Edit: Đào SinDy
Bùi Trạch và Phùng Hi chịu khổ một thời gian, mới tìm được chút tiết tấu làm việc tại ngự điền thì nhận được thông báo, giám sát nói Hoàng Thượng nhân từ, thương hại thời gian dài bọn họ không gặp người nhà, nên chuẩn bị điều bọn họ hồi kinh. Gần đây trong kinh muốn xây học đường rất cần nhân lực.
Lời này không chỉ nói với họ, cũng nói cho mấy vị nhị thế tổ nghe.
Tất cả mọi người nghe xong nửa vui nửa buồn.
Có thể trở về kinh là chuyện tốt, mặc dù còn phải tiếp tục làm công việc, cách người nhà gần dễ có được tiếp tế. Giám sát sẽ không dám thả bọn họ, nhưng lại có thể nhấc tay mặc cho trong tộc đưa vài thứ tới cho bọn họ.
Mọi thứ không có lợi tuyệt đối.
Trở về có chỗ xấu là làm không tốt mỗi ngày đều bị người khác chê cười.
Nghĩ đến tình huống xấu hổ kia, bọn họ lại không muốn trở về. Nhưng đây không phải điều những người lao động cải tạo này định đoạt, Hoàng Thượng đã hạ lệnh.
Ra mười lăm công trình vừa khởi công, bọn họ được đưa về kinh, bị sai sử vùi đầu làm việc, còn có người đứng xa xa xem náo nhiệt.
Tới sớm nhất là một số bách tính, trong khoảng thời gian này bọn họ nghe nói chút chuyện, chỉ sợ là tin đồn, đều đến nghe ngóng thật giả. Giám sát chỗ này vẫn còn tương đối bình dị gần gũi, có bách tính hỏi thăm, hắn nói――
"Hi Quý phi lấy một khoản từ thiện từ các nhà giàu trong kinh, muốn xây một học đường từ thiện cho hài tử nghèo các ngươi, qua năm sau các ngươi có thể dẫn hài tử nhà mình đến báo danh. Học ở đây không bắt buộc, cũng không cần tốn tiền bút mực."
Người đến hỏi thăm cực kỳ ngạc nhiên: "Ta nghe có người nói, còn tưởng là tin đồn, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Người đọc sách quý giá bao nhiêu, đọc sách là chuyện phí tiền nhất rồi."
Lại có người hỏi: "Đến lúc đó khắp kinh thành đều báo danh, học đường thu nổi nhiều người như vậy không?"
"Sớm nói cho các ngươi biết cũng không có gì, nghe nói đến lúc đó sẽ phái người đến kiểm tra, không phải ai cũng thu nhận, người có tư chất tài năng không tệ lưu lại, muốn tới đây học thì trở về chuẩn bị cẩn thận đi." d$đ/l]q%đ
" Chuẩn bị thế nào? Nếu chúng ta biết dạy còn cần đến học đường sao?"
Giám sát ngó ngó bọn họ, thở dài: "Ta là nói, trở về dạy quy củ cho đám hài tử thật tốt, đến lúc đó nếu học đường không thu được nhiều người như vậy, từ hai chọn một, nhất định chọn người ngồi vững, đạo lý kia cũng không biết à?"
Mấy người vây quanh bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng đúng đúng.
Sư phụ dạy đồ đệ đều thích nghe lời hiểu chuyện, con khỉ con thì không ai chịu nhận.
Thăm dò được tình huống, bọn họ chuẩn bị trở về nói cho người thân bằng hữu của mình, để tất cả mọi người chuẩn bị.
Có chuyện tốt học tập mà không tốn tiền, không để hài tử trong nhà thử một chút sao được? Không trông cậy vào hắn có thể thi đậu tú tài cử nhân, có thể học biết chữ có thể tìm công việc tốt là được.
Có người chạy về đi báo tin, cũng có người ở lại nhìn thêm một chút, chú ý tới trong đám người làm việc có mấy kẻ nhìn quen mắt. Cẩn thận ngó ngó mới phát hiện, đây không phải mấy Bá Vương hoành hành trong kinh hơn một năm trước sao? Làm sao biến thành bộ dáng quỷ quái này? Ăn mặc không khác gì bách tính bình dân, tay chân lộ ra ngoài đều đen hơn nhiều, xem xét thì là chịu khổ đó.
"Đó là bị Hoàng Thượng đày đi cải tạo lao động hả? Ôi Trời ơi bọn họ thật lao động kìa! Ta còn tưởng rằng chỉ phán mấy năm, trong nhà chuẩn bị một chút lăn lộn đi qua liền xong việc."
"Hoàng thượng bây giờ và trước kia không giống nhau! Thật nghĩ cho bách tính chúng ta!"
"Quý phi nương nương cũng thế, vậy mà nghĩ đến mở học đường cho chúng ta, Bồ Tát sống."
