Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 12

Editor: Đào Sindy

Lúc Thái hậu nghe ngóng về nàng, Phùng Niệm cũng đang suy nghĩ, Thái hậu nương nương bình thường đều ở tông miếu không có chuyện quan trọng sẽ không hồi cung, điểm mấu chốt hồi cung lần này là gì?

Nói là về thăm Hoàng Thượng trước Tết, trước đó chưa bắt chuyện qua, nàng cảm thấy cứ có chỗ nào kì kì.

Đúng lúc trong group có người rất biết đoán lòng người, Phùng Niệm hỏi nàng.

Phùng Niệm: "Lữ tỷ tỷ xem có phải Thái hậu nghe thấy gì đó đặc biệt nên chạy về không?"

Lữ Trĩ: "Muội nghĩ như thế nào?"

Phùng Niệm: " Lúc trước Trần ma ma giới thiệu nhân sự và sự kiện trong cung có đề cập đến, mấy năm này Thái hậu rất ít ở trong cung, cuối năm mới trở về đón giao thừa cùng Hoàng Thượng, ở trong cung hơn một tháng, hai ba tháng thì đi tông miếu. Bỗng nhiên về trước Tết Trung thu, thấy thế nào cũng không giống đơn thuần là nhớ nhi tử. Còn có, ta theo nhóm phi tần đến đón Thái hậu, bà đặc biệt gọi tên ta, giống như hiếu kì với đợt tuyển kì này nên để mọi người đứng ra để xem một chút?"

Lữ Trĩ: "Muội không đối mặt nhiều với bà ấy, chúng ta ở trong group lại thấy rất rõ, Thái hậu không cảm thấy hứng thú với nữ nhân mới tiến cung, bà là muốn ngó muội."

Tây Thi: "Có phải là bà ấy nghe thấy chuyện gì có liên quan đến Niệm Niệm, đặc biệt chạy về, muốn chứng thực."

Bao Tự: "Hẳn là sàm ngôn của Quý phi rồi, nhất định là nàng ta! Nàng ta bị chủ group vả mặt, bị cẩu Hoàng đế vắng vẻ một khoảng thời gian dài, trong cung không thiếu chuyện cười nhạo nàng ta, lấy tính cách của nàng ta thì sao mà không trả đũa?"

Đát Kỷ: " Để cẩu Hoàng đế chém nàng ta!"

Lữ Trĩ: "Ngoại trừ chém chém chém thì tỷ còn biết gì?"

Đát Kỷ: "Thiếp không biết gì cả, ta muốn chém ai thì chém kẻ đó còn chưa đủ sao? Yêu Hậu như muội là đố kỵ! Đại vương của ta từ trước đến giờ ta nói gì nghe nấy, nhà muội chỉ hận muội uy vọng quá cao, không thì đã sớm phế muội rồi."

Mắt thấy hai người sắp bùng phát, Triệu Phi Yến tranh thủ thời gian ngoi đầu lên khuyên 'lão tổ ngàn tuổi' của mình. Phùng Niệm cũng ho: "Đát Kỷ tỷ tỷ yên tĩnh một lát, ta đang nói chính sự. Lữ tỷ tỷ nói tiếp đi, chuyện này tỷ thấy thế nào?"

Lữ Trĩ: "Ta thấy Thái hậu không hổ là thân mẫu của Hoàng Đế, bọn họ rất giống nhau ở nhiều phương diện. Bà thấy ánh mắt của muội không tệ, ấn tượng về muội trong lòng còn tốt, có cơ hội, muội có thể đi theo con đường* của Thái hậu, có thể nắm lấy là một trợ lực lớn."

*ý chỉ cùng chung một đường/ chiến tuyến, một phe.

Đạo lý kia Phùng Niệm hiểu.

Thế nhưng chỉ là một Chiêu nghi, nàng muốn gặp lão nhân gia cũng không dễ, lấy cơ hội ở đâu đi lôi kéo làm quen đây?

Nàng đang nghĩ cách, ai mà ngờ vậy mà cơ hội chủ động đưa đến trước mặt nàng.

