Ta Có Dược A!

Chương 82

Vị trí “thứ nhất” quả nhiên có “ưu đãi”.

Ưu đãi tốt như thế nếu dừng tại thiên chi kiêu tử của nhất đẳng đế quốc thì chắc chắn là một chuyện tốt, nhưng nếu rơi vào một người đến từ tam đẳng đế quốc lại không nhất định.

Khác với những võ giả tuổi trẻ hay một số thế gia trưởng lão không thể kiềm nén tham niệm, là người dẫn đầu đoàn người Tịnh Kiên vương Thương Hạc cũng đã tính đến, nên ngược lại khi nghe đến đó hắn cũng không có vẻ gì là tiếc hận.

Vốn lúc đầu Cố Tá cũng cảm thấy thật tiếc, nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra.

Chờ khi liếc thoáng qua vẻ mặt Tịnh Kiên vương lại không nhịn được mà truyền âm cho Công Nghi Thiên Hành: Đại ca, vị trí thứ nhất này…

Công Nghi Thiên Hành cười, thay hắn nói hết: Không dễ làm.

Sau đó Công Nghi Thiên Hành lại vì Cố Tá mà giải thích: Hạc Thành Phong đến từ Khanh Thương quốc, là một trong ba đại đế quốc của Kình Vân đại lục tất nhiên sẽ có liên hệ chặt chẽ với Kình Vân tông, qua nhiều năm sắp xếp chắc chắn cũng đã cài được nhân mạch của Khanh Thương quốc vào Kình Vân tông. Hạc Thành Phong tuy là thiên tài, nhưng đó là ở tại Khanh Thương quốc, người như thế chỉ sợ cũng khó mà vững vàng trở thành đệ tử nội môn của Kình Vân tông nên mới phải tham gia đại chiến trăm quốc, dưới sự trợ giúp của đàn “thổ bao tử*” như chúng ta, cướp đoạt danh nghạch duy nhất để tiến vào nội môn kia.

*quê mùa

Cố Tá đã hiểu: Cho nên, vị trí “thứ nhất” với chúng ta mà nói như một củ khoai lang phỏng tay.

Công Nghi Thiên Hành sửa lại hắn: Đều như thế với tất cả tam đẳng, thậm chí nhị đẳng đế quốc.

Đương nhiên nếu Công Nghi Thiên Hành thật sự phá dự mưu tiến vào nội môn của Khanh Thương quốc cũng không phải hoàn toàn không có sinh cơ. Ba đại đế quốc của Kình Vân đại lục có thể gắn kết như thép sao? Tất nhiên bọn họ đều có cạnh tranh. Mà Khanh Thương quốc coi y là cái đinh trong mắt, nhưng nếu y có thể biểu hiện ra đầy đủ giá trị người của hai đế quốc còn lại rất có khả năng sẽ chủ động lôi kéo y.

Nhưng với dã tâm của Công Nghi Thiên Hành, y sao có thể nguyện ý trở thành quân cờ mặc người khác sai xử? Vì thế vẫn là lấy lui làm tiến, tiến đến càng vững chắc càng dễ giúp y nắm được toàn cục.

Cho dù phải tới ngoại môn có lẽ vẫn sẽ có người muốn mượn sức y, y cũng sẽ có đường sống — — ít nhất y cũng không cần phải gấp rút “kết giao” vì lo lắng cho mạng nhỏ của mình.

Cố Tá vừa nghe đã hiểu tính toán của đại ca nên cũng không tiếp tục nghĩ nữa. Hắn lại thoáng liếc về phía Hạc Thành Phong, thấy hắn ta một bộ kiêu căng đắc chí thì bĩu môi, cũng không nhìn thêm.

Đúng là tên ngốc, nói nhiều phí lời.

Thông báo xong Trâu Thanh Nguyệt liền hạ lệnh trục khách, những người được giữ lại cũng lập tức rời đi.

Lần này Thương Vân quốc thu hoạch rất lớn, Tịnh Kiên vương Thương Hạc thập phần vui mừng dẫn dắt mọi người rời đi.

