Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Vào tháng mười, Bùi Càn thương lượng với Phùng Niệm, muốn làm tiệc rượu trăm ngày vẻ vang cho tiểu nữ nhi, vì thế trong cung đều đang chuẩn bị. Ngày tháng tốt này vẫn chưa tới, một chuyện vui khác đã diễn ra.
Tuy đã trải qua vài lần do dự, cuối cùng Phùng Khánh Dư cũng đồng ý gả Phùng Nguyên cho con nuôi của Tướng quân Trấn quốc. Mặc dù chỉ là giao hẹn bằng lời, lúc này Tưởng gia đang đi chuẩn bị sính lễ. Chính thức hạ sính vẫn phải chọn ngày tốt, có điều Phùng gia bên này lại bày ra cảnh tượng rực rỡ hẳn lên.
Tướng quân Trấn quốc quyền cao chức trọng, lại bởi vì xưa nay ông không hòa lẫn vào tranh đấu phe phái, thậm chí được sủng ái hơn so với Tả Hữu tướng trước mặt Hoàng Thượng. Dù Tưởng Phương Đình chẳng qua chỉ là con nuôi của ông, nhưng lấy ánh mắt thế tục xem ra thừa xứng với Phùng Nguyên.
Trên thực tế, rất nhiều người đều không hiểu hắn nghĩ như thế nào. Bản thân là Giáo úy Lục phẩm, cha nuôi là Trấn quốc Tướng quân, cho dù không cưới được cô nương dòng chính nhà cao cửa lớn, nhưng cô nương dòng thứ thì luôn có thể vơ được một người. Tuy Phùng Nguyên là muội muội của Quý phi nương nương, nhưng lại có phụ thân là Phùng Khánh Dư như thế, nhắc đến lại không chịu nổi. Từng có người đến nói trước mặt Tưởng Phương Đình, nhận được câu trả lời khẳng định là hắn đã gặp Phùng tam cô nương rồi, cảm thấy ngoại hình và tính tình của đối phương đều tốt, dáng vẻ mười phần cảm động với tấm lòng của Quý phi.
Nói về Phùng Khánh Dư suy sụp, làm nhạc phụ không thể khiến nữ tế* vướng bận gì. Tưởng gia không quan tâm chuyện này.
*con rể
Một mặt văn thần võ tướng không cùng một hệ thống, Võ tướng muốn thăng chức phải đi lập công; mặt khác bản thân bọn họ đủ vẻ vang rồi, không bắt buộc phải lấy phu nhân có xuất thân cao quý.
Tuy rằng có nghi vấn không hiểu, nhưng vì Tưởng Phương Đình chỉ là con nuôi của Trấn quốc Tướng quân, chuyện này xem ngược lại thì không phải là quá bất hợp lí. Dù trong lòng tự mình bàn tán mấy câu, nhưng khi ở trước mặt thì đều đưa lời chúc phúc hắn ta.
Về phần Phùng gia, để không khiến phủ Tướng quân bên kia quá khó coi, trong tộc ra sức giúp Phùng Nguyên, Phùng Khách Dư và Từ thị cũng giúp ít nhiều.
Mấy ngày này trên dưới Phùng gia rất vui vẻ, cho đến khi nghe thấy tin tức Phùng Hi trở về.
Phùng Hi gả đi chừng nửa năm, ban đầu Từ thị còn lo lắng cho nàng ta, sợ nàng ta chịu khổ chịu tội ở phu gia. Thế nhưng thời gian dài như vậy, nữ nhi chưa từng trở lại, bà ta dần có chút nản lòng thoái chí, gần đây cũng không suy nghĩ về nữ nhi này nhiều nữa. Chuyện thì buồn cười như vậy. Khi bà ta lo lắng thì không có tin tức, không thèm nghĩ nữa thì người lại trở về.
Phùng Hi thay đổi rất nhiều, không phải mặt khác, chủ yếu là vẻ mặt và khí chất, thoạt trông u ám. Từ thị vừa thấy liền không thể tin được đây là nữ nhi nhà mình, sửng sốt một lúc mới đi ra đón: "Trở về rồi? Là về chúc phúc muội muội con sao?"
