Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 238

Cho đến tháng bảy, Ô Lực Cát và đội xe lông dê của hắn ta mới đến Tần quốc.

Lần này đến, có một điều không hề thay đổi, đó là vị Nhị Hoàng tử Hồ quốc này vẫn không biết nói tiếng Tần. Một chút thay đổi cũng không có, ví dụ như nói bọn họ đang ở thời gian nóng nhất trong năm, trên đường đi có cởi bớt y phục, đến khi vào Tần quốc chỉ còn một lớp hơi mỏng, nhưng vẫn là nóng.

Lại bởi vì đi đường trong thời gian dài, ai cũng không có thời gian rảnh để tắm rửa, cho dù là người đánh xe hoặc là người hộ tống cũng cảm giác mình ôi thiu rồi.

So việc này thì đáng sợ nhất chính là những lông dê đó, vốn dĩ bọn họ định cắt xong rồi rửa trước, rửa sạch sẽ mới đưa qua, như vậy nhìn mới đẹp.

Nhưng khi phía bắc ấm lên thì đã tại đầu tháng tư. Nơi này không có dương lịch mà dùng âm lịch, một năm ba trăm sáu mươi ngày, cách hai ba năm thì nhuận một tháng... lúc ấy bắt đầu cắt lông, cắt cũng phải mất một chút thời gian, ai lại dám rửa? Lông dê hút nước đấy, nhưng rửa xong không khô làm sao cất lên xe?

Tóm lại bọn họ chỉ nhặt những tạp chất trong lớp lông ra, lông còn nguyên chất nguyên vị, cứ như vậy mà xuất phát.

Trời lạnh nên có thể mùi thịt dê không quá rõ ràng, đến tháng bảy, ở Tần quốc vẫn là tháng bảy, mùi của mấy chiếc xe bay tới, lúc bọn họ đi qua thành, những người hóng chuyện đều đứng rất xa, sợ bị ngạt thở.

“Mùi nặng như vậy, cái đó là gì???”

“Lông dê thì phải? Nghe nói bệ hạ và người Hồ bàn chuyện mua bán lông dê, cái này sử dụng như bông, cũng dùng máy kéo tơ .”

“Mùi nặng như vậy...” Người này đang muốn nói cho dù dùng làm cái gì thì hắn ta cũng sẽ không mua, còn chưa kịp nói xong thì bị người bên cạnh trợn mắt nhìn nhau.

“Bệ hạ làm như vậy đương nhiên người đã cân nhắc qua, nào đến phiên ngươi bắt bẻ?”

“Nghĩ lại máy dệt vải bây giờ, nghĩ lại giày cao su, ngươi suy nghĩ chút đi!”

“Số lông dê này chắc chắn có tác dụng lớn, ngươi chờ mà xem.”

Năm ngoái vẫn chưa khoa trương như vậy, nhưng qua mấy tháng này, các thành trấn lớn trong nước đều có cửa hàng bán máy móc, bởi vì máy dệt vải nâng cao năng suất lên gấp mười lần thậm chí là mấy chục lần, dẫn đến chi phi giảm mạnh, bách tính có được lợi ích thực tế.

Đây chỉ là bắt đầu, sau khi đưa số lượng lớn máy dệt vải ra thị trường, những đôi dép cao su do Phùng Niệm sản xuất từ việc hợp tác của xưởng sản xuất các sản phẩm bằng cao su và xưởng dệt cũng đã thành công, không nói tới đế giày, tất cả đều có rảnh, mũi giày cũng được bao bọc bằng cao su, mặt giày là dùng mấy tấm vải bông sợi đay dệt thành, vô cùng chắc chắn, những đôi giày này xem như là phần thưởng phát cho các quan viên trong triều, có người vừa nhận được đã mang vào ngay, kẻ làm quan cũng mang vào rồi, còn sợ nó không nổi tiếng được sao?

Mặt trời còn chưa lên, mang giày cao su trong mưa còn dễ chịu hơn bất cứ thứ gì, sau này sản xuất nhiều hơn, cửa hàng giày cao su cũng mở, nhựa cây chống nước và vải bông dày, nên giày cao su có giá cả không hề rẻ.

Dù vậy, khi khai trương cửa hàng vẫn có nhiều người tranh đoạt, các cỡ giày như nữ ba sáu ba bảy nam bốn mốt bốn hai thực sự nói hết là hết.

