Edit: Cám ( CamsVitiba)
Cố Tá nghĩ như vậy, liền trao đổi ánh mắt với Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành hơi hơi gật đầu.
Cố Tá hai vai suy sụp.
Được rồi, hơn phân nửa chính là tên lừa gạt.....
Tác Khiến kia trước đem thế lực Trung Ương đại lục, năng lực Tam vương gia đều nói qua một lần, sau đó quay đầu thở dài: "Còn về "quan nhục đại điển".... Ta cũng có biết một ít."
Nói tới đây, biểu tình Tác Khiển tựa hồ rất nản lòng, hơn nữa mang theo chút cảm giác sợ hãi.
Cố Tá cảm thấy, hắn đại khái coi như đã gặp được nhân tài có kỹ thuật diễn xuất ngang ngửa đại ca hắn đó.
Đống biểu cảm này, cũng là quá giống thật!
Những binh sĩ giáp trụ canh giữ một bên cũng không có nửa phần muốn ngăn cản Tác Khiển phổ cập khoa học, chỉ là mặt vô biểu tình, thật giống như người máy được trang bị lập trình tự động vậy.
Tống Hòa, Diêu Dao còn có những người khác trong phòng này đều bị lời nói Tác Khiển hấp dẫn, lúc này đều dựng đứng lỗ tai, ý đồ muốn nghe thêm chút tin tức.
Cố Tá bởi vì vẫn là bộ dáng thiếu niên, tướng mạo lại linh tú, phảng phất như rất xúc động mà truy vấn: "Vậy cái kia rốt cuộc là gì? Tác huynh có thể nói rõ chút không?"
Người này diễn nhập tâm như vậy, hắn cũng phải sắm cho mình một vai phụ diễn hùa theo, phải nhanh chóng moi được tin tức, cũng tránh lãng phí thời gian.
Tác Khiển đã dự đoán được bản thân dây dưa úp mở sẽ có người tới dò hỏi, lúc này trong mắt hiện lên tia đắc ý không dễ phát hiện, đem chuyện kế tiếp từ từ kể ra: "Chư vị cũng đều biết, cổ thành là sào huyệt quái vật, ban ngày không có việc gì, trời vừa tối, bá tánh bình thường sẽ hóa thành quái vật. Tam vương gia này cũng không hổ là Thiên Kiêu của Trung Ương đại lục, có rất nhiều thủ đoạn, ta nghe nói, hắn tại hậu viện khách điếm này nuôi dưỡng chưởng quầy, lão bản nương, tiểu nhị cùng tất cả khách nhân tìm đến đây ngủ trọ hai ngày này."
Khách nhân này, tự nhiên không phải người từ ngoài đến, mà là bá tánh ban ngày hoạt động bình thường trong thành.
Cố Tá nghiêng đầu, cố ý tỏ ra nghi hoặc hỏi: "Tác huynh, cái này mà ngươi cũng biết?"
Tác Khiển cũng nghĩ đến sẽ có người nghi ngờ, liền tỏ vẻ đau đớn kịch liệt mà nói: "Cố huynh có điều không biết –– Đừng nhìn trong phòng này có rất nhiều người, trên thực tế, Tác mỗ là người bị chộp tới đây sớm nhất. Bởi vậy, chính mắt Tác mỗ nhìn thấy trong số đám người bị bắt giữ có một người không khuất phục cuối cùng bị mạnh mẽ kéo đi, ném vào bên trong chỗ nuôi quái vật!"
Tiếp theo không cần nói tỉ mỉ, tất cả mọi người ở đây đều có thể phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, đem cảnh ngộ của người kia ở trong đầu diễn luyện một lần!
Tất nhiên là.... Huyết nhục bay túng tung, tiếng gào thét thê lương.....
Tác Khiển giọng nói mang theo khẩn hoảng: "Chưa tới nửa khắc, ngươi kia... Vị cô nương kia liền bị đám quái vật xâu xé toàn thân huyết nhục mơ hồ, ngay cả xương cốt cũng đều bị nhai nát!"
Trong phút chốc, rất nhiều người không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Có người nhạy bén nhận ra, người Tác Khiển nhắc đến là một vị cô nương –– nói cách khác, người nơi này không chỉ tàn nhẫn, đối với nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương cũng không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, có thể thấy được ý chí sắt đá nhường nào! Như vậy đối với những nam tử bọn họ, tự nhiên liền sẽ không khoan dung!
Tác khiển rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, cũng không nói thêm nữa, chỉ bày ra dáng vẻ lòng còn mang sợ hãi nói: "Tác mỗ cùng chư vị giống nhau, đều là tù binh. Vị Tam vương gia kia cũng sẽ không phí công nuôi dưỡng chúng ta ở chỗ này, ước chừng là muốn cho chúng ta thời hạn một buổi sáng này để cân nhắc. Chờ đến trời tối, nếu chúng ta vẫn không khuất phục, sợ là chỉ có thể tự mình đi thể nghiệm một lần "quan nhục đại điển" mà thôi!"
