Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Bùi Hứa hung hăng bực mình một trận, tất nhiên trong lòng có khổ, cũng may hắn ta thông minh hơn Tần thị một chút, biết giờ giải thích ngay miệng đi nữa cũng vô dụng, ngược lại sẽ làm phụ hoàng và Quý phi cảm thấy mất kiên nhẫn. Hắn ta quyết định kiên nhẫn, đồng thời mong gặp mặt Bùi Diễm một lần.
Dù hắn ta không hẹn, Bùi Diễm cũng định đến tâm sự với hắn ta. Chuyện xảy ra trong hai ngày nay khiến hắn hồ đồ luôn rồi.
"Sao bỗng nhiên phụ hoàng muốn huynh ngừng việc cần làm? Lão Đại, huynh dính vào họa gì rồi?"
"Không phải ta gây họa, là ta tạo nghiệt."
Bùi Diễm nghe thấy không hiểu ra sao, hỏi hắn ta: "Nói vậy là sao?"
"Mấy hôm trước, Tần thị vào cung đến đúng hẹn với Quý phi nương nương, người ở quý phủ kia của đệ cũng đi, chắc đệ cũng biết. Chính là nàng ta nói lung tung ở Trường Hi cung. Nàng ta nói thương ta, muốn tạo ấn tượng tốt thay ta, nói với nương nương rằng ngày thường ta đi sớm về khuya đều vì bận rộn chuyện phụ hoàng bàn giao, tóm lại ngày nào cũng rất vất vả. Nương nương quay người nói lại với phụ hoàng, phụ hoàng sợ ta năng lực kém, làm việc không năng suất, mới muốn ta dừng lại, suy nghĩ thật kĩ."
Bùi Diễm vừa bưng trà lạnh lên, may chưa kịp uống, nếu không chắc chắn bị sặc. Lời nói này, hắn nghe xong cười mất nửa ngày, cười đến khi sắc mặt Bùi Hứa thay đổi mới dừng: "Mặc dù tẩu tẩu làm chuyện xấu, nhưng lòng dạ tốt. Tẩu ấy thương người, cần gì phải tức giận?"
"Không phải đệ gặp chuyện, đệ đứng đấy nói chuyện không đau thắt lưng (*) à."
(*) Ý là không phải mình gặp chuyện thì không thể thấu hiểu được cảm giác gặp chuyện.
Bùi Diễm hơi nâng cằm, nói: "Bảo Âm đến từ Hồ quốc, nàng không hiểu rất nhiều quy củ bên này, hiểu cũng không chịu tuân thủ, nói chuyện lại tương đối thẳng, còn thường xuyên đắc tội người khác. Đệ sẽ không tức giận với nàng, đệ thích nàng nhất ở vẻ hoạt bát đáng yêu thẳng thắn của nàng. Ban đầu nàng như thế, bây giờ cũng vẫn thế, chưa từng thay đổi. Dù có lúc quá thẳng thắn cũng phiền phức, nhưng đệ là nhi tử của Hoàng Đế, chẳng lẽ lại không giải quyết được? Huynh học theo đệ một chút đi, nhìn ưu điểm trên người tẩu tẩu nhiều hơn, đừng bắt lấy khuyết điểm không buông. Ai cũng có khuyết điểm, thiên tiên giống như Quý phi nương nương cũng có nữa là."
Trong lòng Bùi Hứa tự nhủ cho dù Quý phi khó hầu hạ, hắn ta cũng nhận.
Tần thị là Quý phi sao? Nàng ta không phải.
Nhìn biểu cảm này, Bùi Diễm liền đoán ra hắn ta đang suy nghĩ gì, nói tiếp: "Việc này không nghiêm trọng như vậy. Đổi lại là người khác, việc mình làm rất tốt mà lại mất đi là sấm sét giữa trời quang. Mình là Hoàng tử, còn sợ sau này sống không tốt hơn sao? Thừa dịp trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt thì đã sao?"
"Vậy thanh danh của ta thì sao?"
