Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 58

Edit: Jung Ad

Thái hậu cắt ngang lời y: "Sao không biết giữ mồm giữ miệng!"

Lúc này Hoàng Thượng xin tha thứ nói: "Bọn họ vì ngăn cản trẫm nên mời người về cung, mà không thể khai báo rõ ràng?"

"Con cũng thật sự là, bao nhiêu thứ hay ho không xem mà lại muốn xe chân trần của nữ tử? Nếu người ta đã mang giày ngủ rồi thì cũng không có ý muốn cho con nhìn kỹ."

"Còn không phải vì tò mò? Đều nói không bó chân xấu xí, bó lên mới gọi là đẹp. Trẫm nhìn chân Hi phi cảm thấy vô cùng đẹp mà, lập tức muốn nhìn một chút so với chân nàng càng đẹp thì hình dáng ra sao, ai biết được... Theo trẫm những kẻ khoác lác chân nhỏ đẹp thật sự đáng chết, kẻ cầm đầu phát triển phong trào bó chân cho dù có nghiền xương thành tro cũng không quá đáng, làm thành bộ dáng quỷ quái này là muốn hù chết ai sao?"

Thái hậu nghe mà đau đầu.

Bà cũng không nhất định phải ủng hộ bó chân, chẳng qua cảm thấy tất cả các đại thần đều phản đối, Hoàng Thượng nhất định cố chấp làm theo ý mình có phải không hợp hay không?

Vốn dĩ muốn khuyên nhủ một chút, ai ngờ bà còn chưa mở miệng, Hoàng Thượng đã nói mình bị Lệ phi dọa không lên nổi. Thái hậu vẫn tương đối cẩn thận, suy nghĩ có lẽ nhi tử nói khoa trương, thực tế cũng không nghiêm trọng như vậy?

Bà lấy cớ vừa trở về cung hơi mệt mỏi, tạm thời tống cổ Hoàng Thượng và Hi phi, sau đó gọi Tiểu Triệu Tử đến, sau khi hỏi Tiểu Triệu Tử, lại mời Đỗ Thái y.

Đỗ Thái y là Thái y bình thường chẩn mạch bình an cho Bùi Càn, trước khi Thái hậu trở về cung, ông ta đã được sắp xếp.

Hoàng thượng ra lệnh Lý Trung Thuận đi dặn dò, Thái hậu hồi cung tới hỏi thì ông ta phải nói thê thảm như thế nào.

Ý chỉ cũng xuống rồi, ông ta dám không nghe?

Thái hậu nhắc tới: "Ai gia nghe nói khoảng thời gian gần đây Hoàng đế không hề tốt đẹp gì, có việc này sao?"

Đỗ Thái y hơi do dự.

"Nơi này của ai gia không có người khác, ngươi nói đúng sự thật."

"Thần bạo gan nói. Cũng không biết tại sao, vài ngày trước Hoàng Thượng bỗng nhiên lực bất tòng tâm, cho thần chẩn mạch, thân thể khỏe mạnh, có thể trong lòng có chuyện nên như vậy. Vấn đề này thần cũng không tiện hỏi kỹ, chỉ là lặng lẽ không cho những người khác biết kê đơn thuốc điều trị, đồng thời sắp xếp vài món Dược Thiện, Hoàng Thượng vẫn ăn cái này. . ."

Nghe xong lời này Thái hậu nóng nảy, hỏi ông ta: "Nghiêm trọng như thế sao?"

"Vấn đề về phương diện đó thần không có cách nào nhìn kỹ, chủ yếu vẫn là nghe Hoàng Thượng nói biểu hiện triệu chứng, quả thật khoảng thời gian gần đây Hoàng Thượng rất ít vào hậu cung, có lẽ người nên hỏi Hi phi nương nương một chút?"

"Ngươi cũng khó nói thì Hi phi còn có thể nói ra gì chứ?"

Đỗ Thái y ho nhẹ một tiếng: "Thần chỉ có thể chẩn tất cả các mạch, Hi phi nương nương cũng nhìn qua, Hoàng Thượng vẫn sẽ đi Trường Hi cung."

Cứ như vậy, Phùng Niệm lại bị mời đến Ninh Thọ cung, Thái hậu cho người hầu hạ lui xuống, hỏi nàng những lời Hoàng Thượng nói có phải thật sự hay không? Thật sự không được?

Phùng Niệm biết tốt quá hóa lốp*, nếu tất cả mọi người hoàn toàn chắc chắn ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ thông đồng bịa đặt, nàng suy nghĩ, nói: "Bên chỗ thần thiếp vẫn được, chỉ là không có ham thích như thường ngày."

*Sự việc làm quá mức thì giống như làm không đủ, đều không thích hợp.

