Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 48

Editor: Đào Sindy

Việc này qua đi hai ngày, Bùi Càn đến Trường Hi cung, để ý dưới đáy bình hoa có lót đồ, khi ấy lực chú ý của y ở trên người Hi phi, nên thoáng cái đã vượt qua, sáng sớm hôm đang sửa soạn chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại thoáng nhìn chỗ kia...

Đã nhìn thấy hai lần, y đi qua, mới nhìn rõ dưới đáy bình hoa lót một chồng giấy, lấy ra xem hình như là phương thuốc.

Cẩn thận nhìn ngắm, những đơn thuốc này gần giống nhau, Bùi Càn thuận tay cầm hai tờ, nhét vào trong tay áo, những tờ còn lại trả về chỗ cũ, lúc này mới rời khỏi Trường Hi cung.

Y vào triều sớm, nhưng không quên đưa phương thuốc cho Lý Trung Thuận: "Ngươi phái ai đi một chuyến, đến Thái y viện hỏi xem đây là đơn thuốc gì."

Chuyện này do Tiểu Triệu Tử đi, vừa hạ triều thì hắn đã có đáp án: "Trâu thái y xem qua, nói hai tờ này đều là phương thuốc dân gian, giúp thụ thai."

Hắn nói với Lý Trung Thuận, Lý Trung Thuận báo chi tiết cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vốn đang lo lắng, nghĩ thầm có phải Hi phi không thoải mái hay không, hay là trên người có bệnh cũ, trời sinh thân thể suy yếu hay là đau đầu lòng buồn bực... Y suy nghĩ một đống kết quả toàn sai, tìm nửa ngày thì ra mười mấy đơn thuốc đều là để giúp thụ thai.

Chuyện này, có chút ngoài ý muốn.

Luận biểu hiện bình thường của Hi phi  không nhìn ra nàng là người gấp gáp như vậy.

Sau đó lại đi Trường Hi cung, Bùi Càn uyển chuyển khuyên nàng: "Trẫm cảm thấy, rất nhiều chuyện thuận theo tự nhiên rất tốt, dưa hái xanh không ngọt, ái phi nghĩ thế nào?"

Phùng Niệm không hiểu tự nhiên y lại nói đến chuyện này. . .

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ: "Hoàng Thượng nói có lý, nhưng thiếp không phải người cam chịu số phận, nếu trước kia cam chịu, thì bây giờ còn bị vây ở Phùng gia sao có thể mở ra một con đường mới?"

Nghe lời này, Bùi Càn trầm ngâm một lát, lại nói: "Có đôi khi là thế... Nhưng cũng có chút chuyện chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình nghe mệnh trời, mệnh trời như vậy không thể cưỡng cầu."

Trong group từng dãy dấu chấm hỏi, đều buồn bực, sao hôm nay không làm tình thánh mà đổi thành nhà triết học rồi?

Phùng Niệm mỉm cười hỏi y: "Sao bỗng nhiên lại nói chuyện này? Hoàng thượng có gì khó giải sao?"

"Trẫm rất tốt, trẫm nói để cho nàng nghe."

"Ta? Ta rất khỏe mà."

Hai tay Bùi Càn khoác lên vai Phùng Niệm, hơi cúi đầu một mặt nghiêm túc nói: "Ái phi, trẫm hiểu tâm ý của nàng, cũng biết nàng nằm mơ cũng muốn sinh cho trẫm một đứa bé, nàng muốn thì trẫm sẽ cố gắng một chút, phương thuốc dân gian không tin được."

Phùng Niệm: "..."

Tây Thi: "..."

Trần Viên Viên: "..."

Bao Tự: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Đát Kỷ: "Ta không nghe lầm chứ, hắn nói ái phi à, trẫm biết nàng nằm mơ cũng muốn sinh cho trẫm một nhi tử? ? ?"

Triệu Phi Yến: "Không hổ là Cửu Ngũ Chí Tôn, quả nhiên tự tin."

Phùng Niệm nhịn không được lộ ra nét mặt táo bón một lời khó nói hết, nhưng vì có vầng sáng của Tây Thi, cho dù thế nào, nàng vẫn xinh đẹp.

Nàng quay người đi đến bên cạnh, nhấc bình hoa lên cầm số đơn thuốc giúp thụ thai kia, đếm số lượng.

