Editor: Đào Sindy
Quý phi xem ra hỉ mạch mới không bao lâu, biểu hiện coi trọng của Hoàng thượng đã đâm vào lòng nhiều người.
Ví như Mẫn phi và Tô phi, dưới mắt không được sủng ái, phong quang đã qua mấy năm. Nhưng dù cho là lúc các nàng phong quang, cũng không được đối xử như vậy.
Mẫn phi nhớ vô cùng rõ ràng, lúc nàng ta có thai Bùi Diễm mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, mười tháng đó không có ngày nào tốt cả. Lúc ấy Hoàng Thượng còn chưa đăng cơ, người đang ở tiềm để, không giống bây giờ bận rộn như vậy, cũng không thanh nhàn.
Trong phủ ai mang thai, chi phí ăn mặc sẽ không thiếu, cách mỗi mấy ngày y còn đến thăm, cũng chỉ là ngồi một lát, nói mấy câu. Nào giống với Quý phi? Ngày ngày trôi qua không nói, còn cùng nghiên cứu thảo luận với Thái y làm sao để có thể khiến nàng vượt qua mấy tháng này dễ chịu, thái thái bình bình sinh hạ hài tử. d%đ@l)Q^đ
Nghe nói những lời này, Mẫn phi vốn không khắc chế được, nàng ta thật ghen ghét.
Nữ nhân kia rốt cuộc có sức quyến rũ gì? Để Hoàng Thượng bảo hộ nàng thế này?
Mẫn phi đang xụ mặt buồn bực nén giận, Tô phi tức giận đến muốn chửi mẹ nó, lại sợ bị trách mắng để người nghe thấy bẩm báo Hoàng Thượng, đi qua đi lại trong phòng thấp giọng lầu bầu: "Không phải nói người không thoải mái thì sẽ dừng sao? Lại đi Trường Hi cung làm gì? Thật vất vả mời Thái y đến hỏi lại hỏi tình trạng của nữ nhân kia! Nàng mang thai buồn nôn nôn đến trời đất choáng váng thì thế nào? Trong số mười người mang thai thì hết năm người nôn, bản cung muốn nôn còn không có cơ hội chỉ mình nàng ta được chiều chuộng à!"
Ánh mắt người hầu phục vụ trong phòng đi theo hành động của Tô phi nương nương, từ trái đến phải, lại từ phải trở lại trái, thêm mấy lần còn ngại mỏi mắt.
Ma ma khuyên nhủ: "Quý phi trẻ tuổi, vẫn là lần đầu mang thai, bởi vì không có kinh nghiệm nên sẽ bối rối một tí, qua một thời gian ngắn sẽ tốt. Tính tình Hoàng thượng nương nương nên rõ ràng, hắn mới mẻ không được mấy ngày, quay đầu sẽ ngủ với người khác, trước đó Quý phi rất được sủng ái, mười tháng trong hậu cung là dạng gì thật khó mà nói, người xem hai năm trước không ai nghĩ đến trong cung xuất hiện nhân vật này."
"Ý của ngươi là bảo bản cung đừng để ý nàng? ... Ngươi nói dễ quá, ta không làm được."
Tô phi cảm giác khó chịu, muốn làm chút chuyện lại bị giới hạn IQ trong lúc nhất thời nghĩ không ra nên làm thế nào.
Náo tần chủ động hơn nàng ta nhiều, mấy người khác ở tần vị lúc chạm mặt còn quạt gió thổi lửa, nói Hoàng thượng gấp gáp thành dạng này, không biết còn tưởng đây là đứa bé đầu tiên. Chỉ cần Quý phi một lần được nam, nói không chừng kia chính là Thái tử dự định.
Sau khi Tuệ phi đổ, thân phận Tứ Hoàng tử đột nhiên ngã, hiện tại địa vị cao nhất là Nhị Hoàng tử Bùi Diễm do Mẫn phi sinh, đáng tiếc hắn đã hứa hôn với Công chúa Hồ quốc.
Cả nhị và tứ đều bỏ sang một bên, những người khác đối đầu với Trường Hi cung không thể nào thắng.
Lúc đó không ai dám nói gì sai, sau khi tản ra có mấy người không thoải mái, ví như Mai tần, nàng ta đi thăm Du Quý nhân trong trắc điện, nói mặc dù Hoàng Thượng mỗi ngày chạy đến Trường Hi cung lại không đến bên này, muội cũng đừng suy nghĩ nhiều, chớ so cùng Quý phi nương nương, ráng sinh ra Hoàng tử...
