Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 20

Ân Túy Mặc cảm thấy gần đây mình quá thả lỏng, đến lúc định thần lại thì tất cả đã quá muộn.

Ngày đó nàng ăn điểm tâm, nhàn nhã nhàm chán chuẩn bị đi vây xem gian tình giữa Vân Đình với Cố Lân Đường, nhưng bất ngờ lại thấy hai gương mặt xa lạ.

Một nho nhã anh tuấn, giống như quân tử, mặc một thân màu đen, đang ngồi xổm trước cửa nghịch một chậu hoa lan xinh đẹp. Một người khác thì đáng yêu, tóc buộc đuôi ngựa. Không biết có phải vì mới thức dậy hay không mà gương mặt kia lại mang theo ửng đỏ.

Theo lý thuyết, nếu trong ngày thường Ân Túy Mặc nhìn thấy hai người này thì nàng sẽ không sinh ra ác cảm, bởi vì tướng mạo của cả hai đều vô cùng quen thuộc, tuyệt đối không giống như người đại gian đại ác.

Đáng tiếc hôm nay lại không phải ngày thường, khi Ân Túy Mặc nhìn thấy hai người này, trán liền đổ mồ hôi lạnh. Nàng không phải là thiên tài, trí nhớ có đôi khi còn mơ hồ, nhưng đối với nội dung trong cuốn manhua kia nàng lại khắc sâu vào trong cốt tủy. Bởi thế nàng nhớ rõ — có ba người dẫn đến việc Vân Đình tử vong.

Người đầu tiên tên là Sở Thiên Hoàng, là kẻ thù của nhân vật chính trong nguyên tác, cũng là kẻ địch của Cố Lân Đường. Hắn tự tay giết chết em trai song sinh Sở Địa Tàng — Vân Đình. Người thứ hai tên là Chúc Thanh Trạch, là bạn tốt của Cố Lân Đường, hắn muốn cành hoa quế của Cố Lân Đường nên mới phản bội Cố Lân Đường.

Mà người thứ ba… chính là thiếu nữ có gương mặt đáng yêu ngay trước mắt.

Mục Ngọc Nhan, là nữ nhân trong manhua luôn làm Cố Lân Đường vui vẻ. Nàng đáng yêu, hoạt bát, tràn ngập hiệp khí; giai đoạn đầu trong manhua là một nhân vật được mọi người yêu mến. Cũng vì ưu điểm này của nàng nên Cố Lân Đường mới thích nàng, nhưng nàng lại chết. Đúng vậy, chết… hơn nữa lại chết trên tay Vân Đình.

Nhớ lúc đó khi Ân Túy Mặc xem manhua, còn vì đoạn này mà thương tâm hồi lâu. Cũng bởi vì Mục Ngọc Nhan chết nên Vân Đình không còn được Cố Lân Đường tin tưởng nữa, sau đó cuối cùng bị Sở Thiên Hoàng dùng một kiếm đâm chết.

Nếu Mục Ngọc Nhan chỉ là một nữ tử bình thường thì thôi, không nói. Nhưng khi manhua đến hồi kết lại vạch trần ra sự thật, sự tồn tại của nàng vốn chính là vì thương tổn Cố Lân Đường mà đến. Không sai, nàng là gian tế mà Sở Thiên Hoàng phái tới.

Ân Túy Mặc biết nội dung vở kịch, nhưng lại không hiểu vì sao nội dung vở kịch ở thế giới này lại thay đổi. Vì cái gì vốn phải chờ tới Xuân Viên mới xuất hiện – Chúc Thanh Trạch lại có mặt ở đây. Mãi cho tới giữa manhua mới có thể lộ diện – Mục Ngọc Nhan cũng xuất hiện tại nơi này.

Ân Túy Mặc đổ mồ hôi lạnh, không thốt nên lời.

“Cô nương, cô không khỏe sao?” Chúc Thanh Trạch nhanh chóng chú ý tới người đứng sau lưng hắn. Hắn đứng lên, nở một nụ cười ôn nhu: “Sao lại đổ nhiều mồ hôi đến vậy.”

Nếu là người bình thường, nhìn thấy Chúc Thanh Trạch tươi cười, có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng Ân Túy Mặc thì không, chẳng những không mà toàn thân còn run rẩy.

“Ta, ta đau bụng.” Sắc mặt Ân Túy Mặc trắng bệch, mồ hôi lạnh phủ kín khuôn mặt — Lần đầu tiên nàng cảm thấy chột dạ vô cùng, Chúc Thanh Trạch ở người khác trong mắt có lẽ là tri kỷ, nhưng trong xương tủy lại tuyệt đối giết người không chớp mắt.

“Thật không?” Chúc Thanh Trạch tiến lên đỡ lấy nàng, bộ dạng Ân Túy Mặc hiện tại giống như bị đau đớn toàn thân, sao hắn có thể không nghi ngờ cho được.

