đến tương trợ.
Hiện giờ tông môn trên dưới vui sướng một lòng hướng đến viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, Hứa Linh Tụ cũng từng đề cập qua, nhóm trưởng lão Luyện Dược Đường cũng đã đem tinh thần lực chuyển hóa xong, thực lực hiện nay đã có thể một mình đảm đương một phía.
Không thể nghi ngờ đây chỉ là một cột móc phát triển cực lớn.
Tương lai nếu có thế lực khác đến xâm chiếm, Kình Vân Tông không chỉ có mười vị tuyệt thế cường giả bên ngoài ra, ẩn giấu bên trong còn có một ít Luyện dược sư cũng có thể chống đỡ tông môn!
Cũng trong hai năm này, cảnh giới Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đều đã đột phá đến Tiên Thiên cửu trọng.
Cố Tá tu luyện Hóa Thần Thiên cũng tương đối tinh thâm, nhưng muốn tiến xa hơn vẫn còn phải nghiên cứu nhiều thêm, Cốt châu trong cơ thể Công Nghi Thiên Hành cũng sinh thành ba loại biến dị, một loại là lực lượng kim hồng, một loại là lữ lượng độc sát, một loại còn lại màu sắc giống như dùng máu tươi nhuộm thành.
Đồng thời, Công Nghi Thiên Hành cũng ngộ ra không ít võ kỹ mới, liên hệ giữa chúng tựa hồ không lớn, nhưng lại phân biệt tương ứng cùng lực lượng mỗi loại cốt châu, mỗi một loại đều cực kì cường hãn.
Thời gian này, thanh danh Công Nghi Thiên Hành cũng rất vang dội.
Tuy rằng Công Nghi Thiên Hành không đi khiêu chiến Thiên Bảng Địa Bảng, nhưng những đệ tử tiềm tu ở Kình Vân Sơn đại đa số đều đã bị Công Nghi Thiên Hành khiêu chiến qua.
Chỉ là Công Nghi Thiên Hành cũng tự mình hiểu được, phần lớn y khiêu khích đều là Võ giả Thoát Phàm cảnh tiểu thành mà thôi, những Võ giả đại thành, đỉnh phong, hiện giờ y không phải đối thủ của họ.
Khiếm Cố Tá cao hứng nhất chính là tuy rằng thân thể Công Nghi Thiên Hành có chút thiên về nóng cháy, nhưng tổng thể mà nói Thiên Đố thân thể bảo dưỡng rất không tồi, giai đoạn trị liệu kế tiếp cũng hoàn toàn không có vấn đề, kinh mạch yếu ớt nhất từ nơi đứt gãy không ngừng sinh thành, trở nên cường kiện hơn rất nhiều –– dù thân thể không đuổi kịp ngộ tính của y, nhưng so với thiên tài đều không thua kém nửa phần.
Người vừa lòng nhất đương nhiên chính là bản thân Công Nghi Thiên Hành. Y trước sau vẫn không quên cùng Hoang Cơ trà trộn vào Lộc Huyết đàn lĩnh, đối chiến cùng những hoang thú tương đương Võ giả Thoát Phàm cảnh. Mỗi lần như vậy, y đều tích góp được rất nhiều tinh huyết của hoang thú linh cấp, để Cố Tá chuẩn bị tôi thể cho mình. Cuối cùng, thân thể Công Nghi Thiên Hành từ trong ra ngoài, đều đạt đến trình độ vô cùng cường kiện!
Lúc này, Công Nghi Thiên Hành liền phải suy xét đến chuyện rời đi.
Đầu tiên, chính là những người trên đỉnh phong này, cần phải lựa chọn người phó thác thỏa đáng nhất –– Công Nghi Thiên Dương thân là bào đệ Công Nghi Thiên Hành, bản thân có động lực phấn đấu nên dần dần trở nên thành thục, tự nhiên không ai thích hợp hơn hắn. Mặc khác còn có Thiên Long Vệ tiến hành phụ trợ, lại có thêm Tịch Dương Vân cùng đám người có thế lực trong tông môn hợp tác trước đó, nếu Công Nghi Thiên Dương có thể thuận lợi liên tục đột phá, về sau cũng có thể tự mình chống đỡ.
Người duy nhất khiến Công Nghi Thiên Hành không thể yên tâm chính là Công Nghi Minh Hà.
Bất quá, sau khi Hoang Cơ khai phá Thiên Thú thân thể, theo hướng dẫn của Cố Tá từ đây nàng có thể tự mình khai quật tiềm lực thể chất đặc thù của mình, thì cuối cùng vẫn đồng ý thu Công Nghi Minh Hà làm đồ đệ. Từ đây Công Nghi Minh Hà liền có Hoang Cơ che chở, cũng khiến cho Công Nghi Thiên Hành an tâm hơn rất nhiều.
Thời gian rời đi sắp tới, Cố Tá luyện chế vố số loại đan dược cần thiết cho Tiên Thiên cảnh cùng Thoát Phàm cảnh, đều đưa cho Công Nghi Thiên Dương cất giữ –– hắn hiện giờ tinh thần lực cùng cảnh giới đều bạo trướng, rất nhiều đan dược dành cho Thoát Phàm cảnh đều đã luyện rất thành thạo rồi.
Cứ như thế, những thứ vụn vặt đồ chuẩn bị xong, thực lực Công Nghi Thiên Hành cũng đã được nhận định, sau đó liền có người bên trên truyền lời đến, muốn triệu kiến bọn họ.
___________._.
Cám: tui lười đấy! Hơ hơ hơ!