Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 29

Được Vân Đình hầu hạ đi tắm, lại yên ổn ngủ trên giường một giấc. Ngày hôm sau hắn dậy rất sớm, trời còn chưa sáng tỏ đã tỉnh dậy.

Ngày hôm qua gặp Sở Thiên Hoàng đối với Cố Thiên Thụ mà nói thật sự là chuyện không vui vẻ gì cho cam. Nhưng qua một ngày, tâm tình của hắn cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp hơn một chút. Hơn nữa mấy ngày nay trời trong nắng ấm, tâm tình Cố Thiên Thụ càng thêm thoải mái.

Buổi sáng, dậy chưa được bao lâu, Cố Thiên Thụ nhận được một vài phong thư do Vân Đình mang đến, thư này đến từ Kính thành. Ngày thường, việc nhỏ trong thành đều do Vân Đình xử lý; chỉ có khi gặp phải việc không thể quyết định được mới đến hỏi ý kiến Cố Thiên Thụ.

Thư là do hữu hộ pháp Loan Thanh dùng bồ câu truyền tin đến. Nội dung là ở Kính thành có một thị nữ có chức vụ nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ phạm tội, hỏi ý kiến Cố Thiên Thụ muốn xử lý thế nào.

Tại Kính thành, phân việc và trừng phạt hầu như đều là Cố Thiên Thụ tự thân vận động. Hắn xem thư, rồi nhanh chóng quyết đoán xử lý — dựa theo quy củ Kính thành, thị nữ phải nhận cực hình.

Kính thành sở dĩ có thể trở thành thế ngoại đào nguyên cho đến ngày hôm nay, chính là bởi vì quy củ nghiêm ngặt đến mức không thể nghiêm hơn được nữa. Kính thành kị nhất chính là việc tằng tịu với người ngoài, tiết lộ tin tức nội bộ ở Kính thành. Mà thị nữ kia lại phạm phải chuyện này.

Cô ta lặng lẽ đưa tin ra bên ngoài nhưng lại bị Loan Thanh chặn được, mà còn nhanh chóng tra ra hành vi phản bội khác của cô ta.

Đối với người như vậy, Cố Thiên Thụ thực khó lòng mà nhân từ nương tay.

Vân Đình cũng nhìn thấy quyết định của Cố Thiên Thụ đối với phản đồ. Khi Cố Thiên Thụ đưa ra quyết định này, không hề có chút chần chờ, thậm chí ngay cả biểu tình cũng lạnh lùng.

Bởi vậy, Vân Đình không thể không nghĩ tới cảnh ngộ của mình.

Đối với tôn thượng, phản đồ đều đáng chết, cho nên… hắn cũng đáng chết. Ôm tâm tình phức tạp, Vân Đình cầm lấy bức thư Cố Thiên Thụ đã hồi âm, buộc vào chân bồ câu đưa tin, sau đó thả bồ câu lên không trung… Nếu thật sự có một ngày như thế, hắn hy vọng mình có thể chết dưới kiếm tôn thượng.

Vài ngày sau, Xuân Viên rốt cục mở ra. Đoàn xe Cố Thiên Thụ đã chuẩn bị xong hành lý, chuẩn bị tiến vào.

Bởi vì Xuân Viên không cho nữ nhân bên ngoài tiến vào nên Ân Túy Mặc với Mục Ngọc Nhan đều không thể vào. Mục Ngọc Nhan hiện rõ vẻ lo âu, mà Ân Túy Mặc thì cho đến khi đoàn xe xuất phát cũng không thấy mặt mũi tăm hơi đâu.

Còn thiếu niên tên Phó Thạch Kính kia từng lén lút đến tìm Cố Thiên Thụ, thỉnh cầu Cố Thiên Thụ mang mình vào Xuân Viên, nhưng Cố Thiên Thụ thẳng thừng cự tuyệt. Thân phận thiếu niên này không rõ ràng, tuy bây giờ chưa làm ra bất cứ hành động nào mờ ám, nhưng nói cho cùng cũng là người không đáng tin. Cố Thiên Thụ còn không có thói quen giao phía sau lưng cho người xa lạ.

Xe ngựa chậm rãi đi, cho đến khi đến trước cổng Xuân Viên thì người vẫn luôn không lộ diện – Ân Túy Mặc mới lộ mặt. Chẳng qua lúc này nàng đã thay một thân nam trang, trên mặt còn dán ria mép, tựa như một thanh niên tuấn tú.

Đối với chuyện vào Xuân Viên, Ân Túy Mặc rất coi trọng. Nàng phát hiện hiện giờ nội dung vở kịch đã vặn vẹo, ít nhất đã xuất hiện cái tên mà nàng chưa từng nghe qua.

Phó Thạch Kính, thiếu niên không có chút cảm giác tồn tại này khiến Ân Túy Mặc nổi lên cảnh giác. Bởi vì ở trong nguyên tác căn bản không có cái tên này, càng nghĩ càng không rõ vì sao người này lại mạc danh kỳ diệu xuất hiện bên cạnh Cố Thiên Thụ.