“Không, không.” Ân Túy Mặc run giọng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cám ơn công tử đã…”

“Cô làm sao vậy? Đau bụng sao?” Mục Ngọc Nhan cũng chú ý đến nơi đây, từ từ tiến tới. Nhìn thấy bộ dạng của Ân Túy Mặc liền có ý tốt thay Chúc Thanh Trạch đỡ lấy nàng: “Để ta dìu cô về phòng.”

“Cám ơn.” Ân Túy Mặc cảm thấy mình sắp khóc thét lên. Nàng biết Mục Ngọc Nhan có ý tốt, nhưng hiện tại bị hai người này dìu lại có cảm giác nhưng đang đi xiếc dây. Chỉ cần vô ý một cái là có thể làm mình ngã chết.

“Đi thôi.” Mục Ngọc Nhan dìu Ân Túy Mặc vào phòng.

Bên này Ân Túy Mặc vừa rời đi, bên kia Cố Thiên Thụ liền từ trong phòng đi ra. Không biết có phải là do tâm tình hay không mà gần đây chất lượng giấc ngủ lại trở nên càng ngày càng tốt, mấy buổi tốt gần đây ngay cả bừng tỉnh cũng không có.

Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, ánh nắng dìu dịu, gió cũng không còn lạnh nữa nên Cố Thiên Thụ bỏ áo lông cừu trên người đi, quyết định cùng Vân Đình đi dạo ven hồ.

Kết quả ăn xong điểm tâm, vừa ra khỏi cửa đã thấy Chúc Thanh Trạch. Khóe miệng Cố Thiên Thụ liền rũ xuống.

“Lân Đường, hôm nay là một ngày đẹp trời, tối nay ta dẫn ngươi đến một nơi, được chứ?” Chúc Thanh Trạch cười rộ lên tràn ngập lực tương tác, ánh mắt nhìn về phía Cố Thiên Thụ vô cùng thân mật. Chẳng qua Cố Thiên Thụ lại từ ánh mắt của hắn nhìn thấy hắn đang dao động.

Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ là nhướng mày hỏi.

“Cam đoan là nơi ngươi chưa từng ghé qua bao giờ —” Chúc Thanh Trạch vẫn cười tủm tỉm: “Nếu ngươi đã từng đi qua, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đến tìm ngươi chơi cờ.”

Cố Thiên Thụ nhíu mày. Ngược lại hắn thấy khá ngạc nhiên vì rốt cuộc Chúc Thanh Trạch muốn dẫn hắn đi chỗ nào.

Chúc Thanh Trạch lại không nói, chỉ thừa nước đục thả câu cười cười: “Chờ tới tối đi…”

Vì thế dưới yêu cầu của Chúc Thanh Trạch, Cố Thiên Thụ liền thật sự chờ đến tối.

Đợi đến khi bầu trời tối sầm lại, Chúc Thanh Trạch dẫn Cố Thiên Thụ và Vân Đình bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Nơi hắn muốn đi dường như rất hẻo lánh, xe ngựa đi hồi lâu mà còn chưa đến nơi.

Ngược lại Cố Thiên Thụ bắt đầu tò mò rốt cuộc Chúc Thanh Trạch muốn dẫn hắn đi nơi nào.

Ngoại ô Tẫn châu, đi thêm năm dặm nữa, Chúc Thanh Trạch dừng chân lại bên cạnh một rừng cây vắng vẻ. Hắn quay đầu, lộ ra biểu tình đắc ý với Cố Thiên Thụ, xem ra là đã đến nơi.

“Đến đây đi, Lân Đường… Hôm nay nhất định phải cho ngươi biết cái gì mới gọi là thiên đường chân chính.” Cười ha ha, Chúc Thanh Trạch lấy ra từ trong lồng ngực một lệnh bài màu xám, sau đó trực tiếp đi vào trong khu rừng.

Cố Thiên Thụ cũng không do dự, mang theo Vân Đình đi theo sau Chúc Thanh Trạch.

Mỗi một thế giới võ hiệp dường như đều sẽ có một vài nơi thần kỳ tồn tại. Giống như Hiệp Khách đảo dưới ngòi bút của Kim Dung, Tiêu Kim quật của Cổ Long. Mà ở thế giới này, nơi thần kỳ nhất chính là… Phù Dung Thiên.

Phù Dung Thiên… Phù Dung Thiên, tên như ý nghĩa, đương nhiên là phù dung bay đầy trời. Chẳng qua phù dung này lại không phải là hoa thật, mà chính là những mỹ nhân muôn hình vạn trạng.

Nếu nói người đến Xuân Viên là để tìm bạn đời, thì người vào Phù Dung Thiên chỉ đơn thuần là đến hoan lạc.

Tại Phù Dung Thiên, ngươi có thể uống được loại rượu ngon nhất, ăn được món ăn quý nhất, chơi được nữ nhân xinh đẹp nhất.

