Ta Có Dược A!

Chương 59

Hách Liên phủ, chính đường.

Đây vốn là nơi mọi người nghị sự, hôm nay cũng có vài người trung niên ngồi đó, mà ở chủ tọa tất nhiên cũng có một người nhìn đặc biệt có uy nghiêm ngồi, nhưng mấy người ngồi phía dưới còn lại thoáng nhìn địa vị cũng không kém chủ tọa là mấy, tất nhiên cũng không có chút kính sợ nào.

Sau khi uống qua một vòng trà, một nam nhân trung niên mặt dài ngồi phía dưới mở miệng: “Hách Liên lão nhân, đừng nói ông mời chúng ta tới chỉ để nhìn ông uống trà đấy?”

Hách Liên gia chủ có chút không vui, nhưng trong miệng vẫn nói: “Tư Mã lão quỷ, ngươi vội gì chứ? Ta đã mời mọi người đến đây, tất nhiên là có chuyện quan trọng muốn thương lượng rồi.”

Hai người khác cũng lên tiếng:

“Hách Liên gia chủ, có chuyện gì xin nói thẳng.”

“Đúng vậy! Không nên ở đây giả thần giả quỷ!”

Hóa ra, gia chủ Hách Liên gia đã chủ động mời các gia chủ nhà Tư Mã, Hoàng Phủ cùng Đoan Mộc tam đại thế gia cùng thương nghị chuyện tình. Duy chỉ có nhà Công Nghi không được mời.

Tình cảnh này, đừng nói là ba vị gia chủ đã có thể gọi là cáo già kia, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, buổi nghị sự bí mật này chắc chắn có liên quan tới Công Nghi gia.

Gia chủ Hách Liên gia cũng biết không thể thừa nước đục thả câu, liền nói thẳng: “Là về phương thuốc kia của Công Nghi gia.”

Gia chủ Đoan Mộc gia nhíu mày: “A? Ngươi muốn chiếm giữ phương thuốc đó cho riêng mình?”

Hách Liên gia chủ cười nói: “Không phải là chiếm riêng cho bản thân, mà là cho tất cả mọi người, thế nào?”

Gia chủ nhà Hoàng Phủ cười lạnh, đáp: “Bất quá chỉ là một tờ phương thuốc, mấy năm gần đây có nhà ai là không có vài phương thuốc mới chứ? Chỉ chút chuyện này đã có thể khiến ngươi khua chiêng gõ trống lớn như vậy, còn tụ tập tất cả chúng ta!”

Đoan Mộc gia chủ cũng đáp lại: “Không sai, Hách Liên gia chủ, ngươi đúng là rất…”

Nhưng sự thật lòng Tư Mã gia chủ lúc này lại không ngừng dậy sóng.

Hách Liên gia chủ lắc đầu: “Sao có thể so sánh nó với một phương thuốc tầm thường chứ. Chư vị–” ánh mắt hắn quét một vòng qua những người có mặt, “Cơ thể tên tiểu tử Công Nghi Thiên Hành kia, ngoại nhân đều chỉ nghĩ có lẽ hắn không thể tập võ, nhưng chúng ta đều biết, sinh mạng của hắn không thể vượt quá hai mươi tuổi sao? Mà hiện tại hắn đâu chỉ có thể sống, quả thực đã áp chế tất cả đệ tử xuất sắc trong nhà chúng ta, một tên yêu nghiệt thiên tư cỡ đó, các người vẫn nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ sao?”

Những gia chủ còn lại im lặng không nói.

Công Nghi Thiên Hành quật khởi, đối với bọn họ chính là một sự kiêng kị.

Bọn họ đã luôn chú ý đến tên hậu bối này từ khi còn nhỏ, hiện tại trở mình, càng khiến người không dám nhìn thẳng.

