*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Jung Ad
Bùi Càn cũng sẽ xử lý chính sự tại sơn trang nghỉ mát bên kia, nhưng không phải chỉ cần là tấu chương do đại thần trình lên y đều xem giống như bình thường. Mấy ngày nay, một số chuyện không quan trọng đều do mấy vị Hoàng tử thương lượng xử lý, việc quan trọng mới đưa đến chỗ Bùi Càn.
Sau khi về kinh, tất nhiên mọi việc sẽ bình thường trở lại.
Sau mười ngày rảnh rỗi, đột nhiên lại phải thức khuya dậy sớm, Bùi Càn còn chưa quen lắm.
Cũng có người không quen như y.
Chẳng hạn như Thất Hoàng tử Bùi Sâm và Lục Công chúa Bùi B.
Hai người này vừa được nghỉ dài hạn, trạng thái trở lại học đường có thể tốt mới kì lạ, Lục Công chúa tốt hơn một chút, mặc dù nàng chưa lấy lại tinh thần, nhưng đều nhớ những gì đã học trước đó, không sợ kiểm tra.
Sau khi Thất Hoàng tử được phụ mẫu dẫn đi ra ngoài chơi hơn mười ngày, những gì có thể quên hoàn toàn quên sạch sẽ, ngày đầu tiên đi học bị tiên sinh kiểm tra thử, chỉ là nghe viết đơn giản, chữ đơn giản hắn còn tạm được, một khi viết đến chữ phức tạp là thiếu nét.
Mặc dù chỉ là dạy vỡ lòng đơn giản, nhưng người được phái tới dạy bọn họ cũng là danh nho đương thời, theo lão sư này học tập chẳng lẽ không phải vinh hạnh của bọn họ sao? ? ? Đi học thành như vậy, tiên sinh giảng bài giận muốn chết, chỉ cảm thấy tâm huyết của mình bị giẫm đạp.
Nhưng dù người này chỉ do Quý nhân sinh ra, thì đó cũng là Hoàng tử.
Là Hoàng tử thì ông ta không thể đánh chửi.
Cục tức này nhất định phải xã ra, biết làm sao bây giờ?
Ông ta tìm ra một chiêu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khiển trách người ngồi ở đằng sau Thất Hoàng tử.
"Hoàng Thượng thấy trời nóng mang các ngươi đi nghỉ nửa tháng, đây là thiên ân mênh mông cuồn cuộn của Thánh Thượng nhân từ. Các ngươi thật sự yên tâm chơi đùa, không đọc một trang sách cũng không viết nổi một chữ, đúng hay không?
Trả lại cho ta toàn bộ những gì đã học trong nửa tháng trước, ta còn phải dạy lại từ đầu? Các ngươi như vậy không cảm thấy có lỗi với người sao?
Đúng, tất cả các ngươi đều có xuất thân tốt, ở nhà mình đều là thiên kiều vạn quý, hay là thu dọn một chút trở về hưởng phúc không cần tới học đường nữa. Dạy cũng không nhớ được, ngốc thành như vậy là chà đạp thời gian của lão phu, chúng ta hãy bỏ qua cho nhau đi."
Ông ta mắng sau lưng Thất Hoàng tử, nói thật vị bị mắng này có chút oan uổng. Hắn thật sự biết, trông thấy Thất Hoàng tử vò đầu viết mới cố ý viết sai mấy chữ, thư đồng ấy hả, luôn luôn là một tảng đá kê chân tốt.
Sau khi tiên sinh giảng bài mắng xong, uống một ngụm trà nhuận yết hầu, rồi phạt bọn họ chép lại.
Nên phê bình thì phê bình, cũng phải khen ngợi một số người có biểu hiện tốt, chẳng hạn như Lục Lục, nàng nghe viết xong là ôm mặt thất thần, nghĩ đến những ngày qua, lúc này mẫu hậu đã mang nàng đến chỗ cữu cữu, trái cây bên kia rất ngon, còn có thể xuất cung đi chơi.
Nàng đi theo mẫu hậu nhìn rất nhiều, cũng đi xem nhà máy dệt rồi.
Lục Lục đang nghĩ những chuyện này, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, bao gồm tiên sinh cũng đang nhìn nàng. Lục Lục cho rằng mình bị bắt vì thất thần, bày ra khuôn mặt tươi cười vô tội với tiên sinh giảng bài.
Tiên sinh vui mừng gật đầu: "Lục Công chúa rất tốt, tất cả đều viết đúng, chẳng qua chữ viết còn phải luyện một chút."
...
Ở chỗ này, Lục Lục luôn luôn được khen ngợi, điều này không có gì hiếm có.