Ra ngoài, Tịnh Kiên vương vừa hô một tiếng hoang điêu từ trời cao lập tức giáng xuống, chờ dến khi tất cả võ giả một lần nữa đi lên một trận cuồng phong liền cuốn qua, hoang điêu phi thẳng lên trời bay theo phương hướng tới lúc đầu.

Hơn mười ngày sau về tới Thương Vân quốc.

Thương Vân đế sớm chờ giữa hoàng thành, vì đường xá xa xôi nên hắn không chiếm được tin tức gì, vẫn còn lo lắng về trận đại chiến trăm quốc lần này.

Hiện tại tâm tình hắn vô cùng khẩn thiết.

Chờ đến khi hoang điểu chở người tiến vào phạm vi hoàng thành Thương Vân đế đã chắp tay đứng lên bình định tâm tình đánh giá vẻ mặt bào đệ mình.

Vừa nhìn kĩ liền phát hiện mặc dù sắc mặt một số thế gia đều là vẻ phức tạp, nhưng những người còn lại hầu như đều là vui sướng, từ diện mạo có thể thấy tinh thần vô cùng tốt.

Nói cách khác lần này thành tích của bọn họ chắc không xấu, đi?

Tịnh Kiên vương tuy vốn ổn trọng nhưng thành tích lần này thật sự là quá tốt, ở Kình Vân giới hắn không thể hiện quá rõ, nhưng giờ khắc này khi gặp được huynh trưởng lại không thể kiềm được cười dài một tiếng: “Ha ha ha ha! Chúc mừng hoàng huynh! Chúc mừng hoàng huynh! Lần này Thương Vân quốc ta đạt được thành tích trước nay chưa từng có, hoàng huynh trước vào trong ngu đệ lại tới nói rõ!”

Cho dù Thương Vân đế vẫn không biết cuối cùng thành tích tốt cỡ nào cũng hiểu được tính bào đệ mình tuyệt không phải người thích khuyếch đại, Vì thế hắn hít một hơi thật sâu, kiềm lại tâm tình cấp thiết lúc này, cũng cao giọng cất lời: “Chư vị vất vả, yến hội đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh chư vị ái khanh vào để nhữ mời khách!”

Tất cả võ giả nhảy khỏi hoang điểu hãy còn bay lượn trên trời.

Mọi người đồng loạt tiến vào đại điện, đi được uy vũ hiên ngang, nhanh chóng ngồi vào ghế.

Thương Vân đế trước tiên nâng chén, cất lời nói mấy lời như các vị vất vả rồi liền chờ mong nhìn về phía Tịnh Kiên vương.

Tịnh Kiên vương đúng là không dấu được sắc mặt vui mừng: “Bẩm hoàng huynh, lần này Thương Vân quốc ta có Công Nghi Thiên Hành đạt được đệ nhị danh trong quyết chiến, Hoàng Phủ Trường Hạo chiếm vị trí thứ ba, Thương Ngự thứ năm, đồng thời cũng khiêu chiến nhiều thiên tài của nhị đẳng đế quốc cướp lấy thứ hạng, hiện giờ Thương Vân quốc đã thành nhị đẳng đế quốc!”

Thương Vân đế dù có bình tĩnh hơn nữa lúc này cũng suýt nghiêng tay đánh đổ trản* rượu: “Lời hiền đệ là thật?”

*chén

Tịnh Kiên vương cười to: “Nửa điểm không giả!”

Trong mắt Thương Vân đế không biết là vui sướng hay những cảm xúc khác, nhưng trải qua tâm tình dao động cũng dần yên tĩnh lại, hơi thở cũng ổn định lại nhiều.

Hắn lấy lại bình tĩnh, bắt đầu hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

Tịnh Kiên vương không chút do dự đem diễn biến trong cuộc đại chiến trăm quốc lần này từ đầu tới đuôi, tỉ mỉ nói một lần cho Thương Vân đế, trong đó cũng thiếu hụt vài điểm đều được Dao Mẫn công chúa đi cùng ôn nhu nhỏ nhẹ bổ túc.

