Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 60

*Thường xuyên về thăm nhà: tên gốc là thường hồi gia khán khán, tên một bài hát.

Lần đầu tiên Cố Thiên Thụ được nếm thử uy lực của hai anh em Sở gia đồng loạt xông lên.

Sau khi trải qua trận tra tấn kia, Cố Thiên Thụ đã phải dưỡng thương mất năm ngày mới khôi phục lại được.

Trong năm ngày đó, mỗi khi bị Sở Thiên Hoàng hay Sở Địa Tàng chạm vào người, thân thể Cố Thiên Thụ đều cứng lại, giống như đã hình thành phản xạ có điều kiện. Cho dù chỉ là cái va chạm đơn giản nhất cũng có thể khiến Cố Thiên Thụ cảm thấy thống khổ khó có thể thành lời.

Đây không phải là dấu hiệu gì tốt, đến khi Cố Thiên Thụ khôi phục lại, thậm chí đến ngay cả nhớ lại cũng cảm thấy thống khổ. Lần đầu tiên hắn phát hiện mình không có cách nào để có thể tiếp tục dùng thái độ thản nhiên đối mặt với sự cầm tù của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng nữa.

Bởi vì ý nghĩ của loại cầm tù này chính là Cố Thiên Thụ sẽ có khả năng lần thứ hai, lần thứ ba gặp phải chuyện xảy ra vào mấy ngày trước.

“Ta muốn rời khỏi nơi này, ngươi có cách nào giúp ta rời khỏi đây không?” Ngày khôi phục lại thần trí, lời đầu tiên Cố Thiên Thụ nói chính là hỏi hệ thống. Giọng hắn tràn ngập bối rối, chỉ cần nghe thôi là có thể cảm giác được hắn đang rất sợ hãi.

“Ngươi chưa hoàn thành nhiệm vụ nên không có khả năng rời khỏi đây.” Hệ thống tỏ vẻ lười biếng y như trước, từ giọng điệu kia cũng có thể nghe ra nó cũng rất khó chịu với Cố Thiên Thụ.

“Vậy thì phải làm sao hả!!!” Cố Thiên Thụ như muốn điên lên. Vừa nghĩ tới thân thể bị hai người cùng lúc ra ra vào vào, thậm chí còn ma xát liền cảm thấy da đầu run rẩy.

Một người thì không nói gì, nhưng hai người thì… đã vượt qua giới hạn mà Cố Thiên Thụ có thể thừa nhận — Dùng hình dung dễ hiểu nhất để miêu tả chính là: dù ngươi có cho ta ăn nhiều thịt đi chăng nữa, cũng không thể bù lại vết thương lòng trong tim ta.

“Phải hoàn thành nhiệm vụ thôi.” Hệ thống nói: “Mau chóng khiến Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng nguyện ý vì ngươi mà chết, thế thì ngươi có thể sớm được rời đi rồi.”

Lời nói không hề chịu trách nhiệm như vậy, cũng chỉ có mỗi hệ thống không hề có áp lực mới có thể nói ra được.

Khiến Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng tự nguyện vì mình mà chết? Nghe xong lời này, Cố Thiên Thụ chỉ có thể cười lạnh. Sở Địa Tàng thì không nói, bảo Sở Thiên Hoàng chết vì hắn, đây coi như là nhiệm vụ bất khả thi.

Cái tên lãnh huyết bạc tình, bất thường âm ngoan như Sở Thiên Hoàng tuyệt đối là một tên biến thái từ trong ra ngoài. Nếu bảo tên điên kia chết vì hắn… thì chi bằng đi công lược cô gái xuyên qua kia còn hơn.

“Ta nói này, sao ngươi cứ mãi chú ý đến những chuyện viễn vông thế hả.” Dường như đoán được Cố Thiên Thụ đang suy nghĩ gì, hệ thống nói: “Bây giờ ngươi có gặp được Ân Túy Mặc không? Không hề, bây giờ ngươi chỉ có thể gặp được Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng thôi?”

“…” Cố Thiên Thụ nghẹn lời.

Đây đúng là một vấn đề nghiêm trọng. Từ khi hắn bị Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng cầm tù thì chưa từng thấy người nào khác, chứ đừng nói chi đến công lược. Không thấy ai, vậy thì làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ.

Mà không hoàn thành được nhiệm vụ, vậy thì chuyện rời đi cũng trở thành một câu nói suông.

Đây là một vòng tuần hoàn vô hạn không lối thoát, chẳng lẽ mình phải đi công lược Sở Thiên Hoàng? Cố Thiên Thụ cảm thấy đây là một chuyện hoàn toàn không thể làm được.