Cửa hàng giày cao su vẫn chưa mở ở các địa phương nhỏ, nhưng ở chợ cấp một đều có.

Phùng Niệm đi xem những cửa hàng ở Đô Thành, buôn bán vẫn rất tốt. Bản thân có tiền thì mua vài đôi, nghèo chút thì tiết kiệm tiền để mua, một nhà mua một đôi, ai cần thì mang.

Còn có các thương nhân vì đủ loại nguyên nhân mà đến Tần quốc, nhìn thấy có bán loại giày này, lập tức liên hệ khắp nơi muốn nhập hàng.

Nhưng giày cao su vẫn chưa được xuất khẩu ra bên ngoài, đương nhiên muốn nhập hàng là không được, bọn họ chỉ có thể vào trong tiệm mua, trong tiệm lại có quy định giới hạn số lượng mua, mỗi người mua một đôi thì người bán hàng sẽ không quản, mua ba hoặc năm đôi người bán sẽ bị hỏi, mua bảy tám đôi thì cũng khó mà lấy, chứ đừng nghĩ tới việc mua hơn mười đôi.

Ngươi nói người nhà ngươi nhiều, hắn cũng sẽ nói để người nhà ngươi tự tới mua.

Nhưng mà thương nhân đều là kẻ gian xảo, ngươi có chính sách thì hắn cũng có thể nghĩ ra đối sách, bọn họ sẽ tìm một số người địa phương tới giúp, đưa cho người ta tiền công để đi mua dùm bọn họ, mặc dù hơi phiền phức nhưng vẫn kiếm được hàng trăm đôi.

Đừng có xem thường trăm đôi này, đem về quốc gia của mình chỉ cần xoay tay một cái, bọn họ có thể kiếm được gấp đôi lợi nhuận.

Ai bảo những thứ này ngoại trừ Tần quốc thì ở đâu cũng không có.

Khi Ô Lực Cát đến thì nhìn thấy Tần quốc náo nhiệt và thịnh vượng như vậy, trong vòng một năm, bọn họ mở rất nhiều nhà máy, như dệt vải, chế biến cao su, luyện sắt thép, nung xi-măng, chế biển thủy tinh, sản xuất bột mì, nấu đường...

Một số đã tăng giờ làm việc bắt đầu sản xuất, một số thì vẫn đang chuẩn bị.

Khi vừa mới ban hành chính sách nam nữ bình đẳng, bởi vì không thêm chức vụ làm việc nên có rất nhiều người chỉ có thể ngồi chơi, hiện tại nhà máy thu nhận những người này, mỗi gia đình đều có sự phân công riêng, người thì gieo trồng hạt giống hoa màu xuống đất, người thông minh khéo tay học nhanh đi đăng ký tuyển dụng công nhân.

Hồi trước Phùng Niệm đã tìm người làm một lô kim đan len, lại tuyển người để đào tạo cơ bản về kỹ thuật đan len, chờ đến khi nhóm người Hồ quốc đưa lông dê tới, sau khi giặt, chải thô và kéo sợi thành len thì để những người công nhân thực hành một chút rồi mới bắt đầu dệt.

Thật là bận rộn, bây giờ đi vào Tần quốc, cảm nhận đầu tiên đó chính là mọi người đều bề bộn nhiều việc, mỗi bước đi đều lộ vẻ vội vả.

Năm ngoái Ô Lực Cát mới đến, so với hiện tại thì khi đó rảnh rỗi hơn rất nhiều, mới có một năm không tới, hắn ta đã cảm thấy nơi này thay đổi rất nhiều.

“Đây chính là Tần quốc? Nhìn vậy mà cũng không thua kém lắm so với Đại Lương.”

Lời này là dũng sĩ đi theo nói, Ô Lực Cát thì nhìn xa hơn, hắn ta cảm thấy nơi này sẽ tốt hơn so với Đại Lương, Đại Lương mang đến cho hắn ta cảm giác là một người trung niên giữ gìn trạng thái của các thế hệ đi trước, còn Tần quốc là loại tràn trề sức mạnh, rất trẻ trung, mạnh dạn đi đầu.

So với mùa thu năm ngoái, thì mùa hạ năm nay, thay đổi không hề nhỏ.

