Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 200

Từ nửa đêm hôm qua, sau khi Pháp Hi Nhĩ gửi con hạc giấy ra ngoài đã co chân lại ngồi chờ, chờ một hồi lâu cũng không thấy hồi âm biết người đã ngủ thiếp đi rồi thì hắn ta mới nằm xuống. Bởi vì ngủ quá muộn, đến giờ bình thường hắn ta không dậy nổi, chờ hắn ta tỉnh ngủ mở mắt ra đã thấy một con hạc giấy vẫy cánh ở trước mặt.

Pháp Hi Nhĩ vội vàng ngồi dậy, mở thư ra.

Thấy rõ ràng nội dung viết phía trên, đại lão nữ trang hồ đồ rồi.

Chim hết rồi sao?

Tại sao hết chim chứ?

Đang êm đẹp vì sao nó lại không hết mất?

...

Suy nghĩ một phen cũng không hiểu nỗi, hắn ta lại muốn viết thư đến hỏi, mặc niệm xong không gọi được giấy viết thư xuất hiện, Pháp Hi Nhĩ vỗ đầu một cái ――

Suýt nữa quên mất, thứ này mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần.

Vậy ngày mai, chờ ngày mai hỏi nàng.

Pháp Hi Nhĩ lằng nhà lằng nhằng lăn lộn một ngày, đêm đó dự định cố gắng nhịn một đêm, ngại ngồi chờ nhàm chán hắn ta nhặt một khối Chính Dương Lục từ những khối ngọc nhỏ thả ở trong phòng.

Những khối ngọc nhỏ này là Phùng Niệm kiểm hàng lựa ra cho hắn ta, đại khái chính là phí vất vả cho hắn ta.

Khối ngọc hắn ta nhặt không quá lớn, không khó để lấy ra vài hạt châu, đúng lúc gần đây mỗi ngày đều sờ phỉ thúy, luyện được xúc cảm, bên này cũng có công cụ, Pháp Hi Nhĩ định lấy thứ này để giết thời gian.

Hắn ta không biết những lão sư phụ bên ngoài kia làm như thế nào, bản thân hắn ta nghĩ cắt khối ngọc này ra trước, cắt thành một khối vuông nhỏ lớn như ngón tay cái, rồi gọt tròn từng khối lập phương này, khoan lỗ, cuối cùng mài các hạt châu bóng loáng.

Trước đây cũng chưa từng làm, lúc này nói hành động lập tức hành động ngay.

Một khi làm việc thời gian trôi qua còn đặc biệt nhanh, chờ hắn ta cảm giác cổ đau xót ngẩng đầu hoạt động thì phát hiện ngọn nến cũng sắp cháy hết, lần này dù sao cũng nên là sau nửa đêm rồi.

Pháp Hi Nhĩ thu lại khối ngọc và công cụ trong tay, dùng nước lạnh rửa tay, chuẩn bị viết thư.

Hắn ta vẫn làm giống như Phùng Niệm đã dạy, kết quả giấy viết thư không xuất hiện.

Tưởng rằng chưa đến giờ, hắn ta còn đợi một chút.

Kết quả vẫn không có phản ứng.

Lúc này, bỗng nhiên Pháp Hi Nhĩ đã hiểu rõ hết chim là có ý gì ――

Chim gửi thư cho hắn ta, không còn nữa.

Lúc đầu đưa thư ra ngoài cũng có thể đi ngủ, hiện tại biến thành nằm xuống cũng không ngủ được, nghĩ đến con chim vừa tới tay mình chưa được một ngày đã mất đi, tiểu tử trẻ tuổi bị mất ngủ. Mất ngủ thì làm sao bây giờ? Lại đốt một ngọn nến, tiếp tục chơi hạt châu.

Trắng đêm đẩy nhanh tốc độ kết quả là, ngày kế tiếp Phùng Niệm thấy hắn ta giống như nhìn thấy gấu trúc lớn quốc bảo.

"Tối hôm qua ngươi đi ăn trộm gà sao? Vì sao lại không có tinh không rồi?"

