Ta Có Dược A!

Chương 42

Cánh tay Công Nghi Thiên Hành vươn ra, nơi nắm đấm đánh qua, đã bị hung mãnh khí chấn nổ. Khí bạo cũng là lúc trảo phong của Ngưu Sửu đánh tới, liền thuận thế đem trảo ảnh kia nổ tan!

Tốc độ của Ngưu Sửu rất nhanh, người khác cơ hồ chỉ thấy được tàn ảnh, mỗi một lần trước kia, đối thủ của hắn đều không thể chiếm được tiên cơ, không thể nhanh hơn hắn, thường đều bị chiêu thứ nhất là trảo phong xé rách da thịt, cho dù không rách da nát thịt, đúng lúc trốn khỏi, cũng sẽ bị trảo ra vài vết máu, bị lực lượng bên trong trảo phong gây thương tích.

Nhưng lần này, trảo phong vừa ra, khí bạo đã hiện, không chỉ không khiến Công Nghi Thiên Hành thương tổn, mà ngược lại Ngưu Sửu còn vì tập kích bất ngờ mà chấn thương, há mồm phun ra một búng máu.

Ngưu Sửu kinh hãi không thôi: “Ngươi ngươi, khí lực ngươi thật lớn!”

Công Nghi Thiên Hành khoanh tay, ngạo mạn nói: “Võ thuật bản công tử tu luyện, người như ngươi tất nhiên không thể nhìn thấu.Thanh danh của ngươi đúng là rất lớn, nhưng với bản công tử mà nói, một kích cũng không đỡ nổi!”

Ngưu Sửu đen mặt.

Đây là người nào? Hắn đã trải qua nhiều trận sinh tử chiến, vị công tử này có thể ngăn một kích kia, võ thuật tu luyện cấp bậc chắc chắn rất cao, mới có uy lực mạnh mẽ như vậy. Nhưng cho dù có bộ võ thuật đó mà như vị công tử này chỉ vì thuận lợi vượt qua một hai lần đã đắc chí cũng không phải chưa thấy qua, sau cũng không phải đều chết trên tay hắn sao? Lúc này cũng không ngoại lệ!

Trong thoáng chốc, quỹ tích động tác của Ngưu Sửu liền trở nên quỷ quyệt, trên mặt hắn, cũng xuất hiện dáng vẻ hung ác khát máu.

Hắn ra tay thật sự!

Trong mắt Công Nghi Thiên Hành chợt lóe u quang, song chưởng tung ra: “Xem Trấn Sơn Kính của ta, thức thứ ba!”

Thoáng chốc, một cỗ lực khủng khiếp cường hãn lao tới, không ngừng chấn động, khoảng sau ba phiên, liền đánh về phía Ngưu Sửu. Phản ứng của Ngưu Sửu rất mau, vừa nghe câu kia của Công Nghi Thiên Hành, đã nhanh chóng đổi chiêu, đem cơ thể thu lại, nhằm tránh khỏi lực lượng kia.

Ai cũng đoán đúng hắn sẽ tránh, nhưng nguồn lực gây chấn động kia thế nhưng lại như gợn nước không ngừng lan ra, trong nháy mắt, đã lan đến trước ngực hắn, lần thứ hai khiến hắn phun ra một ngụm máu.

Ngưu Sửu tức giận nói: “Đây không phải là Trấn Sơn Kính!”

Công Nghi Thiên Hành cười nhạo: “Bản công tử nói gì ngươi sẽ tin cái đó sao? Cũng quá ngu rồi!”

Tất nhiên hắn không dùng Trấn Sơn Kình, hắn dùng là Băng Sơn Kính.

Cái trước là võ thuật Nhân cấp hạ giai, mà Băng Sơn Kính là nhân cấp trung giai, uy lực tất nhiên kém xa nhau. Hơn nữa đa số võ giả đều biết Trấn Sơn Kính, nhưng Băng Sơn Kính lại chỉ lưu truyền trong mấy đại gia tộc, đã có Băng Sơn Kính, còn để ý gì đến Trấn Sơn Kính.