"Thiếu hai tấm... Là người lấy?"

Bùi Càn không chút chột dạ, còn khuyên nàng, bảo rằng Thái y nói rất nhiều phương thuốc dân gian đều không đáng tin cậy, là gạt người, âm dương giao hợp tất nhiên sẽ mang thai thôi, nếu không có cũng là do thời cơ chưa đến, đây không cần gấp gáp, càng sốt ruột áp lực trong lòng càng lớn ngược lại có thể ảnh hưởng đến thân thể kết quả càng khó mang thai.

Y mới nói câu đầu trong group đã cười ha ha, chờ y nói xong, khoảng mười vị mỹ nữ đã cười ngất rồi.

Phùng Tiểu Liên: "Má ơi hắn có thể nói vậy thật sao, sao hắn không nhìn cẩn thận nét mặt của chủ group cơ chứ?"

Đông Ca: "Cũng có thể là nhìn cẩn thận rồi, cảm thấy vẫn đẹp vô cùng."

Đát Kỷ: "Đúng thế... Mở vầng sáng móc chân cũng có thể thành mỹ nữ, mắt trợn trắng cũng có thể nhìn thành quăng tình ý đấy."

Phùng Niệm kìm nén lời không thể đi lên, muốn mắng y lại không biết mắng như thế nào, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh: "Đây không phải do ta tìm, ta bị điên mới tìm hơn mười tờ đấy, cầm tới tay còn không dùng mà tùy tiện lót dưới đáy bình hoa! Ta có toan tính gì?"

Bùi Càn theo tới, hỏi: "Vậy đây là chuyện gì? Từ đâu tới?"

"Thiếp cũng không rõ, dù sao gần đây tất cả mọi người rất quan tâm bụng của thiếp, tất cả những thứ này do người hầu tặng."

Nhóm phi tần bởi vì lâu không có thai nên sắp xếp người hầu đi vơ vét đơn thuốc, còn chưa từng nghe người hầu đồng thời chủ động tìm nhiều như vậy, mười mấy tờ, sợ là tìm phương thuốc dân gian khắp nơi.

Trực giác của Hoàng Đế của y  cho rằng trong này có chuyện ẩn bên trong, lại lệnh Lý Trung Thuận tìm cách tra một chút, điều tra xem một xấp phương thuốc dân gian này từ khúc ngoặt ngã quẹo cung nào đưa tới.

Lệ phi Tô tần Náo tần Hòa tần đều đưa, còn có một số Chiêu nghi Tiệp dư.

Bùi Càn luôn cảm thấy mình anh minh cơ trí, việc này làm y sửng sốt không nghĩ rõ được. Ngươi nói là vì hại người, toa thuốc này trong dân gian có không ít người dùng, linh hay không là một chuyện, dù sao uống vào không xảy ra vấn đề lớn. Không phải vì hại người, chẳng lẽ chân tâm thật ý trông mong nàng sớm ngày mang thai? Chỉ về thế nỗ lực hành động thực tế, làm việc tốt không lưu danh giúp nàng?

Không có lý!

Lúc trước Tạ Chiêu nghi mang thai, muốn sinh nhưng bị người ta làm rơi đài, làm sao đến phiên Hi phi thì thái độ của các nàng lại thay đổi?

Bùi Càn suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ tới điểm mấu chốt của mang thai phân sủng, y quay đầu hỏi Lý Trung Thuận, hỏi hắn thấy thế nào.

Lý Trung Thuận: "Chuyện này nô tài cũng chưa từng nghe qua, nói cho cùng không biết thế nào? Hoàng Thượng thật muốn biết, hay là đi hỏi các vị nương nương xem."

Đây thật là phương pháp xử lý mau lẹ đơn giản, Bùi Càn châm chước qua đi, lựa chọn Lệ phi trang điểm trông cũng tạm được, há miệng trực tiếp hỏi nàng: "Có phải nàng đưa phương thuốc giúp thụ thai cho Hi phi?"

Lệ phi vui vẻ nghênh đón, kết quả người không phải đến thăm mình, là tới tra hỏi.

Nàng ta tỏ vẻ lạnh nhạt, gật đầu đáp: "Thần thiếp quả thực có đưa."

"Tại sao thế? Hi phi mang thai hay không cũng chẳng liên quan gì đến nàng?"