Những thế gia ngồi dưới lúc ấy thân ở trong cục cũng không cảm nhận rõ mà nay khi nghe người kể lại tâm tình đều phức tạp khó để nói rõ.

Cố Tá ngồi cạnh Công Nghi Thiên Hành, cúi đầu dùng bữa ăn đến là ngon.

Dù sao trong đó hào quang vạn trượng đều… được rồi, không phải là đại ca mà là tên Hoàng Phủ Trường Hạo gặp vận cứt chó kia. Kỳ thật như vậy cũng không có gì không tốt.

Chỉ là…

Khi Cố Tá nhớ tới cái vận may khoa trương đó trong lòng vẫn thấy rất quái.

Mắt thấy bên kia còn đang kể lại hắn liền âm thầm truyền âm cho Công Nghi Thiên Hành: Đại ca, ngươi thấy vận khí đó của Hoàng Phủ Trường Hạo là sao vậy?

Công Nghi Thiên Hành trầm tư.

Cố Tá:?

Công Nghi Thiên Hành trầm ngâm nói: Nếu nói vận khí thì ta chưa từng gặp qua điển tịch liên quan nào, cũng không nói ra nguyên do. Nhưng ta thấy những người thuộc Kình Vân tông kia giống như có chút hiểu biết. Đợi sau khi đến Kình Vân tông có lẽ nếu thử hỏi thăm không chừng sẽ biết được phần nào.

Cố Tá hiểu rõ.

Đơn giản mà nói Thương Vân quốc vẫn là quá nhỏ nên đại ca dù có thông minh hơn nữa cũng không thể ăn không nói có, nên… đại ca cũng không biết.

Nhưng rất nhanh Công Nghi Thiên Hành lại truyền âm đến, giọng điệu có phần chần chờ: Nhưng có lẽ A Tá… có thể hỏi thử hệ thống. Nếu nó phụ thuộc người đệ, lại có khả năng lớn là một vật lưu giữ truyền thừa chắc sẽ có câu trả lời.

Cố Tá giật mình.

Đúng vậy! Hắn có thể hỏi thử hệ thống!

Lại nói hiện tại hắn tùy tiện chế thuốc cũng có thể thu được ba mươi lũ dược khí nên thật lâu chưa từng nghe đến tiếng hệ thống. Mỗi ngày đều quy củ chế thuốc và tu luyện, còn đi theo đại ca tới lui hắn sắp nhanh quên mất còn một hệ thống trốn trong đầu hắn.

Trước kia đều là hệ thống chủ động tuyên bố nhiệm vụ nhưng hiện tại hắn có nghi vấn, sao không thử hỏi xem?

Nghĩ liền làm, Cố Tá trực tiếp hỏi lên trong đầu: Hệ thống, ngươi biết vận may của Hoàng Phủ Trường Hạo là chuyện gì không? Trường hợp của hắn thật quái nha.

Hệ thống vậy mà thật sự trả lời.

【Quyền hạn không đủ, không thể tra xét.】

Cố Tá: …

Thế không bằng nói với hắn là không biết còn hơn.

Nhưng lần này Cố Tá là thật hiếu kỳ nên cũng không cứ thế cho qua, ngược lại tiếp tục hỏi: Vậy phải làm sao mới đủ quyền hạn tra xét?

【Có thể dùng dược khí đổi.】

Cố Tá: …Trước đây cũng vậy?

【Đúng vậy.】

Cố Tá có chút điên rồi: Vậy sao trước đây không nói cho ta!

Trước đó hắn còn dư rất nhiều dược khí được không!

【Chủ nhân cần tự mình tìm hiểu tác dụng của hệ thống.】

Cố Tá sắp hỏng mất.

Ba giây đồng hồ để tĩnh tâm sau hắn đem sự tình từ đầu tới cuối thuật lại một lần cho Công Nghi Thiên Hành.

