Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 216

Bùi Càn nghe mà choáng váng.

Trước khi rời cung đại cữu ca đã từng nói với y, bảo rằng ở trong cung không chịu được muốn đi ra ngoài, Bùi Càn ngẫm nghĩ, người ở trên trời có cảnh đặc sắc nào mà chưa từng thấy chứ? Núi non sông nước trên mặt đất này thú vị gì với hắn chứ? Ý nói chắc là ra ngoài du lịch gặp nhiều nên chán rồi, hẳn trở về thiên cung rồi.

Hơn nữa người đã đi vào mùa thu năm ngoái, đi được hơn một năm trời rồi thì làm gì còn có ai nhớ đến nữa?

Bùi Càn đã ném cái tên Doanh Chính này vào trong xó lâu rồi, nào biết vị này còn có một cái tên nữa là Triệu Chính.

"Mẹ của nội huynh họ Triệu à?"

Phùng Niệm lười phải nói tỉ mỉ với y, cứ để y nghĩ như thế đi, nàng lại nói: "Nhưng nếu là ca ca ta, có phải là thời gian hơi nhanh rồi không? Ca ca ta rời kinh từ mùa thu năm ngoái, cho dù mùa đông tới được nước Thanh Lai... Hơn nửa năm đã kéo được vương thất Thanh Lai xuống ngựa à? Điều này sao mà viển vông vậy?"

Bùi Càn cảm thấy điều viển vông nhất là chuyện đại cữu ca dùng tên giả Triệu Chính ấy, nghĩ mà xem nếu hắn thật sự không quay về thiên cung, tiếng tăm của hắn ai ai cũng biết, đi ra ngoài lấy tên giả có phải là bình thường không?

Còn nữa, Bùi Càn nghĩ ra mình từng không cùng quan điểm với đại cữu ca về vấn đề nước Thanh Lai.

Y cho là có thể không phải đánh thì không đánh, nếu đối phương có suy nghĩ lệch lạc thì có thể để Hoàng hậu làm phép trừng trị. Bùi Càn cảm thấy lý tưởng nhất là đối phương loạn từ bên trong, cuộc sống hàng ngày khó khăn. Dân nước họ biết được rằng Đại Lương ở phương Bắc hàng năm mùa màng bội thu, bách tính an cư lạc nghiệp, sinh lòng tự nguyện tìm tới...Như vậy thì không tốn một binh một tốt mà vẫn có thể ăn được cái bánh lớn này. d~đan~l3~quydon

Đại cữu ca không nghĩ vậy, hắn nghĩ rằng đối phương đã thể hiện ra là có mưu đồ với ngươi rồi, ngươi không nhân lúc hắn đang suy yếu rồi lấy mạng hắn chẳng nhẽ còn muốn đợi sau khi hắn ta khôi phục nguyên khí mới liều mạng à?

Hai người đều nghĩ mình có lý, ai cũng không phục ai.

Cũng bởi vì thiên hạ này là của nhà họ Bùi, Hoàng đế hiện tại là Bùi Càn, chung quy thì phải là Bùi Càn nói thì mới được tính. Sau lần đó, hình như đại cữu ca không còn nói với hắn về chuyện này nữa, sau đó người cũng đi rồi.

Bùi Càn nghĩ hay là vì không thuyết phục được mình nên người này chạy đi đánh người ta chăng?

Không nói đến lương thực không nói đến người, nếu như thật sự là hắn, hắn có từng nghĩ tới chuyện sau khi đánh xong thì sẽ thế nào không? Bản thân lập quốc ở trần gian xưng hoàng đế hay là...???

Bùi Càn ôm một bụng nghi ngờ, y nói thời gian là đạo lý quan trọng, vấn đề là cuối cùng đại cữu ca muốn làm gì vậy?

"Hắn cũng không có con nối dõi ở nhân gian, nếu thật sự đánh đổ được nước Thanh Lai thì có thể giao cho ai thừa kế? Vất vả đoạt chính quyền, quay đầu lại chắp tay dâng hoàng quyền cho người hả? Hắn tính làm gì vậy?"

