Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 34

Lúc Sở Thiên Hoàng xách Ân Túy Mặc về liền thấy Vân Đình nằm mặt trên mặt đất không nhúc nhích, trên ngực thì bị đâm một lỗ lớn. Tuy không còn chảy máu nữa nhưng lại nhìn ra vết thương khá dữ tợn.

“Vân Đình!” Ân Túy Mặc còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cho rằng vết thương trên người Vân Đình là do Sở Thiên Hoàng gây ra, lập tức đỏ mắt. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại làm lời nàng định nói nghẹn lại xuống bụng.

Chỉ thấy Vân Đình chậm chạp ngồi dậy, không đứng lên, mà chỉ ngây ngốc ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.

“Hắn đâm?” Sở Thiên Hoàng nhướng mày nhìn em trai mình đang chìm trong suy sụp: “Hay nha, đâm ta một kiếm, lại đâm ngươi một kiếm, thật công bằng.”

“… Không phải hắn đâm.” Giọng Vân Đình rầu rĩ không vui: “Là Chúc Thanh Trạch.”

“Chúc Thanh Trạch?!” Sở Thiên Hoàng còn tưởng Cố Thiên Thụ đâm Vân Đình bị thương rồi nhân cơ hội chạy trốn, còn Chúc Thanh Trạch thì đuổi theo. Không ngờ Chúc Thanh Trạch lại dám phản bội hắn.

“Ừ.” Vân Đình vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Ân Túy Mặc đã bị tình cảnh trước mắt dọa sợ đến ngây người. Nàng còn tưởng quan hệ giữa hai anh em Sở Thiên Hoàng và Vân Đình là không đội trời chung, nhưng lại không ngờ bọn họ ở chung lại hài hòa đến vậy… Hơn nữa từ cuộc đối thoại vừa rồi, hình như còn để lộ ra một tin tức đáng sợ.

“Chạy không xa.” Sở Thiên Hoàng không hề gì cười cười: “Cố Lân Đường rời khỏi Tây Vực, nhưng nếu muốn trở về… chỉ sợ rất khó.”

“Ngươi đã đồng ý với ta.” Miệng vết thương trên người Vân Đình từ từ khép lại, lúc này hắn mới đứng lên, nhìn người anh của mình: “Không làm hắn bị thương.”

“Ngươi làm tổn thương hắn, ta còn luyến tiếc nữa đó.” Sở Thiên Hoàng cười nhạo một tiếng, sau đó hất cằm về phía Ân Túy Mặc: “Nữ nhân này đối Cố Lân Đường mà nói rất trọng yếu đi.”

“…” Ánh mắt Vân Đình âm lãnh nhìn Ân Túy Mặc một cái, khiến cả người Ân Túy Mặc cứng lại.

“Mạng của nàng rất quan trọng.” Vân Đình nói: “Ngươi không thể giết nàng.”

“Ta cũng không định giết.” Sở Thiên Hoàng rất có thâm ý nở nụ cười: “… Loại thuốc kia có tác dụng bao lâu?”

“Trong vòng ba ngày, hắn không thể sử dụng nội lực.” Không có võ công, Cố Lân Đường chính là hổ bị rút móng nhổ răng, không thể làm gì. Nhưng khi Vân Đình nghĩ đến ánh mắt Cố Thiên Thụ nhìn mình, trong lòng không khỏi co rút đau đớn một hồi.

“Vậy không cần phải vội.” Sở Thiên Hoàng nhìn quang cảnh máu me xung quanh, nở nụ cười: “Bọn họ đều đang ở bên ngoài chờ chúng ta đó… Địa Tàng.”

“…” Vân Đình… Không, lúc này phải gọi hắn là Sở Địa Tàng. Hắn lạnh lùng liếc Sở Thiên Hoàng một cái.

Võ công Sở gia một khi luyện thành sẽ vô cùng thích máu. Sở dĩ Sở Thiên Hoàng lại gây ra nhiều vụ huyết án là vì bị thứ võ công của hắn ảnh hưởng. Nhưng dù vậy, Sở Thiên Hoàng cũng không thèm để ý.

Kẻ thù hắn đủ nhiều khiến hắn không thèm để ý… có thêm vài tên nữa.

Bên ngoài Xuân Viên, có một đám người mặc áo đen đứng đó. Trên người bọn họ tản ra loại sát khí lạnh lẽo, nhìn là biết trên tay đã giết không ít mạng người.

“Đưa tin ra ngoài.” Sở Thiên Hoàng lười biếng nhìn về phía đầu lĩnh phân phó: “Nói người đứng đầu Kính thành ở Xuân Viên tẩu hỏa nhập ma, giết sạch giang hồ hào kiệt. Cuối cùng được bạn tốt Chúc Thanh Trạch cứu đi… Hiện giờ nội lực của hắn đã biến mất hoàn toàn, chỉ cần bắt sống, thưởng mười vạn lượng vàng.”

