Ta Có Dược A!

Chương 270

Edit: Cám

Hai ngày hai đêm Công Nghi Thiên Hành đều cõng Cố Tá chạy như bay.

Hai ngày này bọn họ phải đối mặt với công kích dày đặc, vì thế chưa từng nghỉ ngơi, nhưng tinh lực vẫn dư thừa như cũ –– chỉ vừa mới cảm thấy có chút mệt mỏi, người trên lưng đã sớm chuẩn bị tốt cực phẩm đan ăn vào, ngay lập tức liền sinh long hoạt hổ, tinh lực mười phần!

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba thanh ngân chùy đâm thẳng vào ba hướng khác nhau, một thanh đem dây đằng nhe răng nhọn hoắc đóng đinh trên đất, một thanh đâm thủng cành cây lắc lư từ trên xuống, một thanh xuyên thấu một con hoang thử thân hình thấp bé kì dị.

Toàn bộ quá trình dứt khoát lưu loát, vô cùng tinh chuẩn.

Cố Tá theo bản năng phóng xuất tinh thần lực, trong chớp mắt đã đồng thời diệt sát công kích của ba giống loài khác nhau.

Cùng thời khắc đó, Công Nghi Thiên Hành kéo cung bắn tên, năm mũi tên liên lục bắn ra, ba mũi trực tiếp đem mắt, ngực cùng mi tâm của một con hoang thú cực lớn bắn thủng, hai mũi khác xuyên thấu hai cây cự mộc, hừng hực thiêu đốt, nháy mắt biến thành tro tàn.

Sự tình vẫn còn chưa xong, Cố Tá lại phát ra hơn trăm cái ngân châm, đem những con trùng bay lớn bằng bàn tay đang đánh úp lại đều bắn chết hết, Công Nghi Thiên Hành lại đánh ra một chưởng, huyết chưởng ấn hung hắn đem một con hoang thú chứa độc toàn thân xanh đen ấn chết trên mặt đất.

Tiếp đó Cố Tá lại phát ra một thanh chủy thủ xuyên thủng ngực một con hoang thú biến dị, Công Nghi Thiên Hành một mũi tên bắn trúng một con hoang thú biến khác đi cùng, đem tất cả giết hết.

Đồng thời Công Nghi Thiên Hành cũng tức tốc chạy đi, xuyên qua đầm lầy phía trước, ánh mắt Cố Tá chớp động, mấy chục ngân chùy phóng ra, đâm loạn vào trong đầm, công kích vào hầu bộ một con cá sấu khổng lồ đang mở to miệng máu, cá sấu ăn đau trực tiếp lủi vào bùn lầy, mà Công Nghi Thiên Hành chớp mắt đã hóa thành một đạo tàn ảnh, thừa cơ hội lập tức xẹt qua địa bàn cá sấu mà đi.

Công kích liên tiếp dày đặc như vậy, không có một giây một phút nào ngơi nghỉ chiến đấu, từ ban đầu ngẫu nhiên sẽ có sai sót, không ít rối ren, đến hiện tại thông thuận tự nhiên, động tác không chút trì trệ, có thể thấy đôi nghĩa huynh đệ này tiến bộ cực kì kinh người.

Đặc biệt là Cố Tá từ trước đến nay đều chưa từng trải qua chiến đấu ác liệt như vậy, qua trận chiến này, vẻ non nớt cũng vơi đi chút ít, thay vào đó khi đối mặt kẻ kịch, trong mắt ngẫu nhiên sẽ hiện lên tia túc sát chi khí.

Hai người chém giết một đường, chân khí trong cơ thể lưu chuyển cực kì nhanh chóng, Công Nghi Thiên Hành võ kỹ tốt cũng được, Cố Tá có tinh thần lực cũng thế, trước đó bọn họ đều cảm thấy đánh một trận rất lưu sướng thực tinh tế, nhưng sau hồi đánh giết, bọn họ lại phát hiện thì ra còn có thể lưu sướng tinh tế hơn thế nữa.

Lại qua một canh giờ, Cố Tá liên tiếp giết chết hai con hoang thú, sau đó hơi hơi ngừng lại.

Tinh thần lực càn quét bốn phía, nắm bắt được một tia dao động khác –– dao động kia, khí tức kia, là một Võ giả?

Cố Tá lập tức mở miệng: "Đại ca, ta phát hiện một Võ giả."

Công Nghi Thiên Hành một mặt tiếp tục chiến đấu, một bên hỏi: "Nga? Là Võ giả thế lực nào, A Tá có nhìn ra không?"

Cố Tá liền cẩn thận đánh giá một chút, sau đó lắc đầu: "Không nhận ra. Người kia cũng không phải thuộc Nam đàn vực, trước đó trên cự trụ, chưa từng thấy qua người này." Hắn dừng một chút, nói: "Người nọ bị bao vây, chúng ta có cần đến cứu giúp một chút hay không?"

Công Nghi Thiên Hành nói thẳng: "Cứu, cũng để dò hỏi chút tin tức."

Cố Tá cũng nghĩ như vậy.