Thái hậu suy nghĩ, nếu như việc này là giả, không phải Hoàng Thượng khiến tất cả mọi người nói ăn khớp thông đồng với nhau? Nhưng rõ ràng Đỗ Thái y và Hi phi mỗi người một cách nói khác nhau, biểu hiện này là không có thông đồng.

Hơn nữa nếu không phải thật sự, Hoàng đế nào sẽ nói ra lời trẫm không được như thế?

Nghĩ như vậy, có khả năng nhất là y đối với Hi phi vẫn được, đối với Lệ phi đã bó chân hoàn toàn không được, vậy vấn đề rất lớn.

Cho dù biết chuyện này không nên trách Lệ phi, nhưng chỉ cần Thái hậu nghĩ đến nhi tử của bà bị dọa sợ đến như vậy, đã hận không thể dùng gậy đập chết người.

Cũng may chỉ là xúc động nhất thời, cuối cùng bà vẫn kiềm chế, suy nghĩ nếu đã không phải hoàn toàn không được, vậy cũng chỉ có thể theo ý tưởng của Hoàng đế, không cho nữ nhân chân nhỏ vào cung. Hiện tại bên trong hậu phi không bó chân cũng chỉ có một mình Hi phi, nếu Hi phi mang thai, chẳng phải Hoàng đế thanh tâm quả dục mười tháng? Như vậy không được.

Đã sớm nói hai mẫu tử này rất giống, Thái hậu quyết định cũng rất nhanh, bà đã ngầm thừa nhận không bó chân, đang suy nghĩ kế tiếp nên làm gì bây giờ, hoàn toàn quên mình là cứu binh được các vị đại thần mời về ngăn chặn Hoàng Thượng.

Các đại thần chờ rồi chờ, chờ đến tin tức không phải Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, mà là đã sửa chữa bảng cáo thị.

Thái hậu nương nương được bọn họ đặt hi vọng hoàn toàn không quan tâm bên ngoài ầm ĩ như thế nào, bà nghĩ đến trong cung có một số cung nữ từ nhỏ đã bán mình vào cung, lúc bên ngoài người chưa kịp bó, vào cung phải học các loại quy tắc cũng sẽ không có công sức đó, nghĩ như thế, có thể chọn lựa một số phù hợp yêu cầu của Hoàng Thượng cộng với dáng vẻ xinh đẹp.

Bà bảo ma ma đi xem, lựa ra một nhóm đổi đến trước ngự tiền.

Thái hậu vẫn có chừng mực, không trực tiếp nhét người cho Hoàng đế, chỉ tuyển chọn không khác nhau lắm để ở chỗ ấy.

Ăn chán sơn trân hải vị cũng phải đến hai phần rau xanh, Hoàng đế cũng không thể mỗi ngày ở trên người Hi phi, ngày nào đó y muốn đổi khẩu vị ít nhất trước mặt còn có người có thể sử dụng.

Lần hành động này của Thái hậu hoàn toàn khiến trái tim phi tần rét lạnh.

Bên cạnh Tuệ phi Mẫn phi có nhi tử còn tốt một chút, đám Lệ phi chịu đả kích to lớn.

Phải nói còn có ai có thể ngăn chặn Hoàng Thượng, cũng chỉ có Thái hậu nương nương, ngay cả Thái hậu cũng buông tay mặc kệ, chẳng phải là để mặc Hoàng Thượng muốn làm gì thì làm?

Nói thực ra, sau này vào cung là chân to hay là chân nhỏ không liên quan nhiều đến các vị nương nương, bọn họ sợ là có Thái hậu ủng hộ Hoàng Thượng dứt khoát buông thả, ngay cả bề mặt cũng lười làm. Nếu trực tiếp lạnh nhạt tất cả những người trong cung đã bó chân bằng vải, sau này mọi người cùng nhau sống thủ hoạt quả*, có nhi tử còn có hi vọng, không có nhi tử làm sao bây giờ đây?

*Sống một mình thờ chồng chết.

Lệ phi hi vọng Mẫn phi và Tuệ phi đi cùng nàng ta tới Ninh Thọ cung khuyên nhủ Thái hậu.

Ai ngờ hai người này không muốn làm chim đầu đàn.

Không còn cách nào, Lệ phi đành phải tự mình đi, đến nơi không những không nghe được câu trả lời mong muốn, Thái hậu không khách sáo nói: "Con suýt chút nữa dọa Hoàng đế thành thái giám, ai gia còn chưa tìm con tính sổ, con ngược lại rất giỏi, dám tới yêu cầu ai gia."

Lệ phi khóc đến hoa lê đẫm mưa*: "Chuyện này làm sao oán trách thần thiếp? Rõ ràng là Hi phi đáng chết, là nàng ta khiến Hoàng Thượng nổi lòng tò mò, nếu không sao có những chuyện này chứ?"