"Có cơ hội đệ thay huynh giải thích thử xem. Thật ra đệ cảm thấy không chừng trong lòng phụ hoàng đều biết, chính là muốn cho huynh cơ hội để huynh và tẩu tẩu bồi dưỡng tình cảm. Trước kia chúng ta ở ngự học, dù viết văn có tốt đến mấy cũng không được tuyên dương gì, chẳng phải phụ hoàng luôn nói chịu đựng như vậy có thể thấy rằng kém xa tít tắp so với hắn trước đây? Chỉ là muốn hạ một chút thái độ kiêu ngạo của huynh, những lời ấy nghe một chút là được, đừng quá coi là thật. Huynh thấy phụ hoàng làm thơ cho Quý phi nương nương, chẳng phải cũng tục thế, chẳng tinh diệu bằng chúng ta."
Bùi Diễm tương đối đặc biệt trong số Hoàng tử. Hắn đã cưới Công chúa Hồ quốc, cơ bản tuyên bố không có duyên với hoàng cung. Cũng bởi điều này, cả người hắn đều thả lỏng, bây giờ gan lớn ra, thân phụ cũng dám nói xấu. d$đ+l/q*đ
Bùi Hứa hơi hâm mộ hắn. Lúc thân mẫu hắn ta còn sống, chính là cưới người trong lòng. Nếu mình cũng có thể lấy người trong lòng, đúng là rất nhiều chuyện không còn quan trọng nữa.
Trong khi Nhị Hoàng tử đang khuyên Đại Hoàng tử, trong cung truyền ra tin đồn rằng Quý phi nương nương quyết định trước tiết trung thu, đại khái chính là lúc Lục Công chúa đầy tuổi, xác định hai danh sách mà nàng hứa hẹn.
Trước kia đã có người chờ không nói, từng nói thầm rằng sao vẫn chưa có động tĩnh, có phải nàng quên rồi không? Trong khi lo lắng, tin tức tốt lại được thả ra. Bởi vì chậm chạp không có động tĩnh, có chút lười biếng, lại bắt đầu nghe ngóng đối thủ chủ yếu tham gia bao nhiêu, chuẩn bị xem tình huống nên thêm liền thêm, nhất là ở trong đó có mấy người bằng mọi giá đều phải lấy được một suất, các nàng liều mạng vô cùng ác liệt.
Đại Hoàng tử phát hiện dù hắn ta mất đi rất nhiều việc phải làm, nhưng thật ra cũng không rảnh rỗi, mỗi ngày gần đây đều kiểm kê ghi sổ, cũng rất bận.
Giờ đây hắn ta có chút tin lời Lão Nhị nói. Chưa chắc phụ hoàng đã thực sự ghét bỏ hắn ta, cũng có thể biết hai tháng nay quyên tiền quyên đồ cực kỳ nhiều, biết hắn ta bận không qua nổi, cố ý sắp đặt như vậy. Nghĩ thế, trong lòng hắn ta thoáng dễ chịu hơn.
Hắn ta dễ chịu, Tần thị thì không dễ chịu.
Tần thị nghe nói Bùi Hứa chỉ huy xây trường học, thì hỏi thăm đó là thứ gì, biết Quý phi muốn làm mánh khóe dỗ người quyên tiền quyên đồ, trong lòng nàng ta chê cười những người này ngu mới ra ngoài tiêu tiền...
Vốn chê cười thì chê cười, những người kia tình nguyện cũng không liên quan gì đến nàng ta. Vấn đề là, gần đây Tần mẫu đến đây một chuyến, chủ yếu hỏi một chút xem Đại Hoàng tử xảy ra chuyện gì thế? Sao lại bị Hoàng Thượng xử lý? Bà ta đến quan tâm nữ nhi, biết việc này không ảnh hưởng gì lớn, nói xong liền nhắc đến Tần gia bọn họ cũng có người quyên cho Quý phi rất nhiều tiền. Tần thị nghe xong, kinh hãi.