Từ thị nói xong, quay lại gọi người đi ra.
Phùng Nguyên nghe thấy, đi ra từ bên trong. Hai tỷ muội qua nửa năm mới gặp mặt, một người tràn đầy ghen ghét, người còn lại tràn đầy hờ hững.
Từ thị phát hiện ra bầu không khí không đúng, hỏi sao thế?
"Hi Nhi, không phải con đến chúc mừng sao? Còn ngây ra đấy làm gì? Nói chuyện đi chứ! Còn có chuyện lúc trước, tuy lấy nhầm nhưng cũng đã bồi thường cho muội muội con rồi. Con không biết lúc đó nàng sốt ruột bao nhiêu đâu."
Quả nhiên Phùng Hi đi đến trước mặt Phùng Nguyên, giọng căm hận: "Trong số người nhà này, vẫn là muội thông minh, dựa vào a dua nịnh hót nên sắp gả đến phủ Trấn quốc Tướng quân rồi."
"Tỷ đặc biệt trở về để nói lời này?" d3đ+l&q~đ
"Nửa năm trước ta mượn muội mấy thứ đồ trang sức để chỉ là che mắt bên ngoài, muội liền vào cung tố cáo, khiến Phùng Niệm tìm bà bà của ta nói chuyện. Bởi vì chuyện này, ta bị mắng bị đánh vẫn chưa đủ. Muội có biết nửa năm này ta vượt qua thế nào không? Muội biết Bùi Trạch đối xử với ta thế nào không?"
Từ thị nghe nói bị đánh, người nóng nảy, hỏi nàng ta Dương thị ra tay sao? Trò đùa trẻ con giữa tỷ muội mà thôi, sao bà ta có thể ra tay chứ? Bà ta đau lòng, nhưng Phùng Nguyên thì không. Chẳng những không, còn mắng nàng ta đáng đời.
"Không muốn bị đánh bị mắng thì tỷ trộm làm gì? Đã trộm rồi còn quan tâm nhiều thế làm gì? Chẳng phải Bùi Trạch kia là tỷ tự mình nhìn trúng rồi cướp đi bằng bản lĩnh ư? Bây giờ nói hắn không tốt, không ngại đã chậm sao? Muội nói rồi, làm người đừng máy móc tính toán kỹ càng quá. Luôn có một số chuyện tỷ không tính được, thật sự cho rằng khắp thiên hạ chỉ có tỷ thông minh, người khác đều là kẻ ngu hả?"
"Ta là tỷ tỷ của muội, muội nói chuyện với ta như vậy à???" Phùng Hi nói nàng ta không sống được, nàng ta sống không ý nghĩa chẳng bằng đập đầu chết.
"Tỷ đập đi, đập chết một cái cho ta xem!"
Từ thị không còn cách nào, đành phải đuổi tiểu nữ nhi đi, mình thì hỏi thăm Phùng Hi ở Bùi gia qua ngày thế nào, Bùi Trạch trông rất có nguyên tắc có thể quá đáng hơn mẫu thân Dương thị của hắn ta ở chỗ nào? Phùng Hi vốn chính là tới kể khổ tìm an ủi, Từ thị đã cho bậc thang, nàng ta liền thuận thế bước xuống, lựa lời kể hết chuyện mình gặp phải mấy tháng nay.
Sau khi Từ thị nghe xong liền cực kỳ khó chịu, nhưng bây giờ nhà mình thế này, bà ta không nghĩ ra cách đòi lại công bằng.
"Lúc trước nương đã nói kiếm ăn ở phu gia không dễ như vậy, con cứ khăng khăng sốt ruột gả đi."
"Đến lúc nào rồi mà người còn nói những lời này? Có nghĩa lý gì nữa?"
Từ thị nghẹn trong chốc lát, mới nói: "Nếu không con học hỏi một chút, tìm cách gặp Quý phi, một mặt nhận sai với nàng. Chỉ cần Quý phi đồng ý tha thứ, Bùi gia còn dám cay nghiệt với con sao?"