"Chỉ đáng tiếc người tốt như vậy lại sinh ở Phùng gia, Phùng Khánh Dư liên lụy nàng, nếu không có người cha như vậy, Quý phi nương nương sớm đã phong hậu."
"Đúng vậy, thật là đáng tiếc." d%đ"l>q)đ
"..."
Những người này nhìn đủ náo nhiệt trở về cũng tuyên truyền một phen, tháng giêng chưa qua, khắp kinh thành đều biết hai tin tức. Thứ nhất học đường từ thiện đang xây; thứ hai người trước đó bị phán lao động cải tạo đều đang làm công.
Tin tức truyền ra, lần lượt có người đến xem trò cười.
Đương nhiên cũng có thân thích bằng hữu của bọn họ đi đưa ấm áp, một miếng ăn có thể đưa tới, áo gấm thì lại không được, dù sao nào có ai mặc tơ lụa làm lao động đâu?
Xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, quyên tiền quyên vật cũng không ngừng, gần đây còn xuất hiện trò mới ―― quyên người.
Học đường xây xong muốn thu học sinh trước đó tất nhiên trước phải có phu tử, lúc đầu Bùi Càn nghĩ đến nếu thực sự không được sẽ trực tiếp phái người, Phùng Niệm nói đừng vội, chờ xem, sẽ có người vì cảm động hoặc lý do khác tự nguyện đi qua dạy học.
Hậu thế đều có người không cầu tên không cầu lợi chạy đến vùng núi thật xa để dạy, đầu năm nay khẳng định cũng có.
Quả nhiên, người danh nho trước kia từng dạy Hoàng thượng học tập hiện đã lui khỏi triều đình cả ngày ngậm kẹo đùa cháu đương thế đã tự mình góp, tự nguyện đi trấn giữ, có ông ta dẫn đầu, lần lượt có một nhóm nhàn rỗi ở nhà hóng gió có thái độ.
Có người thống kê xem xét những người này, ghê gớm, tài nghệ có chút cao!
Xuất hiện tình huống này, ngay cả rất nhiều nhà giàu có đều rục rịch, nghĩ đến có cần đưa người nhà mình đi không. Lúc này phía trên tuyên bố, đây là học đường từ thiện, chỉ tuyển học sinh phù hợp yêu cầu các mặt, trong nhà điều kiện tốt không cần trợ giúp đừng đến.
Nghe nói có cơ hội đi học miễn phí nhà nghèo liền rất vui vẻ, lại nghe nói phu tử tự nguyện qua giảng bài đều rất có lai lịch, rất nhiều nhà giàu sang thậm chí muốn đưa hài tử đi đáng tiếc bọn họ không phù hợp yêu cầu. Hoàng Thượng nói, không thể để số người không cần trợ giúp chiếm vị trí của người cần.
Lời này truyền ra, Bùi Càn đã gặt hái được một đợt tán tụng lớn.
Hiện tại chủ đề lớn nhất trong kinh chính là cái này, rất nhiều người khí thế ngất trời chuẩn bị, suy nghĩ muốn học tập nhưng lại không có cơ hội học, tất cả đều dồn hết đủ sức để làm, nhất định phải được chọn.
Dân chúng đang khen người, còn Phùng Niệm đang làm gì?
Nàng mới từ Tiểu Triệu Tử nghe nói vì xây học đường cần tuyển người nên Bùi Càn đã điều Bùi Trạch và Phùng Hi trở về, nàng ngạc nhiên nói: "Bùi Trạch còn được, Phùng Hi có thể làm gì?"
"Nghe nói nàng ta làm chuyện lặt vặt, bị phái đi giặt y phục rửa rau nhặt rau, mấy chuyện trong việc ăn mặc thôi, Hoàng Thượng không phái người đi hầu hạ..."
Phùng Hi? Bị phái đi lao động cải tạo chính là giặt y phục nấu cơm?
Đây quả thật còn khổ hơn so với tiến cung rửa chân cho Bùi Càn.
"Nàng ta có ầm ĩ không?"
"Từng ầm ĩ, nhưng chỉ thêm khổ, hiện tại không dám." Nghe nói Đại Hoàng tử không thể xem bề ngoài, quán triệt mệnh lệnh của Hoàng thượng rất khá, không chút khách sáo nào với mấy kẻ này.
Chúng mỹ nhân nhất trí cho rằng Đại hoàng tử tuyệt đối đang xã giận cho người trong lòng.
Ngẫm lại xem, hai nhóm đày đi lao động cải tạo, một nhóm là nhục nhã Hoàng Thượng đùa giỡn Quý phi ở hội hoa đăng tết Thượng Nguyên, nhóm hai cũng có lỗi với Quý phi, có lỗi với Quý phi còn muốn muốn nhẹ nhàng, làm sao có thể chứ? d@đ+l!q~đ
Bùi Hứa ép đoạn tình cảm này xuống cũng cần chỗ phát tiết.