Không được, mỗi lần nói chuyện với hệ thống hắn lại cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, tốt hơn vẫn là hỏi thử đại ca vậy…

Sau khi nghe Công Nghi Thiên Hành cũng khó được ngẩn người.

Đương nhiên y rất nhanh đã bắt được điểm huyền diệu bên trong. Nhưng đến khi cẩn thận suy đoán lại vẫn không nghĩ ra hệ thống đến tột cùng là cái gì. Hắn đoán có thể là …một loại truyền thừa, nhưng vì sao truyền thừa lại có ý thức, còn biết câu thông cùng đỏi hỏi, mà ý thức đó là tốt hay xấu, cùng với làm sao để khai phá cái hệ thống gọi là tác dụng, sẽ có hại hay không… Tất cả trong thời gian ngắn là không thể đoán được.

Nhưng hiện tại vẫn có thể tiếp tục thăm dò.

Có lẽ lúc này cần phải tiếp tục hỏi mới có thể có điểm đột phá.

Công Nghi Thiên Hành hồi âm cho Cố Tá: A Tá, đệ còn bao nhiêu dược khí?

Cố Tá vừa nghe liền đem ý thức thâm nhập trữ vật cách “đếm” số dược khí còn lại chưa trong “hắc động”.

Bên trong vẫn còn rất nhiều dòng khí trắng như những con rắn nhỏ du động xung quanh tô điểm cho hắc động khiến nó phá lệ xinh đẹp lên.

Từ khi theo Công Nghi Thiên Hành tham gia đại chiến trăm quốc hắn đã rất lâu không lại chế thuốc, nhưng trước đó hắn cũng đã thu gom đủ ba mươi lũ dược khí cho tháng này nên không phải lo sợ nhiệm vụ không hoàn thành. Trước đó cậu cũng thu gom được không ít dược khí, đủ để tu luyện một thời gian ngắn… Nhờ trước đó phải đẩy nhanh tốc độ luyện chế đan dược nên dược khí còn dư lại cũng không ít.

Cố Tá trả lời: Một ngàn hai trăm năm mươi ba.

Công Nghi Thiên Hành thoáng suy tư: A Tá, hệ thống của đệ có vẻ rất cần dược khí.

Cố Tá giật mình.

Hắn nhớ tới lúc đầu hệ thống từng nói cần dược khí để vận hành, vậy hiện tại những dược khí còn dư này đang được trữ lại? Hoặc nói, hệ thống phải… thăng cấp? Hay còn có nguyên nhân nào khác?

Được Công Nghi Thiên Hành nhắc nhở Cố Tá lập tức phát hiện nguy cơ. Cậu hít sâu, bắt đầu trò chuyện với hệ thống: Ngươi cần những dược khí này làm gì?

Cậu đã chuẩn bị tốt nếu hệ thống nói quyền hạn không đủ.

Nhưng, hệ thống lại đột nhiên thẳng thắn ngoài dự liệu.

【Hệ thống bị thương cấp bậc về không, nếu thăng cấp cần lượng lớn dược khí.】

【Sau khi hệ thống thăng cấp quyền hạn của chủ nhân sẽ tăng lên, có được càng nhiều công năng.】

Kế tiếp trong đầu Cố Tá đột nhiên vang lên tiếng nhiệm vụ nêu lên.

【Nhiệm vụ thăng cấp: Cung cấp một vạn điều dược khí, hoàn thành thăng cấp hệ thống bước đầu.】

【Nhiệm vụ đạo cụ: Giải trừ nhiệm vụ trường kỳ một tháng ba mươi điều nhiệm vụ hạn chế, dược khí có thể tích lũy, thanh toán một lần hoặc thanh toán từng đợt.】

【Cách thức hoàn thành: Không hạn chế.】

【Thời gian hoàn thành: Không hạn chế.】

【Thất bại trừng phạt: Không.】

_________

Editor lảm nhảm: và tui đã sửa Thiên Hành gọi Cố Tá là đệ... Hiuhiu...
Bình Luận (0)
Comment