Đây chính là người đầu tiên bọn họ gặp được từ khi xuống đây, hơn nữa cũng không phải người Nam đàn vực, lại gặp được trên đường, người nọ rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, chuyện như thế nào, tốt nhất là nên làm rõ hai vấn đề này, cũng bổ sung thêm chút tư liệu cho bọn họ.

Vì thế Cố Tá nhanh chóng đáp ứng: "Vậy chúng ta đi thôi."

Vừa dứt lời, Công Nghi Thiên Hành thả người bay lên, xoay về phương hướng kia lao đến.

Chỗ kia... Cũng không quá xa.

Rất nhanh đã đến nơi, Võ giả kia bị một đống dây mây lớn vây quanh, xa xa còn ẩn núp rất nhiều thực vực săn mồi, chỉ là đống dây mây kia bắt được tiên cơ, cho nên chúng nó chỉ đành núp lùm chờ cơ hội.

Không thể nghi ngờ, nếu như không có người đến giúp đỡ, dù cho Võ giả này cường hãn thế nào, cũng khó tránh khỏi vận mệnh biến thành con mồi rơi vào miệng thú.

Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đồng thời ra tay.

Một mũi lưu tinh tiễn bắn trúng bên ngoài dây mây, dây mây bậc lửa, nháy mắt phát ra âm thanh cọ xát như tiếng thét chói tai, lập tức buông tha con mồi điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, như muốn dùng phương thức này giảm bớt sức nóng trên người.

Chỉ là đại nhật chi lực không phải ngọn lửa thông thường, dây mây càng quay cuồng, lực lượng kim hồng lan tỏa càng nhanh, đem chúng toàn bộ bao vây, đốt sạch thành tro!

Tinh thần lực Cố Tá cũng hóa thành ngân trùy, nhanh chóng đóng đinh mấy con hoang thú biến dị cùng trùng bay linh tinh này nọ ý đồ lẻn vào đánh lén, xem như giải trừ nỗi lo về sau cho Võ giả kia.

Hai người cứ thế ra tay, những sinh vật còn ẩn nấp gần đó dường như phát hiện bọn họ không dễ chọc, đối với uy năng đáng sợ của đại nhật chi lực biểu hiện ra có chút kiêng kị, vì thế cứ như thủy triều nhanh chóng rút lui.

Võ giả thoát chết lắp bắp kinh hãi, hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy hai người trẻ tuổi thoạt nhìn có chút chật vật, một người vừa thu hồi cung tiễn, một người đang cười tủm tỉm nhìn qua.

..... Đây là được người cứu?

Hay là đối phương còn có mục đích khác?

Cho dù được cứu giúp, Võ giả cũng không dám thả lỏng đề phòng, hắn lê thân thể thương tích đầy mình nhanh chóng đi tới, ôm quyền nói: "Tại hạ đệ tử La Ngân Môn Tống Hòa, đa tạ hai vị huynh đài tương trợ."

Nhưng mà nhìn tư thế của hắn, công thủ đều chuẩn bị đủ, bộ dáng tùy thời đều có thể công kích cùng phòng thủ.

Cố Tá xua tay, tươi cười xán lạn như cũ: "Đừng khách khí, ta cùng đại ca ở trong khu rừng rậm này đã lâu, thật vất vả mới gặp được người khác, chỉ thuận tiện ra tay thôi."

Tống Hòa nghe vậy, tâm tình cũng có chút hòa hoãn.

Nếu nói vậy, đối phương không có ý giết người cướp của, chuyện kế tiếp cũng liền dễ nói.

Tống Hòa lần thứ hai nói cảm tạ.

Cố Tá cười hì hì giới thiệu với hắn: "Ta gọi Cố Tá, đây là đại ca ta Công Nghi Thiên Hành."

Tống Hòa cũng cùng Công Nghi Thiên Hành chào hỏi một tiếng.

Công Nghi Thiên Hành biểu tình rất khiêm tốn: "Không dối gạt Tống huynh, ta cùng A Tá ở đây mấy ngày cũng chưa từng gặp qua người khác, hiện giờ khó khăn lắm mới gặp qua Tống huynh, trong lòng thập phần vui mừng. Không biết Tống huynh tới đây đã bao lâu, có hiểu biết gì không?"

Tống Hòa dám sấm tử vong chi lộ, cũng không phải hạng người ngu dốt gì, hắn lập tức hiểu được ý tứ Công Nghi Thiên Hành, tức khắc thả lỏng: "Ta hôm nay mới tới rừng rậm này thôi, không ngờ đã gặp phải khốn cảnh, còn về tin tức có được...."

Cố Tá kiên nhẫn nghe Tống Hòa kể rõ.

Cũng nghe ra, những gì Tống Hòa gặp phải ở đây cũng tương tự như bọn họ, nhưng nhiều hơn vẫn có chỗ bất đồng.