“Vâng, chủ nhân.” Đầu lĩnh nghe xong liền lên ngựa rời đi.

Thế lực Sở gia rất lớn, nhưng hầu như có rất ít người biết đến. Làm gia chủ, Sở Thiên Hoàng hiển nhiên biết rõ. Bây giờ Cố Lân Đường không có võ công, ở trung nguyên chính là cá nằm trong chậu. Trong vòng ba ngày, tuyệt đối đủ thời gian để bắt được hắn.

“Cành hoa quế kia, xem ra là bí mật của hắn.” Sở Thiên Hoàng không chút nào để ý người ngoài Ân Túy Mặc đang ở đây, cứ như vậy không kiêng nể gì nói với Sở Địa Tàng: “… Chỉ đến khi bắt được Cố Lân Đường mới có thể biết.”

“Ừ.” Sở Địa Tàng không muốn nói chuyện. Cho dù đang đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn đang có tâm sự nặng nề.

“Nếu đã vậy, tháo mặt nạ xuống đi.” Sở Thiên Hoàng nói.

Sở Địa Tàng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn vươn tay tháo cái mặt nạ vốn cả đời không thể gỡ xuống kia, lộ ra một gương mặt y hệt Sở Thiên Hoàng.

Ân Túy Mặc cảm thấy mình như muốn ngất đi. Nàng hoàn toàn không biết vì cái gì kẻ vốn nên chết vì Cố Lân Đường lại xảy ra biến cố đáng sợ đến thế, thậm chí còn phản bội tôn thượng nhà hắn. Chẳng lẽ tất cả đều là do nàng nên mới tạo ra hiệu ứng bươm bướm.

“Nữ nhân.” Sở Thiên Hoàng nhìn Ân Túy Mặc đang khóc không ra nước mắt, nở nụ cười: “Ít nói một chút. Nhân lúc tâm tình ta đang vui… có thể cho ngươi sống thêm được mấy ngày.”

“… Ha hả.” Ân Túy Mặc miễn cưỡng cười cười, không dám nói gì — Loại người như Sở Thiên Hoàng luôn âm tình bất định, nếu dám chọc giận hắn mình tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.

“Đi thôi.” Sở Thiên Hoàng quay đầu nhìn về phía Sở Địa Tàng: “Đi xem thứ thuộc về chúng ta.”



Chúc Thanh Trạch mang Cố Thiên Thụ đi liền biết những chuyện sau đó tuyệt đối sẽ không đơn giản. Hắn hiểu rõ thực lực của Sở Thiên Hoàng. Với tình trạng hiện tại của Cố Thiên Thụ, chỉ sợ không quá hai ngày, bọn họ sẽ bị Sở Thiên Hoàng tóm gọn.

“Lân Đường… Xin lỗi.” Chúc Thanh Trạch biết cục diện trước mắt có liên quan rất nhiều đến việc mình phản bội. Đến cuối cùng, hắn cũng không có thể nhân cơ hội đó giết Sở Thiên Hoàng, vì mình người mình yêu báo thù.

Cố Thiên Thụ không nói lời nào, bây giờ lòng hắn đang rất rối. Vân Đình phản bội khiến Cố Thiên Thụ loạn tay loạn chân — Không phải một hai năm, không phải mười mấy năm, mà là gần hai mươi năm… thuộc hạ vô cùng trung thành, lại dám phản bội mình.

Vốn Cố Lân Đường luôn khinh thường xử lý những việc ở Kính thành, vì võ công của hắn cao, cao đến nỗi đủ để phong thần, cũng như hắn không hề kiêng kị bất cứ loại thuốc độc nào… Nói đến thuốc độc, đến bây giờ Cố Thiên Thụ vẫn không rõ vì sao mình lại dễ dàng trúng độc đến vậy.

Chuyện Cố Thiên Thụ trúng độc, hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng. Từ khi Vân Đình được Cố Thiên Thụ tin tưởng để cho hắn giúp Cố Thiên Thụ tắm, Vân Đình đã bắt đầu lợi dụng cơ hội này hạ một loại thuốc không màu không mùi với Cố Thiên Thụ. Chỉ dùng một ít nên không khiến cơ thể người bị hạ độc có bất cứ ảnh hưởng nào. Nhưng một khi tiếp xúc với thời gian dài sẽ sinh ra một phản ứng cực kỳ vi diệu — Khi người bị hạ độc này tiếp xúc với một loại độc đặc biệt khác, trong thời gian ngắn nội lực sẽ biến mất hoàn toàn.

