Ta Có Dược A!

Chương 267

Edit: Cám

Từ xa nhìn lại, nơi đó có một cây cự trụ chọc trời.

Cự trụ đứng thẳng trong mây, có vô số sương khói lượn lờ, khoảng cách càng gần, mọi người liền phát giác cự trụ kia cực kì to lớn, cần phải có hơn trăm người vây kín mới có thể ôm hết, mặt trụ phía trên sợ là có thể chứa hơn mấy trăm người.

Hoang cầm linh cấp bay thẳng lên trên, dừng lại trên đỉnh cự trụ.

Trên cột này, cũng có không ít hoang cầm đồng dạng đáp xuống.

Từ trên hoang cầm nhảy xuống rất nhiều người, bọn họ là các đệ tử thế lực ở đại lục khác của Nam đàn vực, trong đó cũng có một ít tông môn, người dẫn bọn họ đến đây cũng là cường giả Hợp Nguyên cảnh trở lên.

Cố Tá tới thế giới này lâu như vậy, từ sau khi tiến vào Kình Vân Tông, đây là lần đầu tiên nhìn thấy các tông môn cùng thế lực khác trên cùng một đàn vực. Có thể nhìn ra nơi này có rất nhiều tuấn tài, tinh thần khí độ, hoàn toàn không kém hơn đệ tử Kình Vân Tông bao nhiêu.

Cảm giác này, cũng rất kì lạ.

Công Nghi Thiên Hành lướt qua chỗ những người đó: "A Tá hiếu kì sao?"

Cố Tá lắc đầu: "Cũng không phải, chính là cảm thấy.... Trước kia lực chú ý chỉ hạn chế ở Kình Vân Tông lớn nhất, đối với những nơi khác trên đại lục ngược lại không hiểu biết bao nhiêu, còn tưởng rằng không có tông môn nào khác. Hiện tại xem ra, thế nhưng cũng có a...."

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Một ít thế lực còn lại trên đại lục tuy cũng có thể gọi là tông môn, nhưng xa xa không thể theo kịp Kình Vân Tông, vì thế người Nam đàn vực phàm là nói đến tông môn, cũng chỉ nhắc đến Kình Vân Tông, các thế lực khác bất quá chỉ tự xưng tông môn tại địa bàn mình thôi. Trong Nam đàn vực, tông môn chân chính chỉ có Kình Vân Tông, nói như vậy cũng không sai."

Cố Tá liền gật gật đầu.

Dù sao, bọn họ là đệ tử Kình Vân Tông, lúc sau đem những người cùng đàn vực này chú ý một chút, chỉ cần trong "tử vong chi lộ" không chủ động ra tay với bọn họ là được.

Hai người sau khi nói mấy câu, bên kia có người liền đi qua, ước chừng là tông chủ của tông môn linh tinh gì đó, đến gặp tông chủ Kình Vân Tông.

Tông chủ Kình Vân Tông lẳng lặng đứng ở một chỗ, giờ khắc này không biết vì sao gương mặt hắn càng trở nên mờ ảo, cùng với người bọn Cố Tá trước đó gặp ở tông môn một chút cũng không giống nhau –– không đúng, có lẽ không phải không giống nhau, mà là bị che lấp đi, cho dù những người khác nhìn thấy, cũng là nhận không ra.

Bất quá Kình Vân Tông cao cao tại thượng, Tần tông chủ sau khi tiếp kiến vài người, cũng liền nhắm mắt không nói nữa.

Đông đảo đệ tử Kình Vân Tông đứng phía sau Tần tông chủ, đều an tĩnh chờ đợi.

Tới đâu hay tới đó, hiện giờ bọn họ cần phải tĩnh tâm, chờ Thiên tuyển chi lộ mở ra.

Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành liếc nhau, hai người dứt khoát tìm một nơi ngồi xuống, nắm chặt chút thời gian cuối cùng này, đem tất cả sở ngộ của mình từ trước đến nay ôn tập lại một lần.