Rất nhiều người vây xem bên dưới, cũng không nhịn được mà cười nhạo, ra sức mắng:

“Ngưu Sửu! Hôm nay bị nước vào đầu đúng không?”

“Một trăm kim của ông, con mẹ nó lên cho bố nhanh!”

“Ngưu Sửu, đừng nói người mới mày cũng đánh không lại chứ?”

“Ngưu Sửu! Giết người mới!”

“Tiền thuê tháng này của bà, đều đặt cho con của rùa đen ngươi, ở đó ngu ngốc gì vậy? Mau thắng cho bà!”

Cố Tá 囧 囧.

Sự trong sáng của kim chủ hình như bị phá rồi…. Lanh lợi như vậy, rốt cuộc là thật, hay vì chút ác tâm trêu đùa?

Vẻ mặt Ngưu Sửu quả nhiên vặn vẹo.

Hắn đời nào nghĩ tới một người mới lại có thể khiến mình khổ sở đến nhường này? Vốn tưởng chỉ là đứa ngu không tự biết lượng sức, không nghĩ tới ngược lại lại khiến bản thân thành thằng đần.

Ngay sau đó hắn không để tâm đến lời Công Nghi Thiên Hành, chỉ dựa vào nhịp bước của bản thân, toàn tâm toàn ý giết Công Nghi Thiên Hành!

Mà Công Nghi Thiên Hành, y đơn giản chỉ biểu hiện chút khả năng diễn suất tạo cho vai diễn của mình thêm chút đầu óc, sau cũng không nói thêm. Xuống tay cũng hung ác hơn.

Công Nghi Thiên Hành nghiêm túc hơn, dùng cũng tổng cộng ba loại vũ kỹ, Băng Sơn Kính, Kinh Lôi Quyền, Phong Toàn Chân, từng chiêu xuất ra liên tiếp không nghỉ, lại thường thay đổi, khiến không ai có thể biết được hành động tiếp theo của y.

Trước sau hơn mười hiệp, Ngưu Sửu tuy hung ác, nhưng cũng bị y từ từ áp chế — cho dù Ngưu Sửu dùng rất nhiều thủ đoạn xảo quyệt, chiêu thức đánh lén hiểm độc thay phiên nhau xuất ra, nhưng vẫn không thể ngăn được thế công của Công Nghi Thiên Hành.

Mỗi một chiêu của Công Nghi Thiên Hành, đều quang minh chính đại, tiến lùi tùy thời.

Ngưu Sửu trước mặt hắn không khác gì một tiện nhân tầm thường, cuối cùng bị y một tay bẻ gãy cổ!

Khóe môi Công Nghi Thiên Hành gợi lên độ cung đầy kiêu ngạo: “Hừ, chỉ có thế này thôi sao!”

Biểu hiện của hắn đường hoàng là thế, nhưng trong lòng cũng hoàn toàn lãnh tĩnh.

Cảm giác lần đầu giết người…. Hầu như không có cảm giác gì. Nếu nhất định phải nói, vậy, y cảm giác được một thoáng sôi trào trong huyết quản.

Cũng đúng, từng chỉ có thể dùng mưu trí lèo lái cả gia nghiệp khổng lồ, đứng sau màn nắm giữ sinh kế thậm chí sống chết của vô số người, cảm giác đó tuy cũng rất dễ chịu, nhưng sao có thể so được với cảm giác sức mạnh chân thật hội tụ tại song chưởng vừa nãy chứ?

— Không, có lẽ cũng không thua kém đến vậy.

Lòng tham của con người là không hết, khi có vũ lực lại muốn quyền lực, mà khi có quyền lực còn muốn cả vũ lực. Nếu thiếu một trong hai, cũng sẽ không nghĩ được.

