Sáng sớm hôm sau, Phùng Niệm tiếp đãi Bảo Âm ngay tại Trường Hi cung, sau khi trấn an và tiễn nàng ta đi không bao lâu, Tần thị tới.
Nếu lúc trước Phùng Niệm một chút cũng không thích Tần thị, kể từ khi biết nàng ta đổi tim, niềm vui đã tới rồi.
"Hôm qua trời đã tối, ta nghe nói nương nương gặp chuyện trong cung, lo lắng muốn chết, ngày hôm nay tranh thủ thời gian tiến cung đến thăm, người có khỏe không?"
Dương Ngọc Hoàn: "Nói chuyện cười, Đại Hoàng tử phi trùng sinh đang lo lắng cho Niệm Niệm."
Đát Kỷ: "Là lo lắng sao nàng không chết."
>
Tây Thi: "..."
Bao Tự: "Lữ muội cấm hay sao?"
Phan Ngọc Nhi: "Làm tốt lắm!"
Lữ Trĩ: "Tối hôm qua đã đoán được, hôm nay ta có thể kiếm một chút cống hiến, Đại Hoàng tử không yên lòng nhất định sẽ để phu nhân hắn ta tiến cung đến xem tình huống, Niệm Niệm ngứa tay lâu rồi, đã muốn vứt kỹ năng cho nàng ta từ lâu."
Đông Ca: "Trước đó có phải đã tính toán hỏi một chút sau này nàng có sinh nhi tử hay không à?"
Trần Viên Viên: "Hình như là vậy."
...
Đây là chuyện đã nghĩ từ lâu, lần sau Tần thị lại đến sẽ hỏi nhi tử. Hiện tại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Phan Quý nhân ghim con rối Lục Lục, Phùng Niệm trò chuyện hai câu với Tần thị thấy không sai biệt lắm liền vứt hỏi gì đáp nấy ra ngoài để hỏi nàng ta: "Đời trước Phan Quý nhân cũng đã làm loại chuyện này sao? Chuyện vu cổ hại người."
"Hình như không có." Nàng ta nói xong bổ sung: "Đời trước Hoàng Thượng không có lấy tên cho Bát Hoàng tử là Bùi Ngoạn, nên không có gây ra sóng gió đổi tên."
Rất ngoài ý muốn, bởi vì hai bên Hoàng đế đều ban phong hào giống nhau cho Lục Lục, Phùng Niệm suy đoán đại khái ý nghĩ của bọn họ giống nhau, chỉ là nguyên nhân mình tiến cung ban đầu không giống nhau, nhưng có thể sau khi vào cung lựa chọn không giống nhau, tạo thành khác biệt giữa hai bên, nhưng lúc Hoàng Thượng lấy tên cho nhi tử chắc hẳn suy nghĩ cũng không sai biệt lắm. Bên này lấy tên là Bùi Ngoạn, bên kia lẽ ra cũng nên như vậy.
"Đời trước hắn tên là gì?"
"Hẳn là Bùi Kính."
"Nếu không có sóng gió đổi tên, có lẽ Phan Quý nhân ở chung với bản cung rất khá?"
Tần thị nói không có.
Nàng ta nói Hoàng Thượng thật sự quá sủng ái Lục Công chúa, trong lòng Phan Quý nhân có bất mãn, đúng lúc phụ cận kinh thành náo loạn một trận động đất, người nhà họ Phan lặng lẽ tung tin đồn trong dân gian, nói động đất là do ông trời cảm thấy bất mãn đối với Hoàng đế, vì sao bất mãn? Bởi vì y dung túng Lục Công chúa cay nghiệt các vị Hoàng tử khiến cho âm thịnh dương suy. Ông trời thông qua cách thức này cảnh cáo y, người thừa kế quan trọng hơn tiểu nha đầu kia.
Đa số dân chúng đều không có đầu óc tỉnh táo, nghe nhiều người nói như vậy, nói xong có chuyện lạ bọn họ sẽ lập tức tin tưởng.
Bởi vì có quá nhiều người tin tưởng, lúc ấy còn náo loạn một trận sóng gió, Hoàng Thượng giận tím mặt phái người tra rõ thề phải bắt được người rải lời đồn ở sau lưng. Ngay dưới chân Thiên tử, Hoàng đế thật sự muốn điều tra nào có chuyện tra không được chứ? Hắn bắt được người truyền những lời đồn kia tại trà lâu tửu quán, sau khi nghiêm hình tra khảo đã biết chuyện này có liên quan tới Phan gia.