Sở Thiên Hoàng không phải là người bình thường, có hay không có tình cảm như người bình thường thì không biết. Nếu Cố Thiên Thụ tùy tiện ra tay, chỉ sợ tai ương sẽ rơi vào người mình… Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Sở Địa Tàng đúng là có tiềm lực phát triển.

“Đừng do dự nữa.” Hệ thống lãnh đạm nói: “Tính cách ngươi thế nào, ta còn không rõ sao. Chỉ cần có thể trở về thì chuyện gì mà ngươi không làm được.”

Làm như ngươi hiểu ta lắm ấy. Nếu hệ thống đứng trước mặt Cố Thiên Thụ thì nhất định Cố Thiên Thụ sẽ phun nước miếng đầy mặt hệ thống cho biết tay. Là ai mang ta đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này hả, đến tình hình này mà còn nói mát nữa à.

“Nỗ lực lên thiếu niên, hệ thống mị hoặc luôn luôn là hậu thuẫn trung thành của ngươi.” Hệ thống nói xong câu này liền yên lặng để cho Cố Thiên Thụ có gào thét chửi bới đến cỡ nào cũng không rên một tiếng.

Hệ thống mị hoặc… Cố Thiên Thụ nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ hắn phải tạm nhẫn nhịn vì đại cục mà đi câu dẫn Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng?! Nhưng hắn sẽ thành công sao?!

“Tỉnh?” Còn chưa chờ Cố Thiên Thụ nghĩ ra đáp án, giọng Sở Địa Tàng liền vang lên.

Cố Thiên Thụ mở mắt ra, thấy mặt than Sở Địa Tàng.

“Muốn ăn gì không?” Trong mấy ngày được nghỉ ngơi, Cố Thiên Thụ lại tiếp tục sự nghiệp húp cháo. Nhưng cháo kia dường như đã được đặc chế, sau khi Cố Thiên Thụ ăn cháo xong liền cảm thấy thân thể có sức lực, miệng vết thương cũng khép lại nhanh hơn.

Hình xăm song đầu xà ở sau lưng hắn đã định hình, mà hình xăm này cũng đã khắc ghi vào sâu trong đầu Cố Thiên Thụ.

Màu bạc cùng màu đen quấn quanh trên thân thể Cố Thiên Thụ, giống như một sợi dây thừng lấy mạng, siết chặt lấy cổ Cố Thiên Thụ.

“Hửm?” Sở Địa Tàng nhìn một cái liền nhìn thấu Cố Thiên Thụ đang thất thần. Hắn đi qua nâng tay sờ trán Cố Thiên Thụ, thấy không bị sốt mới nói: “Sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?”

Cố Thiên Thụ đương nhiên không trả lời, hắn yên tĩnh hồi lâu, mới nói: “Không ăn cháo.”

“Được.” Kể từ ngày đó, vẫn không thấy Cố Thiên Thụ mở miệng nói một chữ nào, điều này làm Sở Địa Tàng rất lo lắng. Cũng may Cố Thiên Thụ cũng đồng ý mở miệng… tuy nội dung vẫn không rời mấy món ăn.

“Để ta nấu thịt cho ngươi ăn nhé.” Hiện tại tâm tình Sở Địa Tàng thực khó để có hình dung được. Trước mặt, Cố Thiên Thụ đang yếu ớt nằm trên giường, khác xa với tôn thượng khi xưa. Loại biến hóa này cũng không khiến Sở Địa Tàng tâm sinh biến hóa. Giống như cho dù người trước mắt có biến thành bộ dạng gì thì hắn vẫn giữ nguyên tâm tình như xưa.

“Ta muốn gặp Chúc Thanh Trạch.” Do dự thật lâu, Cố Thiên Thụ nói. Hắn chỉ nói có một lần, ánh mắt rực sáng nhìn Sở Địa Tàng. Ánh mắt kia khiến Sở Địa Tàng không thể cự tuyệt.

“Được.” Nói cho cùng, Sở Địa Tàng vẫn không phải là Sở Thiên Hoàng. Khi đối mặt với Cố Thiên Thụ liền chịu thua, hắn căn bản vô lực cự tuyệt.

Vì thế sau khi cả hai ăn cơm trưa xong, Cố Thiên Thụ liền cùng Sở Địa Tàng đến nơi giam giữ Chúc Thanh Trạch.

Đây là lần đầu tiên sau khi Cố Thiên Thụ bị cầm tù được rời đi, cũng là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy Sở gia.

