Editor: Đào Sindy
Phùng Niệm nhận ra Bùi Càn không thích hợp, trước đó ở cữ mỗi ngày y vẫn đến xem Tiểu Lục, thời gian tới thường rất sớm, mấy ngày nay ngược lại giày vò khốn khổ, thường xuyên trời tối đen mới tới, ánh mắt có khi cũng kỳ kỳ quái quái.
Hỏi y y nói trẫm rất tốt, không sao là nàng nghĩ quá nhiều.
Là người thì đều sẽ tò mò, y càng gạt Phùng Niệm thì lòng nàng càng ngứa ngáy, rốt cục không nhịn được để Cát Tường tìm Tiểu Triệu Tử tới.
Nghe nói Quý phi nương nương cho mời, Tiểu Triệu Tử ngựa không dừng vó đuổi tới Trường Hi cung, hắn được cho phép đi vào trong phòng, người đi vào đồng thời Phùng Niệm lườm nô tài phục vụ một chút: "Các người đi ra ngoài trước."
Tiểu Triệu Tử liếc trộm Quý phi nương nương trên giường mỹ nhân, mới nhìn thoáng qua liền bị Phùng Niệm bắt được.
Hắn tranh thủ thời gian cúi đầu nhìn xuống đất. Đồng thời âm thầm phỉ nhổ mình, nhịp tim nhanh như vậy làm gì? Phù phù phù phù bị phát hiện rồi làm sao bây giờ? Nếu nương nương biết thái giám chân chạy vậy mà âm thầm hâm mộ nàng, thậm chí lúc ngủ cũng mơ thấy nàng, sẽ không cảm thấy cực kỳ buồn nôn chứ?
Dù sao cũng làm thái giám, dù làm con nuôi Đại tổng quản, tuổi hắn không lớn lắm nhưng lại tương đối nắm giữ quyền lực, trong cung được rất nhiều người nịnh bợ nịnh nọt.
Nhưng hắn vẫn tự ti, mỗi lần tới bên này của Quý phi nương nương đều nhẫn nại đồng thời khắc chế, còn ngụy trang mình thành một con chó bình thường, mặc cho nương nương sử dụng, không dám phơi bày nội tâm.
Sau khi thỉnh an, Tiểu Triệu Tử liếc trộm một cái liền cúi đầu suy nghĩ miên man.
Phùng Niệm uống trà nóng để mấy người không phận sự lui ra ngoài, nhìn các nàng lui sạch sẽ mới nói: "Ngươi qua đây, xoa bóp bả vai cho bản cung."
Tiểu Triệu Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, xem ra giống như đang nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.
"Bản cung không sai Tiểu Triệu công công được sao?" d&đ:l=q`đ
"Không phải, có thể thiếp thân phục vụ nương nương là vinh hạnh của nô tài." Tiểu Triệu Tử lượn quanh mấy bước, đi ra đằng sau, đặt hai tay bóp bóp trên vai Quý phi nương nương.
Mấy thái giám này không hổ là hầu hạ nhiều năm, tay nghề coi như không tệ, Phùng Niệm từ từ nhắm hai mắt thư thái một lát, đột nhiên hỏi hắn: "Có thể nói cho bản cung biết gần đây Hoàng Thượng đang bận gì không?"
Động tác trên vai ngừng lại, Phùng Niệm hai giây không nghe thấy trả lời chắc chắn, nghiêng người, dựa vào giường nhìn hắn từ đuôi đến đầu: "Vấn đề này rất khó trả lời?"
Tiểu Triệu Tử cười: "Hồi nương nương, nô tài vẫn đang suy nghĩ."
"Vậy ngươi suy nghĩ gì?"
"Gần đây trên triều không có chuyện gì khẩn cấp, hình như Hoàng Thượng không bận."
Phùng Niệm mím môi cười khẽ: "Bản cung thấy trong cung này dù là ai cũng không đáng tin cậy, chí ít Tiểu Triệu công công đối với ta là một mảnh chân thành, kết quả ngươi cũng gạt ta sao?"
Tiểu Triệu Tử cũng không đoái hoài tới xoa bóp, hắn quỳ xuống, ngửa đầu nhìn Quý phi sốt ruột muốn cho thấy tâm ý. Trước đó sợ Quý phi nhìn ra căm ghét không cho phép hắn tới gần, nghe lời này, Quý phi nương nương đã sớm biết tâm tư xấu xa kia, còn muốn tránh hay giấu gì nữa?
Tiểu Triệu Tử ngửa đầu ánh mắt thấp bé hèn mọn như hạt bụi, mang theo chút xíu yêu cầu xa vời.
