Edit: Tracy (
*tui tra hán việt từng từ thì là: nổ lực bỏ ra đều trôi theo nước... Kiểu như phí công vô ích í, *gãi đầu* bạn nào thấy sai nhắc nhẹ tui sửa ngay.... Hí hí) _____________
Dược châu không còn, Tề Thiên Hữu bất hạnh năm đó sau khi bị Tề Phong khoét ra sớm đã bị vứt bỏ sang một bên, hiện tại muốn tìm cũng tìm không thấy.
Bây giờ còn nói muốn đem Dược châu ghép lại, vậy cũng chỉ có thể tìm những tân Luyện dược sư, từ tay họ đào khoét ra Dược châu.
Luyện dược sư nhập phẩm đừng nói là đào, ngay cả muốn gặp bọn họ cũng không dễ dàng, Tề gia cũng không có lá gan lớn như vậy, cho nên bọn họ liền đi tìm luyện dược sư không nhập phẩm, còn chưa chính thức là luyện dược sư.
Vì thế sau khi trải qua một phen nổ lực, bọn họ đúng là tìm được một người, thoạt nhìn người kia như từ núi sâu rừng già đi ra, bởi vì đã lâu không tiếp xúc với người khác nên thập phần dễ lừa, còn không phải liền bị bắt nhốt lại?
Cố Tá xem đến đây, nhíu mày.
Suy cho cùng chuyện này vì hắn dựng lên, nếu liên lụy đến người khác, hắn cũng rất áy náy.
Nhưng hắn lại rất tin tưởng năng lực của đại ca, hẳn là sẽ không...
Quả nhiên, ở dưới miêu tả chính là sự tình tiếp theo...
Đào ghép Dược châu không phải muốn làm là được, Luyện dược sư kia tạm thời bị trấn an nhốt lại, Tề Phong cũng phải hảo hảo điều trị thân thể, chuẩn bị trạng thái tốt nhất mới có thể đào ghép.
Nhưng là Tề gia ngàn vạn lần không nghĩ đến, Luyện dược sư này cũng không phải dã nhân từ núi sâu đến, phía sau hắn còn có hậu đài.
— Hắn là thân tôn tử của một vị Nhập phẩm Luyện dược sư đức cao vọng trọng!
Hắn bị đưa đến trên núi là vì muốn tĩnh tâm học tập dược liệu, bên người cũng không phải không có ai bảo hộ. Nếu không phải hắn tuổi còn nhỏ đã nghịch ngợm, nghĩ cách cắt đuôi hộ vệ Võ giả, căn bản sẽ không bị coi là gia hỏa dễ khi dễ.
Sau khi phát hiện không thấy Luyện dược sư này, hộ vệ rất là sốt ruột, chạy nhanh về báo lại cho Nhập phẩm Luyện dược sư, mà Nhập phẩm luyện dược sư cũng phát huy năng lực chính mình, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh thành trì, không lâu sao liền kiếm được nơi tôn tử hắn ở.
Cố Tá lại ngẩn người.
Này tìm được cũng quá nhanh đi, có phải là đại ca hắn....
Nghĩ đến đây hắn nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành hơi mỉm cười, gật đầu nói: "Ta vẫn luôn cho người chú ý Tề gia, sau khi chuyện xảy ra, thủ hạ liền không dấu vết giao tin tức đến trong tay những người đó."
Cho nên vị Nhập phẩm Luyện dược sư mới nhanh như vậy đem con rắn độc Tề gia kia bắt lại làm rõ mọi việc.
Chuyện xảy ra sau đó cũng là đương nhiên.
Thời điểm vị Nhập phẩm luyện dược sư kia dẫn dắt một nhóm người đi tìm kiếm, Tề Phong vừa vặn cũng điều dưỡng không sai biệt lắm, tôn tử kia liền bị trói mang lên chuẩn bị "phẫu thuật."
Lần này, đúng lúc bị bắt tại chỗ.