"Ai ngu như vậy?" d*đ@l/}q^đ
"Đường thúc của con, chính là Tần Vinh không mấy tiền đồ cưới nữ nhi thương hội kia. Trong nhà đều nói thân phận hắn không tốt, còn tranh chấp với bên kia. Mạnh thị có tiền, nhưng lại thiếu thân cốt nhục. Nàng tình nguyện lấy tiền ra ngoài đổi, còn nói có thể dùng tiền giải quyết đều không phải vấn đề."
Lá gan Mạnh thị này thật sự không nhỏ. Chị em dâu khuyên nàng, nói hơn thua chuyện bệnh thiếu máu này cũng không lời gì, đạt được một suất mà bị tám hướng thù hận thì có nghĩa gì?
Mạnh thị nói bọn họ hận thì hận, không dám làm ầm nên chuyện đâu! Tần gia cũng chẳng phải dễ bắt nạt, còn có nhà mẫu thân nàng, đúng chỉ là một giới thương hội, nhưng xảy ra chuyện sẽ đến che chở Tần gia. Mạnh gia phát đạt sẽ ưu tiên người Tần gia, phá hủy thì chẳng phải một nhà hắn chịu đâu.
Rất nhiều chuyện chính là gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói. Mạnh thị khá có tính cược, dù sao cũng không ai khuyên nhủ nàng ta. Nàng ta không chỉ đến đó quyên rất nhiều tiền, mà còn tặng vật liệu gỗ làm bàn, còn có văn phòng tứ bảo (**)... Bởi vì là nhà thương nhân tặng cho, còn lôi kéo lòng người hơn so với nhà quan. Chẳng phải vài ngày trước cực kỳ nóng sao, bên kia đều có người nóng trong người. Sau khi Mạnh thị nghe nói, lập tức mua một đống đậu xanh, hầm nhừ đậu xanh thành canh, còn dùng nước đá ướp rồi mới đưa từng thùng qua bên kia.
(**) Tứ bảo văn phòng bên Trung gốm bút, mực, giấy, nghiên.
Bùi Hứa biết những chuyện này, cũng cho ghi chép lại, nhưng trở về không nói. Trước hôm nay, Tần thị chẳng nghe chút tin tức nào. Bây giờ nàng ta đã biết, hết sức kinh ngạc.
"Nàng ấy nhiều tiền đốt tay sao? Nhiều tiền như vậy không làm gì, nhất định phải cầm lấy đi đổ sông đổ biển à?"
Tần mẫu nói cơ hội của nàng ta vẫn rất lớn: "Mặc dù trong nhà bọn họ có một khoản tiền, nhưng sẽ không dám mang ra bên ngoài. Con nói xem, làm quan bình thường bỗng nhiên lấy ra mấy vạn, thậm chí mười vạn lượng bạc trắng, Hoàng Thượng và đông đảo dân chúng sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ cũng chỉ có thể đánh chủ ý khác, ví như sắp xếp người chép sách, tặng bộ sách cho trường học bên kia. Mạnh thị không lo lắng điều này, nàng xuất thân từ thương nhân, ai chẳng biết thương hội là kẻ có tiền? Nàng vừa ra tay chính là mười vạn lượng, còn tặng nhiều đồ như vậy, cống hiến vô cùng nhiều."
"Vậy cũng không đùa, đừng trách con dội nước lạnh lên nàng, cái này rõ ràng là đánh cược. Vốn đã sớm chọn người rồi, đó là Quý phi thông đồng xong, hai người được chọn ra kia nhất định sẽ tuyên dương ra ngoài rằng được bắt ra hỉ mạch, nhưng tuyệt đối không sinh ra, qua mấy tháng xảy ra chuyện ngoài ý muốn là sảy mất."
Sắc mặt Tần mẫu thay đổi mấy lần, thấp giọng hỏi: "Có phải con không biết cái gì không?"
"Con không biết, con chỉ không tin nàng có bản lĩnh đó. Nếu nàng có năng lực như bên ngoài kia đồn, còn bị Phùng Hi cướp nam nhân, bị ép vào cung tham gia tuyển chọn sao? Người cảm thấy chuyện này nói rõ được không? Làm giả thì không khó, chỉ cần trước đó sắp đặt thật tốt là được rồi."
