Lúc Cố Thiên Thụ phát hiện nội lực của mình dần dần khôi phục lại chính là vào ngày mười sau, sau khi huân hương được đổi.
Mới đầu hắn còn cho rằng mình bị ảo giác, nhưng sau đó cảm giác đó càng ngày càng rõ rệt.
Hiển nhiên Sở Địa Tàng cũng biết đến chuyện này. Hắn vẫn y như trước, mỗi ngày đều đến gặp Cố Thiên Thụ, mỗi ngày đều mang thức ăn tới nhưng cả người càng ngày càng trầm mặc.
Mới đầu Cố Thiên Thụ còn hoài nghi đây chính là âm mưu khác của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn không nghĩ ra mình còn có cái gì để bị lợi dụng nữa — Làm kẻ tù tội, thậm chí đến tự do tối thiểu cũng không có, thế nên càng không thể còn sót lại thứ gì để cướp đi được nữa.
Vào sáng ngày thứ mười bảy, rốt cụoc Cố Thiên Thụ cũng có thể ngưng tụ được cành hoa quế.
Cành hoa trong tay vẫn y hệt như thưở ban đầu, những đóa hoa vàng nhạt cùng mùi hương nồng đậm khiến Cố Thiên Thụ có ảo giác như mình đã trải qua mấy đời. Nhưng cành hoa quế chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi lại nhanh chóng tiêu tán đi.
Hôm nay vẫn chưa thấy Sở Địa Tàng đến, dù Cố Thiên Thụ có thể đi ra ngoài nhưng hắn lại không muốn.
Kính Thành đã mất, người bạn thân duy nhất cũng ra đi. Thế giới này thật sự còn có nơi để hắn nhớ nhung đến sao. Dù hắn có rời khỏi cái lồng giam này thì hắn có thể đi đâu được đây.
Huống chi vì cớ gì mà Sở Thiên Hoàng lại cho hắn cơ hội khôi phục võ công, đây vẫn còn là một câu đố chưa thể giải được.
“Hắn chỉ muốn đánh một trận công bằng với ngươi thôi.” Đây là lời mà Sở Địa Tàng từng nói. Hiện giờ khí chất trên người Sở Địa Tàng càng ngày càng giống Sở Thiên Hoàng. Hắn mặc một thân màu đen, trên người không còn loại khí chất ôn nhu của Vân Đình ngày xưa.
Cố Thiên Thụ bình tĩnh nhìn Sở Địa Tàng, bỗng nhiên hắn cảm thấy người đứng trước mặt mình vô cùng xa lạ.
Dù đã đến thế giới này nhiều năm nhưng hắn vẫn cứ thấy mình như đang nằm mơ trong một giấc mơ không có hồi kết. Tuy lúc nào cũng có thể tỉnh lại — nhưng thời gian trôi qua đã lâu như vậy, Cố Thiên Thụ vẫn chẳng thể nào tỉnh giấc để trở lại thế giới của mình.
Giữa hè, ánh mặt trời chói chang, trên bầu trời không một gợn mây. Cố Thiên Thụ đứng dưới ánh mặt trời, mắt hơi nheo lại.
Cảnh sắc bên ngoài khiến hắn vừa thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ, giống như là hắn đã đứng ở đây rất lâu rồi.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đang ngồi đánh cờ vây ở một chòi nghỉ mát cách đó không xa. Dường như bọn họ không hề lo lắng đến việc Cố Thiên Thụ có khôi phục lại võ công hay không, thậm chí thái độ đối xử với Cố Thiên Thụ so với khi trước còn tùy ý hơn.
Đây là một loại cảm giác khiến người cảm thấy vô cùng vi diệu. Cố Thiên Thụ hoài nghi mình đã nhảy vào cái bẫy mà bọn họ giăng ra.
“Lúc ngươi có võ công hay lúc ngươi không có võ công, lúc nào dễ đối phó hơn?” Hệ thống vô cùng khinh thường cái thái độ lo xa này của Cố Thiên Thụ: “Nếu bọn họ thật sự muốn đối phó ngươi, vì cái gì lại muốn khôi phục võ công cho ngươi.”
Đúng là cái lý này, nhưng Cố Thiên Thụ vẫn thấy phiền não không thôi.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng khiến hắn phiền não, thế giới này cũng khiến hắn phiền não, mỗi một giây một phút ở đây cũng khiến hắn thấy phiền não không thôi.
Nên kết thúc mọi chuyện thôi, Cố Thiên Thụ nghĩ. Thua hay thắng cũng được, dù có thế nào hắn cũng muốn có một kết thúc.
Cũng có người bất an như Cố Thiên Thụ, đó chính là Sở Địa Tàng. Sở Địa Tàng biết ý nghĩ của Sở Thiên Hoàng nhưng hắn lại không hề làm gì cả.
Sở Thiên Hoàng nói với hắn: “Địa Tàng, ngươi muốn có thứ gì đó thì ngươi phải chấp nhận mình mất đi một thứ khác.”
Sở Địa Tàng yên tĩnh ngồi nghe, không biểu hiện điều gì, sau một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc chúng ta tồn tại là vì điều gì.”