Khi ra cửa, Sở Địa Tàng đổi cho Cố Thiên Thụ một bộ cẩm y màu trắng, chẳng qua lại không tháo vòng cổ trên cổ xuống.

Chiếc vòng trên cổ như luôn nhắc nhở Cố Thiên Thụ đừng nên làm chuyện gì vượt quá giới hạn.

Cố Thiên Thụ không đủ thông minh, nhưng cũng không quá ngu ngốc. Dọc đường đi, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát con đường mình đi qua, muốn ghi nhớ bố cục Sở gia.

“Sở gia là một trận pháp.” Không biết là vô tình hay cố ý, Sở Địa Tàng mở miệng giới thiệu: “Những con đường này cứ cách vài canh giờ sẽ biến hóa một lần. Nếu là người không biết mà xông vào, chắc chắn sẽ có đi mà không có về.”

Đây là nói đang nói cho hắn nghe đi, tuyệt đối đang nói cho hắn nghe, đúng không?! Cố Thiên Thụ thầm gào thét trong lòng, nhưng hắn lại không cho rằng lời này là gió thoảng bên tai.

Nếu là do Sở Thiên Hoàng nói thì Cố Thiên Thụ sẽ không quan tâm, thậm chí còn cho rằng Sở Thiên Hoàng đang cố ý hù dọa hắn. Nhưng đây là do Sở Địa Tàng thì tính chân thật lại tăng lên rất nhiều, khiến Cố Thiên Thụ không khỏi bắt đầu suy xét đến những biện pháp khác. Có lẽ là do đã lâu không đi bộ nên mới được có nửa canh giờ, Cố Thiên Thụ liền hụt hơi. Hắn không có nội lực, lại mới bệnh nặng một hồi, còn phải ứng phó với dục cầu vô độ của Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng, thân thể làm sao chịu nổi.

Cho đến bây giờ, Sở Địa Tàng vẫn luôn thiện giải nhân ý, nhìn thấy tình huống này liền bế Cố Thiên Thụ lên.

“Buông ra.” So với ôm thì Cố Thiên Thụ cực kỳ không muốn bộ dạng hiện tại bị người khác nhìn thấy. Mặt hắn đỏ ửng lên, như là thẹn quá hóa giận: “Sở Địa Tàng!”

“Yên tâm, nơi này không có ai cả.” Sở Địa Tàng không hổ là đã hầu hạ Cố Thiên Thụ hơn hai mươi năm, trên gương mặt than thường ngày hiện lên ý cười: “Ta đã dặn bọn họ lui đi hết rồi.”

Bọn họ trong miệng Sở Địa Tàng đương nhiên là chỉ tôi tớ ở Sở gia.

Cố Thiên Thụ biết mình giãy giụa vô ích, huống chi hắn cũng hơi mệt, vì thế đành phải thỏa hiệp.

Mà sau đó Cố Thiên Thụ liền phát hiện, lựa chọn này hiển nhiên rất sáng suốt.

Sở gia rất rộng lớn, Sở Địa Tàng cũng phải mất một canh giờ mới đi tới nơi.

Nếu đã xa vậy thì sao không ngồi xe ngựa chứ, Cố Thiên Thụ mím môi nghĩ thầm.

“Thời tiết hôm nay rất đẹp.” Sở Địa Tàng mở miệng: “Đã lâu rồi ngươi không ra ngoài chơi, chuyện này tốt nhất đừng để cho anh hai biết… Nếu hắn biết, sợ là sẽ gây phiền nhiễu.”

Dựa theo tính cách của Sở Thiên Hoàng, nếu phải nhốt Cố Thiên Thụ thì: nhốt một ngày không phục thì sẽ nhốt một tháng, một tháng không phục thì nhốt một năm. Cho đến khi những góc cạnh trên người Cố Thiên Thụ bị mài nhẵn nhụi, lúc đó hắn mới vừa lòng.

Nhưng kết quả mà Sở Địa Tàng muốn hiển nhiên không giống với Sở Thiên Hoàng. Thứ hắn muốn chính là một tôn thượng như xưa; mà không phải một con rối gỗ, cái gì cũng không biết.

“Chỉ có rối gỗ mới không rời khỏi ngươi.” Sở Thiên Hoàng cười nhạo ảo mộng của Sở Địa Tàng: “Ngươi cho rằng ngươi có thể giữ hắn ở lại được sao? Cố Lân Đường là người thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không rõ?”

Người Cố gia đều là quái vật lãnh huyết lãnh tình, trông mong bọn họ động tình thì cũng chỉ đổi lấy được một cái tát tai mà thôi!