"Nhưng Quảng Bình Vương phi thật sự mang thai, bụng nàng ấy cũng nhô cao rồi."
"Coi như nàng ấy mang thai là thật, nàng ấy nói mình vì Quý phi mới mang thai chưa chắc là sự thật. Mọi người không nghĩ đến sao?" Trong trí nhớ của Tần thị, Quảng Bình Vương phi vốn có thể mang thai. Kiếp trước nàng ấy từng sinh rồi, chẳng qua thời gian muộn hơn, lúc này trước thời gian rồi.
Bên này nàng ta có thể thuận lợi gả cho Bùi Hứa, lên làm Đại Hoàng tử phi. Nghiễm Bình Vương phi mang thai trước một thời gian có gì kì lạ?
Ban đầu việc không liên quan đến mình, Tần thị tuyệt đối sẽ không ác miệng như thế. Nhưng bây giờ tựa như phát điên vậy, đưa tiền cho nàng chính là tức phụ của Tần gia bọn họ.
Tần mẫu còn khuyên nàng ta không có chứng cứ không thể nói lung tung, Tần thị nói: "Con chỉ nói cùng người một chút, trở về khuyên nhủ nàng, thật sự dâng tiền cho người ta nữa. Cho dù nữ nhi thương hội giàu đến chảy mỡ, cũng không nên sống thất bại thế này."
"Nữ nhi, con thay đổi nhiều lắm, mới xuất giá hơn một năm mà thôi..." d*đ#l-q!đ
Nói thì nói vậy, Tần mẫu cũng không nghi ngờ gì. Bà ta biết sau khi xuất giá, đa số cô nương đều sẽ thay đổi. Tuy nói không kỳ lạ, nhưng vẫn đau lòng. Bà ta cảm thấy có lẽ Đại Hoàng tử không thương yêu nữ nhi nhà mình mấy. Có lòng muốn hỏi thăm, lại sợ nàng ta tổn thương, Tần mẫu đánh phải nói với nàng ta có chuyện đều có thể về nói với nhà mẹ đẻ.
Tần thị lắc đầu, không nói gì.
Sau khi Tần mẫu trở về nói với nữ nhi trong nhà rằng cảm thấy Quý phi làm chuyện đó không đáng tin, cũng nhẹ nhàng khuyên Mạnh thị, Mạnh thị nghe xong không vui lắm. Coi bối phận bà ta cao, là mẫu thân của Đại Hoàng tử mới không nói gì, chỉ cảm ơn ý tốt của bà ta, tỏ ra đến nước này rồi không thể dừng lại, nếu là giả thì có ném tiền vào cũng không mất là bao; nếu là thật, bởi do dự ở cửa cuối cùng mà để vụt mất một cơ hội, chẳng phải sẽ hộc máu sao?
"Dù sao mặt khác mấy phu nhân bên kia may mới được, con cũng may mới được. Con cảm thấy Quý phi có chút nguyên tắc. Phản ứng trước sau của Quảng Bình Vương phi, nào giống như diễn?"
Sau này Tần thị còn đi hỏi Bùi Hứa chuyện đó, hỏi đường thẩm Mạnh thị của nàng ta có đi đưa tiền cho bên kia nữa không?
Bùi Hứa gật đầu.
Tần thị tức giận không ít. Khi nàng ta lấy phu quân để trong tộc chuẩn bị trang sức, Mạnh thị không tích cực như thế, bây giờ tựa như phát điên vậy. Bỏ ra nhiều như vậy chỉ vì đổi một khả năng? Nàng ta không thể. Kiếp trước nàng ta không mang thai, đại phu cũng nghi ngờ đây là bệnh bẩm sinh.
Cứng đầu cứng cổ, nước đổ đầu vịt*.
*Câu gốc: Lương ngôn nan khuyến cai tử đích quỷ, ý là không chịu tiếp thu ý kiến của người khác, cứ khư khư làm theo ý mình, mình chuyển thành câu bên mình cho dễ hiểu.
Tần thị từ bỏ rồi, chỉ chờ nàng ta hối hận thối ruột.