"Chuyện này. . . Thần thiếp không phải muốn giúp Hi phi muội muội, mà hi vọng trong cung thêm một việc vui. Trước đó Tạ Chiêu nghi mang nam thai, lại không giữ được, trong lòng Hoàng Thượng nhất định rất khó chịu, nếu Hi phi muội muội có thể mang thai, kiểu gì cũng sẽ khiến người vui vẻ hơn."

Nghe xong chợt như đã hiểu thông, suy nghĩ kỹ một chút vẫn không đúng.

"Không cần đưa cho Hi phi, nàng không muốn tự mình sinh một đứa sao?"

Lệ phi cười ha ha một tiếng: "Bây giờ thần thiếp mười ngày nửa tháng khó gặp người một lần, coi như trong lòng muốn... thì có tác dụng gì? Chẳng bằng giúp đỡ Hi phi muội muội, khiến nàng thoải mái, nàng có thai sẽ không dưỡng thai cho tốt sao? Đến lúc đó Hoàng Thượng cũng đến thăm thần thiếp."

Bùi Càn nghe giật mình.

Không nghĩ tới, đưa một phương thuốc thôi mà hàm ý phía sau thâm ý như vậy.

Nếu mắt y không hỏng, bảo đảm thêm cưng nựng đám Lệ phi. Hết lần này tới lần khác mắt đã hỏng, những ngày này nhìn thứ gì cũng ổn, nhưng chỉ cần nhìn người, từng người đều da vàng mắt thâm, hạnh phúc của y đều ký gửi cho Hi phi, loại lúc này mà Hi phi mang thai thì sao?

Đương nhiên, hành vi của phi tần các cung vẫn rất cảm động. Một phen cảm động khiến y phát thêm vật chất phụ cấp cho các cung, quay người lại đi Trường Hi cung nói với tâm can bảo bối đừng gấp gáp, mới bao nhiêu tuổi đã nghĩ đến vấn đề sinh hay không sinh làm gì? Hoàng tử đã có một số rồi, không thiếu một hai đứa đâu.

Nói như vậy xong, y tịch thu đơn thuốc giúp thụ thai dưới đáy bình hoa, còn sắp xếp Thái y tới nói với Phùng Niệm, sinh sau có phúc của sinh sau, tuyệt đối đừng gấp chuyện này.

Nếu đang ở hiện đại, nghe người ta nói như vậy nàng không kỳ lạ chút nào, nhưng đây là cổ đại, nào có Thái y khuyên nương nương trong cung đừng gấp mang thai chứ?

Sau khi người lui ra Phùng Niệm còn đang hoảng hốt, trong group cũng hoảng hốt, hoảng hốt đồng thời còn cảm thấy buồn cười.

Lữ Trĩ: "Nếu không phải Hoàng Đế sắp xếp, Thái y nào dám nói thế? Niệm Niệm tiến cung đã gần một năm, được sủng ái còn chưa mang thai theo lý sẽ bị người khác lên án."

Hạ Cơ: "Ắt hẳn hắn đã cho người tra xét, biết mục đích các vị nương nương đưa đơn thuốc tới, nên cả người hốt hoảng."

Đát Kỷ: "Khẳng định là hoảng rồi. Sau khi mắt mù thì toàn bộ hậu cung chia thành chủ group và những người khác, những người khác muốn chủ group mang thai khiến nàng không có cách nào nhận sủng, ai bị hố? Không phải là cẩu Hoàng đế sao?"

Triệu Phi Yến: "Bồi thường tiền hàng có chút cảm động, lại không nhịn được muốn chửi bậy, thù bao lớn hận bao lớn mới khiến các người làm cho trẫm đến mức này?"

Đông Ca: "Trẫm quá khó khăn."

Dương Ngọc Hoàn: "Ha ha ha ha."

Lữ Trĩ: "Kỹ năng này còn có thể treo thêm một thời gian, thu lại sớm lợi cho hắn quá rồi."

Phùng Niệm chửi bậy cùng các tỷ tỷ trong group vui vẻ vì hành động này của Bùi Càn, không nghĩ tới, Tô tần nghe nói có Thái y tuyên truyền tư tưởng ‘sinh sau đẻ muộn’ cho Phùng Niệm, trong cơn tức giận kéo Thái y đó đến phê bình một trận.

