Ta Có Dược A!

Chương 79

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên thân hai người.

Vẻ mặt Công Nghi Thiên Hành cũng lập tức lộ ra vài phần ngưng trọng. Thoạt nhìn y dường như vô cùng nghiêm túc cẩn trọng, tiến từng bước một nhưng dù thế cũng không thể nhìn ra điểm tinh diệu trong bộ pháp của y vì chỉ trong giây lát người đã tiến lên võ đài. Trong tay y cùng lúc xuất hiện một thanh trường thương bạc, dáng vẻ cũng mất đi sự thoải mái của những lần trước.

Vừa nhận được truyền âm lập tức đem trường thương xuất hiện trong tay Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá có chút 囧囧: “…”

Đại ca diễn quá đỉnh!

Rõ ràng lúc truyền âm vẫn thực thản nhiên có được không.

Hạc Thành Phong có vẻ cũng cực kì nghiêm túc, hai tay thủ phía trước, trong tay nắm một thanh trường kích.

Trường kích kia thoạt nhìn thật nặng, dài hơn hai thước đầu kích nhọn như mũi thương, hai bên là lưỡi dao sắc bén hình trăng lưỡi liềm lóe lên hàn quang nhìn phi thường đáng sợ.

Bình thường người sử dụng những loại vũ khí này đều đặc biệt tự tin với bản thân, vì nếu có thể sử dụng nhuần nhuyễn thì dù chỉ một thanh binh khí cũng sẽ không thua kém ai, dù nhân gia có không ít binh khí cũng vẫn sẽ chiếm được tiện nghi. Nếu dùng không tốt, đánh ra vài chiêu đẹp mắt lại không tác dụng sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

Nhưng từ biểu hiện của Hạc Thành Phong, hắn có thể là loại người sẽ chỉ biết đùa giỡn vài chiêu hư hão sao?

Tất nhiên sẽ không.

Cho nên trong tay hắn chắc chắn sẽ có một bộ vũ kỹ thích hợp với đầy đủ uy lực dành riêng cho thanh trường kích này.

Thời điểm Công Nghi Thiên Hành nhìn thấy trường kích cũng hơi cau lại mày.

Vẻ mặt Cố Tá càng vi diệu hơn.

Hắn không khỏi nhớ tới lúc còn tại biệt viện, đại ca còn thử qua cả thảy mười tám loại vũ khí cơ, tuy sau cũng chỉ chọn ra vài loại, nhưng có lẽ vì ít thấy ai sử dụng trường kích còn ra vẻ như vậy, cũng quá… Mà thôi, có khi trong mắt người khác càng cảnh giác mới là bình thường đâu.

Hạc Thành Phong cũng nhảy lên lôi đài.

Bộ pháp của hắn nhìn rất trầm ổn, khi rơi xuống đài cũng không phát ra dù chỉ một âm thanh. Thế cũng đủ thấy trình độ khống chế thân thể của hắn đã luyện đến lô hỏa thuần thanh khiến rất nhiều võ giả đứng xem hai mắt sáng lên, tâm tình trở nên kích động.

Cao thủ! Đây chính là tuyệt thế cao thủ!

Mọi võ giả đều thử nghĩ nếu đổi thành bản thân, liệu họ có thể rớt xuống mà không phát ra tiếng như thế không?

Không thể.

Được chứng kiến trận chiến ở một đẳng cấp khác khiến cảm xúc của mọi người đều sôi trào.

Đến lúc này không khí cũng đã khuếch trương không sai biệt lắm, thời điểm hành động cũng đã đến, hai người đồng thời di động, ngay sau đó trường thương cùng trường kích cũng lập tức quấn cùng một chỗ!

Chỉ thấy thương như du long, kích như mãnh hổ, khi thân thương quét ngang tựa như long ngâm vang chín tầng trời, mà những nơi đầu kích trảm tựa tiếng hổ gầm trong rừng. Thân hình cả hai lần lượt lao vào đối phương, thương xoay ngang đâm tới, kích ngăn trở chém về!