Hai năm trước Ô Lực Cát không hề để quốc gia nhỏ phía nam này trong lòng, hắn ta có nghe qua, nhưng không coi trọng lắm. Vị Hoàng Đế Tần quốc này thật có bản lĩnh, hai năm trước vừa đánh một trận chiến xong, hiện tại đã hoàn toàn nhìn không ra, khi xe ngựa đi ngang qua cánh đồng có thể nhìn thấy đất đai hoa màu mọc rất tốt, còn có thể nhìn ra một số loại trái cây, trên đường đi đều nhìn có thể nhìn thấy một mùa màng bội thu.



Nhưng Tần quốc cách Hồ quốc rất xa, dù là như vậy cũng không thể khiến bọn họ cảm thấy đây là nguy cơ lớn.

Chỉ là cực kỳ hâm mộ và xúc động mà thôi.

Rốt cuộc thì phải có tài năng lớn bao nhiêu mới có thể làm cho quốc gia trở nên tốt đẹp như vậy?

Năm ngoái, Ô Lực Cát lặng lẽ đến đây, năm nay hắn ta mang theo đội xe dài như vậy tới, sau khi tới Tần quốc không lâu thì Doanh Chính nhận được tin.

Chờ đoàn xe đến Đô thành Tần quốc, có mấy vị quan viên đi trước nghên đón, bọn họ mới người đánh xe và những người hộ tống đưa lông dê tới nhà kho bên kia để cân.

Cân xong thì đã hết một ngày.

Bởi vì mối làm ăn này thật sự rất quan trọng, thuộc hạ đã nhiều lần khuyên Ô Lực Cát đi tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng hắn ta đều không đồng ý, kiên trì chờ đến khi người Tần cân xong, số lượng so với lúc bọn họ kiểm tra không khác nhau lắm lúc này hắn ta mới yên tâm đi tới dịch quán.

Người hắn ta mang tới, một số thì ở cùng hắn, còn một số thì ở dịch quán bên cạnh.

Bởi vì lần này hàng quá nhiều, nên người đi cùng hơi đông.

Doanh Chính vẫn mở yến tiệc chiêu đãi họn họ, dùng hải sản ướp lạnh vận chuyển vào Hoàng Cung cùng với các loại hoa quả nhiệt đới.

Những thứ này, những người trên đất liền hay thảo nguyên đều chưa từng được ăn, thật sự là mở mang tầm mắt.

Yến hội lần này Phùng Niệm cũng lộ mặt, không chỉ lộ mặt mà còn mang theo nữ nhi ngoan gần sáu tuổi. Từ mùa hè năm ngoái đến giờ, đa số thời gian Lục Lục đều ở cùng mẫu thân nàng học ngôn nữ Tần quốc, những câu giao tiếp đơn giản đã không thành vẫn đề. Lần này tiểu cô nương chải kiểu tóc Tần quốc, mặc y phục đang thịnh hành bên này vào ngồi cạnh Phùng Niệm.

Ô Lực Cát nhìn thấy Phục Niệm rất là vui vẻ, đang muốn đi tới chào hỏi thì thấy nàng đang nắm tay một tiểu cô nương.

“Đứa bé này là?”

Hắn ta nói ngôn ngữ Hồ quốc, phần lớn các quan viên Tần quốc nghe không hiểu, cũng may có người nghe hiểu phiên dịch nói: “Nhị Hoàng tử đang tò mò thân phận của tiểu điện hạ à.”

Không đợi Phùng Niệm nói gì, đứa con yêu này đã dùng Tần ngữ nói: “Ta là bảo bối của nương ta.”

Câu này đã chọc cho Phùng Niệm cười không ngừng được.

Ô Lực Cát cũng phải nhờ quan phiên dịch mới hiểu được, đó là nữ nhi của nữ Thân Vương, là tiểu điện hạ của Tần quốc.

Một lần nữa, cõi lòng của Ô Lực Cát tan nát rơi đầy đất.

Vì sao vậy?

Nàng trông còn trẻ như vậy mà lại có nữ nhi? Còn lớn như vậy!

Đương nhiên là tiểu cô nương rất xinh đẹp, nhưng hắn ta nhìn vẫn thấy rất khó chịu.

Ô Lực Cát cũng không biết cái số của mình như thế nào! Trước đây thích một người, nhưng người đó lại là Hoàng hậu Lương quốc, còn sinh cho Lương hoàng một nữ nhi. Khó khăn lắm mới đổi được người trong lòng, người đó lại thành thân rồi!

Ô Lực Cát nhẫn nhịn đến khó chịu, còn hỏi thăm: “Sao không thấy vị hôn phu của điện hạ?”

