Cùng với đó, Giang Thần nhấn công tắc khởi động máy tính 3D.Những hình ảnh nổi ba chiều tinh xảo được máy tính chiếu trực tiếp lên trên, những hạt ánh sáng tạo lên những hình ảnh so với đồ của Tôn Kiều còn ngon hơn gấp mấy lần.Cảm giác nó vẫn là một chiếc máy tính đời cao.Giang Thần không kiềm chế nổi, lập tức mở ra file lưu trữ phim.
Sau đó cấp tốc lựa chọn những bộ phim bên trong đó.Nhưng hình ảnh xuất hiện khiến hắn há mồm trợn mắt."Ứm, ứm, mạnh lên.
.
."Những hình ảnh trực tiếp phát ra khiến hắn nóng hết cả người, những “tiếng động” của trận ác chiến chân thực đến nỗi khiến hắn phải nhanh tay tắt đi.
Thanh âm này, chỉ sợ lầu trên lầu dưới đều nghe thấy.Giang Thần cười khổ, một lần nữa mở ra máy vi tính, ngón tay lướt lướt.
Lần này hắn xem tên của những bộ phim đó.《 Bên trong phòng làm việc, 16 phát, phang liên tục 》《 Bí mật dạy dỗ nữ giáo viên 》《.
.
.
》Vãi đái, những thứ này? Tất cả chúng đều là phim heo.
Giang Thần lúc này đã hiểu vẻ mặt của ông chủ cửa hàng lúc đó là như thế nào rồi.Nếu như trước đây, Giang Thần có thể hào hứng tuốt lươn trong khi xem những bộ phim như này.Nhưng hiện tại mà nói.
.
.
Cảnh giới đã không giống.Khặc khặc, sau khi nếm trải mùi vị sung sướng với Tôn Kiều, Giang Thần đối với loại hình một người vui này đã không còn hứng thú nữa.Tiện tay đem máy tính 3D ném lên giường, Giang Thần đeo lên lưng 7kg vàng chuẩn bị ra ngoài.
Trước lúc rời đi, Giang Thần do dự cầm lấy khẩu súng lục.
Khẩu súng lục này là Diêu Diêu cho hắn, cũng chính là khẩu súng đã cứu hắn một mạng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Thần đột nhiên nghĩ đến cái không gian chứa đồ của mình, liền vỗ đầu một cái, đem súng lục cùng đạn dược trực tiếp ném vào bên trong không gian chứa đồ.Cái không gian chứa đồ này trừ khởi động chậm chạp và “phí” để cất giữ ra thì công năng cũng rất thuận tiện.
Huống hồ Giang Thần hiện tại không thiếu tiền, à nhầm xíu, không thiếu Á Tinh.
Chỉ cần khoảng 10 điểm năng lượng Á Tinh, liền có thể sạc đầy năng lượng ở cổ tay.
Để cất giữ khẩu súng lục này, năng lượng tiêu hao không tới 1%.Còn EP, Giang Thần cũng không tháo ra.
Ngược lại giấu ở bên trong tay áo, nhìn qua cũng không thấy gì bất thường.
Với thiết kế tiện dụng, đeo bên người không có cảm giác gò bó, mặc dù là tiếp xúc trực tiếp với nước cũng không cần phải tháo ra.Khóa kỹ cửa chống trộm, Giang Thần liền rời khỏi phòng trọ, đi vào bên trong khu đô thị tràn ngập nắng vàng.--Những bóng cây lởm chởm phủ lên nền đá xanh.
Lúc này thành phố Vọng Hải vào giữa tháng 6, tiếng ve kêu inh ỏi bên tai Giang Thần.
Đứng trên con phố nhộn nhịn hồi lâu, Giang Thần hốt hoảng khôi phục lại thần sắc.Nơi này vô cùng bắt mắt, trái ngược hoàn toàn với những đống đổ nát ở thế giới bên kia.Nói như thế nào đây.
.
.Tuy rằng chỉ ở thế giới kia mấy ngày, nhưng nó đã hình thành một ấn tượng khó phai mờ bên trong tiềm thức của Giang Thần.Trong lúc hoảng hốt, con đường lát đá xanh nguyên sơ dường như được thay thế bằng con đường xi măng nứt nẻ, bóng cây loang lổ cũng chỉ còn lại một ít.
Che cái trán, Giang Thần hít sâu, đem những cảm giác không tốt ấy tống khứ ra khỏi não.Xem ra hắn cần phải thả lỏng hơn nữa.
Chứ cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ phát điên lúc nào? Giang Thần tự giễu cười cợt.Đột nhiên, hắn thoáng thấy một con ve sầu đang nằm trên cây để trốn nóng.Ve ở tận thế thì hắn chưa từng thấy, nhưng hắn đã được chứng kiến con gián to như một con chó săn.Lần thứ hai đem hình ảnh những con quái vật tống ra khỏi não, Giang Thần bắt một chiếc xe taxi, hiện thực hóa hành trình đổi vàng của bản thân.Các ngân hàng đương nhiên không nghĩ tới, vàng của Giang Thần cũng không có hóa đơn, chỉ sợ công nhân viên không dám giao dịch, còn có thể lập tức báo công an.
Những tiệm kim hoàn có tiếng là một lựa chọn không tồi, vừa có đầy đủ năng lực nhận hàng, lại không lo lắng về việc xử lí kiện tụng.Chỉ cần nhượng bộ giá vàng giảm xuống một chút là được.
Ngược lại đống vàng này là thứ không tồn tại, Giang Thần cũng không cần phải chú ý tới giá.Dừng trước tiệm kim hoàn, Giang Thần bước xuống xe.
Sở dĩ hắn chọn chỗ này, không phải bởi vì lí do nào khác, mà vì tên của cửa tiệm nghe rất lọt tai.
Ngược lại, Giang Thần cũng là lần đầu bán vàng, chọn cửa tiệm nào mà chả như nhau."Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài mua nhẫn cho phu nhân đúng không ạ? Ở đây chúng tôi có.
.
." Giang Thần mới bước vào cửa, cô bán hàng rất nhiệt tình liền tiến lên đón.
Tuy rằng trang phục của Giang Thần trông hơi bần bần, nhưng không chừng lại là chủ tịch giả vờ và cái kết? Nhiều năm kinh nghiệm làm việc nói cho cô ấy biết, càng nhiều tiền thì ăn mặc càng giản dị.
Đương nhiên, đẳng cấp tới trình độ nhất định cũng sẽ không chọn nơi này để mua đồ."Nơi này có mua vàng sao?" Giang Thần giơ tay ra cô bán hàng dừng lại, sau đó đi thẳng vào vấn đề.Cô bán hàng hơi sững sờ, sự nhiệt tình yêu nghề bỗng giảm đi đôi chút.
Tuy nhiên vẫn rất lễ phép mà trả lời."Ở đây chúng tôi nhận mua vàng, nhưng chỉ thu mua vàng nguyên chất có độ tinh khiết cao, nếu như tiên sinh ngài có nhu cầu.
.
.""Gọi quản lí của các người tới đây, cuộc làm ăn này cô không làm chủ được." Giang Thần mỉm cười chen ngang.
Muốn đem vàng ra giao dịch, không phải một cô nhân viên đứng quầy có thể làm chủ được.Dịch: Chúa Tể Loli.