Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Sau khi Bùi Càn nói vài câu, gia yến lại tiếp tục. Bảo Âm dẫn đầu lên nhảy điệu múa mở màn đầy nhiệt tình.
Nếu nói về kỹ năng múa, nàng ta chưa hẳn hơn đám người Dương Phi, nhưng nếu so sánh với hậu cung của Bùi Càn, nàng ta coi như vẫn bách chiến bách thắng. Bảo Âm Học múa từ nhỏ, bảy tám tuổi đã bắt đầu múa cho các đại lễ. Cao hứng nhảy múa bên cạnh lửa trại, nàng ta không luống cuống, thậm chí còn thích thú, lúc múa theo tiếng nhạc, thần thái hết sức tươi tắn.
So với vẻ mặt đụng một chút là khóc tang, Thái hậu thực sự thích tiểu bối hoạt bát động lòng người. Bà cười nói: "Nghe Quý phi nói, người múa mở màn hôm nay là Nhị Hoàng tử phi tương lai của chúng ta."
Bùi Càn hỏi bà: "Mẫu hậu tán thành không?"
"Tán thành, có vấn đề gì sao? Ai gia liếc mắt xem xét liền thấy rõ ràng, bộ dáng xinh đẹp sắp vượt qua Quý phi rồi."
Trong lòng Bùi Càn, Quý phi là đẹp nhất, ai cũng không sánh bằng nàng. Cân nhắc đến thân phận đặc biệt của Bảo Âm, tâng bốc một chút không vấn đề gì, y không phản bác.
Hoàng Thượng và Thái hậu lại nói vài câu, điệu múa này đã đến lúc kết thúc. Cuối cùng, Bảo Âm bày ra động tác kết thúc, hít vào thở ra hai lần, định xuống đài. Nhị Hoàng tử vỗ tay, nói: "Nhảy đẹp!"
Vừa nói xong liền bị người bên cạnh đạp một cước.
"Nhị ca, huynh đừng làm xấu mặt. Đây là cung yến, không phải ở rạp hát để người ta cổ vũ."
Bùi Diễm nghe lời này, trả lại một cú đạp nặng nề, trên mặt hắn còn giương nụ cười, từ trong hàm răng thoát ra câu: "So sánh nhị tẩu ngươi và đào kép, thật có bản lĩnh."
"Cho nên mới ngăn huynh vỗ tay khen hay... Bỏ chân huynh ra, đau chết đệ rồi."
Bùi Diễm không quan tâm đến hắn, lại tiếp tục khen. Người khác đều vỗ tay dè dặt, hắn thì ồn ào bên ngoài. Mẫn phi nhìn thấy liền nghẹn tức, không biết nữ nhân Hồ quốc này cho nhi tử mình uống canh ** gì.
Càng khiến người giận còn ở phía sau.
Bảo Âm chỉ nhìn Bùi Diễm một cái, không để ý nhiều đến hắn, sau khi xuống đài lập tức hành lễ với Hoàng Thượng và Thái hậu, xong việc về trước mặt Quý phi: "Nương nương, người xem hôm nay ta ăn mặc như nào, nhảy múa thế nào?"
Phùng Niệm khen: "Không thể tốt hơn."
Lại hỏi nàng ta: "Những ngày gần đây tập luyện không ít?"
Bảo Âm cười hì hì: "Có thể nghe một câu của người, mệt mỏi đều đáng giá."
Một màn này lọt vào mắt Thái hậu lại cảm thấy buồn cười, trêu ghẹo nói: "Hai người con rất có tướng tỷ muội, trông giống người một nhà."
Phùng Niệm cười đến không khép miệng được: "Thái hậu nói gì vậy, Bảo Âm phải gả cho Nhị Hoàng tử, là con dâu của Mẫn phi. Nếu nàng là tỷ muội của thần thiếp, chẳng phải thần thiếp hạ thấp bối phận không lí do sao?"
Vừa rồi nhìn nhi tử ngốc cổ vũ cho Công chúa Hồ quốc, Mẫn phi tức giận. Hắn đã cổ vũ đến thế mà đối phương quay đầu liền đi tìm Quý phi, diễn tiết mục thâm tình với Quý phi, chuyện này thật khiến người khác giận dữ.
Cũng may người kế tiếp nhanh chóng lên đài, Phùng Niệm không nhiều lời với Bảo Âm, bảo nàng ta ngồi lên ghế, còn mình tiếp tục bồi Hoàng Thượng và Thái hậu xem màn trình diễn tiếp theo.
