Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 198

Ngay lúc Pháp Hi Nhĩ thuận lợi vượt qua lần nguy cơ này, tại hoàng cung Lương quốc tiếp tục sinh sống không bao lâu, đám người muội muội của hắn ta thuận lợi trở lại Udo quốc, đại thần lập tức tiến vào vương cung bẩm báo lên trên tin tức Hoàng đế Lương quốc đồng ý giao dịch lương thực với số lượng lớn.

Lúc đầu Quốc vương cũng cảm thấy không thể lấy không ưu đãi từ sát vách, bọn họ đồng ý giao dịch bình thường cũng rất tốt.

Bởi vì chuyện này do đại thần tên là Mục Tát đi thỏa đàm, chuyện mua bán này cũng được giao cho ông ta. Vấn đề khó nhất đã giải quyết, Quốc vương nhớ tới hỏi: "Pháp Đồ Na như thế nào? Hoàng đế Lương quốc có vừa ý nàng ta không?"

Đại thần hơi ấp a ấp úng.

"Chẳng lẽ với mỹ mạo của Pháp Đồ Na cũng không thể khiến cho hắn động lòng?"

Đoạn đường trở về này, bọn họ đã từng xây dựng tâm lý vô số lần, lúc này vẫn chột dạ. Nhưng chuyện đã như vậy, chột dạ cũng phải nói, đại thần nói cho Quốc vương biết, tại sao tiểu thư Pháp Đồ Na đi rồi trở về, lúc này hẳn là tại Thân Vương phủ.

"Ngay cả thân chất nữ bổn vương đều buông tha vậy mà hắn không thu? Cũng không tránh khỏi quá cuồng vọng."

Nếu là ở trước mặt ông ta không dám quở trách Bùi Càn, dù sao Lương quốc cường thịnh. Hiện tại cũng không phải ở trước mặt, Quốc vương Udo chợt nghe nói cho dù là chất nữ đi qua sẽ bị từ chối, cực kỳ mất hứng. Quốc vương giận thành như vậy đại thần nào dám lại nói quanh co, lập tức kể lại tất cả những gì bọn họ nghe và chứng kiến được trong chuyến đi về hướng đông này.

Nói quá nhiều khiến Quốc vương nghe hồi lâu vẫn còn mơ mơ hồ hồ.

"Nói đơn giản một chút, cuối cùng xảy ra chuyện gì?"

"Chính là Hoàng hậu Lương quốc máu ghen quá lớn không dám tặng, cũng không phải không dám tặng... Chúng ta không tặng người cho Hoàng đế Lương quốc, mà tặng cho Hoàng hậu bọn họ."

Quốc vương Udo: ...

"Chẳng phải ngươi nói Pháp Đồ Na đã trở về?"

"Người ngẫm lại, tặng mỹ nữ cho mỹ nữ không có tác dụng, nếu mục tiêu đã điều chỉnh thành Hoàng hậu Lương quốc, lại để cho tiểu thư Pháp Đồ Na ra mặt sẽ không thích hợp."

Quốc vương Udo rất rõ ràng đám bọn họ gồm có những người nào. Nam nhân, có thể làm lễ vật tặng sẽ không phải là Pháp Hi Nhĩ chứ... Quốc vương cũng không ngồi yên được nữa, từ từ đứng lên: "Ngươi tặng Pháp Hi Nhĩ! Có phải ngươi đã tặng Pháp Hi Nhĩ hay không? Ngươi bảo bổn vương làm sao bàn giao với người trong nhà hắn ta?"

"Không phải chủ ý của thần, là thiếu gia Pháp Hi Nhĩ tự mình đưa ra, hắn ta còn lưu lại phong thư để cho chúng ta mang về."

"Vậy thư đâu?"

"Tại Thân Vương phủ, do tiểu thư Pháp Đồ Na giữ."

Lại nói Pháp Đồ Na, đi ra ngoài một chuyến mất đi ca ca, nàng ta thật sự quá sợ hãi, nắm chặt bức thư xem như bùa hộ mệnh. Nhưng cho dù có nó, phụ mẫu của nàng ta vẫn bị kích thích rất lớn, trước đây Pháp Đồ Na cảm thấy nàng ta vô cùng được sủng ái, cả nhà đều yêu thương nàng ta. Lần này trở về mới phát hiện, nàng ta kém hơn ca ca.