Là ai sáng tạo ra chúng ta, là ai khiến chúng ta không ngừng tiến vào luân hồi.
“Nếu ta biết thì tốt rồi.” Gương mặt Sở Thiên Hoàng hiện lên vẻ mệt mỏi không nguôi, giống như là một người đã không còn khát vọng điều gì: “Ta chỉ muốn kết thúc tất cả mọi chuyện thôi.”
Bọn họ đều nghĩ như vậy, vì thế một màn cuối cùng này tiến hành càng thêm thuận lợi.
Kiếm là kiếm tốt. Dù là chiều dài hay là trọng lượng, nó giống y hệt như thanh kiếm mà Cố Thiên Thụ đã từng sử dụng. Thậm chí ngay cả hoa văn khắc trên chuôi kiếm cũng giống y như đúc. Cố Thiên Thụ chậm rãi vuốt ve thanh kiếm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người nam nhân đang đứng trước mặt mình.
“Mời.” Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Thụ nhìn thấy một Sở Thiên Hoàng đầy quân tử như bây giờ. Trong trí nhớ của hắn, dường như người này vĩnh viễn luôn mang theo giọng điệu không phải mỉa mai thì là ý cười lạnh lùng. Nhưng hôm nay, Cố Thiên Thụ lại ngoài ý muốn thấy được hương vị quân tử trên người Sở Thiên Hoàng.
Nhưng điều này không còn quan trọng nữa.
“Mời.” Vẫn là cái từ kia, Sở Thiên Hoàng chậm rãi lấy ra cây roi dài của mình. Hắn mặc quần áo y hệt Sở Địa Tàng, tạo thành hình ảnh đối lập với Cố Thiên Thụ.
“Kiếm tốt.” Sở Thiên Hoàng nhìn thanh kiếm trong tay Cố Thiên Thụ từ từ lộ ra khỏi vỏ.
Có người trời sinh liền thích hợp cầm kiếm. Sở Thiên Hoàng nhìn thấy vẻ lạnh lùng đã lâu không gặp xuất hiện ở trên người Cố Thiên Thụ, đột nhiên phát hiện mình đã bỏ lỡ cái gì đó.
Ở trên cái thế giới này, hắn không có tư cách được yêu Cố Thiên Thụ, hắn cũng chưa bao giờ có hy vọng xa vời như vậy.
Dù bị cầm tù nhưng Cố Thiên Thụ vẫn y như vậy, dường như hắn không hề thay đổi — Ở trên thế giới này, hắn vốn là Cố Lân Đường, nhưng hắn lại chưa bao giờ thừa nhận cái tên này.
Nếu là cái tên chưa bao giờ được thừa nhận, có phải hắn cũng chưa bao giờ thừa nhận cái thế giới này đúng không.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên Hoàng lại nở nụ cười. Hắn cảm thấy mình quá buồn cười, nếu đã quyết định buông xuôi hết tất cả, vậy thì cớ sao lại rối rắm nhiều vấn đề quá làm chi.
Nhìn Cố Thiên Thụ đứng trước mặt, Sở Thiên Hoàng lại nhớ đến lần đầu khi hắn gặp Cố Thiên Thụ ở thế giới thứ nhất. Chẳng qua khi đó hắn cũng mặc một thân áo trắng, mà trên tay lại cầm kiếm chứ không phải dùng roi.
“…” Cố Thiên Thụ không nói gì. Thẳng cho đến khi Chúc Thanh Trạch chết đi, hắn đã khó có thể sinh ra được bất cứ thứ tình cảm gì đối với Sở Thiên Hoàng nữa rồi.
Cố Thiên Thụ ra tay trước — Đã lâu rồi hắn mới đụng đến kiếm, thân thủ cũng không còn được như lúc trước nhưng khí thế vẫn như xưa.
Nghiêm nghị, cao cao tại thượng, ánh mắt giống như đang nhìn từ trên cao nhìn xuống — Tựa như hắn không hề thuộc về thế giới này.
Ánh mắt đó khiến Sở Địa Tàng cảm thấy hoảng hốt. Hắn đã thấy ánh mắt đó hàng ngàn lần hàng vạn lần, nhưng cho đến giờ phút này hắn mới hiểu ra. Cố Thiên Thụ không phải là giống thần, mà… chính là thần.
Là một vị thần chân chính.
Kiếm đã nâng lên cao, mục tiêu của Cố Thiên Thụ chỉ có một — chém rơi đầu Sở Thiên Hoàng.
Vì mục tiêu này, Cố Thiên Thụ bất chấp tất cả, kể cả tính mạng. Gương mặt Sở Thiên Hoàng cùng gương mặt đầy máu của Chúc Thanh Trạch chợt hợp lại làm một.
Chân Sở Thiên Hoàng khẽ nhích, vung roi, khí thế dâng cao không hề yếu hơn Cố Thiên Thụ chút nào. Ngọn roi kia giống như một con rắn có sinh mệnh, phun đầu lưỡi, lúc nào cũng có thể quấn lấy Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ lại không hề quan tâm đến hết thảy, dường như hắn không hề lo lắng đến việc mình sẽ bị thương. Thậm chí khóe miệng hắn hơi hơi nhúc nhích tạo thành một độ cung xinh đẹp —giống như một đóa mai nở rộ lúc mùa đông lạnh giá.