Đồng thời bọn họ cũng phải chuẩn bị thật tốt –– chuẩn bị đối mặt với đủ loại tình huống có thể xảy ra trên tử vong chi lộ.

Sau ba canh giờ, sắc trời bỗng dưng tối sầm xuống.

Tần tông chủ chợt mở mắt, tinh quang trong mắt bắn ra, cả người tỏ vẻ uy vũ bất phàm! Ánh mắt hắn nhìn xuống hư không dưới chân cự trụ, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện giữa những áng mây lượn lờ trong hư không kia xuất hiện rất nhiều dãy núi mờ mờ ảo ảo, giữa những dãy núi vây quanh xuất hiện một tòa vực sâu!

Cố Tá há hốc.

Vực sâu này là....

Dãy núi càng ngày càng rõ ràng, vực sâu kia giống như một con quái vật khổng lồ mở to miệng, Tần tông chủ cùng chư vị tông chủ khác, đám người chủ thế lực đều đi đến bên cạnh cự trụ.

Sau đó, Tần tông chủ mở miệng nói: "Phàm là đệ tử tông ta, từ nơi này nhảy xuống, có thể tiến vào Thiên tuyển chi lộ."

Các vị tông chủ khác cùng đám người chủ thế lực cũng nói: "Không sai, chính là chỗ này, thả người nhảy xuống là có thể."

Hơn trăm đệ tử tụ tập ở đây đều hai mặt nhìn nhau.

Tại vực sâu này?

Thực lực bọn họ đều rất mạnh, tiềm lực rất lớn không sai, nhưng vực sâu này vừa nhìn không thấy đáy, xác định nhảy xuống sẽ không tan xương nát thịt chứ?

Đây cũng không phải nói giỡn a!

Tần tông chủ nghiêm nghị nói: "Đây chính là cửa vào, có người nào dám đi trước một bước hay không?"

Lời nói vừa dứt, một đạo thân ảnh như điện bắn ra, cực nhanh nhảy xuống, không hề có chút do dự sợ hãi.

Cố Tá vừa nhìn, liền nhận ra người này là Đằng Vân Phi.

Cũng đúng, chỉ vì tiến vào tử vong chi lộ mà có thể phế bỏ khí hải, sao lại phải kinh sợ trước một cái huyền nhai?

Bất quá, Cố Tá cảm thấy bản thân thua rồi.

Sau đó Công Nghi Thiên Hành cũng cười nói: "A Tá, chúng ta cũng không thể thua kém người ta."

Cố Tá gật đầu.

Sau đó Công Nghi Thiên Hành duỗi tay bắt lấy Cố Tá, Cố Tá không chút do dự nhảy lên lưng Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành chợt nhoáng, gót chân dụng lực, nhảy xuống!

–– Bọn họ đã sớm nói rõ.

–– Ai cũng không biết trong tử vong chi lộ sẽ phát sinh chuyện gì.

–– Cho nên bọn họ sẽ luôn sát cánh bên nhau, tránh cho vì bất luận tình huống gì mà tách ra!

Liên tiếp đều có người nhảy xuống.

Hứa Linh Tụ hừ lạnh một tiếng: "Đúng là chạy mau thật, ta cũng không thể thua."

Dứt lời, hắn cũng cùng cộng sự của mình chống đỡ lẫn nhau, nhảy xuống huyền nhai.

Những người còn lại, đều không hề do dự.

Đã đến nơi này, là sống hay chết, hóa thành thịt nát hay một bước lên trời....

Đều không hề hối hận.

Tiếng gió hô hô vang lên bên tai, sương mù bốn phương tám hướng vọt đến mang theo sức nặng vạn quân, từ mọi góc độ đè ép lại.