Vì thế nàng ta bật khóc, vừa khóc vừa nói là ca ca tự mình nói ra, hắn ta đồng ý, lúc ấy mọi người còn khuyên bảo nhưng không được.

"Nếu như không phải con ồn ào nhất định phải Pháp Hi Nhĩ đưa đi, thì sẽ không có những chuyện này."

"Lúc ta bị đưa ra ngoài các người nói là đau lòng không nỡ, cũng không có bảo vệ ta như thế, đổi thành ca ca là thế này sao? ? ?"

Thân Vương phi không thể tin được bà ta vừa nghe được những gì.

"Con còn cảm thấy mình không sai à? Con đường đường chính chính đi qua, tiến cung cũng là làm phi tử cho Hoàng đế Lương quốc, lại có quốc gia chúng ta làm chỗ dựa, cho dù không được sủng ái còn có nơi sống yên ổn. Để Pháp Hi Nhĩ giả thành nữ nhân thay con tiến cung, nếu như nó bị lộ tẩy thì làm sao bây giờ? Trong hậu cung Hoàng đế Lương quốc không cho phép có nam nhân, con không sợ ca ca mình một đại trượng phu qua đó trở thành thái giám được đưa về đây à? Pháp Hi Nhĩ đối với con tốt bao nhiêu? Con quá ích kỉ."

Pháp Đồ Na liều mạng lắc đầu nói chuyện này chính là ca ca nói ra, trước khi hắn ta nói ra mình cũng chưa từng nghĩ đến.

"Nhưng con khóc, con náo loạn, con nói mình sợ hãi, con không đồng ý, con muốn về nhà, nó là vì bảo vệ con!"

...

Đây là chuyện Pháp Đồ Na không muốn đối mặt nhất.

Đoạn đường trở về này nàng ta đều nói với chính mình, ca ca quyết định làm như vậy là vì đại cục, hắn ta có suy tính của mình. Bây giờ bị mẫu thân quở trách như vậy Pháp Đồ Na cảm thấy mình cực kỳ xấu hổ.

" Đúng là ta không đồng ý, nhưng ta cũng không muốn đẩy hắn ta ra ngoài, nếu biết hắn ta sẽ sinh ra loại suy nghĩ kia, dù trong lòng ta uất ức cũng làm bộ vui vẻ đi qua."

Mẫu thân của nàng ta vẫn không thể tiếp nhận.

Có lẽ bất kỳ mẫu thân nào trong thiên hạ cũng không thể chấp nhận loại chuyện này.

Hết lần này tới lần khác nhi tử lưu lại phong thư dâng lên giúp Pháp Đồ Na rũ sạch rồi, nói hắn ta có suy tính của mình mới quyết định như vậy, còn nói có tự tin có thể sống sót ở hoàng cung Lương quốc, lần này hắn ta cảm thấy sẽ có thu hoạch.

Pháp Hi Nhĩ bảo bên Udo này phải giữ vững bí mật không cần tự mình vạch trần chuyện này, đối với bên ngoài vẫn nói Pháp Đồ Na được đưa đi Lương quốc rồi, để cho nàng ta tạm thời đổi tên khác mà sống.

Phụ mẫu hắn ta vô cùng khó chịu, cuối cùng vẫn tiếp nhận việc này.

Nghĩ đến nhi tử tuấn mỹ như vậy, dù sao Hoàng hậu Lương quốc sẽ không nỡ thiến người đi, sau khi Thân Vương điện hạ và Quốc vương thương nghị, quyết định qua một hai năm lấy lý do người nhà bệnh nặng có lẽ không còn sống được bao lâu nên muốn gặp hắn ta một lần trước khi lâm chung rồi đưa người trở về. Lúc đưa ra ngoài nói là rất ngưỡng mộ Hoàng hậu Lương quốc muốn ở bên người nàng học tập phụng dưỡng, cũng không có nói là chung thân.

Vì kế hoạch tốt nhất này, bọn họ còn tự mình cầu phúc cho Pháp Hi Nhĩ.