Nghe lời này, cả người Phùng Hi đều kinh hãi.
Thấy nàng ta cả người chống đối, Từ thị khẽ cắn môi, nói: "Nghe ta nói, trước tin con phải trải qua tốt mới có thể nói cái khác, như bây giờ, liều chết giữ mặt mũi có nghĩa lý gì? Có thể được nàng tha thứ thì cuộc sống có thể trở nên tốt hơn, tại sao không? Lúc đầu chúng ta cũng không cay nghiệt với nàng quá nhiều, chỉ là cắt đứt một cuộc hôn nhân. Nàng đã tìm được nơi tốt hơn, cần gì phải khăng khăng ghi hận con? Hi Nhi, con hạ thấp cái tôi của mình đi, cho nàng một lời xin lỗi thật tốt. Ta thấy lòng dạ nàng không cứng rắn đến vậy, mà có thể nói cửa hôn sự này thành không phải cũng dính ánh sáng của nàng sao?"
Thậm chí Từ thị cảm thấy Phùng Niệm vẫn không cho trong nhà sắc mặt tốt bởi vì khúc mắc với Phùng Hi chưa được giải quyết. Nếu các nàng có thể xóa tan hiềm khích lúc trước, có thể cố gắng chữa lành quan hệ lên rất nhiều. Chuyện xảy ra trên người tiểu nữ nhi đã chứng minh Phùng Niệm cũng không cực đoan đến thế. Dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt, Từ thị có chút hiểu rõ Phùng Hi, lời khuyên nàng ta đều rất có tính công kích.
Quả nhiên Phùng Hi hơi dao động. Thật ra bây giờ nàng ta đã không còn mặt mũi nào nữa, nếu làm như vậy thực sự có thể khiến tình huống trở nên tốt đẹp, cũng không để ý đi cúi đầu với Phùng Niệm.
Từ thị làm công tác tư tưởng thông suốt cho đại nữ nhi xong, để nàng ta chờ ở một bên, lại đi tìm tiểu nữ nhi, hỏi Phùng Nguyên có cách nào mang Phùng Hi vào cung để nàng ta và Quý phi gặp mặt một lần.
Phùng Nguyên xoay người về phía khác, Lão Đại không vui nói: "Tại sao con phải nghĩ cách mang nàng ta vào cung? Làm tỷ tỷ ngột ngạt?"
". . . Hi Nhi đã biết nàng sai rồi. Đối với đủ chuyện trước đây, nàng muốn gặp Quý phi để sửa cái không phải."
Thái độ vừa rồi, mẫu thân nói nàng ta đã hối lỗi? Phùng Nguyên không tin, không những không tin, còn cảm thấy Phùng Hi là chồn chúc tết gà, không có ý tốt. d$đ>l+q*đ
Trông nàng ta thế này, Từ thị lùi lại một bước: "Hoặc là lúc con vào cung gặp Quý phi thì đề cập với nàng, con xem nàng có đồng ý gặp không?"
Chuyện này ngược lại có thể, bởi vì chuyện hôn sự nên Phùng Nguyên quyết định vào cung để nói lời cảm ơn đến Quý phi tỷ tỷ thật nhiều, thuận tiện đề cập đến việc này, bảo không biết Phùng Hi trúng tà gì, lại nói muốn vào cung gặp mặt tạ tội.
Trong nhận thức của Phùng Nguyên, hẳn là tỷ tỷ sẽ không để ý nàng ta. Ai ngờ Phùng Niệm một lời đồng ý, cũng được.
Phùng Niệm có ý đồ xấu muốn thưởng thức dáng vẻ chó mất chủ ra sức giãy dụa. Nàng sắp xếp rất nhiều chuyện chính là vì "báo đáp" Phùng Hi, là lúc nhấm nháp vui sướng bội thu rồi. Có điều nghe người ta nói người này rất không may, không sung sướng gì. Phùng Niệm rất tình nguyện gặp nàng ta, muốn xem một đóa kiều hoa ở phủ Thượng Thư đến bây giờ thành dạng gì, cũng muốn nghe xem nàng ta chuẩn bị tạ tội với mình thế nào.