Trên thế giới này chỉ khi có đầy đủ vũ lực cùng quyền lực để hỗ trợ cho vũ lực, đó mới là chân chính thống khoái!

Tên công tử bột kia vậy mà thắng! Còn là lông tóc vô thương mà thắng!

Thời điểm thi thể Ngưu Sửu ngã xuống, toàn tràng đều trở nên ầm ĩ.

Người mới tới đã có thể giết chết người cũ cũng không phải chuyện xưa nay không có, nhưng những người mới đó vừa nhìn đã biết từng trải qua máu tanh, sao có thể đầy ngạo mạn ngốc nghếch giống người này? Trận đấu vốn tưởng đã nắm chắc kết quả, cư nhiên lại xuất hiện sai lệch, thật làm người ta khó mà chấp nhận.

Cũng có chút người sáng suốt, cẩn thận đánh giá Công Nghi Thiên Hành.

Thực lực Ngưu Sửu bọn họ tất biết, cho dù không mạnh nhất, nhưng thủ đoạn lại nhiều, cũng có thể xưng là một cao thủ. Mà cao thủ như thế cứ vậy chết trên tay Công Nghi Thiên Hành, thật ngoài ý muốn của mọi người.

Từ đó bọn hắn không thể không hoài nghi, vị công tử bột này có thật là tư chất tốt tính cách lỗ mãng, hay phẫn trư ăn lão hổ, trêu đùa bọn họ đây?

Mắt chưởng quầy chợt lóe tinh quang: “Được rồi, thắng tiền thì đến lấy, người đến đây đều là khách của chúng ta.”

Còn có vài người vẻ mặt biến đổi, cúi đầu thu mắt.

Đúng vậy, Công Nghi Thiên Hành cuối cùng là loại người gì, có thể nhìn ra thì tốt, nhìn không ra cũng không thể hỏi thăm. Người ẩn trong bóng tối như bọn họ, biết nhiều tất nhiên tốt, nhưng ngẫu nhiên cũng phải nhắm mắt cho qua.

Lúc này Cố Tá cũng không để ý suy nghĩ của người khác, với tư cách — ít nhất trước mắt hắn là một gã sai vặt chuyên xu nịnh, vô cùng niềm nở chạy chậm qua chỗ quầy tiền.

Hắn đang làm gì sao? Hắn đang đi nhận tiền thắng cược đó!

Tiền cược hai vạn kim, tí lệ là 1:8, hắn có thể thu về mười sáu vạn kim lận đó.

Nghĩ đến đây Cố Tá lại có chút kích động.

Coi như hắn đã biết được năng lực kiếm tiền của kim chủ, cho dù hắn có luyện dược bán, muốn có hơn mười vạn kim cũng phải tốn chút thời gian, mà kim chủ chỉ cần đánh một trận đã lập tức kiếm được, căn bản chính là siêu lợi nhuận đó!

Chưởng quầy kia cũng không lề mề, nhanh chóng phân phó người chuẩn bị đủ kim phiếu cho hắn, một tờ một vạn, không chút ngập ngừng, đẩy qua.

Cố Tá vừa nhận được, liền nhìn thấy kim chủ nhà mình sau khi thắng xong lại dùng một loại bộ pháp vô cùng khí phách xuống đài, nháy mắt đã tới cạnh hắn.

Nhớ tới thân phận của mình, hắn nhanh chóng hỏi: “Công tử, những kim phiếu này….”

Khuôn mặt Công Nghi Thiên Hành đầy phấn chấn: “Vẫn đặt cho bản công tử.”

Người bên cạnh vừa nghe, đều quay đầu qua.

Người phụ trách đăng ký đặt cược sửng sốt: “Đặt hết mười sáu vạn?”

Vung tiền cũng nhiều quá rồi.