Bởi vì có treo thưởng, người trên đài đều cố gắng hết sức, thề phải đạt được vị trí thứ nhất, gia yến trung thu này có thật nhiều tiết mục đa dạng. Các phi tần đều đem hết tuyệt chiêu của mình ra, có điều không ai nhảy nữa, nhưng thứ khác đều có: đánh đàn, hát khúc... Cẩm Tú cung là náo nhiệt nhất, mấy tài nghệ kia tương xứng nhau, đều muốn lên đài, làm sao bây giờ? Các nàng dứt khoát hát hí, lúc dài lúc ngắn, mỗi người đều có phân đoạn của mình.
Không nói, lấy thẩm mỹ nghiệp dư của Phùng Niệm xem ra, màn này cũng không tệ.
Phùng Niệm: "Có cơ hội ta làm hậu cung hảo hí khúc, trong một tháng, bảo Bùi Càn làm giám khảo và phần thưởng, chẳng phải rất tốt sao?"
Dương Ngọc Hoàn: "Cái gì gọi là hậu cung hảo hí khúc?"
Phùng Niệm: "Từ toàn bộ hậu cung làm ra sản phẩm hí khúc cỡ lớn từ các nhân vật thật. Tỷ xem hiện tại số lần Bùi Càn đi các cung ít như vậy, làm các vị nương nương nhàn rỗi ăn cơm nhiều, chà đạp tài hoa của các nàng. Chúng ta phải lợi dụng! Để mỗi tháng các cung sắp xếp ca khúc, thi nhau một lần, ban thưởng các thứ cho bên thắng."
Lữ Trĩ: "Vậy nếu sau này không biết hát hí khúc thì chẳng phải không bằng cung nữ thái giám!"
Bao Tự: "Lữ muội trẻ con làm tỷ cười chết."
Tây Thi: "Quả thật rất có thể, nhưng Niệm Niệm muội đừng tạo nghiệp nữa. Muội nghĩ lại xem, nếu nhà ai lâm vào khoảng thời gian không thể vượt qua mà phải bán người bán con gái, dẫn người tới trước mặt, mua người để hát một đoạn, hát không hay thì không mua người, đây không phải chuyện hài sao?"
Hạ Cơ: "Có hình ảnh."
Phan Ngọc Nhi: "Sao khi ta sống không nghĩ tới nhỉ? Còn có thể chơi như vậy được!"
Triệu Phi Yến: "Bởi thế nên muội chỉ là một thành viên của group thôi."
Chẳng qua Phùng Niệm chỉ thuận miệng nói, không ngờ các nàng bàn luận như thật.
Phùng Niệm: "Tùy tiện nói một chút, đúng rồi, hôm nay màn ảnh trực tiếp nhìn thấy rõ không? Cả group xem biểu diễn thoải mái không?"
Triệu Hợp Đức: "Thoải mái."
Dương Ngọc Hoàn: "Dễ chịu hơn muội ở bên kia, hệt như người đang ở trước mặt."
...
Qua nửa thời gian biểu diễn, trời đã tối, toàn bộ đèn cung đình bố trí xung quanh được thắp sáng, tràn ngập không khí tiệc tối trung thu.
Dưới tình trạng ánh sáng mờ mờ chiếu lên đài biểu diễn, mỹ nhân trên đài đều đẹp hơn ba phần so với bình thường.
Nếu là bình thường, Bùi Càn hiếm khi có thể xem hết toàn bộ màn biểu diễn. Hôm nay, y rất hào hứng.
"Lâu rồi trẫm chưa xem qua màn biểu diễn đắc sắc như vậy. Quý phi sắp xếp thật tốt, người lên đài đều rất để ý."
"Đây không phải là công lao của thần thiếp, mà là của Hoàng Thượng người đấy. Nếu không phải người nguyện ý phối hợp, ai trong các nàng sẽ liều mạng đến thế?"
Nhắc đến chuyện này, Bùi Càn liền phiền muộn, nhớ đến Thái hậu còn ngồi bên, y mới không quở trách Quý phi. Y cố tình chuyển chủ đề, hỏi về sau còn có mấy màn biểu diễn nữa? Đợi bao lâu mới đến phiên Quý phi?
"Hoàng Thượng, người kiên nhẫn xem đi, thần thiếp lập tức chuẩn bị thay váy múa. Điệu múa hôm nay, chúng thần thiếp tốn rất nhiều sức lực để sắp xếp, Hoàng Thượng phải xem thật kĩ nha."