Như là thiên quân vạn mã muốn tiến vọt vào thân thể bọn họ, quanh thân thể hai người liền xuất hiện một đạo ánh sáng, thoáng chốc đám sương mù đó liền biến thành sương mù chân chính, đối với bọn họ không còn có bất luận ảnh hưởng gì.

Cố Tá nằm trên lưng Công Nghi Thiên Hành, cảm nhận sinh mệnh tươi sống dưới thân thể.

Đại ca được hắn điều dưỡng khá tốt, mỗi tấc cơ bắp đều tràn đầy sinh lực, đều mang theo lực lượng khủng bố!

Đã không còn là quý công tử mang bệnh suy nhược yếu đuối ngày đó.

Trong lòng Cố Tá dâng lên một trận thỏa mãn, ghé sát vào Công Nghi Thiên Hành thêm một chút.

Công Nghi Thiên Hành không nói gì, nhưng trong ý thức bắt đầu câu thông.

[ A Tá có sợ không? ]

[ Có đại ca ở đây, ta không sợ. Bất quá... ]

[ Làm sao? ]

[ Nhưng mà đại ca, còn phải bao lâu nữa mới có thể đặt chân xuống.... A? ]

Trong ý thức Cố Tá còn chưa phản ứng xong, hắn liền cảm giác được thân thể Công Nghi Thiên Hành tạm dừng rơi xuống, cuồng phong hai bên cũng lặng lẽ rút đi, tựa hồ đã đặt chân lên mặt đất?

Công Nghi Thiên Hành lúc này cũng cười nói: "Chạm đáy rồi."

Cố Tá xoa xoa mặt: ".... Đại ca thả ta xuống dưới đi."

Trước kia phần lớn mọi việc đều làm theo quyết định của Công Nghi Thiên Hành, nhưng là khi Cố Tá đưa ra đề nghị, y đều rất ít khi cự tuyệt. Nhưng là lúc này, Công Nghi Thiên Hành lại lắc lắc đầu: "Không thể."

Cố Tá sửng sốt: "Vì sao ạ?"

Công Nghi Thiên Hành than nhẹ: "A Tá, đệ thử nhìn xung quanh xem."

Cố Tá nghe lời nhìn quanh bốn phía: "Sao á, không có gì a...."

Từ từ, không đúng.

Không có gì?

Sao có thể không có gì?

Cố Tá đột nhiên kinh sợ.

Trước đó nói cái gì không muốn tách ra, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, nhưng hiện tại rõ ràng cái "vạn nhất" đó đã trở thành sự thật a!

Gần đây ngoại trừ bọn họ, căn bản không còn người nào khác, nếu nói Đằng Vân Phi là quá "Độc" cho nên sau khi nhảy xuống liền tự mình chạy lấy người, vậy thì những Võ giả phía sau đâu? Chẳng lẽ trong thời đó một người cũng đều chưa nhảy sao? Chuyện này không có khả năng! Võ giả đi vào nơi này đều là được ăn cả ngã về không, lá gan sao có thể nhỏ như vậy!

Như vậy người đâu rồi?

Vì sao không có người tới?

Cố Tá trong lòng gấp gáp.

Nơi này quả nhiên cổ quái, không thể không đề phòng.

Theo bản năng, hai tay hắn đặt trên vai Công Nghi Thiên Hành càng thêm siết chặt, ôm chặt đại ca nhà mình hơn.

Cố Tá hỏi: "Đại ca, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Đi về phía trước. A Tá, đệ đem tinh thần lực phóng xuất ra, chúng ta từ bây giờ cần phải cẩn thận gấp đôi."

Cố Tá gật gật đầu, sao đó nhận thấy đại ca nhà mình không thấy được, liền nhanh chóng nói: "Đại ca yên tâm, ta đã biết."

Tiếp theo Công Nghi Thiên Hành càng giữ chặt Cố Tá trên lưng, từng bước một kiên định đi về phía trước.