Hắn thấp giọng nói: "Coi như nô tài qua loa ai, cũng sẽ không qua loa nương nương, nghe nương nương nói như vậy, nô tài thật đau lòng muốn chết."
"Vậy ngươi nói cho bản cung, sao mấy hôm nay Hoàng Thượng cứ kì lạ thế nào ấy? Thời gian tới đây toàn là nửa đêm."
"Chuyện này, theo nô tài biết hình như Hoàng Thượng đang đọc sách."
"Đọc sách? Đọc sách gì?"
"..." Nói đến có chút tổn hại hình tượng Hoàng Thượng, nhưng vì là Quý phi nương nương hỏi, Tiểu Triệu Tử hơi chần chờ, vẫn thản nhiên nói trắng ra: "Là một tiểu thuyết dài tập, hình như tên là Thư sinh truyện."
Phùng Niệm sững sờ.
Đây không phải cuốn nàng xem để giết thời gian sao? ? ?
Nghĩ tới lần trước Hoàng Thượng tới có ngắm nghía, không nghĩ tới y lại đọc đến nghiện... Làm Quý phi nhàn rỗi nhàm chán gặm hạt dưa nhìn tạp thư không kỳ lạ, nhưng nhất quốc chi quân xem thì…nàng cũng không biết đánh giá tốt như thế nào.
Phùng Niệm nâng cằm suy nghĩ, sau đó nhìn về phía cửa gọi Thụy Châu.
"Mấy cuốn sách của bản cung đâu? Lấy ra đi."
Thụy Châu nhìn nương nương ngồi trên giường mỹ nhân và Tiểu Triệu công công quỳ gối trước gót chân nàng, không rõ ràng cho lắm. Nàng vẫn đi lấy, Thụy Châu ôm một chồng sách trĩu nặng tới, Phùng Niệm đơn giản sàng lọc một lần, một nửa giao vào ngực Tiểu Triệu Tử: "Cầm đi đi, thuận tiện thay bản cung chuyển lời, đây đều là ta xem qua cũng không tệ lắm, Hoàng thượng có hứng thú có thể xem."
Lúc rời đi Trường Hi cung, Tiểu Triệu Tử còn mơ hồ.
Mặc dù không quá rõ đây là tình huống gì, tốt xấu chính miệng nói câu kia cho nương nương nghe, bộ dáng nương nương cũng không buồn nôn chán ghét.
Trong lòng Tiểu Triệu Tử trước nay chưa có lửa nóng, nghĩ đến về sau lúc mình gặp mặt nương nương có phải có thể làm càn hơn chút, chí ít nhìn nhiều vài lần.
Lúc này, Phùng Niệm đã thổn thức trong group, nói thái giám này đáng tin cậy hơn so Bùi Càn. Lúc trước Du quý nhân mang thai, tới báo tin trước tiên không nói còn muốn thay nàng động thủ trừ đứa bé kia... Bùi Càn lại không làm được chuyện này. d$đ&l>q@đ
Đát Kỷ: "Hắn là tên thái giám, ngay cả nam nhân cũng không phải muội nói cái rắm gì?"
Hạ Cơ: "Không phải nam nhân còn có thể thường gặp mặt, là nam nhân không thể tiến vào hậu cung, nhìn xem Đại hoàng tử, một năm hắn ta có thể gặp chủ group chúng ta mấy lần?"
Trần Viên Viên: "Nếu trước kia Niệm Niệm ở cùng Bùi Trạch hoặc Bùi Hứa, tiến cung dự tiệc để Bùi Càn coi trọng, hắn đã sớm đoạt người tới tay? Sao lại làm oan chính mình chứ? Ánh mắt vừa rồi của thái giám kia, quá hèn mọn rồi."
Lữ Trĩ: "Nhìn quả thật có chút cảm động... Nhưng muốn tuyển vẫn là Bùi Càn, Bùi Càn tốt xấu là một tên chó chết có nguyên tắc, nhìn là biết yên ổn hơn so với nguyên tắc yêu đương không có não.”
Vạn Trinh Nhi: "Đừng tìm Bùi Càn mà so, Tiểu Triệu Tử dùng rất tốt, nói thế nào cũng là hồng nhân ngự tiền, con nuôi Tổng quản thái giám, giúp Niệm Niệm rất nhiều chỗ."
Triệu Phi Yến: "Tay Niệm Niệm vừa rồi dùng rất khá! Nếu ta là hắn ta bảo đảm nóng vài ngày trong lòng!"
Các vị trong group thứ khác chưa hẳn không có năng lực, câu người thì thật có thủ đoạn.
Như dạng của Lữ Trĩ và Vương Chính Quân, ai không phải thân kinh bách chiến?