Nội lực Cố Thiên Thụ thâm hậu nhưng lại không thể ngăn cản được việc bị ngấm thuốc độc hai mươi mấy năm. Mỗi khi hắn tắm, dược tính trên người sẽ tăng thêm một phần. Đến bây giờ đã không có thuốc nào có thể trị được nữa.

Chỉ cần Cố Thiên Thụ tiếp xúc với loại thuốc đặc biệt của Vân Đình thì sẽ giống lúc trước, bị mất đi võ công trong nháy mắt.

Đây là một quá trình mấy chục năm, bố cục do hai đời người bày ra. Mà Cố Lân Đường, lại đã định trước trở thành cá trong chậu.

Vân Đình phản bội mình, chuyện này không thể nghi ngờ gì nữa.

“…” Không có võ công, lại không có Vân Đình, Cố Thiên Thụ so với thư sinh trói gà không chặt còn vô dụng hơn. Hắn ngồi trên ghế, nhìn sắc mặt Chúc Thanh Trạch đang vô cùng không dễ nhìn, yên lặng nhếch môi: “Không sao.”

“Chỉ sợ chúng ta không có nhiều nơi để lánh nạn.” Chúc Thanh Trạch nói: “Thế lực Sở Thiên Hoàng lớn, mà bây giờ võ công của ngươi lại biến mất hoàn toàn, nên chúng ta chỉ có thể rời thành rồi hãy tính sau.”

“Ừ.” Cố Thiên Thụ gật gật đầu.

“Ngươi chờ ở đây, ta đi ra ngoài xem xét tình hình.” Chúc Thanh Trạch nói xong lập tức rời đi, bỏ lại Cố Thiên Thụ ngồi ngẩn người một mình trong phòng. Kiếm trên người hắn đã bị Sở Thiên Hoàng chém đứt, tay trái lại có một vết thương dữ tợn, còn bị Sở Thiên Hoàng dùng nội lực đánh trọng thương, cộng thêm việc hiện tại đan điền trống rỗng… Cố Thiên Thụ cười khổ, phát hiện mình giờ đúng là có hương vị sơn cùng thủy tận.

Không lâu sau, Chúc Thanh Trạch từ bên ngoài trở lại, trên tay còn cầm một bộ y phục nữ nhân. Hắn nhìn về phía Cố Thiên Thụ, biểu tình muốn nói lại thôi…

“Đưa đây đi.” Cố Thiên Thụ biết Chúc Thanh Trạch muốn nói gì. Nếu là ngày thường, hắn tuyệt đối sẽ không mặc thứ này, nhưng hiện giờ tình thế bắt buộc, đại trượng phu co được dãn được.

“Xin lỗi…” Chúc Thanh Trạch cười khổ: “Vừa rồi ta mới ra ngoài xem xét, phát hiện trong thành đã bắt đầu dán truy nã… trên tờ truy nã chính là hai nam nhân, còn có một người bị thương ở tay trái. Chỉ sợ ngươi phải ủy khuất một chút rồi.”

“…” Cố Thiên Thụ lắc lắc đầu, cầm lấy quần áo đi đến sau bình phong thay.

Cũng may bộ quần áo Chúc Thanh Trạch đưa cho hắn không quá lòe loẹt, mà khá mộc mạc. Tuy trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Mạng sắp không còn, còn õng ẹo cái gì.

Thấy Cố Thiên Thụ mặc nữ trang, mắt Chúc Thanh Trạch hiện lên một tia kinh diễm. Hắn đã sớm biết tướng mạo bạn tốt của mình rất ưu tú; nhưng lại không ngờ, sau khi thay nữ trang lại càng thêm hấp dẫn.

Nếu có thể lùn xuống một chút, chỉ sợ so với đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ bảng cũng không kém cạnh bao nhiêu.

“Đi thôi… ta đã chuẩn bị xe ngựa rồi.” Chúc Thanh Trạch biết chuyện này càng để lâu sẽ càng không xong, vì thế đề nghị lập tức khởi hành: “Nếu có người hỏi thì cứ để ta ứng phó, ngươi tỏ vẻ mình bị câm là được.”

“…” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc gật gật đầu. Vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch, làm làn da hắn trắng như tuyết, phối hợp với bộ dạng tiều tụy càng làm người thêm trìu mến.

Chúc Thanh Trạch lại nhìn Cố Thiên Thụ một cái, sau đó thầm lắc đầu… Có đôi khi bộ dạng quá tốt thật sự không phải chuyện gì tốt. Ví dụ như vụ lánh nạn lần này, lại càng gia tăng thêm độ khó…

Hy vọng tất cả mọi chuyện đều êm xuôi. Nghĩ như vậy, Chúc Thanh Trạch nắm dây cương điều khiển xe ngựa đi đến hướng cửa thành.
Bình Luận (0)
Comment