"... Chim của ta."

Hôm qua Phùng Niệm còn bồn chồn hắn ta không còn chim lại bình tĩnh như thế, làm một hồi người ta không phản ứng kịp, lại qua một ngày muốn viết thư triệu hồi không ra mới biết công cụ gây án của hắn ta bị mất rồi.

Pháp Hi Nhĩ thật sự là uất ức, hắn ta đau khổ cay đắng nhảy múa cho Hoàng đế Lương quốc mới đổi lại đấy, tổng cộng mới dùng hai lần, vậy mà không có nữa rồi.

"Ai bảo ngươi nửa đêm không ngủ được viết thư?"

"Sau này ta không viết nữa."

"Vậy cũng chờ lúc nào ta vui vẻ lại nói."

...

Con vịt đã đun sôi từ trong nồi bay đi cảm giác đó càng khiến người ta khó chịu hơn so với không có ngay từ đầu, Pháp Hi Nhĩ tự bế rồi.

Phùng Niệm mặc kệ hắn ta. Mỗi khi đến hai tháng cuối năm, trong cung đều khá bận rộn. Trước đây chủ yếu là Bùi Càn bận rộn, một mặt không thể kéo công việc thường ngày xuống, mặt khác lại phải tổng kết một năm qua, cùng Lục bộ Thượng Thư họp, nghe các vị tướng quân báo cáo. Một đường bận đến năm mới, còn phải thu lễ vật hàng năm nghe dòng họ và các đại thần chúc phúc, cộng thêm tế tự tổ tông và thiên địa.

Lúc còn là Quý phi, hầu hết những chuyện ở trong đó không liên quan đến Phùng Niệm, nàng chỉ cần sắp xếp một số chuyện trong cung, rất nhiều người không cần gặp.

Nhưng bây giờ nàng là Hoàng hậu.

Hoàng hậu còn có thể từ chối gặp tông phụ mệnh phụ sao?

Tháng mười một còn tốt một chút, tiến vào tháng chạp, Thái hậu trở về từ tông miếu, sau khi Bùi Càn thương lượng với bà đến Trường Hi cung nói cho Phùng Niệm, năm nay y chuẩn bị dẫn Phùng Niệm đi tế tự tổ tiên, để phụ thân tổ phụ còn có các vị tổ tông nhìn Hoàng hậu một chút.

Theo cách nói của Bùi Càn, đây là chuyện tốt người khác cầu cũng không cầu được, bởi vì loại trường hợp này không có nữ nhân, ngoại trừ dòng họ đại thần và thái giám hộ tống chính là y và các con.

Trong lòng Phùng Niệm nói thầm ta cũng chẳng muốn ân điển này.

Nhìn Bùi Càn như thế... Miệng y nói cơ hội hiếm có, thực tế rõ ràng chính là đánh chủ ý đi khoe khoang. Hai năm trước ngay tại lúc tế tự Bùi Càn đã từng nói thầm với các tổ tiên, nói trong hậu cung của y có thêm nữ nhân, về sau có cơ hội dẫn nàng tới cho các vị tổ tông nhìn xem.

Trước đây người ta là Hi phi rồi Hi Quý phi, sao có tư cách đi cùng y được?

Năm nay Phùng Niệm lên làm Hoàng hậu, vẫn là thiên mệnh Hoàng hậu khiến Phượng Hoàng hiện thế, tất nhiên là Bùi Càn không đợi kịp. Năm mới tế tự tại buổi sáng của đêm giao thừa, ở bên tông miếu kia.

Thường ngày lúc này Hoàng đế đi tế tự, phi tần thì ở trong cung chuẩn bị cung yến cho đêm đó.

Năm nay Phùng Niệm dẫn theo con yêu của nàng đi cùng Bùi Càn, vì thể hiện đế hậu ân ái, một nhà ba người đi cùng một cỗ kiệu.

Bởi vì thời gian tế tự cơ bản đều là cố định, mỗi khi đến ngày này đều sẽ có rất nhiều dân chúng chen lấn đến đầu đường, bình thường muốn gặp mặt Hoàng đế còn khó hơn so với lên trời, ngày hôm nay, Bùi Càn vén tấm rèm bên cạnh lên vẫy tay với dân chúng hai bên.