Quan nhục đại điển chính là dùng để đe dọa tù binh, để bọn họ tận mắt chứng kiến những người mới vừa rồi cùng mình trò chuyện nói cười ríu rít, chớp mắt đã bị ném vào trong bầy quái thú, từng ngụm từng ngụm xé thịt róc xương.
Kì thật, chỉ dùng bấy nhiêu thủ đoạn thôi cũng đủ khiến người không thể không khuất phục....
Sau khi nghe Tác Khiển nói, đám người Tống Hòa xanh cả mặt.
Nếu nói không phục chỉ bị một đao chém chết, tốt xấu gì cũng được chết thống khoái, nhưng nếu là tự mình trơ mắt nhìn đám quái vật ăn sạch huyết nhục trên người –– lấy sinh lực cường đại của Võ giả, nói không chừng bị nuốt luôn cả não mới có thể chết được –– vậy cũng không phải quá mức kích thích thần kinh người ta đi.
Sau một lúc, quả nhiên có người lên tiếng hỏi: "Nếu đầu nhập vào dưới trướng Tam vương gia, thì sẽ như thế nào?"
Tác Khiển trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn giả vờ ảm đạm nói: "Tự nhiên sẽ trở thành..... Chiến nô cho Tam vương gia."
Tất cả mọi người ở đây đều biết bọn họ bị Tam vương gia mời chào, nhưng không phải ai cũng biết Tam vương gia là muốn bọn họ làm chiến nô thủ hạ của mình.
Phàm dính vào một chữ "nô", đối với một ít thiên tài mà nói chính là vũ nhục.
Lập tức sắc mặt mọi người chuyển qua xanh mét, còn có vài người tức muốn sùi bọt mép, nhảy dựng lên thiếu điều chửi đổng! Nhưng chút lí trí sót lại khiến bọn họ kiềm chế lại, nhưng vẫn giận đến cả người run rẩy.
Cố Tá có chút khó hiểu, chớp chớp mắt.
[ Đại ca, Tác Khiển rõ ràng là tên lừa gạt, sao lại nói ra chuyện chiến nô với mọi người? Chuyện này giấu giếm không phải sẽ tốt hơn sao? ]
Công Nghi Thiên Hành khẽ lắc đầu.
[ Nếu lúc này không nói, chờ có người quy thuận tự nhiên cũng sẽ biết thôi. Đến lúc đó bất luận một thân ẩn nhẫn rắp tâm hại ngươi hoặc là nhất thời phản kháng đều không ổn. Không bằng ban đầu cứ nói rõ ràng, người không quy thuận liền ném đi làm mồi cho đám quái vật, ngược lại giảm bớt được không ít phiền toái. ]
Cố Tá vẫn chưa rõ lắm.
[ Chẳng lẽ Tam vương gia không có thủ đoạn khống chế người khác sao? ]
Công Nghi Thiên Hành khóe miệng hơi cong.
[ Nếu phải dùng đến những thủ đoạn kia, không bằng ban đầu cứ đem người trực tiếp khống chế, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Cũng không cần phải dây dưa lâu dài. Huống chi trên đời này pháp môn ngàn vạn loại, có thể đem người khống chế nhưng không tổn hại đến tư chất thì càng hiếm thấy. Mặc dù Tam vương gia kia được Tác Khiển khen đến lên trời xuống đất, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người của thế lực cấp Thanh Đồng, phía sau hoặc là còn có thế lực lớn hơn nữa chống đỡ, lấy tuổi tác thực lực của hắn, sợ là không thể dễ dàng có được loại pháp môn này. Lại hoặc là hắn có được loại phương môn như vậy, nhưng cần người bị khống chế phải cam tâm tình nguyện, nếu không sẽ không thể thành công, tóm lại mọi chuyện đều không nói trước được. ]
Cố Tá có chút hiểu, những đột nhiên hắn lại nhớ đến một chuyện.
[ Vậy nhóm Thiên Long Vệ của đại ca...]
Công Nghi Thiên Hành xoa xoa đầu hắn.
[ Thiên Đố thân thể cùng những người khác bất đồng, Thiên Long Vệ cũng trung thành như một. ]
Cố Tá ngẫm lại cũng phải.
Thiên Long Vệ chính là thân vệ Công Nghi gia giao cho đại ca hắn bồi dưỡng từ nhỏ, cùng với những kẻ nửa đường thu phục hoàn toàn không giống nhau, căn bản không thể đặt trên một bàn cân mà so sánh!
Tác Khiển đem lời nói xong, cảm thấy hiệu quả không sai biệt lắm, ngậm miệng không nói thêm gì, chỉ làm ra vẻ "Đắm chìm trong bi thương bất đắc dĩ".
Hắn đương nhiên cũng không phải lần đầu tiên biểu diễn màn này –– trên thực tế, hắn cũng không nói dối bao nhiêu, ít nhất hôm qua đúng là cũng có một nhóm người bị bắt tới đây, hắn cũng cùng bọn họ diễn qua một lần. Đáng tiếc nhóm người kia có lẽ vì mới tới, đều rất kiệt ngạo, cho nên cuối cùng đều bị đem đi làm mồi cho quái vật.