Hoàng Thượng tra xét Phan gia lật trời, sau đó bọn họ bị xét nhà lưu đày.
Phan gia làm loại chuyện này tất nhiên là vì Phan Quý nhân và Bát Hoàng tử vừa ra đời không bao lâu ở trong cung, Hoàng Thượng không thể bắt Bát Hoàng tử như thế nào, nhưng y vứt Phan Quý nhân vào lãnh cung, Bát Hoàng tử bị ôm đến trong cung Lệ phi.
Tần thị còn muốn tiếp tục nói, Phùng Niệm nhìn chỉ còn lại nửa phút, tranh thủ thời gian cắt ngang, hỏi một vấn đề mấu chốt nhất: "Lúc nào thì động đất xảy ra?"
"Thời gian cụ thể ta không nhớ ra được, chỉ biết lúc Phan Quý nhân bị đày vào lãnh cung Bát Hoàng tử mới khoảng chừng hai tuổi."
Tính cả thời gian chuyện này lên men và điều tra, chẳng phải sắp xảy ra động đất sao?
Động đất đấy, đã từng học địa lý sẽ biết nó sinh ra từ chuyển động của vỏ quả đất, nhưng cổ nhân không biết nha. Bây giờ vốn không nói duy vật, chỉ nói duy tâm, khi trời sinh dị tượng hoặc là có đại nạn phát sinh dân chúng sẽ lập tức cảm thấy đây là ông trời cảnh cáo, hoặc là ông trời đang bày tỏ bất mãn. Sau khi xảy ra động đất Hoàng đế đều sẽ cảm thấy rất áp lực, trong dân gian sẽ có tiếng chất vất. Không ai hướng dẫn chính là như vậy, một khi có người hướng dẫn, có thể sẽ gây ra chuyện lớn.
Biết xung quanh kinh thành lập tức sẽ xảy ra động đất, Phùng Niệm đâu còn có tâm tư hỏi người ta?
Nàng qua loa vài câu liền đuổi người đi rồi, vì cảm ơn Tần thị chạy đến đưa tình báo, Phùng Niệm còn chọn mấy khối phỉ thúy không lớn không nhỏ mở ra được cho nàng ta, bảo nàng ta đừng khách khí cứ việc cầm lấy đi.
Nghĩ tới Bảo Âm rời đi trước không có, nàng lại chọn màu sắc dịu hơn thích hợp cô với nương trẻ tuổi, sai người ta đưa đến phủ Nhị Hoàng tử.
Tất cả đã sắp xếp xong, Phùng Niệm sửa soạn một phen đi tìm Bùi Càn.
Bùi Càn đang nghe người ta báo cáo kết quả điều tra chuyện Phan gia, bỗng nhiên nghe nói Quý phi tới đây, lúc đầu y dự định nghe xong trước, nên bảo Lý Trung Thuận truyền lời để Quý phi đợi lát nữa.
Kết quả người không đợi, trực tiếp xông vào.
Ánh mắt nàng ý bảo người tới báo cáo lui ra: "Bản cung có chuyện gấp muốn nói với Hoàng Thượng."
Ở trong lòng Bùi Càn, mặc dù có đôi khi Quý phi không nói đạo lý, nhưng trên vấn đề chính sự nàng không nói đùa. Nàng đã nói chuyện gấp, chắc hẳn không phải gạt người, Bùi Càn hạ tay xuống, đuổi những người không có phận sự ra ngoài: "Nói đi, chuyện gì gấp gáp như vậy? Chờ một hai chén trà nàng cũng không được."
"Nhạc phụ nhạc phụ trên trời của ta vừa chợp mắt, ta đây đã lập tức xảy ra chuyện, bọn họ rất mất hứng."
Nói chuyện khác cũng còn tốt, nhắc đến chuyện này Bùi Càn ngồi không yên.
Thần tiên trên trời nha, tùy tiện hắt xì rơi xuống mặt đất đều là cuồng phong bạo vũ, cũng không dám nghĩ bọn họ mất hứng sẽ xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt Bùi Càn oan ức, nói: "Hôm qua lúc nhạc phụ nhạc mẫu báo mộng cho trẫm không phải còn rất tốt sao? Không nhìn ra có ý tức giận."
Phùng Niệm cực kỳ kinh ngạc: "Bọn họ vẫn còn báo mộng cho Hoàng Thượng, là giấc mộng gì?"