Pháp Hi Nhĩ cũng nghĩ đến muội muội bọn họ cũng đã đến nơi, mấy ngày nay đều ở trong lòng cầu nguyện phụ mẫu đừng quá tức giận, tuyệt đối đừng làm ra chuyện mất lý trí.

Thật ra Hoàng hậu Lương quốc rất dễ mềm lòng, ít nhất đối với người chưa từng tổn thương nàng, cũng đều không tệ lắm.

Đã bị nàng vạch trần thân phận, Pháp Hi Nhĩ vẫn ở lại Trường Hi cung, ngoại trừ giải thạch cho nàng mỗi ngày, còn có thời gian cùng nàng tâm sự.

Phùng Niệm tự nhận chính mình không có quá nhiều khứu giác về chính trị, cũng không có tài cán quản lý quốc gia, nhưng dù sao nàng cũng từng được tiếp nhận tư tưởng giáo dục tiên tiến ở đời sau, ở trong rất nhiều chuyện cái nhìn của nàng tự nhiên khác biệt với những người khác.

Ví dụ lấy chuyện quyên tiền cho Học Viện Đại Đức mà nói.

Lúc đầu Bùi Càn nghĩ tới tiền còn dư sẽ khuếch trương quy mô lớn, đi giúp đỡ nhiều người hơn. Sau khi Pháp Hi Nhĩ nghe nói phản ứng cũng gần giống Bùi Càn, Phùng Niệm nói cho họ biết Học Viện và người, nếu như vẫn dựa vào người khác đưa tiền nó mới có thể tồn tại, vậy thì đóng cửa cũng là chuyện sớm muộn, dù sao có mấy người vui vẻ đưa tiền cho nó mỗi năm chứ?

Nói đến rất bình thường, suy nghĩ kỹ một chút thật sự rất có lý.

Pháp Hi Nhĩ hỏi nàng, nếu như quốc gia cũng không tốt trên nhiều khía cạnh, muốn để nó thay đổi tốt hơn thì nên làm gì trước?

"Trước hết để cho người dân không đói bụng, đây là điều quan trọng nhất, về sau mới cân nhắc đến giáo dục và các mặt khác. Giáo dục vô cùng quan trọng, rất nhiều quân chủ đều tồn tại một loại ảo giác, cho rằng dân chúng ngu muội dễ dàng điều khiển hơn. Nhưng đây là thanh kiếm hai lưỡi, mọi người có thể bị ngươi điều khiển thì cũng có thể bị người khác lợi dụng, hơn nữa ngu muội sẽ liên lụy đến sự phát triển của quốc gia..."

Lúc đầu Phùng Niệm chỉ tùy tiện nói một chút, nhưng Pháp Hi Nhĩ quá hiếu học rồi, mỗi lần nghe được đều sẽ thuận tiện hỏi tiếp hỏi rất nhiều.

Người này lại rất biết cổ vũ, tóm lại chính là loại học sinh làm cho lão sư rất nhiều cảm giác thành tựu, Phùng Niệm không chú ý một chút đã bị hắn ta dẫn dắt, biết gì nói nấy.

"Người trẻ tuổi, có vấn đề thì đến hỏi cha ngươi, quấn lấy bản cung làm gì?"

Câu người trẻ tuổi này khiến cho Pháp Hi Nhĩ nghe xong ngơ ngác.

Hắn ta nháy mắt mấy cái.

"Ta nghe nói nương nương mới hai mươi, cùng lắm chỉ lớn hơn ta hai tuổi mà thôi."

Đúng vậy, có lẽ bởi vì từng chết một lần, cộng thêm lại sinh ra đứa con yêu, Phùng Niệm luôn cảm thấy nàng và tiểu tử này kém bối phận.

"Tóm lại ngươi đừng hỏi ta, ta chỉ là một nữ nhân không có lý tưởng, làm gì muốn cùng ngươi thảo luận đại sự quốc gia mỗi ngày."

Pháp Hi Nhĩ cũng không biết nên bội phục hay là phỉ nhổ Hoàng đế Lương quốc.