Mà dân chúng cũng rất biết điều, đồng thanh hô to Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.

Thường ngày là như thế này, năm nay thêm một vị Hoàng hậu và một vị Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa, dân chúng thật sự không quá hiếm lạ Hoàng Thượng đều có thể nhìn thấy mỗi năm.

Đường phố sát bên Bùi Càn trong miệng vừa hô Hoàng Thượng vạn vạn tuế, thực tế đều nhón chân lên cổ kéo dài so với ngỗng còn dài hơn, chỉ muốn xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ mở ra bên phía Hoàng Thượng nhìn xem dáng vẻ Hoàng hậu nương nương.

So với bọn họ, đường phố đối diện hạnh phúc hơn nhiều, bởi vì Phùng Niệm đang dựa vào bên kia, nàng một thân vầng sáng mỉm cười đối với dân chúng kinh thành hiếm khi gặp được.

Phối hợp vẫy tay với biên độ nhỏ.

Càng nhìn càng đẹp + vầng sáng C vị + cười rộ lên đã là kích thích trí mạng, dưới sự phối hợp này, toàn bộ nửa đường phố sát bên nàng đều tỏa ra bong bóng màu hồng. Các nữ nhân tốt hơn một chút, rất nhiều nam nhân đi theo cỗ kiệu trong miệng hô hào Hoàng hậu nương nương, phụ trách duy trì trật tự áp lực rất lớn. Mỗi năm đều có tế tự, tình cảnh lớn như vậy đúng là hiếm thấy.

Lại nói Lục Lục, bản thân nàng yêu cầu ngồi ở giữa phụ mẫu, nghe được đủ kiểu tiếng gọi quái lạ ở hai bên đường, con yêu rướn cổ lên cũng không nhìn thấy người, từ dưới hướng lên trên chỉ có thể nhìn thấy nóc nhà hai bên, thế là nàng không muốn ngồi ở giữa, đưa tay để nương ôm một cái.

Thường ngày loại việc tốn thể lực này bình thường đều do Bùi Càn làm, lúc này không có tìm Bùi Càn đạo lý vô cùng đơn giản. Mary Sue Công chúa ghét bỏ tiếng hô hào bên phía phụ hoàng nàng quá nhỏ, không náo nhiệt như bên mẫu hậu.

Nữ nhi muốn ôm, Phùng Niệm còn có thể không ôm nàng sao?

Dân chúng bên này lại phát hiện, có hai bàn tay nhỏ bám ở bên cạnh giường nhỏ, sau đó Công chúa lộ đỉnh đầu nhỏ chiêm chiếp ra ngoài, tiếp theo là đôi mắt đen to tròn linh động như quả nho của nàng.

Nghĩ ở bên ngoài có rất nhiều người, thoạt đầu nàng còn hơi thẹn thùng, bởi vì dân chúng thật sự đều rất nhiệt tình, không bao lâu người cũng quên thẹn thùng, trợn tròn mắt nhìn say sưa ngon lành.

Nàng đang nhìn dân chúng như tên dở hơi, cuối cùng dân chúng cũng nhìn thấy Lục Công chúa khiến Phật quang xuất hiện vào ngày nàng sinh ra.

Đứa nhỏ này quả thật sự quá xinh đẹp.

Chẳng qua dù sao vẫn quá nhỏ, mười năm sau lại nhìn Công chúa, ngày hôm nay nhìn Hoàng hậu nương nương thêm vài lần.

Nữ nhân xinh đẹp như vậy hơn nữa còn có phúc khí đầy người có lai lịch lớn... Hoàng Thượng cưới nàng cũng quá hạnh phúc!

Lại tưởng tượng, cũng chỉ có Hoàng Thượng mới có thể có được loại nữ nhân này, người bình thường đạt được cũng giữ không được. Còn có người nghĩ đến bát quái đã từng nghe trước đây, lúc ấy truyền ra Đại tiểu thư Phùng gia vốn muốn gả vào Khang Vương phủ, kết quả đột nhiên Thế tử Khang Vương thay lòng đổi dạ coi trọng muội muội nàng rồi.