"Tất cả Thái y đều nói không ra lý do, trẫm thật sự rất lo lắng, ngủ với nàng một hồi vậy mà mơ thấy Phan Quý nhân đang ghim con rối, trẫm mới sai người lục soát cung đấy."
"Thần thiếp còn tưởng rằng Hoàng Thượng nghĩ đến là dựa vào thông minh tài trí, kết quả là như vậy..."
"Mặc dù là do nằm mơ mới biết được chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ phản ứng sau đó của trẫm không phải rất nhanh chóng sao? Trẫm tỉnh lại lập tức phân phó người lục soát trong cung một lần, thành công tìm ra búp bê vu cổ kia, bắt Phan Quý nhân và cả nhà nàng ta nhốt vào tù, phái người đi điều tra Phan gia cũng tra được một số chứng cứ có thể định tội bọn họ! Chẳng lẽ những hành động này của trẫm nhạc phụ nhạc mẫu trên trời không thấy sao? ? ?"
Nhìn y vừa nghiêm túc vừa oan ức, Phùng Niệm muốn cười một tiếng, nàng cố gắng nhịn xuống, nói: "Dù sao bọn họ cảm thấy nhất định phải cảnh cáo người trên mặt đất, khiến mọi người biết có một số người là nhất định phải tôn trọng, như vậy mới có thể ngăn chặn chuyện tương tự phát sinh."
Bùi Càn có vẻ hơi bất mãn: "Trẫm một lòng hướng về Quý phi, Quý phi cũng không giúp trẫm nói chuyện sao?"
"Ta nói nha, ta nói ta không phải là con cừu nhỏ mặc người chém giết, ta sẽ bảo vệ mình, Hoàng Thượng cũng sẽ bảo vệ mẫu nữ chúng ta, nhưng từ đầu đến cuối bọn họ đều cảm thấy cảnh cáo là điều cần thiết, kinh thành hoặc là xung quanh vùng này, có thể sau một đoạn thời gian sẽ xảy ra chuyện, tốt nhất Hoàng Thượng nên tranh thủ thời gian thông báo, ngộ nhỡ vào tháng bốn hoặc tháng năm trên trời rơi xuống tảng băng, hoặc là động đất... Người không bảo chuẩn bị sẵn sàng trước, chỉ sợ sẽ có tổn thất không nhỏ."
Trên trời rơi xuống trứng gà lớn như tảng băng? ? ?
Còn có động đất sao? ? ?
Bùi Càn nghe vậy trái tim lạnh lẽo, y làm Hoàng đế dĩ nhiên là đọc thuộc lòng lịch sử, trong lịch sử mỗi lần chỉ cần có đại nạn phát sinh thì sẽ có người mượn cơ hội gây chuyện.
Nói ngươi làm Hoàng đế độc đoán hạ quyết định lung tung khiến trời xanh tức giận đều là chuyện nhỏ, nói như vậy cũng chỉ là yêu cầu rút về một số quy định gây bất lợi cho mình. Còn có người chỉ đợi cơ hội làm phản đấy, chỉ cần tạo thanh thế thật tốt thật sự có thể nhận được rất nhiều ủng hộ.
Không được, tuyệt đối không thể đi tới một bước này.
Bùi Càn đã có ý tưởng ngay lập tức, trong thời gian ngắn y nhất định phải đưa chuyện Phan gia ra tay với Quý phi có lai lịch lớn có lẽ sẽ khiến trời xanh phẫn nộ tuyên dương ra ngoài, phải làm cho dân chúng biết đây không phải do y tạo thành, vẫn phải để bọn họ chuẩn bị công tác ứng đối thiên tai, nhất định phải giảm tổn thất xuống đến mức thấp nhất.
Lúc đầu thẩm tra xử lí Phan gia là chuyện quan trọng trước mắt, nhận được mật báo của Quý phi Bùi Càn lập tức sắp xếp điều chỉnh công việc.
Người nhà họ Phan lại chạy không thoát, nhốt bọn họ lại trước, điều quan trọng nhất là chuẩn bị xử lý chuyện xảy ra kế tiếp.
Biết tiên tri đầu tiên chính là người trong cung, đồ vật quý giá và dễ vỡ nát trong quốc khố đều được bảo vệ rồi, chỉ cần diện tích động đất không quá lớn, xóc nảy bình thường cũng không có vấn đề gì.