Nữ nhân như vậy cũng để cho hắn chiếm được rồi, chiếm được cũng không có bộ dáng vô cùng trân quý, nuôi dưỡng vô số phi tần, không biết tới mức nào.

"Tại sao người lại thích Lương Hoàng bệ hạ vậy?"

"Bởi vì hắn có quyền thế lớn nhất thiên hạ, ta làm Hoàng hậu của hắn muốn làm gì cũng được, không cần cúi đầu với bất kỳ kẻ nào."

"Là như thế này sao."

Lần này đến phiên Phùng Niệm tò mò hỏi hắn ta: "Ngươi không phỉ nhổ à?"

Pháp Hi Nhĩ ngồi ở đối diện lấy tay nâng đầu nhìn chằm chằm nàng nói: "Cũng như có người thích đẹp, có người thích tiền, người thích quyền thế địa vị cũng dựa vào bản lĩnh tranh thủ được, đây không phải rất cảm động sao?"

Nói xong vài câu này, hắn ta bỗng nhiên lại thở dài, bộ dáng tràn đầy tiếc nuối.

Hỏi hắn ta đang than thở cái gì, hắn ta đáng tiếc nói: "Lúc đầu cho rằng người sẽ nói cách khác, chẳng hạn như bởi vì Lương Hoàng bệ hạ đối với người rất tốt, nếu người nói như vậy, ta có thể quang minh chính đại nói thật ra hắn không tốt."

"... Là ai đã thề không có có ý đồ xấu rồi?"

Hai mắt Pháp Hi Nhĩ sáng lấp lánh, nói đây không phải chủ ý xấu, là thật lòng đấy, tuyệt đối là thật lòng: "Ta cảm thấy ở cùng với người đặc biệt vui vẻ, nhưng sau này ta vẫn phải về quê nhà, trở về thì không thể lại cùng người nói chuyện, cho nên ta muốn ở cùng với người."

Lưu Sở ngọc: "Ta thích hắn ta, hắn ta quá ngọt ngào!"

Lữ Trĩ: "Chỉ có thể tiếc không tới sớm mấy năm."

Đát Kỷ: "Người còn nhỏ hơn Niệm Niệm hai tuổi, sớm mấy năm không chê quá non sao? Như bây giờ rất tốt, nếu là ta, ta lập tức đi cùng với hắn ta rồi."

Triệu Phi Yến: "Ta cũng thế."

Triệu Hợp Đức: "Ta đồng ý!"

Vương Chính Quân: "Chớ tự mình đa tình, cho dù tỷ cởi hết đứng trước mặt hắn ta, người ta cũng chướng mắt, không nhìn ra sao? Treo vầng sáng từ sớm đối với hắn ta cũng không có ảnh hưởng gì, lúc chủ group lộ ra mình rất có ý tưởng của người đời sau hắn ta lập tức thay đổi thái độ, như thế này vẫn không rõ? Hắn ta không xem mặt đấy."

Dương Ngọc Hoàn: "Tỷ nói xong hắn ta càng thơm."

Bao Tự: "Các người nói những lời này có ích gì? Nữ nhân kia nàng vô tâm, muội xem nàng có một chút dấu hiệu cảm động nào không? Nàng còn nghi ngờ mình bị lừa kìa!"

...

Không sai, Phùng Niệm đã cảm thấy chó sói con muốn lừa nàng đi Udo quốc để xây dựng phát triển.

Nàng cũng không có chút cảm động nói: "Vậy ngươi tự mình đi thôi, ta sẽ bớt chút thời gian nhớ tới ngươi."

Nghe nói như thế, Pháp Hi Nhĩ giống như một chú chó không lấy được xương, lỗ tai đều tiu nghỉu xuống. Lúc trở về mài đá đều dùng lực rất mạnh, vừa mài vừa nói thầm trong lòng, không có trái tim, nàng không có trái tim.

Phùng Niệm đứng dưới mái hiên nhìn hắn ta ở đằng sau, lành lạnh ném ra một câu: "Mài nhẹ một chút, mài hỏng phỉ thúy của ta ngươi không bồi thường nổi đâu."

Thấy thế này Đát Kỷ đã a a a a tức giận đến mắng nàng trong group rồi.