Du Quý nhân lại không dám mạnh miệng cùng nương nương trên tần vị, đành phải đồng ý.
Chờ người rời đi một hồi mới mắng: "Nàng ta đố kỵ điên rồi, liền đến khuyến khích ta, muốn ta cứng đối cứng cùng Quý phi?"
"Chắc nghĩ rằng người cũng mang thai, nghe nói Hoàng Thượng đối tốt với Quý phi bao nhiêu thì sẽ càng tức giận bấy nhiêu chăng?"
"Ta có tư cách gì tức giận? Ta được điều đến ngự tiền, được đề bạt thành Quý nhân, có được cơ hội thị tẩm, mang thai long chủng đều là phúc từ Quý phi."
Nếu không phải vì Quý phi, sao Hoàng Thượng lại nhìn chân nữ nhân? Y không nhìn tới, làm sao vắng vẻ phi tần các cung làm trong cung không thể không thêm người mới?
Dù không đề cập tới cái này.
Ngay cả phi vị cũng không dám ồn ào đến Trường Hi cung, nàng ta chỉ là một Quý nhân thì làm sao dám?
Các cung ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều trông mong đối phương ra mặt, kéo rất nhiều ngày cũng không ai ra... Bởi vì Phúc tần có kinh nghiệm phong phú trong chuyện sinh sản, ngược lại nàng ta đi qua Trường Hi cung hai chuyến, nhưng không phải đi gây sự, nàng ta thấy nguồn gốc phản ứng lớn như vậy của Hoàng Thượng từ tại Quý phi lần đầu mang thai không có kinh nghiệm làm trong lòng sợ hãi không thoải mái liền theo thói quen đi ngự tiền tìm người, Phúc tần muốn đi an ủi người.
"Thần thiếp đã từng sinh ba lần, hai lần trước đều nôn đến trời đất choáng váng, còn chóng mặt kén ăn thường xuyên ngủ bất tỉnh. Thai gần nhất thuận lợi hơn chút, không có nôn, ăn ngon mập ra rất nhiều, lúc đầu cứ nghĩ sẽ rất thuận lợi ai biết lúc sinh như độ kiếp, toàn bộ nhờ nương nương cứu giúp."
Phùng Niệm nhìn nàng ta, Phúc tần có chút ngượng ngùng, nói: "Thần thiếp không có ý gì khác, nghe nói mấy hôm nay nương nương có phản ứng lớn, giống như có chút bận tâm?"
"Muội tới dỗ dành bản cung?" Sau khi nhận ra điểm ấy Phùng Niệm bật cười: "Mặc dù bản cung chưa từng sinh, đại khái cũng biết mấy tháng mang thai phải chịu đau khổ, không quá lo lắng."
Phúc tần càng ngượng ngùng, nàng ta nói nghe trong cung có người bảo như vậy, nói Quý phi nương nương rất bối rối, huyên náo Hoàng Thượng mỗi ngày đến Trường Hi cung: "Nương nương người đừng hiểu lầm, thần thiếp không phải ghen ghét, là trong lòng cảm thấy lo lắng quá độ không tốt với thai nhi mới tới."
"Không có hiểu lầm, biết muội luôn nhớ về ngày đó, vẫn luôn muốn báo đáp ta. Việc này là các người đã hiểu lầm, ngoại trừ phái người đi báo tin vui, ta không có đi làm phiền Hoàng Thượng, là chính hắn ngày ngày lo lắng."
Nói người nào đó, người nào đó đến.
Không phải sao, người lại tới.
Bình thường Phùng Niệm sẽ không đi đón y, đa số thời điểm đều đứng trong phòng, ý tứ giấu vào đầu gối. Ngày hôm nay có Phúc tần tại đây, Phúc tần nào dám mạo xưng đại gia trong phòng? Nàng ta lập tức muốn đi ra đón người, nàng ta đi ra Phùng Niệm cũng không thể đợi trong phòng, mới cùng ra ngoài.
"Ban ngày tại sao Hoàng Thượng lại đến?"
"Trẫm vừa làm xong việc nên tới thăm nàng một chút, ngày hôm nay làm gì?"
Phùng Niệm chép miệng về phía Phúc tần, hỏi: "Thần thiếp đang làm gì người không thấy sao?"
Khoan hãy nói... Thật không thấy được.
Hiện tại Phúc tần đứng bên cạnh Quý phi như đại cung nữ.
Y chửi thầm trong lòng, lại nói: "Không biết Quý phi đang có mang sao? Sao còn chăm lo thêm phiền toái? Phiền quá làm lòng Quý phi buồn bực choáng váng thì biết làm sao bây giờ?"
Phúc tần trong lòng khổ ngoài miệng không dám nói.
Phùng Niệm thay nàng ta trừng Bùi Càn: "Nói người ta mà không biết trước đó người cũng hỏi xanh đỏ đen trắng, người ta là lo lắng cho ta mới đến truyền thụ kinh nghiệm, Phúc tần là người có nhiều con nhất trong toàn bộ hậu cung này."
"Tốt tốt tốt là trẫm không đúng, ái phi nàng đừng vội, tuyệt đối đừng gấp, gấp lại khó chịu hơn. Nàng bây giờ không chỉ là một người, nàng khó chịu trẫm cũng khó chịu theo, vì trẫm nàng cũng phải bảo trọng mình."
Lời này ở đây, nghe vào tai Phùng Niệm và các thành viên trong group đó là tương đương một con chó bên ngoài, Lữ Trĩ còn nói xem thường y. d%đ:l~q~đ
Lữ Trĩ: "Hắn nhận định chủ group là tiên nữ, còn có thể thế này?"
Bao Tự: "Bất ngờ không? Ngoài ý muốn không? Biết chúng ta coi thường cẩu Hoàng đế rồi?"
Đát Kỷ: "Không sai, cả hậu cung nàng ta quan trọng nhất, nhưng không có trẫm thì còn quan trọng không! Trẫm mới là báu vật!"
Triệu Phi Yến: "Ta có cảm giác, dù cho nhạc phụ nhạc mẫu có từ trên trời xuống đây thật, hắn vẫn là đức hạnh này, không sửa được."
Triệu Hợp Đức: "Đừng sửa lại, cứ như vậy không phải tốt sao? Người thiện lương rập theo một khuôn, tên chó chết này đặc lập độc hành*."
*thành ngữ Hán ngữ, ý nói 1 mình tự đi đến nơi cao quý, không giống bình thường. Ý dễ hiểu hơn là đi ngược với mọi người.
Dương Ngọc Hoàn: "Nhìn theo hướng tốt, hắn thế này chí ít không vong quốc vì chủ group của chúng ta."
Hạ Cơ: "Đó là chủ group thiện lương! Đông Ca muội muội có tìm hiểu kỹ năng vong quốc một chút!"
Đông Ca: "Kéo xa như vậy làm gì? Mọi người nhìn Phúc tần, nàng ta hình như đã hiểu lầm."
Phúc tần quả thực đã hiểu lầm, ngẫm lời Bùi Càn nói kia, không biết rõ tình hình có thể không hiểu lầm sao? Nghe như là đang nói ái phi nàng là người mang thai phải hết sức bảo trọng, nàng không thoải mái trẫm nhìn cũng sẽ đau lòng, vì trẫm, hãy đối với mình tốt hơn một chút...
Phúc tần nghe như thế.
Nhìn trình độ để bụng này, Hoàng Thượng đối với Quý phi nương nương là chân ái.
Phúc tần cảm thấy nàng ta nên thức thời hơn, liền bảo muốn cáo lui.
Bùi Càn cho nàng ta ánh mắt "Coi như nàng hiểu chuyện", nhìn người ra ngoài, tiếp tục nói tới nói lui với Phùng Niệm.
"Hôm nay hình như tốt hơn một chút rồi? Trẫm mới buồn nôn một lần."
"Đồ ăn đều đã thử qua, ngự thiện phòng đã bắt được khẩu vị của ta, số lần buồn nôn tất nhiên giảm. Nhưng tham ngủ hơn so với trước đó, buổi sáng có chút dậy không nổi, Hoàng thượng hẳn là không cảm nhận được?"
"Không cảm nhận được, ngủ không gọi là khổ, cứ như vậy tiếp tục giữ vững liền tốt, sinh nam sinh nữ cũng đừng gấp, chỉ cần ái phi bình an khỏe mạnh."
Phùng Niệm liếc y một cái.
"Tại sao nhìn trẫm như vậy?"
"Muốn mắng người lại sợ bị trong bụng học theo, thôi được rồi. Hoàng Thượng tới chỉ vì nói mấy câu này sao? Không có chuyện khác à?"
"Có, trẫm tới nói với nàng, mẫu hậu nghe nói nàng có thai, chuẩn bị trở về cung."
"Vì ta? Thái hậu nương nương muốn trở về?"
"Cũng vì sắp tới gần cuối năm, đã đến lúc nên trở về cung."
Phùng Niệm nghiêng người sang nhìn y, nói: "Chuyện này cũng đừng gấp, chuyện đồng cam cộng khổ kia, có phải nên nói cho Thái hậu biết? Bằng không Thái hậu nghe người khác nói gần đây người thường xuyên buồn nôn sẽ rất lo lắng."
"Chờ người trở về trẫm sẽ nói."
"Hoàng Thượng phải nói thật hay... Đừng để Thái hậu nương nương hiểu lầm ta, việc này ta thật không biết, lúc nghe người nói ta còn mơ màng đấy."
Bùi Càn sờ mặt nàng, cười ha hả nói: "Có nhạc phụ nhạc mẫu ở trên trời nhìn thấy, trẫm nào dám không nói rõ ràng?"
Phan Ngọc Nhi: "Nói ra! Hắn vậy mà nói ra!"
Phùng Tiểu Liên: "Đáng tiếc không cho Phùng Khánh Dư nghe nói như thế, ta thật muốn xem vẻ mặt của ông ta."
Đát Kỷ: "Phùng Khánh Dư: Bùi Càn, đồ khốn kiếp nhà ngươi, nhạc phụ ngươi còn sống! Sống thật tốt đấy! Cha ngươi mới ở trên trời!"
Dương Ngọc Hoàn: "Bùi Càn: Chớ tự mình đa tình không ai nói ngươi."
Lữ Trĩ: "Bản cung thật hiếu kỳ hắn sẽ nói thế nào với Thái hậu." d@đ+l%q~đ
Trần Viên Viên: "Dù sao cũng là phương thức tỷ không nghĩ tới ... Đến hiện tại ta có chút lo sợ, Hoàng đế này thật lợi hại, đừng quản nàng ném cái gì đi hắn cũng có thể chứa, nhận có lý có cứ đấy, nếu ta không phải thành viên trong group thì ta tin rồi."
Mặc dù Phùng Niệm cũng rất muốn nghe Bùi Càn và Thái hậu nói chuyện, nhưng mẫu tử bọn họ người ta rõ ràng không thích hợp lộ diện, nàng được Thái hậu mời hàn huyên vài câu đã bị Hoàng Thượng nhảy vào.
Bùi Càn đi vào Ninh Thọ cung, đuổi hết người không có phận sự ra ngoài, ngồi xuống thở dài, vô cùng luyến tiếc nhìn về phía thân mẫu: "Mẫu hậu, người đã hồi cung rồi."
Thái hậu: ? ? ?
"Hoàng Đế làm sao? Gặp phải chuyện gì?"
"Ta thật sự hối hận, ta không nên nói năng lung tung..."
"Đến cùng xảy ra chuyện gì con tốt nhất nói ra."
"Sau khi Quý phi mang thai luôn không thoải mái, không phải trẫm nói lời dễ nghe dỗ nàng sao? Ta muốn nàng có hi vọng, liền nói ái phi à, thấy nàng thế này trong lòng trẫm quá khó chịu rồi, ta thật hận không thể lấy thân thay nàng. Nói xong lời này, vào ban đêm có thần tiên cho trẫm thấy, nhờ giấc mộng, nói người nghe được ta nói lời kia với Quý phi, vô cùng cảm động, mặc dù không thể thay Quý phi miễn đi tu hành của một người mẫu thân, lại có thể thành toàn trẫm, để trẫm đồng cam cộng khổ với nàng... Từ lúc đó trở đi, Quý phi choáng ta liền theo choáng, Quý phi nôn ta liền nôn theo."
Thái hậu một mặt hoảng hốt, cảm thấy có phải mình còn chưa hồi cung không, ngủ mơ ở tông miếu rồi à? Nếu không làm sao có thể nghe Hoàng Đế nói mê sảng đây?
"Mẫu hậu ta không nói xạo."
"Con không nói đùa, con quá lo lắng cho nó mà khẩn trương đến dạng này à?"
"Nói gì đó? Trẫm không phải ngày đầu tiên nhìn thấy người mang thai, sẽ còn khẩn trương sao? Nhi tử của người là ai, người không phải không biết?"