"Nếu đúng thật là ca thì không tới một năm hắn sẽ làm xong những thứ này, hình như cũng không vất vả lắm."

Bùi Càn:... .....

"Hoàng hậu hãy nghĩ cách liên lạc với nội huynh thử xem, hỏi han phía nam kia có phải là hắn không. Nếu là hắn thì hắn tính định làm gì?"

"Hỏi một chút xem có phải là hắn không thì được, nhưng việc ca ca muốn làm gì thì ta làm sao mà quản được? Người nghĩ mà xem, gỉa dụ ca của ta đã đánh được nước Thanh Lai về tay rồi, ta lên trên gấp gáp hỏi huynh ấy thì hắn sẽ không hiểu lầm sao?"

Hiểu lầm à?

Đại cữu ca còn hạ phàm vì nàng được, người thương muội muội như hắn có thể hiểu lầm gì chứ?

Phùng Niệm biết sơ sơ suy nghĩ của Bùi Càn, nàng cười nhẹ nói: "Để huynh ấy biết là hoàng thượng người giục ta hỏi, hiểu lầm người nhớ thương giang sơn mà huynh ấy chiếm được thì sao? Muốn ta nói thực ra không cần hỏi, ca ta sẽ không hại ta, đợi huynh ấy xong việc thì tự khắc sẽ trở lại nói rõ ràng, vội vàng để làm gì chứ?"

... ....

Bùi Càn không biết phải đánh giá đôi huynh muội này thế nào.

Ca ca nói chuyện làm việc thì dọa người chết khiếp, còn muội muội trời có sập thì mặt cũng không đổi sắc, đủ bình tĩnh.

Bùi Càn không có tố chất này, y không biết những chuyện trong khoảng thời gian này còn đỡ, từ lúc biết đại cữu ca ra ngoài hành tẩu cũng yêu thích dùng cái tên Triệu Chính này thì trong lòng y rất là ngứa ngáy như là bị mèo cào.

Ngứa ngáy hai ngày, kinh thành nhận được một lá thư khẩn cầu cứu từ tám trăm dặm, vua của nước Thanh Lai chính tay viết, đại khái là vương thất nguy rồi, xin Lương Quốc viện trợ, chỉ cần Lương hoàng đồng ý ra tay cứu nguy, bọn họ cam nguyện quy thuận, diễn đàn lê quý đôn sau này tiến cống hàng năm.

Quốc vương Thanh Lai đã nói như vậy, các đại thần cảm thấy nên cứu giúp!

Đại Lương binh hùng tướng mạnh, giúp hắn một tay cũng không tổn hại gì lớn, cứ coi như là luyện quân, quân phí có thể đợi sau khi chiến sự kết thúc sẽ tính toán rõ ràng với họ, bọn họ dám không giao khu đất đã chiếm kia ra thì xong đời.

Bên dưới chuyển sang khuyên nhủ, đều biết là Hoàng thượng không muốn dùng vũ lực. Nhưng tình huống lần này lại khác, bên kia đã đánh đến nỗi lưỡng bại câu thương rồi, đi lúc này là sửa mái nhà dột, không được chỗ tốt.

"Đúng thế, hoàng thượng, Đại Lương chúng ta là bạn thân láng giềng với nước Thanh Lai, nay nước láng giềng gặp nạn, cầu xin chúng ta giúp đỡ, ngồi yên bỏ mặc khó tránh khỏi làm người đau lòng. Để cho những nước xung quanh nhìn thấy thì ai còn cam tâm tình nguyện tiến cống cho nước ta nữa đây?"

"Chúng ta đã nhiều năm không trải qua chiến tranh, cần phải rèn luyện một trận, binh không luyện thì không mạnh."

Bên dưới quỳ rạp một mảnh, ánh mắt mong đợi nhìn Bùi Càn.