Hạ Cơ cũng đứng ra lấy chính mình giáo dục người khác, nàng nói nếu không cho bất kỳ đáp lại nào, có một số người có thể vì nhìn không thấy tí hi vọng gì liền từ bỏ rồi. Đáp lại quá nhiều mà nói, cũng có thể vượt qua tuyến đường kia để tình cảnh của mình xấu hổ nguy hiểm. Kỳ diệu nhất chính là khoảng cách này, đây chính là phương pháp nuôi lốp xe dự phòng, dùng trên người nam nhân bình thường tuyệt đối thất đức, bởi vì là thái giám, cả đời hầu hạ trong cung không thể nào thành thân, giống như hắn không chừng vẫn còn tương đối hạnh phúc.
Phùng Niệm đắc ý: "Nếu hắn giống Bùi Hứa, có vị hôn thê thậm chí thành thân còn mờ ám nhớ thương ta, ta sẽ tố cáo hắn!"
Nói đến, lần trước nàng tố cáo Đại hoàng tử, làm sao lại không có động tĩnh gì? ?
Phùng Niệm dự định tìm một cơ hội hỏi một chút, Bùi Càn tìm tới nàng trước một bước vì chồng sách.
"Ai nói với Quý phi trẫm thích xem những tiểu thuyết cức chó xui xẻo này?"
"Người không thích xem còn xem mấy ngày liền? ?"
"Đó là vì giải nghi ngờ trong lòng."
Phùng Niệm hỏi nghi ngờ gì?
Bùi Càn nói: "Ngày đó trẫm nhìn qua ở chỗ ái phi, cảm thấy nữ chủ trong sách rất giống nàng, trẫm nghi ngờ hắn lấy ái phi làm tài liệu..."
Bùi Càn chưa nói xong, Phùng Niệm mắng y: "Người sỉ nhục ai thế? Thần thiếp có cao thượng như vậy thấy thư sinh có chút học thức đã cảm động liền lấy thân báo đáp? Nếu ta là Lý cô nương kia, bị người ta đạp mặt, còn tìm thư sinh nghèo túng à? Coi như hắn tài trí hơn người thế nào? Bên ngoài có tài nhưng không gặp thời nhiều hơn, nào biết hắn có mệnh thăng chức rất nhanh hay không đây?"
Chợt nghe hình như không sai, nghe cẩn thận lại là lạ.
Bùi Càn còn chưa nghĩ ra, Phùng Niệm còn nói: "Chọn thư sinh nghèo vẫn phải cùng hắn chịu khổ chịu tội nhiều năm mới có thể xoay người, tại sao không tìm người điều kiện rất tốt từ ban đầu chứ? Ta đây chọn ai mà chẳng được? Coi như chọn kẻ bề ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, đạp đi thay kẻ khác không khó."
Bùi Càn nghe xong mặt lại thối: "Đây chính là lý do nàng lựa chọn tiến cung? ? ? Bởi vì trẫm lợi hại, có thể tăng thể diện giúp nàng hả giận sao?"
Phùng Niệm gật đầu một cái nói không sai.
"Khang vương phủ làm nhục ta, ta theo Hoàng Thượng liền đến phiên bọn họ bối rối, nếu ở cùng thư sinh nghèo, người có tài học đỉnh cao có tác dụng ... gì? Có Vương Phủ ngăn đón hắn lấy gì ra mặt? Nếu thật đến một bước kia, trong lòng ta khổ, hắn vẫn phải hối hận hủy tiền đồ vì ta, đây không phải hại người hại mình?"
Nhìn thấy mặt Hoàng Thượng thúi hơn, Phùng Niệm cười nói: "Tại sao người lại mất hứng?"
"Nàng ngang nhiên chần chừ còn muốn trẫm vui vẻ hả?" d#đ"l+q~đ
"Ta chần chừ khi nào? Ta nói nếu chọn trúng một kẻ nhã nhặn bại hoại liền đạp hắn đổi người khác, người đang tìm chỗ sao, người cảm thấy đó là mình à?"
Bùi Càn: ...
Mặc dù nguyền rủa mình không tốt, Bùi Càn đề nghị tra hỏi linh hồn của Phùng Niệm: "Nếu ngày nào đó tình cảnh của trẫm không tốt, ái phi sẽ cùng trẫm đồng cam cộng khổ hay trực tiếp đầu hàng địch?"
Vấn đề này giống như ta và mẫu thân y rơi xuống nước thì cứu người nào trước càng kích thích linh hồn.