Hai người hoàn toàn phơi bày vũ kỹ* cao tuyệt của mình, mặc kệ là trường thương khả công khả phòng, công kích lợi hại khó bì, phòng khi giọt nước không lọt, hay trường kích bá đạo ngang ngược, chiêu chiêu chiếm trước lấy công vi thủ, khi chém chặt tiến công trong lúc đều tản ra chủng chủng hàn ý, nhưng vì để áp chế triệt để khí thế trường thương đa số thời gian đều phải quay về phòng thủ, tiến công yếu đi.

*khả năng võ thuật

Rất nhiều bại tướng dưới tay hắn đều âm thầm rùng mình: Đến!

Hạc Thành Phong cũng phát hiện được biến hóa.

Hắn cảm nhận được kích pháp của bản thân giờ khắc này mơ hồ bị thứ gì đó dẫn dắt.

Cố Tá cũng thầm hô: Đến rồi!

Đại ca nhà hắn trình diễn có vẻ cũng đủ rồi, này đó chẳng phải cũng chỉ là tạo dựng bố cục cho màn kết sao?

Hạc Thành Phong tất nhiên không chịu để bản thân rơi vào tiết tấu của đối thủ, Công Nghi Thiên Hành thân là người hữu tâm dĩ nhiên cũng phải khiến mọi người tin phục một chút.

Vì thế, nơi xương sườn của Hạc Thành Phong đột nhiên nứt ra một vết thương! Đây là vết thương đầu tiên Công Nghi Thiên hành gây cho hắn sau khi thay đổi tiết tấu!

Trong mắt Hạc Thành Phong hiện lên một tia tức giận.

Tuy hắn đúng thực cao ngạo nhưng cũng không phải cái ngu xuẩn, chỉ là hắn đã sớm coi vị trí đầu này trở thành vật trong tay, dù nhận thức được mình và Công Nghi Thiên Hành là kình địch nhưng cũng không cảm thấy bản thân sẽ thua hắn.

Vậy mà hắn lại bị thương trước.

Giờ khắc này Hạc Thành Phong có cảm giác như mình vừa bị khiêu khích.

Thân thể hắn bỗng phủ kín một quầng sáng vàng nhạt.

Luyện thể thuật: mình đồng da sắt!

Trong thiên hạ có tâm pháp tăng cường chân khí, có vũ kỹ điều khiển chân khí, phát huy thực lực, còn một loại phương pháp có thể đề cao tố chất cùng tiềm lực của võ giả chính là luyện thể thuật, có thể cường hóa thân thể võ giả.

Người thuộc tam đẳng đế quốc căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến loại luyện thể thuật vô cùng chính quy này, tuy công pháp bình thường đều có hiệu quả luyện thể nhưng tuyệt đối không thể thực sự khai phá được tiềm lực bản thân bằng luyện thể thuật chân chính được. Là một trong những thiên tài do nhất đẳng đế quốc tỉ mỉ bồi dưỡng ra, Hạc Thành Phong mới có thể học đến luyện thể thuật.

Công Nghi Thiên Hành thấy điều khác thường, ánh mắt trầm xuống.

Dù biết Hạc Thành Phong có con bài chưa lật hắn lại không dự đoán được con bài chưa lật này lại liên quan đến luyện thể thuật —— mà ngay cả khái niệm cũng chỉ vì năm đó khi còn ốm yếu đành đọc nhiều sách vở nên ngẫu nhiên biết đến, hiện tại mới có thể phân biệt ra, mà muốn tìm cách phá vỡ… Quyển sách kia cũng chỉ nói một câu vô nghĩa.

Chính là không ngừng công kích, vượt qua điểm mấu chốt của người luyện luyện thể thuật.

Công Nghi Thiên Hành cũng đành làm theo.

Trường thương của hắn một chuyển thình lình đánh lên phần sau của Hạc Thành Phong.

“Ba!”

Một tiếng giòn vang vang lên!

Cứ như đánh lên cái bàn ủi!