Nhập phẩm Luyện dược sư rất là phẫn nộ, sau khi cứu tôn tử ra cũng không màng Tề gia giải thích, mang người nhanh chóng rời đi. Nhưng chuyện đến đó cũng chưa xong, các thế gia cùng thành chủ trong thành sau khi hứa hẹn liền bắt đầu nhanh chóng hành động, vận dụng quyền lực trong tay khắp nơi chèn ép Tề gia!
Trong thời gian ngắn ngủi, sản nghiệp Tề gia tổn thất hơn phân nửa, một nửa còn lại cũng sắp sửa không xong!
Hết thảy đều là do Tề Phong tạo thành.
Tề gia vốn dĩ muốn từ nhà giàu mới nổi thành thế gia cao cấp, nhưng cứ như vậy mà suy tàn.
Làm sao có thể đau lòng Tề Phong, phu thê gia chủ Tề gia không chỉ là một người cha mẹ, lợi ích Tề gia không chỉ có riêng hai người bọn họ. Rất nhanh, tài chính Tề gia không quay vòng được, rất nhiều người rời đi gia tộc, những trưởng lão cũng bắt đầu tranh đoạt lợi ích cuối cùng, một Tề gia lớn như vậy cũng chỉ còn lại cái vỏ rỗng, vì để có thể tiếp tục tu luyện cái vỏ rỗng cũng liền giao lại cho người khác.
Đến nước này, Tề Phong cũng chỉ oán trời trách đất không chịu thừa nhận sai lầm chính mình, thậm chí tự sa ngã.... Phu thê Tề gia cũng không thể tiếp tục đau lòng hắn.
Cuối cùng, Tề Phong ở trong một căn phòng nhỏ u ám, thỉnh thoảng có người nhét đồ ăn vào trong phòng, miễn cưỡng duy trì tánh mạng mà thôi.
Muốn quật khởi Tề gia, phu thê gia chủ Tề Phong chỉ có thể ký tác hy vọng trên người nhi tử khác mà thôi, Tề Phong hại bọn họ trở thành như vậy, bọn họ cũng chỉ cấp cho hắn một bữa cơm.
Tề Phong mắng ông trời không công bằng, mắng kẻ phá hủy Dược châu hắn, mắng Bạch Văn Tuấn bạc tình, như hết thảy đều là vô dụng.
Kết cục của hắn, đến đây là hết.
Cố Tá chậm rãi hít ngụm khí.
Này là một chuỗi phản ửng dây chuyền, nếu đổi là thế gia khác, có thể sẽ không thành như vậy.
Chuyện là do Tề Phong gây nên.
Nhưng Tề gia cũng tham gia.
Nếu Tề Thiên Hữu trên trời có linh, biết được chuyện này thì sẽ nghĩ như thế nào?
Lấy tính cách tên kia, khẳng định là không phải vui sướng vì báo được đại thù, có khả năng là thương hại đi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, trong lòng Cố Tá cũng trút được một hơi nhẹ nhõm.
Kế tiếp chính là Bạch Văn Tuấn.
Thành thật mà nói, nếu người này không xuất hiện, có thể Tề Phong vẫn sẽ chỉ đầy địch ý mà khi dễ chọc tức Tề Thiên Hữu, chỉ khi Tề Thiên Hữu thuận lợi trở thành luyện dược sư nhập phẩm, liền sẽ an toàn.
Nhà Tề gia có ngu xuẩn đến thế nào chắc chắn cũng sẽ bảo hộ luyện dược sư mà họ khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra. Dù Tề Phong muốn làm gì, khẳng định cũng sẽ kịp thời có người bên cạnh Tề Thiên Hữu để ngăn lại.
Còn với Cố Tá, cho dù người này sau mọi chuyện chỉ đi qua nhìn Tề Thiên Hữu một lần, hay hắn ta có thể không đến thăm Tề Thiên Hữu nhưng cũng không cùng một chỗ với Tề Phong, hắn đã không chán ghét người này như vậy. Dù lúc trước trong lúc nóng giận tức thời hắn muốn được thấy người này chết đi, nhưng sau khi tỉnh táo lại, cũng không thật sự nghĩ hắn ta phải chịu trừng phạt nặng như vậy….
Vậy….
Cố Tá tiếp tục đọc.
Đại ca sẽ làm gì người này đây?