Hách Liên gia chủ chậm rãi nói: “Thiên tư của võ giả liên quan rất lớn tới kinh mạch, vì vậy ta có một suy đoán, phương thuốc kia không chỉ có thể chữa khỏi cho tên tiểu bối đó, mà còn tăng lên tư chất của hắn, nếu không như vậy thì dù hắn có yêu nghiệt tới đâu, cũng không thể đột nhiên trở nên cường đại trong một thời gian ngắn như thế được?” Trong thanh âm hắn ẩn chứa sức hấp dẫn, “Các người cứ thử ngẫm lại, đó chính là một phương thuốc thần kỳ, có thể cứu người cải mệnh, đề cao tư chất…tuyệt đối không bình thường. Chư vị cũng nghĩ kĩ hơn thử, nếu tờ phương thuốc kia bị Công Nghi gia độc chiếm, bọn họ có thể được đến bao nhiêu chỗ tốt từ nó chứ? Nếu có luyện dược sư có thể lĩnh ngộ được chút gì đó từ tờ phương thuốc đó, nói không chừng nhà Công Nghi sau này sẽ không ngừng xuất hiện, à những võ giả tư chất tuyệt đỉnh, mà kinh mạch dù bị tổn hại cũng có thể khỏi hẳn, đến lúc đó, chẳng phải sẽ trở thành một lực lượng đáng sợ giúp bành trướng sức mạnh cho gia tộc?”

Theo lời gia chủ nhà Hách Liên, ba vị gia chủ đã không còn lên tiếng. Sắc mặt bọn họ cũng dần nghiêm trọng đi, hiển nhiên, bọn họ đã đồng ý với lời của Hách Liên gia chủ.

Hách Liên gia chủ thấy thế cũng không tiếp tục dụ dỗ.

Hắn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, cười mà không nói, lẳng lặng chờ ba vị gia chủ kia suy nghĩ.

Hơn hết hắn biết, cuối cùng bọn họ cũng sẽ nhất trí hợp thành hiệp định với hắn.



Cố Tá bận bịu từ sáng đến tận trời tối mới luyến tiếc dừng lại.

Cũng đã thu gom được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hắn cũng nên trở về.

Lần ra ngoài thử nghiệm uy lực của Trùy Thần Thứ với hoang thú khiến hắn rất vừa lòng. Tuy hắn chỉ mới tới Ngưng Mạch nhị trọng* chân khí cảnh giới, nhưng Trùy Thần Thứ của hắn căn bản là không chịu quấy nhiễu. Sau khi thực lực đã tăng, cho dù có đối mặt với hoang thú Ngưng mạch tam trọng, chỉ cần hắn có thể tạo ra khoảng cách, làm hoang thú không thể lập tức xông lên giết chết hắn, hắn đều có thể tùy tâm dùng Trùy Thần Thứ lập tức nổ bay đầu hoang thú đó!

Đương nhiên Cố Tá cũng biết, phương thức tu luyện của hắn và võ giả khác nhau.

Hiện tại đã thử nghiệm thành công, chức vị của hắn vẫn là luyện dược sư.

Ngày mai….

Ngày mai không cần quay lại đây.

Cố Tá đã nghĩ rõ ràng, liền theo Long Nhị trở về phủ nhà Công Nghi.

Nhưng lúc này sắc trời đã trở nên tối đen.

Vẫn tận lực không để người chú ý, Cố Tá đi đến cửa viện*, mới cất bước đi vào, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp dáng người tao nhã tinh khiết đứng dưới ánh trăng sáng trong viện, thanh niên tỏa sáng như mặt trăng, một thân cẩm bào xanh ngọc, được bao trùm bởi ánh trăng khiến y càng trở nên tuấn dật, như muốn chọc mù mắt người.

*cửa sân

Cố Tá nhịn không được nhào qua: “Đại ca! Ngươi trở về khi nào vậy?”

Nhiều ngày không gặp, thật sự có chút nhung nhớ.

Không nghĩ đến ban ngày hắn còn đang muốn tìm nguyên liệu nấu ăn cho đại ca, buối tối đã được thấy người.

Thật làm người ta quá cao hứng.

Vọt tới trước người Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn y.