Lần này, Tác Khiển đổi mới thủ đoạn, chờ lát nữa trời tối nếu đám người này vẫn không chịu khuất phục, như vậy tên thống lĩnh kia sẽ đem kẻ bất kính với Tam vương gia ném vào đám quái vật, tạo áp lực tâm lí cho những kẻ đến sau.
Sắc mặt đám Võ giả tuy rằng khó coi, những ánh mắt chớp động không ngừng, hiển nhiên đều đang tiến hành đấu tranh kịch liệt.
Chỉ có Cố Tá, sau khi đảo mắt liếc nhìn biểu hiện của những người này, tiếp tục truyền âm cho Công Nghi Thiên Hành.
[ Đại ca, chúng ta khi nào đào tẩu? ]
Không thể nghi ngờ, khẳng định phải tìm cơ hội đào tấu trước khi bị đem đi uy quái vật, chờ đến tối thì e không kịp.
Công Nghi Thiên Hành rũ mắt.
[ Chờ thêm lát nữa, hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để đào tẩu. ]
Cố Tá có chút khẩn trương.
[ Đại ca cảm thấy khi nào là tốt? Chúng ta làm sao rời đi? ]
Công Nghi Thiên Hành hơi suy nghĩ, đưa ra quyết định.
[ A Tá, tìm một cơ hội phóng ra Độc Đan mạnh nhất đệ đang có, đem những người ở đây đều độc qua, lại đem giải dược đưa cho đám người Tống Hòa ăn vào, ngay sau đó cùng nhau động thủ. ]
Cố Tá nghĩ nghĩ, yên lặng gật đầu.
[ Vậy ta sẽ chọn một loại sau khi trúng độc có thể chống đỡ trong thời gian ngắn, có thể động đậy tay nhưng không đủ sức đi đường. ]
Công Nghi Thiên Hành lộ vẻ khen ngợi.
[ A Tá nghĩ thật chu đáo. ]
Hai người sua khi quyết định xong, thời gian phảng phất trôi qua càng ngày càng chậm.
Bởi vì chuyện truyền âm không thể bại lộ, cho nên bọn họ cũng không thể ngầm thương lượng cùng những người bị nhốt khác, cho nên thật sự rất khó nắm bắt thời cơ.
Cố Tá ngồi trên đùi Công Nghi Thiên Hành, có chút giống như ngồi trên đống lửa.
Biết rõ phải đào tẩu, chính là cố tình lại không bắt được thời cơ, trong lòng vẫn luôn chú ý việc này, tâm tình cũng căng chặt không yên.
Dần dần, thời gian trôi qua càng lâu.
Mặt trời bên ngoài cao cao trên đỉnh dần dần lui về hướng Tây, ước chừng không đến một canh giờ nữa màn đêm sẽ buông xuống, cái loại "quan nhục đại điển" gì đó có lẽ cũng sắp sửa mở màn.
Tinh thần lực Cố Tá vô thanh vô tức mà khuếch tán ra ngoài, phát hiện toàn bộ khách điếm binh lực rất không tồi, ước chừng có mấy chục người canh gác, chỉ là phần lớn đều ở dưới lầu, tầng này còn chưa tới mười người canh gác.
Binh lực tuy không nhiều, nhưng cũng coi như phòng vệ nghiêm ngặt.
Mà cũng thuận tiện cho Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành hành động.
[ Đại ca, trong phạm vi một dặm, chỉ có một ít binh sĩ giáp trụ, thống lĩnh bọn họ cũng không ở gần đây, cũng không phát hiện ra có người ẩn nấp. ]
[ Rất tốt, A Tá, phóng đan! ]
Nháy mắt tiếp theo, ba bốn viên đan dược tối đen ném trên đất, tức khắc khói đen cuồn cuộn bốc lên, đúng là một loại sương mù kịch độc, thủ đoạn đúng là đủ thâm độc.
Thủ vệ giác trụ mặc dù thân mang hộ giáp, nhưng bởi vì từ đầu đã xem nhẹ Cố Tá, nên không hề trốn tránh, cho nên lúc này đồng thời phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn, "bịch bịch" mà mềm nhũng ngã trên đất.
Cố Tá cũng không nhàn rãi, liên tục bắn ra những viên đan dược màu trắng ngà đến trước mặt những Võ giả đến từ đại lục kề bên cũng bị độc tố xâm.nhập.
Những Võ giả đó cũng không ngu, lập tức đem đan dược ăn vào, thoáng chốc vô lực cùng đau đớn trên người đều giảm bớt, nếu còn có gì bất đồng, lại đến thương nghị sau cũng không muộn!
___________
#cám: ừm hửm! À.... Nhớ vote ủng hộ tinh thần tui nha..... Để tui có động lực làm tiếp nhaaaaaaaa! Riết rồi Tu Chân Giới như một cái Sâu bitch ý......