Thái hậu nghe Lý Trung Thuận nói, quay đầu lại nghe những nô tài ở lại trông coi Ninh Thọ cung nói, gộp cách nói của mấy người lại, ra kết luận là Hoàng Thượng sủng ái Phùng Chiêu nghi là thật, thế nhưng không có thể hiện gì trước mặt triều đình... Phùng Chiêu nghi cũng là người an phận, không thấy nàng châm dầu vào lửa chủ động gây sự, cũng không thấy nàng thổi gió bên gối của Hoàng Thượng mà mưu cầu chỗ tốt cho nhà mẹ đẻ.

Thông qua nô tài bên dưới nói tới chắp vá ra được hình tượng của Phùng Chiêu nghi, Thái hậu vẫn muốn nhìn kỹ nàng một chút, dù sao cũng vì chuyện này mà hồi cung.

Đương nhiên không nóng nảy, trước tiên bà ở cùng nhi tử qua Tết Trung thu, sau Tết chưa vội đi, mà triệu kiến Phùng Niệm.

Phùng Niệm nhớ tới Lữ Trĩ phân tích, dự định cố gắng nhìn xem, mở vầng sáng liền đi ngay.

Lần đầu gặp gỡ Thái hậu đã cảm thấy cô nương này không tệ, hôm nay lại nhìn, thấy thật ngoài định mức.

Người này ngươi chợt nhìn thì chỉ là nét đẹp bình thường, càng nhìn càng cảm thấy nàng rất thanh tú, trên người cuồn cuộn tiên khí.

Thái hậu ở tông miếu lâu dài, tính tình rất khá, bà vốn mặt mũi hiền lành, lúc này nhìn Phùng Niệm trong lòng ưa thích, biểu lộ càng thêm giãn ra, mắt đều có ý cười.

Phùng Niệm vừa mới thỉnh an, Thái hậu đã vươn tay: "Đến đây đi, đến gần chút để ai gia nhìn xem."

Phùng Niệm hơi cúi đầu quy củ đi ra phía trước.

Thái hậu dò xét trên dưới, xem xong phân phó Đường ma ma phục vụ bên cạnh: "Ngươi cầm tú đôn* tới."

*Là ghế ngồi, là đồ dùng truyền thống trong gia tộc giàu có thời Trung Quốc xa xưa dùng để làm ghế ngồi, hình tròn, phần bụng lớn, cổ nhỏ, giống như cổ, người ta gọi là cổ đôn hoặc tú đôn.

Hai người hàn huyên đến gần nửa canh giờ, chủ yếu Thái hậu đặt câu hỏi Phùng Niệm trả lời, vấn đề không giới hạn chuyện Phùng Niệm trước khi tiến cung, các loại tài nghệ nàng yêu thích vân vân.

Phùng Niệm đáp thật thật giả giả, trò chuyện rất tốt, Thái hậu có chút mệt mỏi, Phùng Niệm nhìn ra muốn khuyên bà nghỉ ngơi một chút, bà nói sống bên ngoài đã quen, trở về luôn thấy buồn bực, trên người cũng cứng, nói xong đưa tay đấm đấm bả vai.

Lúc này, Phùng Niệm linh hoạt, nghĩ đến Phùng Tiểu Liên vốn là thị nữ của Hoàng hậu Mục Hoàng Hoa đời thứ ba Bắc Tề hậu chủ Cao Vĩ, bởi vì thường xuyên nắn vai đấm chân cho Hoàng hậu, tất nhiên luyện thành kỹ thuật tay lớn bảo vệ sức khoẻ.

Phùng Niệm vào group, hỏi Phùng Tiểu Liên: "Dã sử có nói tỷ tỷ tinh thông thuật xoa bóp, là thật không?"

Vừa rồi nghe Thái hậu nói trong lòng buồn bực trên người cứng, sau đó chủ group hỏi việc này, Phùng Tiểu Liên có thể không hiểu ý sao? Nàng thuận tay phát hồng bao, Phùng Niệm mở ra nhìn chính là thuật xoa bóp mình muốn. Lựa chọn học tập, tất cả cấu tạo kinh mạch trên cơ thể con người được triển khai trong đầu nàng, trước kia chỉ biết đấm chân cho mình, hiện tại đã vô sự tự thông* học được xoa bóp.

*không thầy cũng tự thông tỏ.