Trước kể lại chuyện sau khi Bạch Văn Tuấn vứt bỏ Tề Phong, cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn hành xử bình thường như mọi khi, đi kết giao với những người hữu dụng với mình, ý đồ dựng thêm những mối quan hệ cường đại hơn.
Từ từ, sau khi trải qua nhiều lần đề cử của nhóm ‘bằng hữu’, cuối cùng câu thông được với một quản sự của Công Nghi gia, để Bạch gia trở thành một trong những ứng cử viên có thể phụ thuộc vào Công Nghi gia.
Gia tộc giống Bạch gia thật sự rất nhiều, tại địa phương có lẽ có thể xem như cường hào một vùng, nhưng trong mắt siêu cấp thế gia, lại không tính là gì.
Nếu muốn trở thành gia tộc phụ thuộc vào Công Nghi gia, được hưởng nguồn tài nguyên nhất định do Công Nghi gia phân phát, trong lúc đó phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm, nhưng cho dù là như thế, Bạch Văn Tuấn cũng vô cùng hài lòng, cảm thấy lần này đến đế đô cũng không tệ.
Bạch gia biết được, cũng đặc biệt ca ngợi Bạch Văn Tuấn.
Sau, quản sự kia lại giao cho Bạch Văn Tuấn một nhiệm vụ, hơn nữa còn tỏ vẻ, nếu hắn hoàn thành tốt nhiệm vụ này, Bạch gia sẽ có thể thông qua khảo nghiệm.
Bạch Văn Tuấn đương nhiên muốn trở thành công thần trong Bạch gia, hơn nữa sẽ trở thành lợi thế giúp hắn tranh đoạt chức gia chủ trong tương lai, vì thế hắn dựa theo nhiệm vụ của Công Nghi gia, chỉ mang theo một phần nhỏ tài nguyên, đến thành Thường Lam làm quản sự*.
*quản lý
Trong thành Thường Lam thành phần gì cũng có, vô cùng phức tạp, tài nguyên bần cùng, tranh chấp vô số. Nhưng địa phương này lại rất thích hợp với người giỏi dùng tâm kế như Bạch Văn Tuấn, đầy cõi lòng hắn đều là dã tâm khiến nơi này phải tuân theo, trở thành tảng đá kê chân cho bản thân.
Cố Tá đọc đến đây, như có chút hiểu lại vẫn không hiểu rõ.
Công Nghi Thiên Hành thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi bật cười, tiếp đó đi qua, dùng ngón trỏ nhẹ điểm lên một hàng chữ.
“Tài nguyên bần cùng, tranh chấp vô số.”
Cố Tá nhìn một hồi lâu, đột nhiên giật mình.
Tài nguyên bần cùng mà bản thân lại chỉ mang theo một ít tài nguyên, chẳng phải khi tu luyện hay cần làm chuyện gì sẽ đều tốn rất nhiều thời gian sao? Bạch Văn Tuấn đến làm quản sự tất đã có kế hoạch, chỉ là phải tốn khá nhiều tâm tư mà thôi. Mà chuyện tranh chấp thì cần bỏ rất nhiều thời gian vào việc tính kế cùng các mối quan hệ, lấy năng lực của Bạch Văn Tuấn tất nhiên không thể giống Công Nghi Thiên Hành nếu muốn liền có thể gom trọn cả hai tay, đã vậy Bạch Văn Tuấn còn ngốc ở nơi đó lâu như vậy, giá trị vũ lực của hắn chắc chắn không sánh kịp với những người cùng thế hệ, ngược lại năm tháng tựa như nước chảy, tâm lực hao hết cũng chỉ bắt được hoa trong gương, trăng trong nước.
Nhưng, tình báo phía sau còn rất dài.
Cố Tá thử nghĩ không biết có thể còn điều gì, lại tiếp tục nhìn.
Hóa ra ba bốn tháng sau, vị quản sự kia của Công Nghi gia biểu lộ ra hắn làm không tệ, tuy Bạch gia tạm thời không thể trở thành gia tộc phụ thuộc nhà Công Nghi, nhưng tài nguyên cũng đã bắt đầu nghiêng về phía Bạch gia.