Phùng Niệm đồng ý gặp nàng ta mà không mang theo chút ý tốt nào, nhưng chuyện này xem trong mắt kẻ bị tỷ khống chính là tràn đầy lương thiện bao dung.
Phùng Nguyên cảm động một phen, thật lòng nói: "Nếu người không muốn tha thứ cho nàng ta, tuyệt đối không nên thỏa hiệp vì ta. Sau khi chuyện lần trước xảy ra, ta đã không còn coi Phùng Hi là tỷ tỷ nữa."
"Bản cung đã bao giờ vì người khác mà làm mình ấm ức chưa?" Phùng Niệm bảo nàng ta nói thời gian, để khi Phùng Hi đến, sẽ có người đi đón nàng ta.
Buổi chiều hôm sau, Phùng Niệm dỗ con yêu nhà mình ngủ, sau đó gặp Phùng Hi.
Phùng Hi vốn rất kiêu ngạo. Nếu là trước đây, trước khi ra cửa, nàng ta sẽ tốn thời gian sửa soạn rất lâu. Cũng không biết là thật sự chán nản hay vì để thuận tiện bán thảm để khiến người khác thương hại, hôm nay nàng ta không đánh nhiều phấn, trông người không như ý.
Phùng Niệm vẫn chưa nói gì mà trong group đã bùng nổ.
Trần Viên Viên: "Nàng ta chính là Phùng Hi? Phùng Hi đó hả, Phùng Hi cướp Bùi Trạch trong tay Niệm Niệm làm người không thể không vào cung để mở đường sống lại biến thành hình dáng này?"
Phan Ngọc Nhi: "Thực sự hơi xấu."
Đát Kỷ: "Hơi xấu chỗ nào? Nàng ta xấu muốn chết, nam nhân kia mắt mù."
Tây Thi: ". . ."
Phùng Tiểu Liên: "Thật khó có lúc Đát Kỷ tỷ tỷ không nói xấu Niệm Niệm."
Đát Kỷ: "So sánh như vậy chẳng bằng không so sánh, @Phùng Niệm, muội cũng rất mất mặt."
Phùng Tiểu Liên: ". . ."
Bao Tự: "Phụt, có lẽ Đát Kỷ tỷ tỷ sẽ nói xấu trễ một chút, nhưng mãi mãi sẽ không vắng mặt, đây chẳng phải vừa nói xong sao? Có sao nói vậy, bây giờ nàng ta sống quá khổ sở khiến mình xấu đi, trước kia không như thế mà."
Triệu Phi Yến: "Chuyện đó là tất nhiên."
Triệu Hợp Đức: "Nhìn ngũ quan cũng không bằng Lệ phi, Náo tần."
Lữ Trĩ: "Muội nghe Bùi Càn dịu dàng cẩu ngôn cẩu ngữ nhiều quá sao? Bình thường mà nói, Lệ phi và Náo tần như vậy đã tính là trông rất đẹp, nếu nàng ta hơn thì cần gì phải tính toán vị trí Thế tử phi Thân vương? Vào cung chẳng phải tốt hơn à?"
Phùng Niệm không xem group, nàng đang nghiêm túc thưởng thức vẻ bối rối của Phùng Hi. Sau khi nhìn đủ mới nói: "Có chuyện thì ngươi cứ nói đi."
Bàn tay Phùng Hi giấu trong tay áo đã siết chặt, gặp nhau kiểu này khiến nàng ta vô cùng khó xử. Nhưng nghĩ đến tình cảnh khó khăn của mình, nàng ta nhất định phải hóa giải mâu thuẫn với Phùng Niệm. Nàng ta nói có mấy lời muốn nói riêng tư với nương nương.
Phùng Niệm nhìn Trần ma ma, ra hiệu cho bà ra giữ cửa.
"Ngươi có thể nói rồi."