Không chỉ học thành, trả qua tinh luyện đồng thời ưu hóa thăng cấp thuật xoa bóp hiệu quả tốt vô cùng, có thể làm tiêu trừ mỏi mệt, trình độ cực lớn làm dịu bủn rủn đau đớn trên người, còn có thể giúp giảm sức ép bước vào giấc ngủ.

Phùng Niệm hận không thể nhảy dựng lên cho Phùng Tiểu Liên một nụ hôn.

Có tỷ tỷ bên cạnh thật là tốt!

Hai tháng trước nàng mới dựa vào ngọc thể linh lung tránh nóng, hiện tại vấn đề mới mới xuất hiện, thuật xoa bóp này đúng lúc như một trận mưa.

Phùng Niệm: "Thổi thổi Phùng Tiểu Liên tỷ tỷ! Tỷ tỷ là Tiên Nữ ở đâu ra thế? Quá tốt rồi!"

Phùng Tiểu Liên: "Đột nhiên thẹn thùng."

Bao Tự: "..."

Tây Thi: "..."

Triệu Phi Yến: "..."

Đát Kỷ: "Thiếp mới là người đẹp nhất group! Người đẹp thiện tâm đó nha~!"

Lữ Trĩ: "Ta muốn nôn."

Phùng Niệm thổi rắm cầu vồng cho Phùng Tiểu Liên trong group, ở bên ngoài nói với Thái hậu: "Thiếp có đọc qua sách nói về kinh mạch, hay thử ấn cho Thái hậu nương nương? Ấn ấn trên người không chừng có thể khoan khoái một chút."

Đổi lại là Quý phi, lúc này bảo đảm đề nghị mời Thái y, Phùng Niệm đưa ra muốn xoa bóp, Thái hậu nghe rất vui, cho nàng làm.

Phùng Niệm nhào nặn đầy đủ, bởi vì có lòng nịnh nọt, nàng làm vô cùng cẩn thận, ban đầu Thái hậu cảm giác còn không rõ lắm, chốc lát công hiệu đến, Phùng Niệm chỉ ấn một khắc đồng hồ, kết thúc Thái hậu cảm giác toàn thân khoan khoái, buồn bực ở trong lòng cũng mất.

Hoảng hốt bà chợt nhớ tới nhiều năm trước, Tiên Hoàng Hậu dẫn bà đi suối nước nóng vào đầu mùa đông, những chuyện kia vốn bị thời gian vùi lấp, bởi vì Phùng Niệm làm thông mà Thái hậu chợt nhớ tới.

Lúc đó cảm giác chính là như vậy, cứ như toàn thân đều mở ra, cả người nhẹ nhàng.

Trong hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, dù là nguyên hậu ở chỗ Thái hậu cũng phải qua đánh giá thật tốt, phi tần khác nhiều lắm là miễn cưỡng chịu đựng, còn có không lộ ra... Ngay hôm nay, Phùng Niệm lại không mở ra tiền lệ, nàng chân chính muốn Thái hậu ưa thích.

Vừa rồi chỉ để người ta ngồi tú đôn đã nói gì, lúc này tú đôn đã bị rơi, Thái hậu dắt nàng ngồi xuống bên người, nắm bàn tay trắng nõn non mịn của Phùng Niệm, vừa sờ vừa nói: "Để con ấn xong toàn thân đều thông thái, đáng tiếc con là tâm can của Hoàng Đế, không thể làm bạn bên cạnh ai gia."

Phùng Niệm cười nói: "Nếu người thích, mỗi ngày thiếp đều tới."

Thái hậu không nói tốt xấu, lại nói: "Ai gia là người rảnh rỗi, con vẫn nên bồi bên cạnh quân vương, thường xuyên ấn cho Hoàng Đế."

Thái hậu cảm thấy bà đã hiểu, cuối cùng bà biết vì sao Phùng Niệm vừa tiến cung đã được sủng, có bàn tay này, khó trách Hoàng Đế không thể rời bỏ nàng.

*

Sau thu, liên tục bốn năm ngày Phùng Niệm đi Ninh Thọ cung thỉnh an, trong cung đều buồn bực, không ai biết tình huống như thế nào.

Ngươi nói ngươi muốn làm Hoàng hậu, mỗi ngày đi thỉnh an Thái hậu còn nghe được.

Chiêu nghi như ngươi xứng sao?