Thí dụ như hắn không phải người Nam đàn vực, mà là đệ tử của một tông môn tại Đông Nam đàn vực, tông môn bọn họ tổng cộng chỉ có mười mấy người tới đây, ban đầu liền thất lạc, căn bản không tìm thấy bóng dáng người khác. Cũng may hắn vận khí không tồi, vừa tới cũng không gặp phải ảo giác như Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá, rất nhanh đã tìm ra đại lộ, sau đó đi theo con đường đó, nhanh chóng thấy được khu rừng này –– hắn thậm chí là chạy quá nhanh, không hề nghỉ ngợi sâu xa, nên căn bản chưa từng gặp qua nhóm quái vật tập kích ban đêm!

Nhưng chút vận khí đó khi hắn đến khu rừng này thì hết sạch rồi, Tống Hòa cùng một ít sinh vật kì kì quái quái đối chiến, ban đầu vẫn rất thuận lợi, nhưng sau đó phát hiện dần dần không đủ dùng, muốn dùng đan dược hỗ trợ nhưng dưới công kích dày đặc lại không dễ dàng thực hiện. Kéo dài càng lâu, chân khí càng thêm suy giảm, chỉ vừa không cẩn thận một chút liền bị dây mây bao lấy, vô pháp tránh thoát, cho nên mới khiến cả người chật vật thế này.

Nếu không có Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá tới cứu giúp, hắn dù chết ở đây, xương cốt chắc hẳn cũng không còn một mảnh!

Cho nên Tống Hòa rất cảm kích hai người.

Hắn cũng biết hễ là người đến nơi này, kì thật đều là quan hệ cạnh tranh... Cho nên khi Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành dò hỏi, hắn đều đem những gì mình biết được một năm một mười nói hết ra.

Cố Tá nghe xong, cũng liền có qua có lại, đem chuyện bọn họ gặp được quái vật vào đêm nói cho Tống Hòa biết, Tống Hòa vì thế lại càng thêm biết ơn hai người.

Sau kho vội vàng trao đổi tin tức xong, Cố Tá liền nói: "Nơi này không thể ở lâu, vừa rồi đại ca phóng hỏa khiến chúng tạm thời kinh sợ một chút mà thôi, chỉ sợ rất nhanh sẽ lại kéo đến truy sát, vẫn nên rời khỏi nơi này thì tốt hơn."

Tóm lại, ý tứ muốn tách ra đường ai nấy đi đó.

Tống Hòa do dự, khó khăn mở lời: "Không phép hai vị huynh đài có thể cho phép Tống mỗ cùng lên đường hay không? Không dối gạt hai vị, chân khí trong cơ thể Tống mỗ không đủ, cần phải mượn cơ hội bổ sung lại một lần."

Loại chuyện này, Cố Tá không thể tự mình quyết định, đại ca hắn tương đối khôn khéo hơn.

Công Nghi Thiên Hành cùng hắn phối hợp ăn ý, nghe vậy liền cười nói: "Đồng hành một đoạn thật ra cũng không vấn đề gì, chỉ là trên đường ta cùng A Tá tương hộ lẫn nhau cũng không dễ dàng gì, chỉ sợ không thể chu toàn mọi việc."

Tống Hòa nghe được ẩn ý bên trong, vội nói: "Không dám làm phiền hai vị huynh đài, chỉ là hai vị nếu có chút thời gian rảnh, ngó chừng đến ta một ít, như thế đã vô cùng cảm kích rồi."

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Vậy thì cứ như thế đi."

Tống Hòa cũng yên tâm hơn rất nhiều, hắn liền đi theo bên cạnh hai người, chạy như bay mà đi.

Vừa đi, Tống Hòa lại càng thêm chấn động.

Với tốc độ này Công Nghi Thiên Hành không khỏi chạy quá nhanh đi, quả thật chính là nhanh đi điện chớp, hắn phải tiêu hao khí lực rất lớn mới miễn cưỡng đuổi theo kịp.

Ngoài ra, càng làm Tống Hòa thêm khiếp sợ chính là sức chiến đấu của hai người họ.

Công Nghi Thiên Hành thì không nói, trước đó thì sử dụng trường cung, nhất thời lại đổi sang binh khí khác, nào là đao to búa lớn, phàm là vật đến cản đường đều bị y càng quét sạch sẽ, mở ra một con đường không còn chướng ngại vật.

Mà Cố Tá lại cực kì am hiểu sử dụng tinh thần lực, cũng là một người không hề yếu đuối –– đúng vậy, Tống Hòa biết đây là tinh thần lực, bởi vì ở Đông Nam đàn vực bọn họ, Luyện dược sư có thể sử dụng tinh thần lực hơn trăm năm nay rồi. Rất nhiều Luyện dược sư đều có năng lực tự bảo vệ cùng công kích, tất cả Võ giả đều xem ở trong mắt.

Chỉ là Tống Hòa trăm triệu không nghĩ tới, chỉ là một Luyện dược sư thực lực cũng có thể cao đến mức này!

Tức khắc trong lòng hắn liền ê ẩm... Hiện giờ xem ra sức chiến đấu của hắn còn không bằng một Luyện dược sư nữa đấy.

__________

Cám: truyện sắp bẻ lái sang một bối cảnh khác...................!.....!......!

Ps: #chủthụ nhưng #sủngcông các thím à, mẹ đẻ cưng con rể hơn con ruột!!!
Bình Luận (0)
Comment