Cố Tá thầm hít một tiếng.

Một thương đó nếu đánh lên người hắn vậy sẽ đau cỡ nào… Lại thêm một minh chứng cho thấy người thế giới này không khớp lẽ thường cỡ nào.

Mà bên kia hai chân Hạc Thành Phong vẫn ổn như bàn thạch, làn da nơi trường thương dùng sức đánh tới cũng chỉ chợt lóe hào quang, không có thể bất cứ phản ứng xấu nào.

Sau khi đánh ra Công Nghi Thiên Hành lập tức phóng người lên, sử dụng thiên ưng bộ tránh thoát một kích phản đòn của Hạc Thành Phong rồi thả người xuống một vị trí khác trên võ đài.

Y thầm ước lượng trong lòng.

Một kích vừa rồi có chừng tám ngàn cân*.

* 1 cân = 0.5kg -> 8000 cân = 4000kg

Thông thường võ giả đạt tới nửa bước tiên thiên khí lực bảy tám ngàn cân đã không tồi, mà vừa đạt tới tiên thiên khí lực tất nhiên cũng sẽ vượt hơn vạn* cân.

* 1 vạn = 10 000

Nhưng với khí lực tám ngàn cân Hạc Thành Phong ngay cả chân cũng không lay động chớ nói chi là phá vỡ phòng ngự lớp ngoài của hắn.

Hạc Thành Phong quả nhiên có tư cách cao ngạo, có tư bản* trở thành tuyển thủ chủ chốt.

*tư bản: có nền tảng, tư chất, những thứ bản thân có sẵn.

Đó là nếu như… Công Nghi Thiên Hành không tại.

Đương nhiên hiện giờ nhìn biểu hiện cũng không kém mấy.

Dù Công Nghi Thiên Hành chưa đạt tới nửa bước tiên thiên nhưng khí lực của hắn đã gấp sáu lần võ giả bình thường, khí lực đạt tới hơn ba vạn cân, vừa rồi chỉ là tám ngàn cân, một phần ba khí lực của hắn còn chưa tới, nếu y thật sự sử xuất tất cả khí lực hơn ba vạn cân đánh tới Hạc Thành Phong chắc chắn sẽ không thể tiếp tục đứng vững như cũ.

Công Nghi Thiên Hành đã tính toán được đại khái, quyết định sau đó sẽ lập tức thực hiện.

Y bắt đầu sử dụng bộ pháp tinh diệu nhất di chuyển vòng quanh Hạc Thành Phong, sắc mặt hiện vẻ tái nhợt, trường thương không ngừng đối chiến va chạm cùng Hạc Thành Phong khiến trận giao phong càng thêm mãnh liệt!

Dần dần người Công Nghi Thiên Hành có thêm rất nhiều vết thương đến từ trường kích của Hạc Thành Phong, một vết lại một vết trải rộng trên da thịt oánh bạch* của y càng khiến người nhìn mà đau.

*oánh bạch: trắng bóng như ngọc

Nhưng trường thương trong tay hắn cũng không nhàn rỗi, giữa lúc di chuyển vẫn không ngừng đánh lên thân Hạc Thành Phong tạo ra vô số tiếng “peng peng” giòn vang, khi nghe lại rõ ràng có một loại tiết tấu không ngừng quẩn quanh trong không gian khiến người phiền táo*.

*khó chịu, dễ cáu kỉnh

Các võ giả đều muốn quan sát trận long tranh hổ đấu này, nhưng một khi đắm chìm vào lồng ngực lại sẽ cảm thấy đình trệ buồn bực, cứ như không thể hít thở. Qua lại mấy lần sắc mặt mọi người đều trở nên ửng hồng như đang có máu ứ lại trong cổ họng, tùy thời tùy chỗ đều có thể phun ra.

—— Dù chỉ là cùng nhìn hai cao thủ trẻ tuổi so chiêu cũng phải trả một cái giá không nhỏ!

Cố Tá lùi về sau một bước.