Nô tài phục vụ nhắc nhở bên tai nhiều lần, Tô Quý phi nhịn không được, cũng tìm lý do đi Ninh Thọ cung. Thái hậu hỏi nàng ta đến vì chuyện gì, nàng ta nói muốn báo cáo chuyện xảy ra hơn nửa năm nay trong cung.

Đúng lúc rảnh, Thái hậu liền nghe.

Kết quả phát hiện Tô quý phi thấy kế hoạch lúc trước thất bại, bắt đầu kế hoạch hai, nàng ta kể trọng điểm Phùng Niệm làm thế nào để được Hoàng Thượng Tướng đặc biệt sắc phong, lúc làm Mỹ nhân đã rất được sủng ái, lúc ấy một tháng được sủng hơn mười lần, thăng Chiêu nghi rồi càng ghê gớm, toàn bộ mùa hè Hoàng Thượng đều nhào trên người nàng, gần đây mới khôi phục bình thường...

" Không bằng Quý phi nói thẳng đi, con muốn ai gia làm gì?"

"Thần thiếp tuyệt đối không có ý này."

Thái hậu không cười, bà thả chậm ngữ tốc câu chữ nói với Tô Quý phi: "Tốt nhất là không, ai gia khuyên con một câu, đừng tập trung tinh thần nghĩ về việc cản trở người bên dưới, làm Quý phi thì nên có dáng vẻ của Quý phi."

Tô Quý phi nghe lời này chói tai vô cùng, nàng ta vẫn phải phủ nhận, nói mình không có nghĩ như vậy, nói cho Thái hậu những lời này chỉ vì để Thái hậu hiểu rõ tình hình trong cung gần đây.

"Hoàng Thượng thích Phùng Chiêu nghi, thần thiếp thấy cũng rất vui mừng, nhưng không thể chỉ lật thẻ mỗi mình nàng, phi tần các cung đang chờ đợi vì hoàng gia khai chi tán diệp* đấy."

*ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

"Ý Quý phi muốn nói cho ai gia, tháng này Hoàng Đế đến cung nào nhiều nhất?"

"Là Chiêu Dương cung của thần thiếp, nhưng đó là..."

"Còn nhưng gì nữa? Con theo Hoàng Đế hơn mười năm, không sinh được một tử nữa nữ, Hoàng Đế vẫn thương con như vậy, thỉnh thoảng vẫn đến cung của con, con còn không biết thỏa mãn? Chiếu như lời con nói phi tần các cung đều chờ đợi vì hoàng gia khai chi tán diệp, vì sao con không thể thoáng cho người phía sau?"

Lời này làm tim Tô Quý phi phát nổ.

Không phải nàng ta không thể sinh? Nàng ta làm được, nàng ta từng có hai lần, nhưng bị người khác ám toán không sinh ra được.

Tô Quý phi ấm ức đầy bụng, Thái hậu nhìn thấy phiền: "Con bày ra khuôn mặt không may mắn cho ai xem? Không có chuyện gì thì ở trong Chiêu Dương cung, đừng đến lắc lư trước mặt ai gia, thật sự là xúi quẩy."

Tô Quý phi từ xa chạy tới cáo trạng, không thành công không nói, còn bị tức trở về.

Lúc đầu Thái hậu rất vui vẻ, nghe nàng ta nói về những thứ kia lại phiền, cũng may ma ma thấy không đúng nên đi mời Phùng Niệm, Phùng Niệm đến Ninh Thọ cung xoa bóp cho bà, trong lòng Thái hậu mới thoải mái một chút.

"Cho nên ai gia không thích trở về, trở về thì các cung lại tụ tập đằng trước, nói nhiều chuyện linh ta linh tinh. Làm bực nhất chính là, mỗi người đều xem ai gia như kẻ ngu, ai gia có thể sinh Hoàng Thượng ra, nuôi lớn, thấy hắn đăng cơ kế thừa đại thống, không nhìn ra tâm địa gian xảo trong lòng các nàng sao?"

Công kích đám Quý phi xong, Thái hậu mặt mũi hiền lành nhìn Phùng Niệm.

"Vẫn là con tốt, con đó, đối với ai gia không như vậy, không giống nữ nhân của Hoàng Đế nịnh nọt ta, càng giống vãn bối đang hiếu kính trưởng bối."