“Đến nơi rồi, tôn thượng.” Rốt cuộc cũng đến nơi giam Chúc Thanh Trạch, Sở Địa Tàng thả Cố Thiên Thụ xuống đất, còn hắn thì tiến lên gõ cửa.

“Ai đó.” Giọng Chúc Thanh Trạch vang lên: “Vào đi.”

Người này dường như sống cũng không tệ. Cố Thiên Thụ nghe thấy Chúc Thanh Trạch lười biếng lên tiếng, thầm nghĩ.

Chúc Thanh Trạch ngồi ở trong phòng, tập trung nhìn bàn cờ trước mặt, vô cùng vui vẻ.

Cố Thiên Thụ nhìn thấy Chúc Thanh Trạch như thế, nhẹ nhàng thở hắt ra, lại có chút ghen tị.

“Lân Đường! Sao ngươi lại tới đây!” Chúc Thanh Trạch vừa mới nâng tay lên liền thấy Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng đến. Hắn tinh mắt chú ý đến cái vòng cổ trên cổ Cố Thiên Thụ.

“Đến thăm ngươi.” Cố Thiên Thụ vào trong phòng.

“Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta ở bên ngoài chờ.” Sở Địa Tàng lại không vào, còn cực kỳ săn sóc nói: “Nửa canh giờ.”

“Ngươi không sao chứ.” Khi Chúc Thanh Trạch hỏi những lời này, giọng vô cùng khô khốc. Đương nhiên hắn biết Cố Thiên Thụ sẽ không có việc gì, nhưng hắn lại hoàn toàn không có cách nào trợ giúp bạn tốt của mình.

Bị nhốt ở đây, Chúc Thanh Trạch có thể lựa chọn tự sát để bảo toàn khí tiết. Nhưng thù lớn chưa trả thì hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn hai tên ma quỷ kia tiếp tục an nhàn mà sống!

“Vẫn ổn.” Cố Thiên Thụ chỉ lắc lắc đầu.

Tuy những dấu vết hoan ái trên người Cố Thiên Thụ đã biến mất, nhưng vẫn có những thứ không thể nào xóa nhòa đi được: ví dụ như khí chất đã biến hóa trên người Cố Thiên Thụ. Ánh mắt Chúc Thanh Trạch có chút phức tạp nhìn người bạn tốt của mình đang trầm mặc không nói, cảm thấy có một ngọn lửa không tên bùng cháy trong lòng:

“Ngươi…”

“Ân Túy Mặc sao rồi?” Cố Thiên Thụ có chút lo lắng về cô gái xuyên qua kia có thể gặp phải phiền toái gì đó hay không.

“Nàng?” Chúc Thanh Trạch nghi hoặc: “Vẫn bình thường, trên người nàng lại không có thứ gì mà Sở Thiên Hoàng muốn cả.”

Đúng, Sở Thiên Hoàng lại không biết đến chỗ đặc biệt của Ân Túy Mặc. Nhưng điều này lại không có nghĩa là hắn có thể yên tâm, lỡ như Sở Thiên Hoàng tra tấn Ân Túy Mặc thì sao. Nghĩ đến đây, Cố Thiên Thụ tiếp tục nói: “Hắn có dùng thuốc gì lên người ngươi không.”

“Không.” Chúc Thanh Trạch thở dài: “Ta có biết cái gì đâu, dù hắn có dùng thuốc thì cũng chẳng có gì để nói.”

Nghe đến đó, cuối cùng Cố Thiên Thụ cũng thấy yên tâm. Nếu ngay đến cả Chúc Thanh Trạch mà Sở Thiên Hoàng cũng không dùng thuốc, vậy thì sẽ không dùng với Ân Túy Mặc. Thế nên bí mật của mình… cũng được bảo vệ chăng.

“Ngươi… đừng nên miễn cưỡng bản thân.” Chúc Thanh Trạch do dự hồi lâu, vẫn quyết định khuyên nhủ bạn tốt của mình: “Cứng quá dễ gãy. Ngẫu nhiên bị áp chế, cũng là một loại ma luyện.”

Lời an ủi có cũng như không này, không biết có tác dụng hay không, Chúc Thanh Trạch cũng không biết.

Nửa canh giờ không dài, Cố Thiên Thụ lại không thể nói nhiều, thế nên trở thành Chúc Thanh Trạch tự nói một mình. Hắn nói: Chung Nghi Nguyên thường xuyên đến chơi cờ với hắn, trong vườn có rất nhiều thảo dược quý hiếm, Sở gia có trận pháp nên hắn không có cách trốn thoát, cùng một số chuyện lông gà vỏ tỏi.