Hiện tại thân phận của hắn chính là một… vị luyện dược sư vô dụng.

Nhưng điểm diệu dụng của tinh thần lực lại hiển lộ khiến hắn vừa áp một chút đã hết chuyện!

Sau khi nghĩ cẩn thận hắn liền nhăn chặt mày lại, lấy tay nhét vào lỗ tai đồng thời dùng tinh thần lực khiến sắc mặt trở nên trắng bệch để làm ngụy trang.

Không ai quá chú ý đến giúp hắn dễ dàng lừa gạt qua cử.

Trên võ đài tốc độ giao chiến giữa Công Nghi Thiên Hành cùng Hạc Thành Phong lại tăng nhanh.

Thân ảnh cả hai đều trở nên mơ hồ, hai bóng người va chạm liên miên giao thủ không dứt.

Bộ dạng Công Nghi Thiên Hành càng ngày càng thê thảm, y gần như đã sắp thua trận nhưng vẫn không chịu buông tha, tận lực quấn lấy Hạc Thành Phong mà vài lần còn thật sự có thể dùng trường kích gian nan đỡ được chiêu thức khủng bố của Hạc Thành Phong, chỉ là thương thế lại nặng thêm vài phần mà thôi.

Hạc Thành Phong cũng có chút buồn bực.

Hắn chỉ cảm thấy đây là đối thủ khó chơi nhất từ trước đến nay, chút mánh khóe kia thật khiến người ta phiền chán, so với những cao thủ nhất đẳng đế quốc hắn từng giao chiến còn khó đối phó hơn.

Nhưng hắn sẽ để một võ giả đến từ tam đẳng đế quốc áp đảo mình sao?

Xuất phát từ bản năng động tác của Hạc Thành Phong đột nhiên nhanh hơn, ra tay cũng càng ngoan độc!

Công Nghi Thiên Hành thấy Hạc Thành Phong đã gần mất đi kiên nhẫn trong mắt cũng hiện lên sự tàn nhẫn, môi hắn lại nổi lên ý cười nhàn nhạt. Mà trong nụ cười ấy cũng không có chút nào là lo lắng.

Ngay sau đó Công Nghi Thiên Hành tỏ vẻ như đã chống đỡ không nổi lại liều mạng, khí lực sử xuất cũng càng lớn —— chín ngàn cân khí lực điên cuồng đánh về phía Hạc Thành Phong!

Hạc Thành Phong thầm cười lạnh trong lòng: Vô dụng!

Hắn thình lình phản kích!

Công Nghi Thiên Hành mượn thế bắn về, liên tục lui hơn mười bước mới rời khỏi võ đài.

Y cười khổ: “Vẫn là thua.”

Hạc Thành Phong ngang nhiên đứng trên đài.

—— Cuối cùng hắn mới là người thắng!

Chỉ là hắn lại không phát hiện thân thể hắn có rất nhiều lực lượng nhỏ vụn từ các nơi hắn từng bị đánh trúng thông qua kinh mạch xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, để lại ám thương khó mà phát hiện.

Hiện tại do thân thể mỏi mệt nên còn chưa phát hiện vấn đề, chờ về sau khi hắn luyện võ, thời gian luyện càng lâu những ám thương đó ứ đọng càng thâm. Cứ thế dù có phát hiện ám thương cũng sẽ rất khó điều dưỡng, trong một thời gian dài về sau đều sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của hắn.

Ánh mắt Công Nghi Thiên Hành thoáng trở nên u ám.

Nếu sau cùng Hạc Thành Phong không động sát ý thì hắn đã dùng một kích cuối kia đánh tan tất cả ám kình đã xâm nhập tạng phủ từ vô số lần Hạc Thành Phong bị đánh trúng trước đó, nhưng Hạc Thành Phong lại động sát ý —— nên một kích cuối kia lại giúp tất cả ám kình càng tiến sâu vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

_____________

Editor lảm nhảm: hôm nay tui buồn.... (╥╯﹏╰╥)ง
Bình Luận (0)
Comment