"Đứa trẻ ngoan, con vào cung mà vẫn giữ được tấm lòng của mình là tốt nhưng cũng phải nhìn nhiều học nhiều một chút, ở đây, người quá thành thật quá thiện lương tồn tại không lâu."

Đường ma ma ở bên cạnh cảm động, các tiểu tỷ tỷ trong group cảm thấy ánh mắt Thái hậu không thổi phồng như bà nói, mặc dù xem thấu Tô Quý phi, nhưng vẫn bị hồ ly tinh ngàn năm lừa gạt.

Lữ Trĩ: "Là chủ group của chúng ta đạo hạnh quá cao hay là hai mẫu tử Bùi gia mắt mù không nhìn rõ?"

Đát Kỷ: "Sao lại nói như thế? Thái hậu nói đúng nha. Chủ group của chúng ta không giống với những nữ nhân của cẩu Hoàng đế, người khác đơn giản dễ hiểu, chỉ có chủ group của chúng ta có thể tiến có thể lui như kỹ nữ."

<< Đát Kỷ đã bị cấm chat >>

Bao Tự: "Đát Kỷ tỷ tỷ..."

Lữ Trĩ: "Thật đáng đời."

Phùng Tiểu Liên: "Đúng là mẫu tử, không phải Hoàng Thượng cảm thấy chủ group muội muội là Thiên Tiên sao?"

Lữ Trĩ: "Thật sự là Thiên Tiên mà hắn ta muốn ngủ thì ngủ muốn bỏ thì bỏ đó?"

Cẩu Hoàng đế bị các tiểu tỷ tỷ trong group chửi bậy đang nghe nói về việc Quý phi ở Ninh Thọ cung quở trách, lại nghe nói mẫu hậu phái Đường ma ma đi mời Phùng Thị, y buồn bực.

"Thái hậu và Phùng Chiêu nghi có quan hệ thế nào?"

"Theo nô tài biết, Thái hậu nương nương nghe nói về chuyện xảy ra hơn nửa năm nay trong cung, mời phùng Chiêu nghi đi qua, muốn gặp nàng một lần."

"Khi nào?"

"Khoảng bốn năm ngày trước, Phùng Chiêu nghi và Thái hậu nương nương ở cùng không tệ, mấy ngày nay mỗi ngày nàng đều đến Ninh Thọ cung làm bạn."

Hoàng Thượng thật kinh ngạc, nữ nhân của y có thể lọt vào mắt xanh của mẫu hậu không nhiều, Phùng Chiêu nghi là vì sao?

Bởi vì lòng đầy nghi hoặc, xem hết tấu chương xong y tự mình lội đến Ninh Thọ cung, nói là thỉnh an mẫu hậu, kì thực muốn đi dò xét.

Y hỏi: "Lần này mẫu hậu trở về cảm thấy như thế nào?"

Thái hậu đáp: "Không tệ."

Y lại hỏi: "Trẫm nghe nói mẫu hậu rất thích Phùng Chiêu nghi?"

Thái hậu gật đầu một cái nói: "Nàng không tệ, nếu không phải đã theo con, thậm chí ai gia muốn dẫn theo bên cạnh."

Hoàng Thượng vô cùng kinh ngạc.

Thấy y như thế Thái hậu liền nhíu mày: "Mới mấy ngày thôi, ai gia đã không thể rời xa nàng, thuật xoa bóp của Phùng Thị thực sự lợi hại, không quan tâm dù lòng buồn bực hay là chóng mặt hay đau lưng nhức eo, để nàng xoa xong sẽ thư thản. Quý phi còn ngại Hoàng Đế con quá thương nàng, nếu là ai gia thì cũng bằng lòng thương nàng... thật là vừa ý."

Nói xong lời này, trên mặt Thái hậu đã viết sáu chữ: Con à, ta hiểu con mà.

Sau khi Hoàng Thượng nghe xong, suy nghĩ ——

Nương ơi, người không hiểu rồi.

Trẫm vốn không biết nàng còn biết xoa bóp!

Nàng ngoại trừ khiêu vũ cho trẫm ra, thì chỉ cùng ngủ.

Hoàng Thượng lại hỏi: "Mẫu hậu thật sự cảm thấy thư thái như vậy?"