Có thể biết, sau khi Bạch gia có được tài nguyên, cũng rất cao hứng, liền lập tức phát triển gia nghiệp một cách mạnh mẽ, trong thời gian ngắn ngủi, sản nghiệp đã tăng mấy lần, thực lực cũng tăng mạnh.
Vốn như vậy, tương lai Bạch Văn Tuấn là gia chủ là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng mấy huynh đệ của Bạch Văn Tuấn cũng không phải chỉ ngồi không, bọn họ nào thèm quan tâm đó có phải công lao của Bạch Văn Tuấn hay không, chỉ thầm nghĩ dù thế nào, trước tiên phải phát triển thế lực của mình đã, cho dù tương lai Bạch Văn Tuấn có Công Nghi gia làm chỗ dựa, bọn họ cũng đã nắm chắc thế cờ, cầm chức to trong gia tộc rồi!
Gia chủ Bạch gia không phải một người thiển cận, ông biết Bạch Văn Tuấn tạo được mối quan hệ với Công Nghi gia là rất tốt, nhưng nếu muốn đem toàn bộ Bạch gia giao vào tay Công Nghi gia cũng quá mạo hiểm, vì thế liền âm thầm bồi dưỡng những người khác, muốn bọn họ trong tương lai sẽ trở thành trở ngại nhất định cho Bạch Văn Tuấn, tránh cho Bạch gia vì trở thành gia tộc dựa vào cũng đồng thời đánh mất hết quyền lực…
Đảo mắt lại vài tháng trôi qua.
Bạch Văn Tuấn càng ngày càng lún sâu vào các cuộc tranh chấp, thế lực Bạch gia cũng dần dần lớn mạnh, nội bộ Bạch gia, đã có vài thế lực tập trung lực lượng, mà vài đầu lĩnh kia, nhờ vào tài nguyên từ Công Nghi gia, thực lực của bản thân lẫn thủ hạ đều không ngừng tăng vọt.
Cố Tá nuốt ngụm nước bọt.
Cho dù đầu óc hắn có trì độn thế nào cũng đã nhìn ra, mưu kế này quả… hắn cười gượng hai tiếng.
Ừm, quá âm hiểm.
Công Nghi Thiên Hành cười nói: “Chỉ là một Bạch gia cũng không tính là gì.”
Cố Tá gật gật, da đầu không tự chủ run lên.
Hắn biết, gia tộc như Bạch gia, nhiều không nhiều nhưng ít cũng không ít, cho dù có tiếp tục vẫy vùng thế nào đi nữa cũng không nhấc nổi sóng gió gì, chút tài nguyên đưa tới cũng không đáng nhìn vào mắt.
Ai có thể hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong đó chứ?
Bạch Văn Tuấn là công thần của nhà họ Bạch, giúp Bạch gia nhanh chóng quật khởi, nhưng có thể tưởng tượng được, chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ, dã tâm bừng bừng muốn dựa vào Công Nghi gia trở về gia tộc nắm toàn bộ quyền lực, lại phát hiện thực lực của bản thân là thấp nhất, thậm chí đã có người nhà Bạch gia ngầm tiếp xúc cùng Công Nghi gia, công lao so với hắn cũng không nhỏ, mà còn đoạt đi công lao của hắn. Mà vị quản sự chống lưng cho hắn, quyền thế cũng không bằng vị đứng sau lưng huynh đệ của hắn, cho dù nhà Công Nghi có công bình thế nào, cho dù cuối cùng hắn cũng chiếm được cơ hội dùng một trận chiến để tranh đoạt quyền lợi hay không, thì vũ lực giá trị của hắn cũng xa xa không bằng người huynh đệ kia.
Kết cục, Bạch Văn Tuấn trở thành vật hi sinh móc nối quan hệ giữa Bạch gia và Công Nghi gia, hắn tân tân khổ khổ nhiều năm, hao phí không ít tâm huyết, đều trở thành nước chảy.
Tất cả cố gắng của hắn, cuối cùng đều rơi vào tay người huynh đệ mà hắn căm hận nhất trong gia tộc.
____________
Vote nào... Vote đi nào.... Vote đi mà....