*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Thái hậu thấy nàng ta khóc đến phiền.

"Ý của con là muốn ai gia xử lý Hi phi? Hiện tại Hoàng đế nhìn thấy các con đã ngán, không có Hi phi thì con muốn để hắn làm hòa thượng à?"

Lệ phi cảm thấy oan ức, Thái hậu cũng biết nàng ta oan ức, bó chân không phải lựa chọn của nàng ta, là tục lệ người xưa truyền xuống, nhưng Hoàng Thượng không thích, trừ phi ngươi có thế khiến y thích nếu không thì chẳng có cách nào?

Cũng như Hoàng đế không thích ăn món này, ngươi còn có thể ép y ăn sao?

Thái hậu bị ầm ĩ đủ rồi, còn chịu đựng an ủi Lệ phi. Nói rằng cho dù Hoàng Thượng không sủng con, phần lệ sẽ không thiếu: "Con thành thật đợi đi, chờ Hoàng đế gần như đã quên việc này, rồi hẳn nghĩ cách. Hoặc là trở về tách ngón chân ra nuôi dưỡng tốt, hoặc là làm váy dài che khuất mu bàn chân. Hoàng đế nói hắn không nhìn nổi chân nhọn, con để hắn thấy làm gì? Không phải tự chuốc nhục nhã? Nên che giấu ẩn núp điều này cũng không nghĩ đến sao?"

Thái hậu cảm thấy những phi tần và các đại thần này làm sai nhất chính là chống đối Hoàng đế.

Nếu như là vì chuyện lớn trên triều đình, trên đường đi Hoàng đế phạm sai lầm ngươi muốn ngăn cản y còn dễ nói, chuyện này thì không tính!

Từng trải qua bó chân thì biết đau đớn như thế nào, lúc bó chân đau nhức, sau này làm chuyện gì cũng không tiện, rửa sạch và cắt sửa đều là tra tấn, mang giày vào đi cũng không nhanh, lúc còn trẻ khá tốt, lớn tuổi một chút phải có người đỡ. . . Thành thật mà nói, bỏ tục lệ này đi đối với nữ nhân mà nói là chuyện tốt.

Dĩ nhiên, trong lòng phi tần lo lắng hoàn toàn thất sủng không phải là không thể hiểu được.

Lòng người đều là thịt, Chiêu Dương cung giày vò như vậy thỉnh thoảng Hoàng Thượng còn đi xem nàng ta, dù sao người này cũng sẽ nhớ tình cũ, ngươi thuận y cuối cùng y cũng biết thương tiếc ngươi, phản đối thì có thể có chỗ tốt gì?

Thái hậu nói lời này nghe vào trong tai Lệ phi tựa như phán nàng ta tử hình.

Nàng ta cũng không biết mình như thế nào đi ra Ninh Thọ cung, chỉ biết là xong rồi.

Ai có thể dự đoán được chứ?

Theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại thua vì chân.

Cùng chung ý nghĩ với Lệ phi cũng có khối người, bọn họ đóng cửa mắng chửi Phùng Niệm, lại nghĩ một chút, tất cả phi tần trong cung đều bó chân, tại sao nàng ta không bó? Còn không phải là bởi vì ác ý của kế mẫu!

Nếu thân mẫu Lý thị của nàng ta không chết, chưa đến năm tuổi đã phải cho nàng ta bó thử rồi, khóc lóc hoặc là náo loạn có ích lợi không?

Bởi vì chuyện này quý nữ khóc ầm ĩ còn thiếu sao? Mẫu thân chỉ nói cho ngươi biết đây là vì muốn tốt cho ngươi, sau này ngươi sẽ biết.

Nghĩ như vậy, kế mẫu của nàng thật sự là hại người rất nặng!

Kế mẫu tưởng rằng đôi thiên túc của nàng chắc chắn sau này gả không được cho người tốt, sau khi lớn lên đừng nghĩ vượt qua nữ nhi của mình, kết quả không bó chân không thể ngăn cản nàng, ngược lại đả kích tất cả những người khác.

Nghiệp chướng mà!

Kế phu nhân của Phùng Khánh Dư thật sự là nghiệp chướng!

*

Sau khi Hoàng bảng dán ra, lập tức gây nên sóng to gió lớn, khóc có, náo loạn cũng có, thế nhưng bên trên bảng cáo thị viết rất rõ ràng nữ nhân chân nhỏ không được vào cung, cho dù trong lòng bực bội thế nào, cao môn đại hộ* vẫn vội vàng cho nữ nhi nhà mình mở vải bó chân ra.

*nhà giàu sang quyền thế.

Có một số người bó thời gian ngắn, vẫn chưa hoàn toàn buộc chặt, nuôi dưỡng tốt còn có thể từ từ khôi phục, người đã bó mười năm tám năm chuẩn bị sau một hai lần vào cung tham tuyển tú biết được việc này khóc suýt nữa thì mù.