Quan phiên dịch nói cho hắn ta biết, người kia không gọi là vị hôn phu của điện hạ, mà họi là Thân Vương phi.

Thân Vương phi rất ít khi lộ mặt, bình thường vào cung đều dẫn theo nữ nhi.

“Trường hợp ngày hôm nay cũng không đến?”

“Quanh năm suốt tháng cũng không gặp được quá hai lần, như vậy cũng tốt, điện hạ chúng tôi tài hoa đầy người sao có thể bị một nam nhân cản trở? Điện hạ thuộc về tất cả mọi người.”

...

Nghe nói tình cảm hai người họ không được tốt, Ô Lực Cát nghĩ thầm có lẽ người nọ chỉ có vẻ ngoài tốt, trước đây dựa vào vẻ bề ngoài đẹp đẽ để trèo lên, ở chung lâu ngày trở nên tẻ nhạt vô vị cho nên mới lưu lạc đến mức này.

Hắn ta không giống như vậy!

Hắn ta nhìn bản thân mình cao lớn cường tráng kiên cường, rất nhiều kinh nghiệm, kỹ năng cưỡi ngựa là hạng nhất, biết binh pháp, còn biết xử lý chính vụ. Ô Lực Cát cảm thấy mình ưu tú từ trong ra ngoài, có đốt đèn lồng cũng khó tìm được người thứ hai ưu tú như hắn ta, nếu được gặp sớm hơn thì làm gì đến lượt người khác?

Tại sao lại xui xẻo như vậy?

Mỗi lần đều đến muộn một chút.

Ánh mắt Ô Lực Cát nhìn Phùng Niệm, ai mà không hiểu? Sau khi kết thúc, có đại thần Tần quốc mang hai phần say tới gần hắn ta nói lời trêu đùa.



“Nếu Nhị Hoàng tử điện hạ bằng lòng gả đến Tần quốc chúng ta, không chừng điều ngài mong muốn trong lòng sẽ thành hiện thực.”

Chữ “gả” này như kim đâm vào tai người Hồ.

Khi chuẩn bị có người trở mặt, thì bị Ô Lực Cát ngăn lại, Ô Lực Cát hỏi hắn: “Ngươi biết trong lòng tiểu Vương đang nghĩ gì không?”

“Biết chứ, người có mắt đều nhìn ra, có phải ngài muốn theo điện hạ của chúng ta đúng không?”

...

Không sai.

Ô Cát Lực không ngờ được, hắn ta cảm thấy mình đã rất khắc chế không bộc lộ ra ngoài rồi mà?

Nhưng so với việc này, hắn ta càng tò mò hơn vì sao đại thần Tần quốc lại nói vậy, bởi vì quá muốn biết nên hắn ta hỏi.

Vị quan này bảo hắn ta tới gần, nhỏ giọng nói: “Vương phi chúng ta cũng không khác lắm so với ngài, số tuổi và các mặt khác đều không khác mấy, chắc là điện hạ thích loại hình như vậy, nhưng mà điện hạ chúng ta không thể gả ra ngoài, nếu ngài bằng lòng hy sinh thì có thể bàn bạc một chút, còn không muốn thì đừng nghĩ tới nữa.”

Vị đại thần này nói xong thì bị người khác kéo đi, hắn ta cười ha ha nói: “Sau khi kết thúc thì ngài đừng đi gấp, chỗ này của chúng ta có rất nhiều đồ tốt, nếu là người khác thì chưa chắc mua được, Nhị Hoàng tử điện hạ đem tới cho chúng ta nhiều lông dê như thế, phần tình nghĩa này không hề tầm thường đâu, ngài mua một ít đồ rồi hẳn về.”

“Ở chỗ các ngươi có thứ gì tốt?”

“Vải bông vải bố tinh tế, giày cao su, giày đi khi mưa, mứt hoa quả khô, muối, có rất nhiều gói mỳ trắng mịn, giá rẻ vật đẹp, nếu ngài ở đây thêm mấy tháng nữa sẽ có càng nhiều đồ tốt hơn.”

Ô Lực Cát vốn dự định khi nào xong thì nói Tần hoàng trợ cấp cho một chiếc xe vải, đi Lương quốc mua vài món đồ đem về.

Hiện tại nghe đại thần Tần quốc xúi giục, hôm sau hắn ta dẫn theo mấy người ra chợ xem, tới cửa hàng giày cao su thì gần như không thể đi được nữa.