"Điều đó còn cần phải nói sao? Từ hai tuần trước trẫm đã mong mỏi, cuối cùng cũng chờ tới hôm nay."
Không chỉ Bùi Càn, còn cả Thái hậu và đám Hoàng tử, Công chúa đều đang chờ mong, thái giám cung nữ và họa sĩ cung đình được đặc cách để thưởng thức trước cũng sắp không chờ được nữa.
Màn biểu diễn trước mặt càng đặc sắc, bọn họ lại càng chờ mong Quý phi áp đảo. Người người trong cung đều biết Quý phi ca múa tuyệt nhất, kỳ thật người tận mắt từng xem nàng múa không nhiều. Ngược lại, các phi tần đã từng xem nàng nhảy điệu múa vang danh, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng nhảy múa mấy thứ không có tiếng tăm gì, nàng nổi danh kinh thành đều dựa vào điệu múa đó, cũng chính là điệu múa trong lòng bàn tay của Triệu Phi Yến, người từng thấy điệu này vô cùng ít ỏi.
Mắt thấy Quý phi đi thay váy múa, có người nhỏ giọng thầm thì: "Không biết hôm nay có được chứng kiến điệu múa trên trời của Quý phi không?"
"Điệu múa trên trời? Ngươi xem dựng đài này, chẳng lẽ muốn nhảy điệu trên trời sao?"
"Nghe nói hình như gọi là Nghê Thường Vũ Y."
"Tên này, chưa từng nghe qua."
"Điệu múa vang danh, múa trên trời, còn có điệu múa Hồ Toàn, ngươi từng nghe thấy cái nào? Những điệu múa này hình như đều do Quý phi đọc sách mà múa ra đấy."
"Trên sách ghi lại mà những vũ cơ kia không biết ư?"
"Có lẽ trên sách viết động tác lung tung, ai ngờ thực sự có người có thể múa được."
"Có khả năng! Ta nghe nô tỳ Trường Hi cung nói, Quý phi luôn đọc chút sách lung tung giết thời gian."
"..."
Lưu Nhị ngồi xổm trong góc gió thổi lạnh xem biểu diễn, bên tai nghe được tất cả đều là những câu này. Hắn vốn mười phần mê muội với Quý phi, cảm thấy chỉ có Quý phi mới có thể khiến hắn vẽ ra một bức danh họa tuyệt thế năm ngoái. Ôm ý nghĩ như vậy, dù là các màn biểu diễn trước mặt rất đặc sắc, nhưng Lưu Nhị đều không chú ý xem. Lại vì tiến cung vào buổi chiều, lúc ấy trời còn nóng, quần áo của hắn có vẻ hơi phong phanh. Trước mặt kỳ thật hơi lạnh, Lưu Nhị lặng lẽ hắt xì hai cái, thầm nghĩ sao chưa tới lượt Hi Quý phi. Mới phàn nàn xong, tiếng nhạc dừng, Mai tần xếp thứ hai từ dưới lên trên lui ra, Quý phi và các vũ cơ của nàng lên giữa đài. Đầu tiên, nàng nhấc váy lên, hành lễ với Hoàng Thượng đang ngồi phía xa, hơi nghiêng thân, lông mi rũ xuống, môi cong lên, khí chất mỹ nhân tuyệt thế liền tỏa ra.
Nếu ngươi nhìn kỹ, tám người còn lại đều có thể được xưng là mỹ nữ, lên đài cùng Hi Quý phi. Các nàng đều đứng như phông nền.
Cảm giác có chùm ánh sáng lặng lẽ chiếu vào người Quý phi, khiến tất cả mọi người đều chú ý đến nàng đầu tiên.
Lưu Nhị vừa hắt xì xong, đang định lấy khăn lau, vì Quý phi lên đài lúc này, hắn mê mẩn, nước mũi chảy ra.
Còn chưa bắt đầu múa, toàn trường ngơ ngẩn một nửa, từ Hoàng Thượng đến các vị Hoàng tử và các thái giám đều có cảm giác nhìn thấy tiên nữ hạ phàm.
Đợi tiếng nhạc vang lên, Nghê Thường Vũ Y xuất hiện lần đầu tiên trước mặt mọi người, kinh diễm nhường nào, rung động nhường nào. Bùi Càn cảm thấy hắn lại có linh cảm, hắn có thể làm một bài thiên phú về Quý phi.