Cố Thiên Thụ yên tĩnh ngồi nghe, tự dưng lại thấy tâm tình tốt lên rất nhiều. Hắn nhìn Chúc Thanh Trạch vẫn nói nhiều như trước, nơi góc tối trong tâm hồn dường như cũng được thả lỏng.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, Sở Địa Tàng đi vào. Lần này hắn trực tiếp bế Cố Thiên Thụ lên ngay trước mặt Chúc Thanh Trạch. Nhìn vẻ mặt hắn, dường như cuộc trò chuyện giữa Chúc Thanh Trạch và Cố Thiên Thụ khiến hắn không hài lòng.

Chúc Thanh Trạch nhìn thế, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trầm mặc dùng ánh mắt tiễn Sở Địa Tàng và Cố Thiên Thụ. Mà trong thâm tâm lại đang âm thầm lo lắng, lần này bạn tốt của hắn dường như không được bình thường…

“Sau khi trở về, nếu Sở Thiên Hoàng có hỏi thì nói chúng ta ra ngoài dạo chơi là được.” Trên đường về, Sở Địa Tàng dặn: “Đừng nói đến chỗ Chúc Thanh Trạch.”

Cố Thiên Thụ nghe, yên lặng gật gật đầu. Tuy hắn không rõ vì sao mà Sở Thiên Hoàng lại không thích hắn đến chỗ Chúc Thanh Trạch, nhưng hắn cũng lười đi gây chuyện.

Lúc về, Cố Thiên Thụ phiền chán ngồi trong lồng sắt, Sở Địa Tàng thay quần áo cho Cố Thiên Thụ. Đang lúc hai người ngồi trầm mặc, Sở Thiên Hoàng đến.

Dựa theo ước định, một tháng tiếp theo, Sở Thiên Hoàng không được chạm vào Cố Thiên Thụ. Không biết là do hắn hết hứng thú với Cố Thiên Thụ, hay là sợ bản thân không giữ được mình mà thất hứa, dạo gần đây Sở Thiên Hoàng rất ít khi đến đây. Điều này làm Cố Thiên Thụ cầu còn không được.

Nhưng hiển nhiên hôm nay tâm tình Sở Thiên Hoàng rất không tốt. Hắn đi vào trong lồng sắt, mặt mày âm trầm nhìn về phía Cố Thiên Thụ, ánh mắt kia khiến lông tóc người bị nhìn dựng đứng cả lên. Mình chọc gì tên biến thái này sao? Cố Thiên Thụ có chút lo sợ bất an.

“Tâm tình không tồi nha.” Sở Thiên Hoàng lạnh lùng mở miệng.

Đương nhiên Cố Thiên Thụ không trả lời. Hắn trầm mặc một hồi, ngược lại nghiêng đầu nhìn Sở Địa Tàng — Hắn không dám trông mong gì Sở Thiên Hoàng, ngược lại có thể lợi dụng Sở Địa Tàng một chút.

“Ngươi cho rằng hắn đau lòng ngươi thì ta không dám động đến ngươi à?” Sắc mặt Sở Thiên Hoàng vô cùng khó coi, thậm chí có thể nói là dữ tợn. Hắn tiến lên bóp cổ Cố Thiên Thụ: “Đó là do hắn còn chưa biết ngươi là hạng người gì thôi.”

Đúng là mạc danh kỳ diệu, rốt cuộc Sở Thiên Hoàng này đang nói cái gì. Bị bóp cổ, Cố Thiên Thụ cũng nổi giận: “Đồ điên.”

“Đại ca.” Sở Địa Tàng thấy thế vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Đừng lo xa.” Giọng Sở Thiên Hoàng lạnh lẽo đến tận xương. Trước khi Sở Địa Tàng ra tay, hắn đã thả tay ra, sau đó cười nhạo một tiếng: “Ta sẽ không giết hắn. Chẳng những không giết hắn mà ta còn phải yêu thương hắn thật nhiều nữa kìa.”

Sở Địa Tàng nhíu nhíu mày. Cảm xúc của Sở Thiên Hoàng dường như không được đúng cho lắm.

“Địa Tàng.” Ngay lúc Sở Địa Tàng không hiểu, Sở Thiên Hoàng lại nhìn hắn với ánh mắt thương hại. Ánh mắt kia khiến Sở Địa Tàng vô cùng không thoải mái, giống như đang nhìn một tên ngu ngốc: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng làm chi, ngươi sẽ nhanh chóng được biết thôi.”

Dù ngươi có biết — cũng sẽ hận thà rằng mình không biết.
Bình Luận (0)
Comment