Các cung cũng xử lý trong phạm vi nhất định, đám nương nương đều phái người theo dõi thời tiết bất cứ lúc nào, chỉ cần có thay đổi lập tức phản ứng. Mưa đá lập tức tránh dưới giường dưới bàn, nếu như động đất sẽ trốn ra bên ngoài.
Trong cung phản ứng nhanh chóng như vậy là dựa vào tín ngưỡng đối với Quý phi, có rất nhiều người tin tưởng chuyện tổn thương Quý phi sẽ đưa tới loại trừng phạt này.
Bên ngoài
Thì không phải như vậy.
Tin tưởng cũng đang tích cực chuẩn bị, cũng có người cảm thấy chuyện này rất vớ vẩn, Phan Quý nhân nhằm vào Quý phi, ông trời đã muốn báo ứng tất cả mọi người trong kinh thành? Để mọi người biết ngoan ngoãn à?
"Đây là đang kể chuyện cười sao? Sống tới ngày hôm nay ta chưa từng nghe loại chuyện này!"
"Trước đây có một số triều đại Hoàng đế bị ám sát trên trời cũng không có phản ứng, Hoàng đế không phải trời chọn à? Quân quyền trời cho nha. Có người muốn cạy vị trí của hắn trời cũng không có trừng phạt, hiện tại bởi vì Quý phi suýt chút nữa bị thương tổn nghiêm trọng đã dẫn tới trời phạt? Chẳng lẽ Quý phi lớn hơn Hoàng Thượng sao?"
"Ngươi cũng đừng cứng đầu như vậy, ngộ nhỡ có thì sao? Ngộ nhỡ thật sự tới ngươi không chuẩn bị, không cần mạng già à?"
"Đúng vậy, dù sao chẳng mấy chốc đã có thể thấy rõ ràng, ta nghe nói nó sẽ tới trong vòng một tháng."
Làm chuẩn bị cũng không tổn thất cái gì, nghĩ như thế có khá nhiều người bảo vệ thứ đáng giá trong nhà, nhưng vẫn có người không tin vào chuyện ma quỷ, mặc kệ người khác nói như thế nào hắn cũng kiên trì đó là lời đồn, tai họa sẽ không tới.
Tình huống này nằm trong dự tính của Bùi Càn.
Y cũng không thể cưỡng chế từng nhà chuẩn bị, nghĩ đến chỉ cần đa số người đều đề phòng, tổn thất sẽ không quá lớn. Dù những người kia không chuẩn bị, trong lòng cũng đã biết, gặp tình huống đột phát cũng có thể kịp phản ứng trong lần đầu tiên.
Đại Hoàng tử phi Tần thị đã biết sẽ có động đất từ lâu, nàng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, quay người lại nghe nói Hoàng Thượng tuyên dương chuyện kia ra ngoài. Cũng chính là chuyện Phan Quý nhân làm thương tổn Quý phi khiến ông trời trừng phạt.
Tần thị cảm thấy hoang đường.
Đời trước vốn không có ầm ĩ chuyện vu cổ, Phan Quý nhân rơi đài hay là bởi vì có người không có lòng tốt muốn lợi dụng chuyện động đất gây sự. Tại sao bây giờ lại nói thành chuyện động đất là do nàng ta gây nên?
Đáng sợ nhất không phải là chuyện này, tại sao Hoàng Thượng lại biết chuyện sẽ xảy ra?
Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng giống như nàng ta?
Lại không giống.
Là do Quý phi sao?
Cũng không giống. Nếu như Quý phi trùng sinh, có thể không biết Phan Quý nhân có địch ý với nàng? Lấy địa vị của nàng tùy tiện tìm lý do là có thể xử lý người từ lâu, vốn sẽ không để Phan Quý nhân đến hại nàng.
Chẳng lẽ là Tô phi?
Đời trước Phan Quý nhân bị đày vào lãnh cung, sau đó Hoàng Thượng đưa Bát Hoàng tử ghi dưới danh nghĩa Lệ phi, hiện tại biến thành Tô phi rồi.
Nhưng nếu là nàng ta, rốt cuộc nàng ta có bao nhiêu ngu xuẩn, trùng sinh còn khiến cho mình bị hạ vị phân.
Tần thị cẩn thận suy nghĩ, trong cung nói có lẽ sắp tới sẽ có tai họa, bảo dân chúng chuẩn bị tốt mọi mặt, bọn họ không có chỉ đích danh là động đất, chẳng lẽ thật sự có người nhận được cảnh cáo của ông trời? Hay là có người nào tùy tiện nằm mơ sau đó mèo mù vớ phải cá rán rồi?