Vì không biết nên Ân Túy Mặc cũng không biết nên nói thế nào với Cố Thiên Thụ. Vì thế nàng đành phải năn nỉ Cố Thiên Thụ mang nàng cùng vào Xuân Viên — Không thì nàng phải nai lưng ra sống chung với Mục Ngọc Nhan một quãng thời gian dài.

Bề ngoài Mục Ngọc Nhan nhìn như hoạt bát đáng yêu, tính cách cũng khiến người yêu mến. Nếu Ân Túy Mặc không biết nội dung vở kịch thì thật sự sẽ có khả năng trở thành bạn tốt với cô ta. Nhưng nếu đã biết gương mặt chân thật của Mục Ngọc Nhan, bảo Ân Túy Mặc kết thân với cô ta thì trừ khi đầu óc nàng có vấn đề.

May thay nàng năn nỉ một hồi, Cố Thiên Thụ lại kỳ tích đồng ý… Điều này khiến cho tất cả mọi người trừ Ân Túy Mặc ra cực kỳ bất mãn.

Vân Đình không vui, hắn không rõ tôn thượng vì cái gì lại muốn dẫn Ân Túy Mặc – một nữ nhân kỳ quái đi theo. Mục Ngọc Nhan cũng không vui, bởi vì điều này đại biểu cho việc ở trong lòng Cố Thiên Thụ, nàng thậm chí còn không bằng Ân Túy Mặc. Mà thiếu niên tên Phó Thạch Kính lại càng không vui — ngay cả mặt Cố Thiên Thụ hắn còn chưa thấy được mấy lần, chứ nói chi đến đạt được mục đích mình mong muốn.

Vì thế dưới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của mọi người, cuối cùng Ân Túy Mặc cũng có một lần được hưởng thụ đãi ngộ của nữ chính…

Nhân sĩ vào Xuân Viên rất đông, nhưng không phải ai cũng tìm được người mình tâm đầu ý hợp. Lần này thật ra Cố Thiên Thụ đến cũng vì hóng chuyện là chủ yếu, không trông cậy vào việc mình thấy mỹ nữ liền nhất kiến chung tình.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì Ân Túy Mặc thay đổi nội dung vốn có của vở kịch dẫn đến chuyện nhân duyên giữa Mục Ngọc Nhan và Cố Thiên Thụ bị đoạn tuyệt. Nàng cũng không biết lần này ở Xuân Viên sẽ xảy ra chuyện gì… Vì theo nguyên tác, cho rằng Mục Ngọc Nhan là bạn đời nên Cố Thiên Thụ căn bản không vào Xuân Viên.

Nội dung vở kịch thay đổi đại biểu cho việc không biết hướng đi tiếp theo. Mặc nam trang, bỗng Ân Túy Mặc sinh ra cảm giác lo sợ bất an.

Xe ngựa đến trước cổng Xuân Viên, sau khi kiểm tra thiệp mời, đoàn người Cố Thiên Thụ đi vào bên trong Xuân Viên. Cùng lúc đó còn có rất nhiều giang hồ hiệp sĩ, hầu như người nào cũng có danh hào vang dội trên giang hồ.

Cho dù có nhiều người nhưng đoàn xe Cố Thiên Thụ vẫn như trước dẫn nhân chú mục. Thân phận của người đứng đầu Kính thành vốn thần bí, lần này xuất hiện đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người hữu tâm chú ý.

*Dẫn nhân chú mục: khiến người chú ý.

Mỗi một hiệp sĩ đều sẽ được một nữ tử trong Xuân Viên tiếp đãi. Những nữ tử này đều có tướng mạo nhất đẳng, nếu ở bên ngoài thì tuyệt đối đều là mỹ nhân: dù là khí chất, hay lời ăn tiếng nói đều lộ vẻ bất phàm. Nhưng ở trong Xuân Viên thì lại thường thường, không có gì lạ.

Nữ nhân tiếp đãi Cố Thiên Thụ có tên Điệp Lang, mặc quần áo màu lam, diện mạo so với Ân Túy Mặc thì đẹp hơn vài phần. Nàng nhìn thấy Cố Thiên Thụ cũng không tỏ ra bất ngờ, thái độ cực kỳ bình thản giới thiệu cho Cố Thiên Thụ biết nơi ở cùng con đường chung quanh, lại nói thời gian tổ chức lễ hội rồi yên lặng rời đi.

Biểu hiện của Điệp Lang khiến Cố Thiên Thụ thêm vài phần xem trọng nữ nhân ở Xuân Viên. Có thể xử sự một cách bình thản không sợ hãi, xem ra danh khí của Xuân Viên quả nhiên vẫn có vài phần hàm lượng.