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: “A Tá.” Lại nói, “Vừa trở về không lâu, nghe nói ngươi cùng Long Nhị ra ngoài?”

Cố Tá liên tục gật đầu: “Hôm nay cùng Long Nhị vào khu rừng giữa khe núi săn bắt, còn được rất nhiều thứ. Đại ca, ta đi làm cho ngươi ăn nha?”

Công Nghi Thiên Hành kinh ngạc: “Săn cho ta?”

Cố Tá cười lại gật đầu: “Đúng vậy, đại ca muốn ăn không?”

Công Nghi Thiên Hành liền nở nụ cười tựa làn gió xuân phất qua, lại như hoa mơ mới nở, có loại mỹ cảm không nói nên lời: “A Tá làm ra đều là mỹ vị, tất nhiên là rất muốn rồi.”

Cố Tá nghe vậy cũng có chút ngượng, vung tay liền chạy chầm chậm về phía mật thất.

Hắn luyện dược cùng nấu cơm đều ở đó, kỳ thật hắn luyện dược và nấu cơm cũng không khác gì nhau.

Nghe xong câu đó, Cố Tá liền vui vẻ chạy về mật thất bận bịu một phen.

Đi không bao lâu, hắn đã trở lại với cái mâm lớn có ít nhất bảy tám món ăn với đủ loại kì hương, cho dù cách khá xa cũng đã khiến người muốn lập tức động đũa.

Long Nhất Long Nhị đã sớm chuẩn vị xong bàn ăn trong viện dưới ánh trăng. Hai người nhanh chóng tiến lên giúp Cố Tá dọn đồ ăn, lại chuẩn bị nước suối mát lạnh.

Công Nghi Thiên Hành đã ngồi vào chỗ chờ, Cố Tá đem đồ ăn giao cho Long Nhất Long Nhị cũng tự mình kéo ghế, ngồi đối mắt với Công Nghi Thiên Hành.

Trên bàn đá, tất cả món ăn đều được nấu nướng tỉ mỉ, hơi nóng bốc lên. Chúng cũng không hoàn toàn là dược thiện, nhưng phần lớn đều được Cố Tá sử dụng cách chế biến dược thiện để xử lý nên khác hẳn.

Trong mắt Cố Tá mang theo chút chờ mong: “Đại ca, ngươi nếm thử xem?”

Đây là lần đầu tiên hắn bị gây sức ép như vậy, có gì đó đã thay đổi, cũng không biết là tốt hay xấu nữa.

Công Nghi Thiên Hành thấy vậy bật cười.

Sau cũng không khách khí, giơ đũa gắp một món màu vàng óng trong số đó bỏ vào miệng.

Ừm, trong vị tươi ngon có cả vị thanh ngọt, gia vị vừa đủ, tất cả hương vị đều lập tức bùng nổ nơi đầu lưỡi…

Công Nghi Thiên Hành không tiếc lời tán thưởng: “Hương vị rất ngon.”

Cố Tá càng thêm vui vẻ: “Lại thử thêm những món khác nha?” Ánh mắt hắn dừng lại tại một món có màu xanh.

Công Nghi Thiên Hành cũng rất nể tình, gắp lấy món ăn ấy. Sau khi thưởng thức cũng gật đầu: “Cũng rất ngon.”

Cố Tá càng cười sáng lạn: “Cái này nữa….”

Công Nghi Thiên Hành vẫn làm theo cậu, thưởng thức rồi khen ngợi.

Bảy tám món liên tiếp, từng món đều theo lời đề nghị của Cố Tá mà thử qua, mỗi món đều không tiếc lời khen ngợi, tỏ vẻ bản thân rất thích.

Cố Tá mặt đỏ hồng, vô cùng hưng phấn.

Chờ Công Nghi Thiên Hành thử qua hết, hắn mới tự mình thưởng thức.

Tất cả những món do mình tỉ mỉ chuẩn bị, được người mình muốn lấy lòng thích, với hắn mà nói thật sự là quá cao hứng.