*

Pháp Hi Nhĩ đơn phương cáu kỉnh, ngày hôm sau cũng không đến tìm nàng uống trà, đang ở đó hì hục mở tảng đá, trông rất giống lúc Lục Lục lúc ấm ức.

Trong lòng Phùng Niệm nói thầm mặc kệ hắn ta mấy ngày tự nhiên sẽ tốt. Người trẻ tuổi chưa từng nói chuyện yêu đương gặp một người hơi có ấn tượng tốt đã cảm thấy mình đã yêu, đây là ảo giác!

Kết quả không đợi Pháp Hi Nhĩ nhận thức được sai lầm của mình, Trưởng Công chúa Bảo Hoa tiến cung tới đây.

Lần này nàng ta đi tìm Bùi Càn, mỗi lần gặp y sẽ khóc.

Nhìn nàng ta như thế Bùi Càn còn tưởng là phò mã đã mất rồi: "Lý Trung Thuận, ngươi tới đỡ Trưởng Công chúa ngồi xuống, lại pha chén trà nóng đến đây, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói."

Bùi Càn đợi nàng ta nói ra tin tức bất ngờ, kết quả thế nào?

Người vẫn là vì chuyện này mà tới, chỉ là muốn huynh đệ năn nỉ cho nàng ta một chút, mời Hoàng hậu phát lòng từ bi tặng đứa bé cho nàng ta.

Trong lòng Bùi Càn nói thầm hoạt động kia còn chưa xong sao?

Hoàng hậu nói đến cuối năm hết hạn, hiện tại phát lực còn kịp, đi tranh thủ đi, tại sao đã sốt ruột đi cửa sau rồi?

Nhìn vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của y, Trưởng Công chúa Bảo Hoa mới nói lần này nhiều người tham dự, vô cùng liều mạng, nàng ta không thắng được.

Hóa ra là hai lần thua lỗ đau lòng đến khóc thút thít, Bùi Càn đang suy nghĩ nên nói như thế nào. Trưởng Công chúa Bảo Hoa lại bổ sung thêm, nói lần trước nàng ta góp nhiều như vậy, kết quả trôi theo dòng nước, lần này cũng không có sốt ruột, ban đầu đã chuẩn bị một số tiền lớn, muốn đợi các nàng liều mạng ra kết quả cuối mới ra chiêu tuyệt sát. Kết quả nào biết được lúc này mới tháng mười, đã vượt qua số lượng nàng ta chuẩn bị rất nhiều, có hai hộ thương gia tiến lên, vung tiền giống như vẩy nước.

"Ngươi cũng không dùng tiền, không đấu lại đừng liều, từ bỏ không phải được rồi."

"Ta muốn đứa bé, ta chỉ muốn đứa bé, khó như vậy sao?"

Người bình thường có lẽ sẽ an ủi nàng ta, Bùi Càn suy nghĩ: "Nếu không khó các ngươi còn có thể nâng lên từng rương bạc ném vào bên kia à?"

"Hoàng Thượng, mặc dù chúng ta không phải cùng một nương sinh ra, nhưng đều là hài tử của Tiên Hoàng, ta không dám ra oai ở trước mặt người, nhưng người thật sự không thể vì tỷ muội của mình năn nỉ một chút sao? Ta với Phùng Hoàng hậu không có giao tình gì, người nói nàng kiểu gì cũng sẽ nghe."

Bùi Càn có thể vì việc nhỏ này cưỡng ép Phùng Niệm?

Không thể nào.

Y chỉ giúp một chút là mời người tới đây, để Bảo Hoa tự mình cố gắng, y nhiều lắm là giúp đỡ hai câu.

Đây không phải lần đầu tiên Trưởng Công chúa tiến cung vì hài tử, nghe nói nàng ta lại tới, Phùng Niệm biết ngay có lẽ thành tích lần trước quá loá mắt, lúc này tham dự nhiều hơn.

Trên đường đến ngự tiền nàng cũng đang suy nghĩ, cứ nói về một chuyện cũng thật đáng ghét, lần này dứt khoát giải quyết chuyện này. Phùng Niệm hỏi nàng ta thật sự muốn? Mặc kệ như thế nào cũng muốn?