Phùng Hi quyết định, đi lên phía trước hai bước, quỳ xuống trước mặt Phùng Niệm: "Khi đó ta vì bản thân có thể gả đi tốt mà chen chân vào giữa Bùi Trạch và người, trong lòng ta luôn áy náy cực kỳ. Lúc đầu nếu người chưa vào cung, trong nhà cũng sẽ cố gắng bù cho người một mối nhân duyên tốt... Bây giờ nói những lời này, nương nương cũng sẽ không tin. Thế nhưng nương nương người xem, thay thế người gả cho nam nhân Bùi Trạch ghê tởm này, bây giờ người sống rất tốt, được Thái hậu coi trọng, Hoàng Thượng sủng ái, còn có được mỹ danh truyền bá rộng khắp, có thể đừng so đo chuyện lúc trước nữa không, xóa bỏ hiềm khích với ta và trong nhà? Trước đây chúng ta không tốt sao? Ta chỉ phạm vào một lỗi sai đó, chỉ một lỗi đó thôi."
Phùng Niệm giương mắt nhìn nàng ta. Bàn về kết quả, như thế không sai. Phùng Hi gả cho Bùi Trạch chịu xui xẻo, mình vào cung lại sống rất tốt. Nhưng đó không phải chuyện đương nhiên sẽ xảy ra mà là do nàng tạo ra.
Phùng Niệm cười khẽ một tiếng, không nói gì. d!đ:l_q^đ
Trong lòng Phùng Hi cực kỳ khẩn trương, nói tiếp: "Người không biết Bùi Trạch chân chính, cũng không biết ta gả đi nửa năm nay trải qua thế nào? Hắn ta rất ghê tởm, hắn ta ái thiếp diệt thê. Ta uy hiếp nói muốn rêu rao ra ngoài vốn là muốn hắn ta thay đổi, nhưng hắn ta không những không thay đổi mà còn trói ta lại khóa trong phòng. Hắn ta không cho ta đi ra ngoài, không cho muội gặp mặt nhà mẹ đẻ. Muội bị hắn ta khóa lại, không ăn không uống, hắn ta lại tìm hoan mua vui ở sương phòng phía Tây cùng Lý tế nương. Hai tháng gần đây, hắn ta lại mang theo nữ nhân trở về. Ta và hắn ta là do Thái hậu ban hôn, hắn ta lại đối xử với ta như vậy!"
Nói không kinh ngạc là giả, tuy Phùng Niệm biết Bùi Trạch không phải loại tốt gì, nhưng không ngờ hắn ta còn có thể như thế này.
"Lời ngươi nói là thật sao?"
"Đương nhiên là thật. Ta đã như vậy rồi, có cần phải nói láo lừa gạt người không? ?"
"Nhưng chuyện đó liên quan gì tới bản cung? Ngay cả chuyện trong cung, ta còn chẳng muốn quản, bất hòa giữa phu thê thứ dân các ngươi cũng không nên đến bẩm báo với ta."
Phùng Hi cắn răng nói: "Hai nữ nhân kia của hắn ta, một ả mặt mày giống người đến mấy phần, ả còn lại khí chất vô cùng giống người. Hắn ta chính là nam nhân ghê tởm như thế. Lúc trước muội chen chân vào là không đúng, người rung động là do hắn ta chọn. Lúc ấy hắn ta buông tha người, thấy người vào cung làm nữ nhân của Hoàng Thượng trở thành Quý phi lại không tự trọng, hắn ta liền mong nhớ người, coi hai nữ nhân kia là thế thân của người, đối xử tốt gấp bội với các nàng, còn cố ý sỉ nhục ta trước mặt các nàng. Vì loại nam nhân này mà tỷ muội chúng ta bất hòa, có đáng giá không nương nương?"
Phùng Niệm còn chưa nói gì, bỗng nhiên 'rầm' một tiếng. Trần ma ma ra ngoài đang canh cửa thì cửa phòng bị người khác một cước đạp ra rồi.
Phùng Hi giật nảy mình, trong tư thế quỳ xuống mà quay đầu nhìn lại.
Người kia ngược sáng đi tới, nàng ta trông lạ mắt, nhưng chỉ cần thấy cách ăn mặc trên người người kia, ai cũng có thể biết được thân phận.
Chính là Hoàng Đế Bùi Càn mặt ngày càng đen.