Trước khi tận mắt nhìn thấy Hoàng hậu, mọi người cảm thấy lời này nói thông được, là ánh mắt Bùi Trạch không tốt mất đi phúc vận thông thiên cưới về một người xui xẻo.

Sau khi thật sự gặp được Phùng Niệm, có người nghi ngờ cách nói này.

Cỗ kiệu đã đi xa bọn họ còn đang nghị luận, nói trừ khi Bùi Trạch thật sự mù, đôi mắt hoàn toàn không nhìn thấy gì, nếu không tại sao có thể buông tha một mỹ nữ thiên tiên như thế chọn trúng ả xấu xí kia?

"Hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng hậu nương nương, nhưng ta đã gặp muội muội nàng từ lâu, năm ngoái lúc Học Viện Đại Đức đang xây dựng ta đi qua từng nhìn thấy nàng ta, người kia thật sự chẳng ra sao."

"Đây không phải nói nhảm sao? Nàng ta đã bị đày đi làm khổ sai rồi, cho dù vốn là đại mỹ nhân cũng phải biến dạng."

"Nàng ta như thế, dù đẹp hơn nữa mấy cũng không sánh bằng. Nếu nói một người là mây trên trời, người còn lại chính là bùn trên đất, Bùi Trạch điên rồi mới có thể vứt xuống đám mây để cầm một khối bùn trong tay, hắn ta thật ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc quá đi."

"Ta nghi ngờ là dưới cơ duyên xảo hợp Hoàng Thượng nhìn trúng Hoàng hậu nương nương, lén lút tạo áp lực lên Khang vương phủ, khiến cho Bùi Trạch thay lòng đổi dạ, thuận lý thành chương tiếp thu mỹ nhân."

"Không thể nào, hắn là Hoàng Thượng muốn gì mà không được cần gì phải như vậy?"

"Chính là Hoàng Thượng mới có thể như vậy! Đổi thành người khác có thể làm được hả? Hiện tại hai cha con là người thấp hèn, trước đây lại là dòng dõi cao quý... Đừng không tin! Nếu không ngươi giải thích xem Bùi Trạch hắn ta có mưu đồ gì? Đổi lại là ngươi, ngươi cam lòng từ bỏ không?"

...

Lúc Phùng Niệm cùng Bùi Càn đi tế bái, nếu không phải những người dân này đang điên cuồng thảo luận thì còn đắm chìm trong vẻ mỹ lệ của Hoàng hậu. Cũng có người chạy tới truyền lời cho người ta, nói năm nay tế tự Hoàng Thượng mang theo Hoàng hậu cùng đi để tất cả mọi người đến xem.

Ngoại trừ điều này, còn có người ngang ngạnh muốn từ đường phố bên này mò sang đối diện.

Lúc đi Hoàng hậu nương nương ở đầu bên này, chờ một lúc tế tự xong trở về chẳng phải sẽ đổi bên? Bọn họ không đổi thì phải nhìn gương mặt kia của Hoàng Thượng. Mặc dù Hoàng Thượng không xấu, nhưng so với nương nương thật sự không có gì đẹp mắt.

Sáng sớm ngày ba mươi, trong kinh quá náo nhiệt rồi.

Chờ tế tự xong đế hậu hồi cung, hai người lại hướng vẫy tay với dân chúng đang chen lấn tại hai bên đường phố. Phùng Niệm mở ra vầng sáng cười lên khiến người nửa đường phố choáng váng, sau đó nàng đã gặp quả báo.

Lúc đầu nếu IQ online, trước khi làm gì đó người ta không nhịn được phải ngẫm lại?

Một khi IQ rớt xuống dù cẩn thận suy nghĩ cũng sẽ lệch đến nơi kỳ lạ, chẳng hạn như người Lý gia vừa nghe nói năm nay Hoàng hậu cũng tham gia tế tự mới vội vã chạy tới, chính là người nhà mẹ đẻ Lý Hướng Vãn của Phùng Niệm.