Đối lập với thái độ bình thản của Điệp Lang, Ân Túy Mặc càng giống như nhà quê lên tỉnh. Sau khi nàng xuyên tới thế giới này vẫn luôn đi cùng Cố Thiên Thụ, hầu như chưa từng nhìn thấy kiến trúc hoa lệ ở cổ đại. Giờ được thấy Xuân Viên long trọng như thế, hiển nhiên không tránh khỏi kích động một phen.

Vân Đình dặn dò nàng không được để lộ thân phận rồi không nói gì nữa. Về phần Cố Thiên Thụ… hắn mới lười đi quản cái cô nàng xuyên qua này.

Nơi dừng chân ở Xuân Viên rất đẹp, lúc này xuân ý đang nồng, ở đây trồng đủ loại hoa: mẫu đơn, ngu mỹ nhân*, hoa đào, hoa lê, hoa tường vi… nên có đều có. Gió thổi qua, đóa hoa chậm rãi hạ xuống, vô cùng xinh đẹp.

* Ngu mỹ nhân: anh túc đỏ

Phòng ở cùng giường, chăn, đệm cũng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Tất cả giá cắm nến đều được thay mới, hoàn cảnh này cho dù có bị bệnh sạch sẽ như Cố Thiên Thụ cũng không có soi mói gì.

Từ sau khi đi vào, Vân Đình cảm thấy khá nhạt nhẽo. Hắn nhìn thấy có rất nhiều nữ tử xinh đẹp thì không tự chủ được lại bắt đầu tưởng tượng, nếu Cố Thiên Thụ tìm được ý trung nhân, vậy mình nên làm thế nào bây giờ.

Cố Thiên Thụ không phát hiện ra sự dị thường của Vân Đình. Trên thực tế, chỉ cần Vân Đình không cắt xén thức ăn của hắn thì hầu như rất khó phát hiện ra cảm xúc Vân Đình đang dao động. Làm một người hầu hoàn mỹ, Vân Đình rất ít khi lộ ra cảm xúc chân thật.

Xuân Viên… Xuân Viên, đẹp không chỉ có mỗi hoa mà còn có người. Tuy lúc này còn mấy ngày nữa mới đến ngày tổ chức lễ hội nhưng đã có thể nhìn thấy được các thiếu nữ không chỉ có tướng mạo thượng đẳng, có khi trong tay còn xách theo lẵng hoa, vui cười hái hoa, làm cho cả Xuân Viên tựa như tiên cảnh nơi nhân gian.

Không có nam nhân nào không thích cảnh tượng này, dù là Cố Thiên Thụ cũng thấy hài lòng vui mắt. Thậm chí hắn bắt đầu có suy nghĩ ở nơi đây tìm bạn đời dường như cũng là một lựa chọn không tệ.

Người càng ngày càng nhiều, Ân Túy Mặc cũng không dám đi dạo lung tung. Nói tóm lại, tướng mạo của nàng vẫn tương đối hấp dẫn người, lỡ như thật sự bị cô gái nào đó coi trọng, nàng liền thảm. Cho nên trong hai ngày này nàng ngược lại ngoan ngoãn ở trong phòng, không dám gây thêm phiền hà cho Cố Thiên Thụ.

Nhân sĩ giang hồ càng nhiều càng không thể tránh khỏi xuất hiện tranh chấp. Nhưng ở Xuân Viên lại không cho phép võ đấu, một khi phát hiện liền trực tiếp trục xuất, cả đời đừng hòng được vào lần nữa. Xuân Viên tuy đều là nữ tử nhưng võ công mưu lược tuyệt đối không thua kém nam nhân. Huống chi tất cả mọi người đến đây là vì muốn kiếm vợ, không có nhiều kẻ không có mắt cố ý đi tìm phiền toái.

Mấy ngày nay có khá nhiều nhân sĩ giang hồ đến tìm Cố Thiên Thụ nhưng đều bị Vân Đình chặn lại. Cố Thiên Thụ không thích xã giao với người khác, cũng không có ý định học tập Chúc Thanh Trạch đi kết giao với bằng hữu khắp thiên hạ nên bảo Vân Đình từ chối hết. Về phần bị người loạn truyền là tên ‘cổ quái’, Cố Thiên Thụ mới không thèm để ý đến.

Thời tiết đẹp, cảnh sắc đẹp, tâm tình mấy ngày nay của Cố Thiên Thụ cũng cực kỳ sáng sủa. Đây gần như là lần đầu tiên hắn cảm thấy đi ra ngoài gặp nhiều chuyện như vậy cũng là đáng giá. Xuân Viên quả thật là danh bất hư truyền.

Đáng tiếc đối lập với Cố Thiên Thụ thì cũng có mấy người tâm tình u ám.

Vân Đình phiền lòng, Ân Túy Mặc chột dạ, còn có một người tên là Chúc Thanh Trạch như sắp ngỏm tới nơi.

Về phần vì cái gì nói hắn sắp chầu ông bà thì… đương nhiên nguyên nhân là vì Cố Lân Đường. Cũng là vì hắn nghe nói đến lời đồn về cành hoa quế có thể giúp người chết sống lại.
Bình Luận (0)
Comment