Mặc dù không thèm, ít nhất cũng có thể trở về nói khoác một phen, ngày hôm nay, hiếm khi nàng trực tiếp trở về Trường Hi cung mà không trì hoãn nhiều sau khi tan học.
Vừa rồi Phùng Niệm nhìn nhi tử chơi đùa một trận, nữ nhi đã trở về rồi.
Lục Lục giống con chim vui vẻ vừa vào cửa là nhào tới trước mặt nàng: "Hôm nay ta đi học lại được tiên sinh khen ngợi! Chỉ có một mình ta được khen, đám Thất Thất đều bị mắng."
"Cô nương của ta lợi hại như vậy sao?"
"Đúng thế, kiểm tra ba mươi chữ, đều tương đối khó, ta viết đúng toàn bộ! Thất Thất viết sai rất nhiều!"
Phùng Niệm nghe xong đã hiểu.
Ngày đầu tiên khai giảng nên sắp xếp kiểm tra mà thôi!
Coi như đã nói các bạn học phải dành thời gian ôn tập chuẩn bị bài trước kỳ nghỉ cuối kỳ, cũng không có mấy người nghe, có thể hoàn thành bài tập đã không tệ, rất nhiều người ngay cả làm bài tập đều là tìm đến đáp án rồi trực tiếp sao chép.
Tuần đầu tiên sau khai giảng chưa lấy lại tinh thần đúng là bình thường, lúc này sắp xếp kiểm tra, biểu hiện tốt là ưu tú, kiểm tra rớt cũng không có vấn đề gì.
Có lẽ bởi vì không phải là con mình, Phùng Niệm đặc biệt có thể hiểu được Thất Hoàng tử, đứa bé kia lớn hơn Lục Lục mấy tháng, không phải chỉ là đứa bé hơn năm tuổi thôi sao?
Trông cậy hắn còn nhớ rõ ôn tập khi đi ra ngoài chơi, cũng không thực tế lắm.
"Được rồi, có thể đắc chí một chút với nương, nhưng ra ngoài cũng đừng giẫm đạp người ta."
"Giẫm đạp là gì?"
"Chính là khen ngợi bản thân đồng thời hạ thấp người khác, như vậy rất dễ kéo thù hận."
"Ồ..."
Cô nương này vẫn nghe lời của mẫu hậu, nàng nhớ, nếu muốn nói người khác không tốt thì phải nói riêng, không thể nói vào lúc bản thân được khen ngợi.
Thấy nữ nhi gật đầu đến mấy lần, Phùng Niệm cảm thấy rất vui mừng.
Bùi Càn luôn dạy bậy, cứ nói gì mà nữ nhi trẫm là Công chúa, Công chúa muốn làm gì cũng được, bây giờ có trẫm, sau này còn có đền hết ánh sáng bảo vệ nàng.
Phùng Niệm nói thế nào cũng không tốt, lối suy nghĩ này của Bùi Càn là điển hình của nam nhân thời này, ở chỗ y, thương nhi tử tương đương khổ công bồi dưỡng với tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm khắc, thương nữ nhi tương đương với việc cung cấp ăn ngon mặc tốt nâng người lên tận trời.
Mỗi một lần, chỉ cần biết rằng Bùi Càn nói với nàng loại lời như là "Nữ nhi thân sinh của trẫm đúng là khó lường" này, Phùng Niệm phải tự mình vặn lại cho nàng, nói cho Lục Lục hoành hành bá đạo sẽ khiến cho người ta chán ghét.
Bây giờ trông còn tốt.
Nàng là người cam đảm hơn nữa hoạt bát còn có rất nhiều ý tưởng, nhưng chưa từng gây ra tai họa gì, ở trong cung nhân khí cao nhân duyên tốt, thái giám cung nữ đều thích nàng.
Làm sao Phùng Niệm cũng không nghĩ đến, nàng mới nói với nữ nhi không thể giẫm đạp, kết quả Du Quý nhân bên kia đã tự mình khen ngợi Lục Công chúa còn khiển trách nhi tử của nàng ta.
Nói càng ác hơn nhiều so với tiên sinh giảng bài.
Du Quý nhân nói: "Con là Hoàng tử, ngay cả Công chúa cũng không sánh bằng, phụ hoàng con biết được sẽ thất vọng bao nhiêu?"
"Nhưng B Nhi muội muội vẫn luôn biểu hiện tốt, người khác cũng kém hơn nàng."
Lời này làm cho mẫu thân mong con hơn người nghe thấy, có thể không tức giận sao?
"Con không nghĩ tới chuyện cố gắng vượt qua sao?"
"Những thứ chúng ta học muội muội nghe hai lần liền biết, sao ta có thể vượt qua nàng nổi?"
Thất Hoàng tử khiến mẫu thân hắn ngã bệnh vì tức