Vài năm trước bọn họ xa lánh Phùng Niệm, trực tiếp dẫn tới người đã tiến cung thăng chức rất nhanh nhưng nhà ngoại cũng không dựa vào được chút nào.

Đoán trước có lẽ Phùng Niệm đã đã quên bọn họ, tiểu cữu của nàng dẫn theo hai vãn bối đã từng gặp mặt Phùng Niệm tương đối nhiều, chắc hẳn nàng có thể nhận ra. Nguyên bản kế hoạch tìm một chỗ trống đứng đấy, lúc hô hào theo thì hô to một chút, để nương nương chú ý tới rồi nhớ tới bọn họ.

Nào nghĩ tới Phùng Niệm mở ra cười một tiếng là kích thích trí mạng.

Lý do mở ra cười một tiếng là kích thích trí mạng thật ra cũng đơn giản, trước đây nàng đã thấy trong nhiều phim cổ trang, chỉ cần Hoàng đế đi ra ngoài, mặc kệ là đi tế tự hay là nam tuần cũng rất dễ dàng đột nhiên xông ra vài tên thích khách, nàng nghĩ đến ngộ nhỡ có thì sao? Cười cho choáng váng rồi bắt luôn một đám cho tiện.

Kết quả không thấy thích khách, lại choáng váng một đám dân chúng.

Bởi vì là dân chúng bình thường, cho dù IQ tạm thời rớt một chút, nhiều lắm chính là chóng mặt không suy nghĩ được mà thôi, vẫn biết mình chỉ là dân đen, giỏi lắm a a a vài tiếng cũng không dám làm càn.

Người Lý gia không giống vậy, bọn họ là nhà ngoại Hoàng hậu nương nương, vẫn cảm thấy mình có thân phận.

IQ vừa giảm, tên biểu ca vẫy tay trong đám người lớn tiếng la lên: "Biểu muội, biểu muội nhìn ta, ta là Hạo ca ca của ngươi! Hạo ca ca của ngươi!"

Giọng hắn ta lớn đến mức phủ lên nửa đường phố.

Phùng Niệm thuận tiện nhìn sang, cảm giác mình giống như là vừa lên xe lửa, trên xe nhìn thấy người đến đưa tiễn thân nhân đang dùng hết sức vẫy tay.

Không chỉ Phùng Niệm nhìn hắn ta, đám dân chúng kia cũng đang nhìn hắn ta.

Hắn ta không những không xấu hổ, còn cảm thấy đặc biệt vinh quang, kêu lớn tiếng hơn.

Phùng Niệm nghe hắn ta ồn ào nói ngươi không tới nhà chúng ta nhiều năm rồi, có rảnh tới nha, còn có gì mà cả nhà của ta đều rất nhớ ngươi.

Trong lúc nhất thời vậy mà Phùng Niệm không biết nên nói gì.

Nàng chỉ triệt bỏ vầng sáng, nhìn thoáng qua group, toàn bộ đang cười bò rồi.

Lực sát thương càng lớn hơn trong group là khuê nữ béo ngồi trong ngực và Bùi Càn ở bên cạnh.

Thấy một màn này, miệng nhỏ của Lục Lục cũng không tự giác mở ra, nàng xoay người ngẩng đầu lên nhìn sang thân mẫu: "Nương, Hạo ca ca ở bên ngoài đang gọi người?"

Lúc mới ra cung Bùi Càn còn đứng đắn, sợ ở trước mặt dân chúng bị mất mặt, đoán chừng trong quá trình cũng bị Phùng Niệm cười choáng váng một chút, vừa rồi còn âm thầm ghen ghét, mất hứng vì dân chúng bên phía y không có nhiều cũng không có nhiệt tình như bên kia của Phùng Niệm.

Lúc này y cũng bị giọng nói lớn kia hấp dẫn chú ý, y vừa nhìn vừa nói: "Là ai thế? Để trẫm nhìn xem!"
Bình Luận (0)
Comment