Thái hậu trở về chỗ, tràn đầy hưởng thụ nói: "Dễ chịu, cực kỳ thoải mái. Nhưng Hoàng Đế con yên tâm, con là thân nhi tử của ai gia, ai gia vẫn rất yêu con, không có ý định cướp người với con đâu."

Cẩu Hoàng đế để thân mẫu nói đến rục rịch, lúc đầu định đi xem Tạ Chiêu nghi đang mang thai, tính toán một chút... Tạ Chiêu nghi đang ở đó không chạy được, y đến nếm thử thuật xoa bóp của Phùng Thị được mẫu hậu dốc lòng tôn sùng trước.

Vì Thái hậu, cẩu Hoàng đế lại lật thẻ Phùng Niệm.

Phùng Niệm tắm rửa xong ngồi liễn đến.

Hoàng Thượng vẫn như lúc trước!

Trước đó có lần y triệu người đến lại bỏ một bên, hôm nay lập lại chiêu cũ.

Lần trước Phùng Niệm lựa chọn xoay người rời đi, chiêu cũ đương nhiên không thể dùng hai lần, Hoàng Thượng không để ý nàng, nàng liền chen mình vào lòng Hoàng Thượng.

"Hoàng Thượng thật phụ tình bạc nghĩa nha, lần trước còn nói cách xa thiếp thì không biết làm sao, trời mát một chút thì chẳng còn nhớ đến. Ngày hôm nay khó có khi nhớ tới, thiếp cẩn thận ăn mặc tới người còn không thèm nhìn, vậy người lật gì chứ? Còn không bằng triệu người khác đi!"

Vừa rồi cẩu Hoàng đế nghĩ nàng thật ‘tốt’, tiến cung bao lâu rồi còn giấu nghề, không xoa bóp cho trẫm. Y định sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn gọi người tới, tiểu mỹ nhân trước mặt lại phát tác.

Nghe xong, trong lòng cẩu Hoàng đế trống rỗng.

Nghĩ đến mình ôm tiểu mỹ nhân thong thả qua mùa hạ, vào thu liền trở mặt, quay người thương người khác. Trong lòng tiểu mỹ nhân không dễ chịu cũng phải, vì hạnh phúc của hai mùa hạ và đông, cẩu Hoàng đế quyết định giơ cao đánh khẽ tha thứ cho nàng về việc không dùng thuật xoa bóp cho mình, còn ôm người ôn tồn dỗ dành: "Trẫm đọc sách mê mẩn không để ý ái thiếp tới, khiến nàng buồn bực rồi sao?"

"Thiếp nào biết được..."

"Hiện tại biết trẫm không phải cố ý lạnh nhạt nàng, vẫn giận sao?"

Phùng Niệm hừ nhẹ: "Thiếp là người nhỏ mọn như vậy à?"

"Nghe mẫu hậu nói mấy hôm nay nàng thường đi Ninh Thọ cung xoa bóp cho bà, sao trẫm chưa từng nghe qua ái thiếp biết cái này?"

Phùng Niệm sửng sốt một chút, sau đó ngẫm lại nói: "Hôm đó thiếp bị gọi đến Ninh Thọ cung, nghe nói Thái hậu cứng người không thoải mái mới bóp mấy cái, nào nghĩ vậy mà Thái hậu vô cùng thích, đây. . . Thiếp cũng bất ngờ."

"Là như thế hả?"

"Hoàng Thượng thử xem sao?" Phùng Niệm nói xong trực tiếp đứng lên, trước lấy sách Hoàng Thượng cầm, đặt bên cạnh, cởi giày của y, để người ghé trên giường, nàng quỳ xuống.

So sánh với Thái hậu bình tĩnh thong dong, cẩu Hoàng đế "dơ" như rảnh nước đục.

Mới ấn mấy cái y đã thoải mái hừ lên.

Rõ ràng là xoa bóp thuần khiết, tiểu thái giám bên ngoài lại nghe đến mặt đỏ tới mang tai. Tiểu Triệu Tử kinh ngạc, trong lòng tự nhủ bình thường không có tiếng vang, hoặc là nương nương kêu to, chưa từng nghe Hoàng Thượng ừ ừ a a như thế.

Y không chỉ ừ ừ a a, còn bảo Phùng Chiêu nghi dùng thêm lực.
Bình Luận (0)
Comment