Về phần họa sĩ Lưu Nhị trong góc, ngay cả mắt cũng không nỡ nháy, trong khi xem liền bắt đầu sinh ra một suy nghĩ trong đầu -- Nếu có thể dùng bút vẽ lưu kĩ một màn này, có chết cũng không hối tiếc.
Điệu múa trên trời lúc trước, phiêu dật như tiên, nói thật ra vẫn rất nhiều người hiếu kỳ, từ xưa tới nay chưa ai có thể lên mái cong vểnh lên để múa trên đó. Phùng Niệm lên được, tất nhiên Bùi Càn kinh ngạc đến ngây người. Điệu múa kia lại múa vào ngày sinh nhật của y, nghĩ đến có một nữ nhân có thể làm đến mức này vì y, chẳng phải thỏa mãn lòng hư vinh của đại trượng phu sao?
Ngày đó y cảm động bao nhiêu, điệu múa hôm nay, lại khiến y hưởng thụ mỹ mãn bấy nhiêu.
Mỗi lần Quý phi giơ tay nhấc chân đều quá đẹp, váy múa của nàng tung bay, đúng lúc gió đêm thu hiu hiu, tăng thêm hiệu ứng ánh sáng, tựa như tiên tử cung trăng tung bay tà áo trong mây mù.
Thậm chí Bùi Càn còn ngồi không yên. Y không tự chủ đứng lên, đi về phía trước mấy bước, cảm thấy chưa nhìn rõ, lại đi thêm vài bước.
Phùng Niệm cũng biết rõ, nàng biết hôm nay người xem quan trọng nhất là ai. Ánh mắt của nàng vẫn luôn rơi trên người đế vương, giống như điệu múa này vì y mà ra, cũng vì y mà nhảy.
Giờ khắc này, không chỉ vũ cơ trên đài, tất cả mọi người trong hội trường cũng im lặng. Hoàng Thượng và Quý phi như kịch bản nam nữ chính đang quay phim truyền hình.
Dương Ngọc Hoàn: "Nhìn ánh mắt gợi tình của Niệm Niệm, nếu không biết hai người bọn họ chỉ là phu thê bề ngoài, ta sẽ cảm động phát khóc."
Trần Viên Viên: "Dụng tâm, điệu múa này thực sự rất dụng tâm."
Lữ Trĩ: "Lưu Bang chắc đang âm thầm hâm mộ Bùi Càn."
Đát Kỷ: "Hâm mộ hắn giống con chó bị chủ group kêu đi gọi lại đùa giỡn trong lòng bàn tay à?"
Vương Chính Quân: "Lời này có chút quen tai."
Triệu Hợp Đức: "Quen tai là đương nhiên, thiếp từng nói rồi."
Triệu Phi Yến: "Lưu Ngao chắc cũng hâm mộ. Đều là Hoàng đế, trong cung của hắn ai cũng là độc phụ, trong hậu cung người ta đã có mỹ nhân họa thủy cổ kim giữ nhà tài năng hoàn mỹ."
Phan Ngọc Nhi: "Nói hai câu nữa, muội sẽ khóc thay bọn họ."
Tây Thi: "Hạng nhất đêm nay sẽ là chủ group của chúng ta."
Bao Tự: "Nhìn Bùi Càn kiểu này, sáng mai nàng sẽ không xuống giường nổi."
...
Nàng còn chưa kịp không xuống giường nổi, hỏng bét là một vài Hoàng tử.
Nhị Hoàng tử xem xong, mặc dù hắn cũng bị kinh hãi, nhưng bởi phân biệt rõ ràng địa vị với Quý phi, ý nghĩ đó chỉ lóe qua rồi biến mất, dù ngoài miệng tâng bốc đến mức không dừng được, nhưng trong lòng không có suy nghĩ sai trái.
Đêm đó lão đại đứng cạnh cửa sổ ngắm trăng sáng đến nửa đêm, thật vất vả mới để phục vụ thiếp thân khuyên đi nghỉ ngơi, lúc ngủ trong đầu đều là Quý phi.
Bùi Hứa đã sớm biết Hi Quý phi của phụ hoàng là tuyệt sắc nhân gian, nhưng trực tiếp cảm nhận được nét quyến rũ của nàng lại là lần đầu. Khi ở hội trường, hắn ta cảm thấy thân phụ của mình chướng mắt, lúc ấy hận điệu múa này không phải múa vì hắn ta, hận nụ cười của Quý phi không dành cho mình.
Tâm tư đố kị của Bùi Hứa vốn không giấu được, có điều người người đều nhìn Quý phi trên đài, không ai chú ý tới hắn ta.