Tiếp theo, Công Nghi Thiên Hành vẫn từ từ thưởng thức, nhưng chiếc đũa lại không ngừng, mỗi món đều được ăn đều nhau, đó không thể nghi ngờ là hành động chứng tỏ y đối với mỗi món ăn đều vô cùng vừa ý chứ không phải chỉ vì muốn khích lệ Cố Tá.

Cố Tá thấy vậy, bản thân ăn cũng đặc biệt ngon.

Hai người ăn rất nhiều.

Nhưng sức ăn của Cố Tá kém xa Công Nghi Thiên Hành, bảy tám món ăn cả thể thì sức ăn của hắn chỉ chiếm chưa đến một phần năm, còn lại tất cả đều rơi vào bụng Công Nghi Thiên Hành.

Nhưng có một điều chắc chắn là cả hai đều ăn đến thỏa mãn.

Chờ cả hai đều ăn xong, Long Nhất cùng Long Nhị thu dọn tàn cuộc.

Cố Tá thích ý ngả về sau, lại thở dài: “Thật đáng tiếc, không có rượu…”

Những lời đó hoàn toàn chỉ để ra vẻ.

Phải biết là hắn chỉ mới có mười lăm khi còn ở hiện đại, vốn dĩ chưa từng say rượu chứ nói gì đến uống. Mà đã là một thanh niên chưa trưởng thành, bản thân đối với rượu đều sẽ có một loại yêu thích khó diễn tả, càng bị hạn chế, lại càng khát khao. Nên lời cảm thán đó của hắn thật sự cũng chỉ là làm bộ, nếu để người trưởng thành ở hiện đại nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy buồn cười với dáng vẻ nhóc con làm bộ già đời này.

Nhưng đây lại là ở một thế giới khác, rất nhiều người từ nhỏ đã tập võ, mỗi người đều có thể uống được rượu, ngay cả thằng nhóc hai ba tuổi cũng đã không cần phải lo lắng sẽ bị thương gì đó.

Cố Tá nói thế, ngược lại lại không có gì kỳ quái.

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: “Nếu A Tá muốn uống, chỉ cần nói trước một tiếng, đại ca nhất định sẽ cho người đem đến loại tốt nhất, để ngươi uống thỏa thích."

Cố Tá lắc đầu: “Một mình ta uống thì có ý nghĩa gì? Thân thể hiện tại của đại ca cũng không thể tùy tiện uống….” Nói tới đây, hai mắt cậu bỗng sáng rực, “Ta thật ngốc, rượu bình thường thành phần không thể biết được có hợp với đại ca hay không, nhưng ta có thể nhưỡng rượu dành riêng cho sức khỏe của đại ca mà!”

Trong dược thiện, cũng thật sự có một nhánh khác là biến hợp chất đơn giản thành hợp chất phức tạp, thường được kêu là dược tửu.

Trong《Nhân cấp dược thiện bách khoa toàn thư》chẳng phải cũng có phần về dược tửu hay sao? Trong mấy cuốn sách khác có ghi lại phương thuốc cho dược tửu cũng không ít….

Hơn nữa, cho dù có không thích hợp, Cố Tá hiện tại đã đủ tự tin. Hắn hiểu rất rõ về thân thể của Công Nghi Thiên Hành, lại nghiên cứu về thiên đố thân thể nhiều như vậy, nếu muốn ủ ra loại rượu thuốc không gây tổn hại cho y cũng không phải là chuyện mơ tưởng không thể!

Cố Tá tự gật đầu với bản thân.

Thích thú tự quyết định.

____________

Ps: hôm nay khăn gối chuẩn bị vào lại Sài Gòn đi học, nên có thể sẽ không chăm chỉ mỗi ngày 1 chương được rồi, chỉ là do truyện này quá dài nên tui sẽ cố ưu tiên đều đặn, còn bộ "Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung" sẽ chầm chậm từ từ....

Thân~~~
Bình Luận (0)
Comment