Lại qua một khoảng thời gian, đại khái đầu tháng tám, có tin tức nói đã quyết định danh sách. Ngày công bố là cùng ngày đầy tuổi Lục Công chúa, có rất nhiều tông phụ mệnh phụ vào cung xem lễ, chờ các thủ tục xong xuôi, nóng vội nhắc đến chuyện này, hỏi hai người nào may mắn có thể nhận được sự quan tâm?
Phùng Niệm nói: "Bản cung cẩn thận xem xét, chọn lựa hai vị có cống hiến lớn nhất trong năm nay. Một người là phu nhân Đỗ thị của Lại bộ Thị lang Mao Trọng; còn lại là phu nhân Mạnh thị của Tần Vinh ở Tần gia. Còn phải mời hai vị phu nhân dành thời gian nói một chút tình huống của hai người với bản cung, trong lòng bản cung biết rõ mới sắp xếp được."
Hai người này đều ở hiện trường.
Đỗ thị thì không nói, nàng chính là phu nhân của Thị lang Lại bộ mà Thanh Lai quốc muốn mua chuộc. Suất này của nàng đã sớm được xác định, một mặt nàng cũng quyên không ít, mặt khác hành động yêu nước kia nên được tuyên dương.
Nếu như nói Đỗ thị dựa vào bán Thanh Lai quốc nên chen vào được, Mạnh thị đơn thuần chính là người ngốc nhiều tiền. Lúc đầu thân phận nàng ta không đủ, cũng bởi vì người thật sự hết sức khẳng khái, mới có vinh hạnh đạt được.
Có thể nói Mạnh thị có thân phận thấp nhất trong số tân khách, nàng ở bên ngoài. Vừa mới nhìn Lục Công chúa phía xa xa, cực kỳ hâm mộ, nghĩ đến nếu mình có thể lọt vào mắt Quý phi nương nương, được nàng trợ giúp cũng sinh một bé thì thật tốt. Tất cả những chị em dâu đều có rồi, chỉ có nàng luôn không có động tĩnh. Nàng ta trông ngóng chẳng phải một hai năm. Trước đó bị Đại Hoàng tử phi dội nước lạnh, nàng ta ít nhiều cũng nản chí, nhưng bởi vì không nỡ từ bỏ cơ hội này nên lại thêm vào.
Theo miệng nương nương nghe thấy 'phu nhân Mạnh thị của Tần Vinh', Mạnh thị mừng như điên. Người bên cạnh không được chọn thất vọng bao nhiêu, nàng ta vui mừng bấy nhiêu. Nàng ta còn quay đầu lại nhìn Đại Hoàng tử phi một cái.
Rõ ràng là đắc ý khoe khoang, lại bị giải thích lạc sang ý khác. Có người nghĩ trường học từ thiện bên kia chủ yếu do Đại Hoàng tử Bùi Hứa đang phụ trách, đều là hắn ta kiểm kê ghi sổ sách, có phải hắn ta động chân nâng đỡ nhà mẹ đẻ của phu nhân mình hay không?
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Lục Công chúa, lúc ấy không ai xúi bậy. Sau khi kết thúc, Đỗ thị và Mạnh thị ở lại, những người khác xếp hàng xuất cung, các nàng mới không nhịn được bàn tán chuyện này.
Đến khi Mạnh thị đáp lời Quý phi xong rồi về phủ, liền nghe nói. Sau khi nghe nói, nàng ta tức giận không ít: "Ta tiêu nhiều tiền như vậy mới đoạt được cơ hội, phải nhận ân tình của Đại Hoàng tử phi sao??? Nàng ta giúp cái rắm, nàng ta không giúp ta gì cả! Trước đây nàng ta còn dội nước lạnh ta, nói chắc chắn ta không được chọn. Nếu không phải ta kiên trì, hài tử đổi thành của người khác rồi."
Ghét bỏ Tần thị xong, nàng lại tâng bốc Phùng Niệm: "Quý phi nương nương khí độ kia dáng dấp kia vừa trông là thấy rất bất phàm, sao lại giả vờ để lừa gạt người khác được? Ánh mắt Đại Hoàng tử phi này vẫn quá nông cạn."