Trong lòng Bùi Càn nói giả dụ phía Nam kia không phải là đại cữu ca của y, y cũng bằng lòng giúp đỡ đưa quân sang tiêu diệt, tiện thể sửa mái nhà dột luôn. Còn nữa chính là quân đại Tần này hô hào khẩu hiệu, sau khi bọn họ giành được giang sơn muốn để cho nam nữ bình đẳng, để cho nữ tử cũng có thể đọc sách cũng có thể học nghề thậm chí là nhân sĩ làm quan phong hầu bái tước... Đây là một phiền phức.

Chỉ cần Triệu Chính này không phải Triệu Chính kia, cứu nước Thanh Lai có giá, đương nhiên là y tình nguyện giúp đỡ.

"Các ngươi lui xuống đi, trẫm phải suy nghĩ đã."

Nói là suy nghĩ, sau đó y đã tới Trường Hi Cung, hỏi Hoàng hậu đã liên lạc được chưa?

Phùng Niệm mỉm cười nói: "Ta đã hỏi rồi, bên kia đúng là ca ca ta, ca ca đi một mạch tới phía Nam, phát hiện triều đình Thanh Lai bất ổn, cuộc sống bách tính khổ cực bèn muốn giúp bọn họ, không ngờ càng làm thì càng lớn chuyện, mơ mơ màng màng đã thành ra thế này...Thần thiếp bảo như thế cũng tốt, ca ca đã hạ được bên kia, chúng ta cũng không cần lo bên kia có mưu đồ làm loạn."

Bùi Càn: ....Ừ.

Thấy sắc mặt y hơi kỳ lạ, Phùng Niệm hỏi tiếp: "Hoàng thượng không vui sao?"

Bùi Càn vỗ đùi: "Tất nhiên là không vui rồi! Hoàng hậu nàng không biết, quốc vương Thanh Lai đã đích thân viết thư cầu cứu, chỉ cần trẫm giúp hắn bình định, hắn không những bao phí quân sự, sau này còn cúi đầu xưng thần hàng năm cống nạp. Nàng nói đi, Triệu Chính chính là nội huynh, trẫm lỗ to rồi!"

Trong lúc nhất thời, thế mà Phùng Niệm lại không biết phải đánh giá y thế nào nữa.

Trước kia bảo y tự đi đánh, y không không chịu.

Bây giờ có người bỏ tiền mời, y vui vẻ tiếp nhận.

Nói đến cùng không phải là keo kiệt à.

Giúp người ta đánh thì là kiếm tiền, tự mình đánh thì thấy tốn tiền, đánh thắng rồi chiếm chỗ đất kia về y thấy không lãi, xây dựng lại phải cần tiền cần người quá rắc rối. Để nước Thanh Lai cúi đầu trước Đại Lương, hàng năm tiến cống thì rất tốt, phiền phức thì vương thất Thanh Lai chịu, Lương quốc lấy không quà. Bùi Càn tính toán cho bản thân tốt đễn nỗi nàng muốn vỗ tay khen hay, đáng tiếc là y không dám trêu vào người ở phía nam đi đầu khởi nghĩa.

Phùng Niệm trấn an y: "Cho dù bên kia không phải là ca ta thì người cũng không đến kịp, biên giới phía Nam làm gì có nhiều quân? Người còn phải điều động quân đội ở những nơi khác, đợi họ chạy tới thì vương thất Thanh Lai đã chẳng còn ai nữa rồi. Lấy tốc độ chinh chiến của ca ca, người có thể đợi một hai tháng không?"

Phùng Niệm mới là nhà tiên tri.

Bùi Càn còn chưa đi ra khỏi sự buồn bã khi vuột mất chiếc bánh lớn, lại có một công văn hỏa tốc từ tám trăm dặm đưa tới, lần này không phải là cầu cứu nữa, mà là thư của tướng quân Lương quốc ở biên cảnh phía Nam đưa tới, nói rằng hoàng thượng Thanh Lai quốc mất rồi, mất thật rồi.

Lại qua mấy hôm, phía Nam lại truyền về thêm một phong thư.

Tiến triển mới nhất là đã thay đổi quốc hiệu, Tần hoàng nắm quyền, đang luận công ban thưởng, phong hầu bái tướng cho những người cướp chính quyền với hắn, nữ tử cũng được phong tước.