"Tuyển phi tần vào cung là hầu hạ Hoàng Thượng, chắc chắn phải dựa theo yêu thích của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không thích như thế. . . Ngươi không có cách nào. Việc đã đến nước này chỉ có thể nhìn lâu dài, quy tắc này vừa ra đối với nữ nhân chúng ta cũng không xấu, sau này không cần bó chân, di chuyển dễ dàng, thuận tiện rửa sạch, móng chân dài ra cũng dễ cắt sửa."

Thật sự mà nói, nữ nhân thiên hạ có mấy người là bản thân thật sự muốn bó chân chứ?

Nhịn đau bó lên là tại sao?

Còn không phải là vì tương lai.

Hoàng Thượng cũng nói bó chân là tục lệ xấu, mang theo phong tục này còn có những kẻ che giấu lương tâm khen ngợi chân nhỏ đẹp cổ vũ nữ nhân bó chân đều nên nghiền xương thành tro, như vậy sau này một đôi thiên túc cũng sẽ không trở ngại hôn sự, điều này cũng rất tốt.

Có nhà nhìn hơi thoáng, cảm thấy đây là chuyện tốt, cho dù thế hệ này oan ức cũng là chuyện tốt.

Cũng có rất nhiều người nhìn không ra, náo loạn muốn chết muốn sống, còn hỏi thăm được chuyện này bởi vì Hi phi mà ra, nghe nói Hi phi không bó chân, Hoàng Thượng nhìn thấy rất thích. D@đ/l~q+đ

Điều này giải thích vì sao hơn mười năm trước không nghe nói Hoàng Thượng chán ghét chân nhỏ, hiện giờ lại chán ghét.

Là sức hấp dẫn của Hi phi quá lớn.

Có một số người lén lút lặng lẽ chửi mắng Hi phi, nhiều người càng không dám, bọn họ chỉ dám đến trước cửa Phùng gia nhổ nước miếng, mắng Từ thị lòng dạ độc ác nát ruột hại người hại mình.

*

Phùng Niệm nghe được chuyện này là từ Bảo Âm lúc nàng ta vào cung học nhảy múa cùng nàng.

Chỉ là thuận tiện nhắc tới Phùng gia, chủ yếu Bảo Âm phàn nàn chuyện bó chân này: "Trước đó ta chưa từng nghe qua. . . Gần đây nghe nói suýt bị hù chết, điên hay sao mà lại làm vậy? Cái này đau đến cỡ nào? Bó chân rồi sau này làm sao cưỡi ngựa nhảy múa chứ?"

"Có một số vũ đạo bước chân đơn giản, nhưng mà bên Lương Quốc đa số các quý nữ không học ca múa, cảm thấy không cần lộ chân ra." D@đ/l~q+đ

Bảo Âm và Phùng Niệm ngồi song song, nàng ta lắc lư chân: "Lương Quốc các ngươi và chúng ta không giống nhau, thói quen và quy tắc cũng không giống."

"Không thoải mái sao?"

"Cũng không phải, rất nhiều thứ của các ngươi thật sự tốt, ta rất thích, nhưng giống như việc bó chân này lại không tốt."

Phùng Niệm cười cười: "Ta cũng cảm thấy không tốt, may mà Hoàng Thượng anh minh."

Ðát Kỷ: "Nói mò."

Hạ Cơ: "Nói mò."

Bao Tự: "Nói mò."

Tây Thi: "Đừng khoe khoang cẩu Hoàng đế, hắn không phải vì đông đảo nữ nhân, chẳng qua là bị Lệ phi hù dọa suýt nữa không được..."

Lữ Trĩ: "Làm chuyện tốt là được rồi, không cần truy cứu động cơ." D@đ/l~q+đ

Dương Ngọc Hoàn: "Hoàng đế này không tệ nha, lúc đầu nếu là ta và hắn... Có thể sẽ không chết sớm."

Phùng Niệm: "Nếu là tỷ và hắn, << Trường Hận ca >> sẽ không còn, Hoàn Hoàn tỷ không phải sẽ nhảy một bản sao? Muốn độc sủng tỷ nằm mơ à!"

Phùng Tiểu Liên: "Lần trước lấy Bùi Càn so sánh với Lưu Bang, Bùi Càn thắng. Hiện tại Hoàn Hoàn so sánh với vị Hoàng đế lúc ấy, hắn lại thắng??? Hắn lợi hại đấy!"

Trần Viên Viên: "Chính miệng Dương Phi nói, Bùi Càn đáng tin cậy hơn Đường Minh Hoàng, không biết Đường Minh Hoàng nghe lời này có bị tức chết không nhỉ?"
Bình Luận (0)
Comment