Phùng Niệm suy nghĩ nói: "Vậy phải xem tình cảnh có bao nhiêu tốt, còn có thể chống đỡ chúng ta liền đồng cam cộng khổ, không chịu nổi đương nhiên phải đầu hàng địch. Ta đầu hàng địch còn có thể bảo hộ đứa con yêu của chúng ta, không ném chẳng lẽ cùng lên đường?"
Nhìn Bùi Càn đầy tức giận, Phùng Niệm xích lại gần y, cười nhẹ nhàng nhìn y nói: "Thần thiếp tiếc mạng mình, nhưng tuyệt đối sẽ không cùng kẻ đó đối phó Hoàng Tuyền, Hoàng Thượng muốn cùng thần thiếp làm phu thê ân ái dài lâu thì hãy cố gắng làm việc, tuyệt đối đừng hoang phế triều chính."
Lúc Quý phi nói lời này với gương mặt chân thành tha thiết, nhịp tim Bùi Càn rỗng nửa nhịp.
Vậy mà y cảm thấy Quý phi vì động viên y mới cố ý nói như vậy.
Nghĩ như thế lại có chút cảm động.
Trong lòng cảm động, nhưng nên mạnh miệng vẫn phải mạnh miệng.
Chó chết ra vẻ cao ngạo nhìn nàng: "Đừng tưởng rằng nàng nói như vậy thì không sao rồi, trẫm là người dễ gạt như vậy sao?"
Đát Kỷ: "Ngươi có."
Bao Tự: "Ngươi có +1."
Dương Ngọc Hoàn: "Ngươi có +2."
Vi Hương Nhi: "Ngươi có +3."
Phùng Niệm cũng nói thầm trong lòng là y có, trên miệng nàng lại nói: "Là Hoàng Thượng đoán mò linh tinh đấy, người viết sách nhiều lắm chỉ lấy thần thiếp làm nguồn suối linh cảm, dù sao chuyện xưa của ta truyền rộng, Bảo Âm nói một số quán trà còn có người giảng, người nghe bị dẫn dắt hơn có là gì? Tóm lại chỉ là bối cảnh tương đối tương tự, lời nói hành động lại không giống ta, người thấy ta sẽ vì ai mà bắt tay nấu canh sao?"
Sau khi Bùi Càn nghĩ sâu tính kỹ, gật đầu một cái nói: "Cái này thì đúng, mặt mũi nàng nấu không quen."
Phùng Niệm làm bộ không nghe thấy câu này, chuyển chủ đề về lại cuốn sách kia, khuyên Hoàng Thượng chớ suy nghĩ nhiều so đo cùng người khác.
"Ta ở đây, người đừng quan tâm bất cứ ai sẽ nghĩ lên người thần thiếp, nếu người đầu óc nóng lên cấm hắn ra, đó mới bức người ta tách sản phẩm ra lúc đó sẽ dính dáng đến thần thiếp."
"Còn có, hiện tiểu thuyết dài tập trên thị trường không nhiều lắm, khó khi có người đang viết, người cũng đừng hãm hại người ta, khiến thần thiếp không còn gì xem giết thời gian cả?"
Phùng Niệm khuyên người vẫn có thủ đoạn, thế là giải quyết được Bùi Càn.
Bùi Càn quyết định giơ cao đánh khẽ buông tha bọn họ, tiếp tục vùi đầu vào chuyện đứng đắn. Thật tình không biết, đợt ồn ào này của y còn có tác động thôi thúc phát triển tiểu thuyết, những năm trước đó vẫn luôn có người yên lặng viết, có người lặng lẽ nhìn, có rất ít người ngang nhiên đàm luận những thứ này, bởi vì nó bị người đọc sách xem là thứ không nên lộ ra, người đọc sách ấy à, hẳn đi nghiên cứu kinh, sử, tử, tập hay quan tâm chuyện lớn triều đình.
Sau khi Bùi Càn dán bài bình luận, lần lượt có người cũng mờ ám viết thiếp mắng y, vậy mà viết sách và đọc sách từ đó cảm nhận được vui vẻ.
Chưởng quỹ cảm giác thứ này cố gắng có thể trợ giúp bán sách, lập tức làm về mặt thảo luận, cung cấp người dán thiếp tâm đắc trải nghiệm của mình.
Bởi vì có không ít người xem, người dán lên nhiều hơn, chủ đề đã có, hấp dẫn một số người đến xem sách.
Người viết sách từ đó thu hoạch không ít, còn trong âm thầm cảm tạ Bùi Càn viết bài mắng mình trước hết nhất.
Đương nhiên hắn ta không biết là ai.
Hắn ta chỉ biết là người này có ý xấu lại hóa chuyện tốt, làm hắn ta nổi tiếng.