Thần kinh Cố Tá cũng căng thẳng, không dám có chút lơ là.

Bốn phía rất an tĩnh, cực kì an tĩnh.

Trên thông đạo này, ngoại trừ sương mù trải rộng, cũng chỉ có một con đường lớn trống trải.

Trên đường lớn có bùn đất, cũng có một ít cỏ dại, nhưng cỏ dại này cũng thường thường không có gì đặc biệt, bùn đất cũng là bình thường nhất bất quá đất trên đường là màu đen. Thoạt nhìn cũng giống như bao mặt đường khác, cũng không có gì đáng để phòng bị cả.

Nhưng không biết vì cái gì, trong lòng Cố Tá lại cảm giác được một loại nguy cơ tiềm ẩn, giống như có thứ gì đó đang ẩn náo, một khi không cẩn thận, liền rơi vào tình trạng cực kì nguy nan!

Vì thế, hắn nhất tâm nhị dụng, ý thức vừa động, trong tay liền nhiều ra thêm một hạt châu tròn xoe.

Cố Tá không chút do dự đem hạt châu nhét vào cổ áo Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, ngay sau đó có vật gì đó nhanh như chớp lăn xuống, trực tiếp tiến vào trong nội y của mình, thẳng đến khi lăn xuống bên hông mới dừng lại.

Trong phút chốc, y liền có chút dở khóc dở cười: "A Tá, đây là làm gì nha?"

Cố Tá vẫn rất nghiêm túc, thấp giọng nói: "Thế Mệnh Hoang Châu."

Đúng vậy, khoảng khắc khi vừa chạm đất, hệ thống cũng đã nhắc nhở hắn hoàn thành nhiệm vụ hơn nữa cũng phát khen thưởng. Chỉ là lúc ấy hắn quá khẩn trương, không kịp phản ứng lại, nhưng hiện tại hắn không có gì phải do dự a.

Công Nghi Thiên Hành nghe tên hạt châu, khẽ nhíu mày: "A Tá, đây là..."

Cố Tá nhỏ giọng đem tác dụng hạt châu nói ra, lại nói thêm: "Đại ca, có quỷ mới biết nơi này sẽ phát sinh chuyện gì, huynh xem ta có tinh thần lực hộ thân, ý niệm vừa động đã có thể tiến vào Dược Thiên Đại Điện, nhưng vạn nhất thời điểm chúng ta gặp nạn, ta tránh một bên không kịp mang huynh đi, vậy thì có thể dùng hạt châu này thế một mạng có đúng không."

Công Nghi Thiên Hành trong mắt ấm áp.

Cố Tá tiếp tục thì thầm: "Đại ca không cần khách khí với ta, chúng ta đem đồ vật giá trị lớn nhất này lót sẵn khỏi họa. Mặc kệ nói thế nào, đặt ở trên người đại ca so ra vẫn an toàn hơn đặt ở chỗ ta."

Công Nghi Thiên Hành vẫn là lắc lắc đầu: "Nếu A Tá không kịp động ý niệm, vậy phải làm sao đây?"

Cố Tá vội vàng xua tay: "Không cần lo lắng cái này, ta vẫn luôn dùng tinh thần lực hộ thể nha. Chỉ cần cảm nhận được chút nguy hiểm, ta liền chạy a!"

Đến lúc này, Công Nghi Thiên Hành mới không tiếp tục cự tuyệt, chỉ là bước chân càng thêm ổn trọng: "Vi huynh tuyệt đối sẽ không để A Tá xảy ra chuyện."

Cố Tá tươi cười sáng lạn: "Ta tin tưởng đại ca."

Chỉ là tử vong chi lộ cũng không phải đơn giản yên tĩnh như vậy mà thôi.

______

Cám: mai mốt xong chương nào tui sẽ up luôn chương đó, nên 1 ngày có thể vài chương, hoặc là vài ngày không có chương nào nhé!
Bình Luận (0)
Comment