Nghe nói hắn có một muội, trước kia chưa hề lộ ra mặt, cũng được phong làm nữ thân vương.

Trên thư còn viết một số chuyện, nhưng Bùi Càn đọc không vào, trong đầu y đang nghĩ một chuyện.

Chắc không phải là người này lấy Hoàng hậu của trẫm ra làm lá chắn cho thân vương đấy chứ???

Hắn muốn làm gì???

Bùi Càn còn chưa qua báo tin thì Phùng Niệm đã đoán được khả năng Thanh Lai quốc toang rồi. Phía Triệu Cơ bên kia đã đóng góp lớn, nói là đến ngay cả Phan Ngọc Nhi cũng chưa từng được thấy con số lớn như vậy, Phùng Niệm phỏng đoán vậy thì chỉ có khả năng là Đại Tần phong nữ tướng.

Coi như Đát Kỷ đã chết rồi.

Nàng cảm thấy mạng của Triệu Cơ thật tốt, có một nhi tử giỏi như vậy!

Đát Kỷ: "Nhìn Lưu Ngạo rồi lại nhìn Doanh Chính đi, đều là nhi tử mà chênh lệch lớn thế đấy nhỉ?"

Vương Chính Quân: "Ha ha."

Lưu Sở Ngọc: "Đừng nói Lưu Ngạo nữa, @Triệu Cơ, nhi tử tỷ lên làm hoàng đế, chuyện vui lớn như thế mà cô không phát hồng bao à?"

Bao Tự: "Phát hồng bao!"

Đát Kỷ: "Mau phát hồng bao đi!"

Triệu Cơ còn muốn nói đó không phải là con đẻ của lão nương, cứ coi như là nó làm Hoàng đế đi thì vui mừng gì chứ? Đâu phải nó mới làm hoàng đế lần đầu, chuyện này có gì mới mẻ đâu?

Nhưng mà nhìn mọi người trong nhóm đã ghen tị đến đỏ cả mắt, Triệu Cơ phát cho mỗi người năm mươi điểm, sau khi phát xong còn bị Đát Kỷ oán trách, cô ta nói nếu Doanh Chính là nhi tử mình, nàng sẽ phát hồng bao ít nhất là một trăm điểm!

Lữ Trĩ: "...Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa."

Phan Ngọc Nhi: "Năm mươi điểm này tỷ phải điểm danh ít nhất ba bốn mươi ngày mới có, còn ghét bỏ hả?"

Dương Ngọc Hoàn: "So với hồng bao thì tôi càng muốn biết tiếp sau đây Tần hoàng dự định làm gì?"

Vi Hương Nhi: "Tu bổ luật pháp, xây dựng trật tự, làm nông nghiệp, làm kinh tế, làm giáo dục, làm ngoại giao....Sang năm mới chắc là sẽ phái người tới Lương quốc thăm hỏi một chút."

Phùng Tiểu Liên: "@Lữ Trí, Bang ca có khỏe không?"

Khỏe cái khỉ!

Lưu Bang nghĩ, nói thế nào thì hắn và Tần hoàng Doanh Chính cũng cùng cấp bậc, thế nào mà Doanh Chính theo bản lĩnh mà chủ group đã dạy, chạy ra ngoài đánh về được một giang sơn, xây dựng lại Đại Tần, thiệt thòi hắn có hai đứa cháu làm trợ thủ, lại chỉ có thể nghẹn ở trong group này.

Lưu Bang lại lên tiếng kháng nghị một lần nữa!

"Hoàng hậu, nàng mau gọi chủ group ra đi, nói với nàng ấy là ta cũng muốn xây dựng lại Đại Hán. Nàng bảo nàng ấy cho ta mượn con rồng mà đền hết ánh sáng từng dùng ấy, tiện thể phối hợp với cái gì đấy sau đó cho ta ra ngoài, năm sau Đại Hán ta có thể lập quốc rồi."

Lữ Trĩ mặc kệ hắn.