Cố Thiên Thụ không biết điều này, trong trí nhớ của Cố Lân Đường cũng hoàn toàn không hề có ký ức về nơi này. Bởi vậy hắn hoàn toàn không biết ba chữ Phù Dung Thiên rốt cuộc đại biểu cho cái gì.

Hắn không biết, nhưng không đại biểu Vân Đình không biết. Khi nghe đến ba chữ kia, ánh mắt Vân Đình trầm lại trong nháy mắt.

Xem ra Chúc Thanh Trạch là khách quen ở đây, hắn vốn là nhân vật phong lưu, thường đến nơi đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng hắn lại dám dẫn Cố Thiên Thụ đến nơi này, đây là một việc kỳ quái.

Ai cũng biết người đứng đầu Kính thành là một người có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng. Ở nơi này, tuyệt đối không hề liên quan đến hai chữ sạch sẽ.

“Lân Đường, ta cho ngươi nói biết, nhưng trước hết ngươi đừng nóng giận…” Cầm lấy hai cái mặt nạ của người dẫn dường, Chúc Thanh Trạch vừa đeo lên vừa đưa một cái cho Cố Lân Đường: “Nơi này không chỉ có mỗi nữ nhân mà còn có thứ ngươi thích nữa.”

Cố Thiên Thụ không cầm lấy mặt nạ, mặt không đổi sắc nhìn Chúc Thanh Trạch, rõ ràng là muốn hắn giải thích.

“Ông chủ Phù Dung thiên là một tay trồng hoa lão làng, trên tay có vô số kỳ hoa dị thảo… Bồn Tử Sơn Kỳ Lân kia chính là do ông ta trồng ra, ta có hỏi thăm được tin tức… Nghe nói đêm nay ông ta sẽ bán đấu giá một chậu hoa mai cực phẩm.” Chúc Thanh Trạch giải thích: “Không phải thứ ngươi thích nhất là hoa mai sao…”

Lúc này Cố Thiên Thụ mới cầm lấy mặt nạ, chậm rãi đeo lên mặt.

“Đi thôi… đi uống rượu ngon trước.” Chúc Thanh Trạch nói: “Rượu trắng nơi đây là nhất đẳng đó.”

Người canh cửa chờ đến khi Cố Thiên Thụ và Chúc Thanh Trạch đeo mặt nạ lên liền không nói được một lời dẫn bọn họ đến phòng riêng. Trước phòng có treo mành, có thể thấy rõ cảnh sắc bên ngoài.

“Đây là giao sa.” Chúc Thanh Trạch nói: “Bên ngoài nhìn không thấy bên trong, nhưng bên trong lại có thể nhìn ra bên ngoài… Chờ một lát nữa bán đấu giá, có thể ở trong này nhìn ra bên ngoài.”

Cố Thiên Thụ bảo Vân Đình ngồi xuống.

“Hai chai rượu trắng tốt nhất.” Chúc Thanh Trạch nói: “Thêm một ít đồ nhắm nữa.”

“Vâng.” Người hầu cũng đeo mặt nạ, nghe thế liền cúi đầu đi ra ngoài.

“Lân Đường, nơi này có khá nhiều thứ cổ quái… ngươi có thấy thì cũng đừng phản ứng quá lớn nha.” Giọng Chúc Thanh Trạch mang theo ý cười.

Cố Thiên Thụ lạnh lùng trừng hắn một cái, chẳng qua cách lớp mặt nạ, cái nhìn uy lực này dường như bé đi nhiều.

“Hí hí.” Chúc Thanh Trạch cười hai tiếng, không nói. Chờ đến khi rượu và đồ nhắm mang lên, mới lại mở miệng: “Vân Đình cũng ăn cùng đi, còn một lát nữa bắt đầu.”

Vân Đình nghe vậy, lắc lắc đầu. Quan hệ giữa Chúc Thanh Trạch cùng Cố Lân Đường tuy rất thân, nhưng hắn lại là nô bộc của Cố Lân Đường. Cố Lân Đường bảo hắn ngồi hắn mới được ngồi; bảo hắn ăn, hắn mới được ăn.

“Ăn đi.” Cố Thiên Thụ cũng không để ý đến chút tiểu tiết này. Hắn uống một ngụm rượu, vừa lòng mím môi… Hương vị quả thật không tệ.

“Vâng, tôn thượng.” Lúc này Vân Đình mới ngồi xuống bên người Cố Thiên Thụ, câu nệ bưng chén rượu lên.

“Hihi, ta nói này… Lân Đường, nếu đêm nay ngươi coi trọng mỹ nhân nào, nhớ nói với ta một tiếng, ta mời khách.” Chúc Thanh Trạch dư thừa nói một câu.

“…” Uống rượu của ngươi đi, Cố Thiên Thụ đã lười đi giận dữ với tên này.
Bình Luận (0)
Comment