Như là băng tuyết diễm lệ trong rét lạnh.
Bỗng Sở Thiên Hoàng thả lỏng thân thể, ánh mắt của hắn khi nhìn thấy mũi kiếm của Cố Thiên Thụ tiếp xúc với cần cổ mình lại ánh lên… ý cười.
“Xin lỗi.” Dường như Sở Địa Tàng nghe thấy Sở Thiên Hoàng nói với mình.
“Xin lỗi, đệ đệ.” Sở Thiên Hoàng nói: “Hãy tha thứ cho sự yếu đuối của ta.”
Đây là điều mà Cố Thiên Thụ không hề nghĩ tới. Hắn cảm thấy mặt mình bị một chất lỏng nóng bỏng nào đó bao phủ, sau đó nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống đất.
Dưới ánh nắng chói chang, máu nhanh chóng đông lại.
Cố Thiên Thụ vẫn không biểu lộ vẻ mặt gì, vẩy vẩy máu tươi trên tay.
Sở Thiên Hoàng ngã xuống mặt đất, đầu cùng thân thể tách ra.
“…” Cố Thiên Thụ không động đậy, Sở Địa Tàng cũng không động đậy.
Thời gian từ từ trôi qua, hai người giống như hai pho tượng ngay lúc Sở Thiên Hoàng vừa mới chết đi.
Sau một hồi lâu, bỗng Sở Địa Tàng ngồi xổm xuống ôm lấy cái đầu lâu trên mặt đất. Hắn cũng không để ý đến thanh kiếm trên tay Cố Thiên Thụ mà bước về phía Cố Thiên Thụ.
“Hãy tha thứ cho ta, Địa Tàng.” Lời Sở Thiên Hoàng nói như đang vang vọng bên tai, Sở Địa Tàng đã sớm biết Sở Thiên Hoàng muốn làm gì. Hắn biết rất rõ, rất rõ.
Nhưng dù có biết thì thế nào, hắn vẫn không ngăn cản — Sở Địa Tàng không muốn ngăn cản, hắn chưa bao giờ thấy mình mệt mỏi như vậy. Tình yêu đối với Cố Thiên Thụ, thù hận đối với Cố Thiên Thụ và sự sợ hãi đối với thế giới này.
Sở Địa Tàng biết, Sở Thiên Hoàng cũng mệt mỏi như hắn, có khi còn hơn cả hắn. Hoài nghi về sự tồn tại của mình — vì cái gì bọn họ lại sống. Sống, có ý nghĩa gì đây.
“Vì cái gì?” Mũi kiếm trên tay Cố Thiên Thụ nhỏ máu, sự nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt hắn — Trận chiến này vốn không nên kết thúc đơn giản như thế này.
“…” Sở Địa Tàng không nói gì, cũng không động.
“Vì cái gì?” Chợt Cố Thiên Thụ xuất hiện một loại khủng hoảng không tên.
“Đồ ngốc.” Sở Địa Tàng nở nụ cười, nụ cười kia y hệt như Sở Thiên Hoàng: “Ngươi đã buông tha cơ hội cuối cùng để rời đi thế giới này rồi đó.”
“…” Cố Thiên Thụ trợn tròn mắt.
“Nếu ngươi có thể chờ đợi thêm một thời gian nữa là ngươi có thể trở về được rồi.” Sở Địa Tàng cảm thán, đứng dậy vươn tay sờ sờ mặt Cố Thiên Thụ: “Trở lại cái thế giới mà ngươi luôn nhớ mong kia — Cái tên Sở Thiên Hoàng ngu ngốc này, không ngờ hắn lại yêu ngươi.”
“Sao có thể?” Sở Thiên Hoàng… sao có thể yêu hắn được chứ? Ánh mắt Cố Thiên Thụ trở nên đờ đẫn.
“Vì hắn quá ngu ngốc thôi.” Sở Địa Tàng cười vô cùng xán lạn: “Dù đã yêu ngươi vô số lần, nhưng vẫn ngu ngốc không biết hối cải — ”
“Rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì.” Tay cầm kiếm của Cố Thiên Thụ khẽ run lên.
“…” Sở Địa Tàng lại không mở miệng, chỉ nhìn Cố Thiên Thụ một cách thương hại.
Sau đó, hắn nói: “Ta thật hận bản thân… Cố Thiên Thụ, hay ngươi cũng giết ta luôn đi?”
Đây vốn là chuyện nên làm, nhưng hắn phát hiện hắn lại không thể nhấc nổi thanh kiếm trong tay lên. Chẳng những không thể mà còn run rẩy lẩy bẩy.
“À, sao ta lại quên mất đi chứ.” Sở Địa Tàng nói: “… Võ công của ngươi, cũng chỉ có thể khôi phục được trong thời gian một nén nhang mà thôi.”