Cố Tá giật mình, mặt rõ ràng xụ xuống, đập thẳng mười sáu tờ kim phiếu lên bàn, tỏ vẻ chó cậy thế chủ nói: “Công tử nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng nuốt lời! Là tầm mắt các ngươi quá hạn hẹp, chỉ mười sáu vạn kim phiếu mà thôi, chỉ như hạt cát lọt qua kẽ tay công tử, không phải chỉ có nhiêu đây sao, còn không mau nhanh ghi cho công tử nhà ta?”

Cảm, cảm giác đóng kịch này….cực kỳ tốt!

Chưởng quầy gầy gò vội ho một tiếng: “Ghi cho khách!”

Người kia vừa thấy vậy, trong lòng rùng mình, liền vội vàng ghi xuống.

Cũng đúng, tại cứ điểm này loại người gì mà bọn họ chưa thấy qua? Đúng là tầm mắt hắn hạn hẹp. Một lần cược hơn mười vạn kim tuy không nhiều, nhưng không phải chưa từng có. Còn có những cứ điểm khác, ngay cả mấy chục vạn tiền cược cũng từng có, thật sự không cần cảm thấy quái dị kinh động như vậy.

Một hồi sau, hắn chỉ biết mình đã kết luận quá sớm.

Có lẽ vì thời gian này không có nhiều người lên đấu, trên lôi đài sinh tử vừa qua hai hiệp, Công Nghi Thiên Hành đã thắng trận lần nữa.

Công Nghi Thiên Hành cũng không khách khí, vừa nhảy lên đài, đã cùng đối thủ đấu nhau.

Sắp xếp người nào đối chiến với người nào, ngoại trừ đặc biệt khiêu chiến ra, những người khác đều là đúng dịp, hoặc từ hộp đen chọn ra, sắp xếp người từ U Linh Đạo.

Lúc này Công Nghi Thiên Hành gặp được chính là người sắp xếp như vậy.

Vừa lên đài, Công Nghi Thiên Hành đã cảm giác được đối thủ tựa như đi ra từ biển máu, sát khí toàn thân đều hơn xa Ngưu Sửu mấy lần, cho dù cùng cảnh giới, nhưng cảm giác áp bách cũng không chỉ là một cấp.

Tâm sinh đề phòng, nhưng trên mặt hắn vẫn đầy ngạo mạn.

Ngay sau đó, song phương liền nhào vào nhau!

Cố Tá ở dưới nhìn, lòng đã “lộp bộp” rơi. Hắn có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm từ người này rất cao!

Kim chủ y…… Nhưng, hắn không lộ chút dị sắc nào, hắn tin tưởng vào kim chủ.

Long Nhị cùng Hứa Văn Hạt từ lúc tiến vào nơi này, cảm giác tồn tại liền trở nên rất thấp, nhưng lúc này, bọn họ cũng đều tiến lên từng bước, đứng cùng Cố Tá, nhìn trên lôi đài vô cùng chăm chú.

Công Nghi Thiên Hành không khiến bọn họ thất vọng, lúc này hắn xuất ra năm loại vũ kỹ, trong trận đấu chiến kịch liệt, đột ngột sử dụng Linh Xà Bộ, tại thời điểm thế công của đối phương mạnh mẽ nhất xuyên qua sơ hở của đối phương, một quyền đánh thẳng vào nhược điểm của đối phương! Đánh người thành trọng thương, sau đó không chút lưu tình, lần thứ hai một tay bẽ gãy cổ.

Vì thế, nhà cái lại thua, cho dù lúc này bọn họ đã đổi tỉ lệ thành 1:4, số tiền phải trả, vẫn lên tới con số tới sáu mươi bốn vạn kim, mà toàn bộ vẫn đặt lên bọn họ.

Bọn họ lập tức chỉnh tỉ lệ thành 1:2, đối thủ của Công Nghi Thiên Hành cũng càng mạnh, càng đẫm máu.

Đáng tiếc, Công Nghi Thiên Hành vẫn thắng — lúc này y bị thương, tiền lời là một trăm hai mươi tám vạn.
Bình Luận (0)
Comment