Nói toàn bộ trong hậu cung hy vọng Phùng Niệm mang thai nhất là ai?

Không ai khác, chính là Tô tần.

Mang thai phân sủng chỉ là một mặt, nàng ta nghĩ tới cho dù hiện tại không phải người người đều trông mong Phùng Niệm mang thai, những kẻ không có nhu tử như các nàng mới có thể ngóng trông, dù sao bản thân cũng không có, để nàng chiếm lấy Hoàng Thượng mình sẽ vẫn không có, nàng mang thai không chừng còn có cơ hội.

Giống Mẫn phi Tuệ phi bao gồm Phúc tần lại khác, các nàng không hi vọng Phùng Niệm mang thai.

Sau khi Tiên Hoàng băng hà thì không ai sinh được Hoàng tử, cũng vì vậy, Thái Tử được lập, Phùng Niệm được sủng ái thế này, một khi nàng sinh ra tất sẽ uy hiếp mấy người phía trước... Chỉ cần nàng mang thai, khẳng định có người kìm nén không được muốn động thủ, không chừng còn có thể bức ra người trước đó từng hại mình.

Tô tần hận người này muốn chết, nằm mơ cũng muốn bắt được, để nàng ta chém thành muôn mảnh.

Nghĩ thông suốt mấu chốt, nàng ta ngóng trông mỗi ngày Trường Hi cung có tin tức tốt truyền đến, ai biết tin tức tốt không đợi được, lại đợi được tin Thái y gây rối, tuyên truyền sinh sau tốt, khuyên Phùng Niệm đừng gấp gáp.

Tô tần trong cơn tức giận suýt chút nữa mắng bay đầu lão Thái y, kết quả chính là nàng suýt chút bị Bùi Càn mắng bay đầu theo.

"Trường Hi cung mang thai sinh con hay không cũng không liên quan gì đến nàng? Nàng đã là một tần rồi còn không chịu an tĩnh ư?"

"Thần thiếp chỉ lo lắng mọi người tin lời ông ta nói, nếu từng người đều không nôn nóng sinh con, sẽ có nguy hại lớn bao nhiêu? Khai chi tán diệp* là chuyện quan trọng hàng đầu."

*con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.

"Ngoại trừ nàng nghe ngóng, còn có ai có thể nghe nói như thế? Nói thật cho nàng biết, là trẫm cho Thái y nói đấy, mỗi người các nàng khiến Hi phi khẩn trương như vậy, không biết càng khẩn trương càng không mang thai được sao?"

Tô tần ấm ức nói: "Thần thiếp không biết..."

Lúc trước nàng ta trang phục lộng lẫy, dù lộ ra ấm ức thì nhìn cũng không tệ lắm, rất có thể được Hoàng Đế thương tiếc. Hiện tại mất lớp trang điểm, lại thuộc nhóm lớn tuổi nhất trong hậu cung, dù bảo dưỡng tốt thế nào cũng có thể nhìn ra dấu vết năm tháng lưu lại, nàng ta làm hành động đáng yêu của nữ nhi so sánh với hi phi... Không khác gì khỉ đeo hoa, Bùi Càn nhìn mà trong lòng không dao động, đồng thời muốn lập tức cáo lui.

"Được rồi, sau này nàng bớt can thiệp vào chuyện nhàn rỗi này, có rảnh nhìn chằm chằm cung khác không bằng bảo dưỡng cho tốt, lo lắng khiến người mau già, nhớ kỹ lời này."

Nói trong hậu cung ai tổn thương Tô tần sâu nhất, chính là cẩu Hoàng đế.

Trái tim của Tô tần, sắp bị y chọc kim phát nổ.

Càng giận chính là, người Tô gia không nhìn thấy khả năng xoay người của nàng ta, lại đưa mấy người tiến cung. Ông ta trước sau không tiện sắp xếp thân phận, để các nàng làm vũ cơ tiến cung, Hữu tướng đưa lời nói với Tô tần để nàng ta tìm cách đưa người đến trước mặt Hoàng Thượng, dù chỉ có một trong số đó có thể giữ được Hoàng Thượng cũng rất tốt.

Tô tần giận điên lên, nhưng việc này nàng ta vẫn phải làm, dù sao không được sủng ái rồi, lại trở mặt với phụ thân quyền cao chức trọng không phải chuyện tốt.


Bình Luận (0)
Comment