Trưởng Công chúa gật đầu.

"Ta cho ngươi xem thứ này, xem xong nếu ngươi còn muốn chúng ta lại nói."

Phùng Niệm bảo Trưởng Công chúa Bảo Hoa đến noãn các ở bên cạnh ngủ đi, ngủ một giấc. Thành thật mà nói nàng đã muốn rửa sạch kỹ năng báo mộng kia từ lâu, nhưng vẫn chưa dùng hết ba lần cơ hội, không cam lòng động vào nó. Ngày hôm nay việc này tìm tới cửa nàng lập tức dùng nó, Phùng Niệm không giúp nàng ta đúng là không muốn mở tiền lệ ngoài quy củ, chỉ sợ tiễn đi một Trưởng Công chúa Bảo Hoa còn có Hoàng thân khác tìm đến.

Nhưng nếu nói như vậy thì khuyên Trưởng Công chúa không được.

Phùng Niệm đã nghĩ, nếu quyết tâm muốn có của nàng ta lớn như vậy, nhìn nội dung báo mộng vẫn còn muốn, cũng có thể giúp nàng ta, chỉ cần nàng ta nói với bên ngoài là tự nhiên thụ thai, đằng sau tốt xấu chính mình gánh vác.

Đã biết Trưởng Công chúa là tỷ tỷ của Hoàng Thượng, nàng ta còn lớn tuổi hơn nhiều so với những người mang thai trước đó, bây giờ muốn sinh con đầu, nào có dễ dàng như vậy?

Báo mộng chỉ cảnh báo một nguy hiểm, cho nàng ta xem là tình huống tương đối tồi tệ.

Chính là hài tử sinh ra nhưng bản thân nàng ta vì xuất huyết nhiều mà chết, tình cảm giữa Phò Mã và Trưởng Công chúa cực sâu nên không tiếp nhận được, cũng không có lòng dưỡng dục hài tử, cả ngày uống rượu ngơ ngơ ngác ngác.

Phùng Niệm tạo xong giấc mộng này trở về bên kia với Bùi Càn.

Bùi Càn hỏi nàng Trưởng Công chúa đâu?

"Ngủ ở bên kia."

"Nàng để thần tiên trên trời báo mộng cho nàng ta rồi?"

"Đối với chuyện lớn có khả năng phát sinh ở đằng sau, dù sao nàng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý, biết rõ còn muốn, thật sự đi đến một bước kia cũng không thể trách ta. Lời này, trước đó ta cũng đã từng nói với Mạnh thị và Đỗ thị, ta chỉ có thể mời người đến, không bảo vệ được các nàng bình an sinh nở, có thể tiếp nhận chuyện này, chúng ta lại nói chuyện sau."

Bùi Càn gật đầu.

"Hoàng hậu của trẫm còn có thể quản những chuyện lông gà vỏ tỏi gì đó sao? Đẩy nàng ta một phen cũng đã xem như có lòng nhân từ rồi."

Trưởng Công chúa Bảo Hoa tỉnh lại sững sờ hồi lâu, sau đó xuất cung.

Trước đó nàng ta nói mặc kệ như thế nào cũng muốn, đây là điều duy nhất nàng ta tiếc nuối, nhưng khi thật sự thấy mình rong huyết mất mạng, nhìn thấy Phò Mã uống rượu sống qua ngày, hài tử sinh ra không có phụ mẫu quan tâm yêu thương... Bộ dáng đáng thương kia, thật sự không bằng không sinh.

Vốn còn muốn hỏi một chút Hoàng hậu có cách vẹn toàn đôi bên hay không.

Lại nghĩ một chút tính tình kia của Hoàng hậu, chỉ sợ nàng không sẽ quản.

Rõ ràng Hoàng hậu muốn nàng ta lựa chọn, muốn hài tử hay là muốn mạng của mình, nếu đã muốn hài tử là phải làm tốt chuẩn bị rong huyết chết đi.

Nàng ta còn có thể như thế nào đây?

Chẳng lẽ thật sự vì sinh đứa bé mà không thể sống nữa ư?
Bình Luận (0)
Comment