Trên thảo nguyên không có bán giày, đừng nói trên thảo nguyên, ngay cả Lương quốc cũng rất ít người bày bán giày, phần lớn giày đều là tự đo tự làm theo kích cỡ của mình, cũng không mời người tới làm. Lần đầu tiên hắn ta thấy một cửa hàng chỉ bán giày, trước chỉ có mỗi loại giày cao su, cửa hàng rất đông khách, người tới không ngừng.

Hắn ta đứng đó nhìn mà trợn tròn mắt không bước nổi chân, thiếu chút nữa còn bị đánh, may mắn có người nhắc nói đó là người đi ra từ dịch quán, là Hoàng tử của quốc gia khác, hắn ta mới được nhìn nhiều thêm một lát.

Nhìn một lát thì có người giới thiệu với hắn ta, nói giày này nhẹ nhàng linh hoạt đi đường lỡ đạp phải hố nước cũng không sợ, đế giày được làm bằng cao su đấy.

“Cao su là gì?”

“Cái này ta cũng không biết rõ lắm, chỉ biết đây gọi là cao su, chống nước không trơn trượt và rất bền, hay là ngài mua một đôi nhé?”

Ô Lực Cát nhìn trái nhìn phải, thật sự là rất thích, nên mua về.

Lấy về rửa chân rồi mang vào, mẹ ơi, quá linh hoạt nhẹ nhàng rồi, còn dễ chịu hơn so với ủng da nữa. Ô Lực Cát mang giày mới, đi tới đi lui, đi xung quanh một hồi làm người của hắn ta nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.

“Điện hạ ngài cởi ra cho chúng ta thử với, chúng ta còn chưa được mang giày cao su của Tần quốc này lần nào.”

Ô Lực Cát: ?

Muốn bản điện hạ cởi giày, không thể nào.

Nhìn hắn ta như thế, lại có người nói: “Chúng ta cả đường hộ tống lông dê đến Tần quốc, không có công lao thì cũng có khổ lao, người nghĩ xem có phải nên thưởng cho mọi người mỗi người một đôi không?”

Ô Lực Cát nghe thấy đề nghị này, vỗ vỗ vào vai của thằng nhóc con: “Được thôi, tiểu tử ngươi học được cách tranh công rồi.”

Có câu nói rất hay: Da mặt dày thì ăn đủ, da mặt mỏng thì không được ăn.

Thấy bọn họ đều muốn, Ô Lực Cát định nghe theo đề nghị quả đại thần Tần quốc tìm Tần hoàng nói chuyện, đồ tốt ở đây, bọn họ muốn đổi vài thứ về.

Hồ Vương ở trên thảo nguyên còn tưởng lần này lão nhị có thể đem về không ít tiền.

Đánh chết hắn ta cũng không nghĩ tới, bạc tới tay đang còn nóng lại phải đưa lại cho Tần hoàng.

Nhưng mà cuộc làm ăn này không lỗ, những thứ này người khác muốn mua số lượng lớn cũng không có nơi nào có hàng, chỉ vì lợi ích của lông dê mà nó đã được Doanh Chính phê duyệt, nhưng để được phê duyệt thì vẫn còn điều kiện, sau này những lông dê trên thảo nguyên ngoại trừ tự dùng thì đều phải ưu tiên cung cấp cho Tần quốc, nếu những quốc gia khác muốn thì cũng phải xếp ở sau Tần quốc.

Ô Lực Cát đồng ý việc này mới được lấy hàng.

Hắn ta lấy được muối mịn tốt nhất, mấy xe vải bố, còn có giày cao su và loại giày đi mưa chưa được bán, vị đại thần bên này còn đề cử bọn họ một số loại hoa quả khô ngon đem về.

Đổi nhiều đồ như vậy, hắn ta chờ không nổi muốn mang về cho phụ vương và các huynh đệ nhìn xem, đâu còn muốn đợi ở đây?

Hắn ta đã tạm thời gác người trong lòng qua một bên, chuẩn bị sau khi đem đồ mang về thì hỏi phụ vương có thể suy xét để cho người khác thừa kế vị trí Hồ vương. Nếu có người thì tốt, lần sau hắn ta tới tự tiến cử với Tần hoàng một chút, làm sâu sắc tình hữu nghị hai nước, hắn ta bằng lòng kết thân với Thân vương, cúi đầu trước gót chân nàng.
Bình Luận (0)
Comment