Nếu là bình thường, Lưu Bang không dám ý kiến với nàng đâu, lúc này hắn ta đỏ mắt ghen tị nên mới ồn ào: "Nàng phát hồng bao nhét ta sang! Mau gửi hồng bao qua đi! Ta sẽ đi nói chuyện với chủ group!"

Hắn thỉnh thoảng lại ầm ĩ đã hơn một năm rồi, Lữ Trĩ cùng phiền muộn vì hắn, chuẩn bị gửi hắn đi để hắn không làm ồn nữa. Nàng nhét Lưu Bang vào trong hồng bao, Lưu Thích tận mắt thấy lão tổ tông biến mất trong hư không, đồng thời trong gruop biểu thị rằng Lưu Trĩ đã gửi một phong hồng bao cho chủ group.

Phùng Niệm có nhìn thấy không?

Nàng đã nhìn thấy rồi.

Nàng chấp nhận rồi sao?

Không hề.

Nàng nghĩ chẳng phải năng lực có thể sử dụng của Lưu Trĩ đã lấy ra hết rồi à? Cái này lại hồng bao gì chứ? Phùng Niệm còn đang cân nhắc, trong group đã có người hỏi.

Đát Kỷ: "Tranh thần giữ cửa, muội gửi gì cho chủ group thế?"

Triệu Phi Yến: "Lão tổ nghìn tuổi gửi gì rồi?"

Lữ Trĩ: "Lưu Bang."

Triệu Hợp Đức: "?"

Tây Thi: "?"

Lữ Trĩ: "Ta nói này, đó là ta gửi Lưu Bang đi. Hắn nói hắn cũng muốn noi theo Tần hoàng xây dựng lại Đại hán, ngày ngày làm phiền ta, nhất định muốn ta nhét hắn vào hồng bao phát đi."

Vốn dĩ nếu Lữu Trí không nói, Phùng Niệm sẽ nhận rồi xem xem, bây giờ nàng không dám nhận nữa.

Không những không nhận, nàng còn muốn tố cáo Lưu Bang ăn vạ. Không ai nói muốn, hắn còn tự dâng lên hả?

Nghĩ đến hình tượng Lưu Bang trong sách lịch sử, lại nghĩ đến những chuyện lưu manh này của hắn, người thế này mà chạy ra nói rằng mình cũng là thần tiên trên trời, diễn đàn l3 quy donn Bùi Càn sẽ không tin đâu, làm gì có khí chất của thần tiên chứ?

Phùng Niệm không giống muội muội của hắn một tí nào, không chỉ là muội muội, tốt nhất là đừng có bất cứ quan hệ gì với hắn để khỏi mất mặt. Con người sống trên đời cần có mặt mũi, sao có thể không cần thể diện chứ?

Lưu Sở Ngọc: "Không thể nào, chủ group của chúng ta không thể nào muốn Lưu

Bang, tỷ mau thu hồi lại đi."

Phùng Niệm: "Đúng vậy, tỷ mau thu lại đi.''

Lữ Trĩ: "Ta không thu lại được..."

Phùng Niệm: "Thế thì đợi đi, theo như ta biết thì hồng bao gửi đi mà không ai nhận

thì sẽ được trả lại, đợi một hai ngày đi."

Lữ Trĩ thầm nói không trả cũng không có gì, ai mà thèm hắn chứ?

Lúc nàng nghĩ như vậy, Lưu Thích nhìn thấy mấy từ trong group, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

"Sao thế? Cháu cũng muốn đi cùng Lưu Bang à?"

"Không không không."

"Nói ra, cháu là bị Vương Chính Quân nhét vào trong hồng bao gửi tới, cháu có cảm tưởng gì?"

Lưu Thích hồi tưởng lại cảm giác lúc trước thì hoảng sợ, lúc đó hắn rất ngắn, bỗng nhiên khứu giác thính giác thị giác đều mất hết, xung quanh không có âm thanh cũng không nhìn thấy gì, nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo. Lúc đó hắn được tổ tông nhận lấy rất nhanh, mới không tạo thành bóng ma tâm lý, nếu hắn mà ở trong đó một ngày thì toi rồi nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment