Nam Huyền mỉm cười: "Nghe nói Tiêu huynh vậy mà phá tầng thứ chín, tại hạ trong lòng kính ngưỡng vạn phần, hôm nay chuyên môn tới để nhận biết một phen cùng với Tiêu huynh, muốn làm bằng hữu cùng với Tiêu huynh!"
Nói xong, y dừng một chút, lại nói: "Người mới nói chuyện với Tiêu huynh là Diệp Quan sao?"
Tiêu Thương gật đầu: "Đúng vậy!"
Nam Huyền trầm giọng nói: "Tiêu huynh phải cẩn thận kẻ Diệp Quan này!"
Tiêu Thương nhíu mày: "Vì sao?"
Nam Huyền lộ ra vẻ mặt âm trầm nói: "Người này tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa, quỷ kế đa đoan, ưa thích hãm hại vu hãm người khác, trọng yếu nhất chính là, ta từng nghe nói, hắn không phục Tiêu huynh ngươi, mong muốn tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch..."
Tiêu Thương đột nhiên đá một cước, tốc độ cực nhanh, Nam Huyền còn chưa kịp phản ứng chính là bị đá vào phần bụng.
Ầm! Nam Huyền trực tiếp bay ra xa mười mấy trượng!
Nam Huyền bối rối!
Tiêu Thương lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quan: "Con người của ta, không ghét người khác giở trò xấu, cũng không ghét người khác đùa nghịch thông minh, nhưng ta ghét người khác coi ta là ngu xuẩn! Ngươi muốn gây mâu thuẫn giữa ta và Diệp huynh, để cho ta đi nhằm vào Diệp huynh...ta thực không rõ! Trông ta giống một thằng ngốc như vậy sao?"
Nam Huyền: "..."
Tiêu Thương lắc đầu: "Vốn định lại đánh ngươi một chầu, nhưng nghĩ lại, loại người như ngươi, không xứng cho ta ra tay!"
Nói xong, y vỗ vỗ tro bụi trên mông, sau đó quay người rời đi!
Đứng tại chỗ, vẻ mặt của Nam Huyền trở nên vô cùng khó coi!
...
Hai ngày sau, ban đêm.
Diệp Quan ngồi trên thềm đá trước đại điện, hắn chắp hai tay sau ót, nhìn tinh không.
Đêm nay là trăng tròn, xung quanh là vô số vì sao.
Nhìn vùng tinh không kia, trong lòng của hắn tràn đầy hướng tới!
Đáng tiếc, hắn hiện tại còn chưa thể ngự kiếm đi vào sâu trong tinh không.
Thực lực còn chưa đủ!
Lúc này, một cơn gió thơm ập đến.
Phí Bán Thanh ngồi ở bên cạnh Diệp Quan, nàng nhìn về phía tinh không: "Sinh Tử đài ngày mai, có lòng tin hay không?"
Diệp Quan cười nói: "Dĩ nhiên!"
Phí Bán Thanh nói: "Không nên khinh địch!"
Diệp Quan gật đầu: "Ta hiểu rõ!"
Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Sau khi sự tình lần này kết thúc, chúng ta liền phải chuẩn bị đi tới thượng giới!"
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Phí Bán Thanh: "Thượng giới?"
Phí Bán Thanh gật đầu: "Võ kiểm tra mười năm một lần, sẽ được cử hành vào ba tháng sau, chúng ta phải đi đến thượng giới trước thời hạn!"
Diệp Quan trầm giọng nói: "Đạo sư, phải làm như thế nào mới có thể đi đến tổng viện Quan Huyền học viện?"
Phí Bán Thanh lắc đầu: "Quá khó khăn! Quá khó khăn!"
Diệp Quan nói: "Nói thế nào?"
Phí Bán Thanh cười nói: "Trong vũ trụ bao la này, Quan Huyền học viện có vô số phân viện, mà vô số đệ tử của Quan Huyền học viện, mục tiêu của bọn hắn đều là tổng viện Quan Huyền học viện, mà muốn đi tổng viện, liền phải một mực đánh, đánh phục hết thảy thiên tài cùng với yêu nghiệt phân viện!"
Diệp Quan yên lặng.
Chuyện này quả thật có chút không hợp thói thường!
Phí Bán Thanh cười nói: "Ta biết ngươi không cam lòng bình phàm, chẳng qua, chớ có lập tức suy nghĩ sự tình tổng viện học viện, mà là làm tốt từng bước một!"
Diệp Quan gật đầu: "Ta hiểu rõ!"
Phí Bán Thanh đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một bộ giáp vàng xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan.
Diệp Quan sửng sốt.
Phí Bán Thanh nói: "Đây là một bộ Thiên giai giáp, là một bộ duy nhất của đạo sư ta, cho ngươi mượn mặc một ngày!"
Diệp Quan nhìn thoáng qua bộ giáp kia, bên trên giáp, còn tản ra mùi thơm cơ thể thoang thoảng.
Diệp Quan lại là lắc đầu: "Đạo sư, không cần!"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quan: "Không phải nói không thể khinh địch sao?"
Diệp Quan cười khổ: "Ta..."
Phí Bán Thanh trực tiếp đặt giáp vào trong tay Diệp Quan, sau đó đứng dậy rời đi: "Ngày mai xem ngươi biểu diễn!"
Nói xong, nàng tan biến ở phía xa.
Đứng tại chỗ, Diệp Quan nhìn giáp trên tay, yên lặng không nói.
Cuối cùng, hắn vẫn là thu giáp vào!
Diệp Quan nằm xuống, tiếp tục xem tinh không, dường như nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên hỏi: "Tháp Gia, mẫu thân của ta là dạng người như thế nào?"
Tháp nhỏ sau khi yên lặng một lát, nói: "Một người rất lợi hại!"
Diệp Quan liền vội hỏi: "Rất lợi hại?"
Tháp nhỏ nói: "Đúng! Nàng hết sức khiến cho người ta kính nể!"
Diệp Quan trầm giọng hỏi: "Nàng bây giờ bị cầm tù tại Diệp tộc?"
Tháp nhỏ nói: "Đúng!"
Diệp Quan đột nhiên nói: "Phải đạt tới thực lực gì mới có thể cứu nàng?"
Tháp nhỏ sau khi yên lặng một lát, nói: "Ít nhất cũng phải trở thành Đại Kiếm Tiên!"
Đại Kiếm Tiên!
Diệp Quan chậm rãi đóng hai mắt lại: "Ta sẽ trở thành Đại Kiếm Tiên!"
Tháp nhỏ do dự một chút, sau đó nói: "Đừng hận nàng, nàng sở dĩ nuôi thả ngươi, kỳ thật cũng là bất đắc dĩ, bằng không, cũng sẽ không để ta đi theo ngươi!"
Diệp Quan khẽ gật đầu: "Ta đoán được một chút!"
Nếu như phụ mẫu thật sự tuyệt tình, thì sẽ không phái Tháp Gia đi theo hắn, đồng thời còn lưu cho hắn truyền thừa Kiếm đạo!
Trong lòng tháp nhỏ buông lỏng, sau đó nói: "Cố gắng tu luyện, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi kế thừa...à, ý của ta là, đến lúc đó dẫn ngươi đi cứu mẫu thân của ngươi!"
Diệp Quan gật đầu: "Được!"
...
Trên đỉnh núi nào đó, Nam Huyền ngồi xếp bằng dưới đất.
Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, lão giả làm một lễ thật sâu đối với Nam Huyền: "Thiếu gia!"
Nói xong, lão xuất ra một cái hộp màu đen đưa cho Nam Huyền: "Gia chủ biết được ngài muốn lên Sinh Tử đài, gia chủ cố ý phái lão nô đến, bảo lão nô giao vật này cho ngươi!"
Nam Huyền mở hộp ra, trong hộp là một bộ giáp màu đen nhánh.
Nam Huyền híp hai mắt lại: "Thiên giai giáp!"