Lúc xử lý những người này hắn ta cảm giác bản thân có thành tựu và cảm động, cảm thấy mình đang bảo vệ Quý phi. Thật ra Phùng Niệm thoải mái qua đi chẳng xem là gì, không có việc gì nhớ không nổi mấy người lao động cải tạo kia.
Mấy ngày trước nàng nghe người ta nói hành động quyên tặng tân tiến hơn, nghe người ta nói Hoàng Thượng sắp xếp học đường từ thiện, còn có các loại dân gian tán dương. Nghe hơn nhiều liền mệt nhọc, gần đây Phùng Niệm quan tâm một chuyện khác. Thất hoàng tử Bùi Sâm do Du Quý nhân sinh ra bị bệnh, hình như là vì người hầu bên cạnh Du Quý nhân bị phong hàn, bởi vì không nghiêm trọng nên không quá để ý, nghĩ đến uống chút trà gừng qua mấy ngày tự nhiên sẽ tốt, ai ngờ mơ mơ hồ hồ lây bệnh cho Thất Hoàng tử.
NếuPhúc tần từng sinh mấy đứa, ở những mặt này sẽ tương đối chú ý tốt, dù sao Du Quý nhân cũng là người mới, rất nhiều chuyện nghe người ta nói đến nàng ta mới biết, qua thời gian khó tránh khỏi sẽ sơ sẩy.
Thất Hoàng tử chỉ lớn hơn Lục Công chúa hai ba tháng, vẫn chỉ là cậu bé mới biết bò chưa biết đi, người lớn bị phong hàn cũng khó chịu mấy ngày, hắn bị thì nguy hiểm hơn nhiều.
Du Quý nhân gần đây ăn không ngon ngủ không yên, cực kỳ khẩn trương.
Người lây bệnh cho Thất Hoàng tử đã bị nàng ta phạt nặng, cho dù chỉ vì vô tình.
Chuyện này, nương nương khác đều nói không sao, Phùng Niệm có một oắt con lại phải chú ý, một mặc nhắc nhở đám Trần ma ma cẩn thận giữ cửa, nếu thân thể khó chịu thì không được đến gần Tiểu Lục, cứ như vậy, nàng vẫn chưa yên tâm, lại xin giúp đỡ hỏi các vị tỷ muội từng sinh con trong group có kỹ năng bảo vệ con cái không.
Lúc đầu Phùng Niệm cảm thấy Vi Hoàng hậu khẳng định có, nàng nuôi lớn bốn đứa bé có bao nhiêu ghê gớm chứ!
Kết quả có thể là để chiếm hố khác kỹ năng, vậy mà nàng không có.
Cũng may Khách thị mới vào group cho Phùng Niệm hưởng ứng tích cực.
Khách Ba Ba: "Ta có kỹ năng có thể miễn chịu khổ cho tiểu Công chúa, nhưng có đại giới*."
*ý chỉ vì mục đích nào đó mà phải bỏ ra tiền, sức, thậm chí là người hi sinh.
Phùng Niệm: "Phát."
Trần Viên Viên: "Tỷ cứ phát đi, nếu dùng không tốt còn có thể cường hóa."
Dương Ngọc Hoàn: "Đúng rồi, có thể cường hóa."
Đã nói như vậy Khách thị liền phát kỹ năng, kỹ năng này tên là "Dùng thân thay thế", để mình và một người có đủ độ thân mật buộc chung một chỗ, dù cho ốm đau ngươi cũng có thể thay nàng.
Rất nhiều đau ốm với đứa con yêu mà nói vô cùng nghiêm trọng, đặt trên người người lớn vẫn còn tốt.
Đương nhiên Phùng Niệm bằng lòng thay nữ nhi của mình gánh chịu, nhưng nàng cảm thấy kỹ năng này còn chưa tốt nhất, có thể cường hóa một chút, dù sao cường hóa đều ra đồng loại, dốc hết vốn liếng kiểu gì cũng sẽ cho thứ mình muốn.
Nghĩ như vậy, Phùng Niệm liền ra tay, nàng một lần đổi ba đợt, hai lần trước đều không ra cái vừa lòng, đợt thứ ba mới cho ra cái chuyển dời ốm đau.
Chợt nhìn thì thấy không khác mấy so với Khách thị phát tới, nhưng thật ra lại khác.
Dùng kỹ năng này trên người đứa con yêu, có thể chuyển ốm đau trên người nàng cho ngẫu nhiên một trong hai song thân, cha hoặc nương cũng có thể.
Phùng Niệm cảm thấy cái này rất tốt, rất công bằng.
Nữ nhi là do nàng và cẩu Hoàng đế cùng nhau sinh, muốn bảo vệ nàng thì hai người phải cùng nhau bỏ sức.
Phùng Niệm còn mờ ám thổi rắm cầu vồng cho hệ thống, để hệ thống suy nghĩ thật kỹ làm như thế nào với tâm can bảo bối, để nó nghĩ xem lúc Tiểu Lục bị bệnh đau đầu nhức óc nên chuyển dời cho ai.