Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 161

Tiếp tục một tháng trôi qua trong sơn cốc, Phạm Liên Hoa vẫn thế, vùi đầu vào trong nghiên cứu luyện được thuật. Bên cạnh nàng, Diệp Khắc Linh an an ổn ổn mà thao luyện võ kỹ, chốc chốc lại giúp Phạm Liên Hoa săn sóc một chút vườn linh được, đôi khi lại hỗ trợ canh giữ lò luyện, điều chế dược thảo.

Còn Đăng Dương, ngoài công việc đầu bếp bán thời gian ra, hắn vẫn miệt mài đem Hắc Ngục Xà đi luyện cấp tại Vũ Trúc Lâm, khiến cho một mảnh rừng rậm nơi đây gà bay chó sủa, làm hàng ngàn Trúc Linh gào cha khóc mẹ không thôi.

Đồng thời, trong khoản thời gian điên cuồng luyện cấp của Hắc Ngục Xà, Đăng Dương cũng phần nào được hưởng sái mà thuận lợi thăng lên mộ cái cấp độ nữa, đạt đến cấp 12, nhận được thêm 5 điểm Thiên Phú. Lại cộng với 5 điểm Thiên Phú sau khi lên cấp 11 trước kia vẫn còn để dành, tổng cộng 10 điểm đã được hắn chia ra cộng 5 điểm vào Sức Mạnh, 3 điểm và Thể Lực và 2 điểm vào Tốc Độ.

Việc cộng chỉ số Tốc Độ có 2 điểm cũng là bởi vì khi vừa giết Lôi Các thăng lên cấp 10, hắn đã dùng trọn 5 điểm Thiên Phú cộng hết vào chỉ số Tốc Độ để chạy thoát cho nhanh, nên giờ đây phải ưu tiên cho Sức Mạnh.

Còn về Thể Lực, mỗi cấp cộng 1 điểm là được, vừa đủ để hắn sử dụng, không dư cũng không thiếu.

Tại một khu vực nào đó trong Vũ Trúc Lâm, Đăng Dương đứng trên một hòn đá nhỏ, chu môi huýt sao một tiếng. Lập tức, từ xa xa trên không trung, một tia kiếm ảnh bạch sắc phá không lao đến rồi chui vào cơ thể của hắn, mà ở cách đó hơn trăm mét, một con Trúc Linh ố vàng cao hơn 20m vô lực ngã ầm xuống đất, nhất lên từng trận bụi mù, nếu để ý kỹ thì có thể thấy, tại giữa hai mắt của nó, có một khe hẹp to chừng hai ngón tay đang không ngừng đổ máu.

Xoa nhẹ lòng bàn tay, Đăng Dương có vẻ hài lòng mỉm cười “Cửu Ảnh Kiếm Ý xem như cũng đã bước qua cánh cửa nhập môn rồi, sơ sơ đạt được thành tựu tiểu thành, muốn tăng thêm một kiếm nữa, có lẽ phải mất thêm một khoản thời gian không nhỏ”

Tại lúc Đăng Dương đang thầm nói, từ trong Vũ Trúc Lâm xanh mát tầm mắt, một cái bóng đen mờ ảo di chuyển với tốc độ cực nhanh, thoắt ẩn thoát hiện, phóng thẳng đến vị trí của hắn.

Khóe mắt trông thấy cái bóng đen ngày một đến gần, Đăng Dương không chỉ không có đề phòng, ngược lại còn vui vẻ phất tay

“Tiểu Hắc, ăn no rồi à?”

Đăng Dương vừa nói xong, cái bóng đen kia cuối cùng cũng hiện rõ chân thân, dừng lại ngay trước mặt hắn. Thì ra, cái bóng đen này chính là Hắc Ngục Xà – Linh Thú đầu tiên của Đăng Dương.

Chỉ có điều, so với một tháng trước đây, Hắc Ngục Xà đã có vẽ hung ác hơn rất nhiều, cơ thể của nó nay đã dài hơn sáu mét, to bằng bắp chân của người trưởng thành, xà đồng trước sau như một, vẫn hừng hực huyết ảnh chi sắc, chỉ là màu đỏ trong hai mắt đã u tối hơn rất nhiều, nhìn vào một chút liền có thể dọa chết người, lực chấn nhiếp vô cùng lớn.

Qua một tháng điên cuồng tu luyện bên trong Vũ Trúc Lâm, nuốt vào bụng hơn vài ngàn Trúc Linh, bao gồm cả Trúc Linh ấu kỳ bậc 1, Trúc Linh trưởng thành bậc 2 và Trúc Linh già bậc 3, Hắc Ngục Xà cũng đã thành công lột xác thêm hai lần nữa, tấn thăng thành quái thú bậc 3 hàng thật giá thật.

Tuy nhiên, tiếc một điều là, không giống như lần lột xác đầu tiên có sinh ra một cái kỹ năng Ngục Hỏa vô cùng ghê gớm, cả hai lần lột xác sau này, Hắc Ngục Xà đều không có học được kỹ năng gì mới.

Mà vấn đề này, theo như Đăng Dương phán đoán, chắc có lẽ là vì Hắc Ngục Xà chưa thật sự đột phá được giới hạn tiến hóa của bản thân.

Nói dễ hiểu hơn là, quái thú tu luyện, tuy rằng không giống như con người thông qua công pháp đấu khí nhưng cấp bậc phân chia sức mạnh của hai bên lại hoàn toàn tương đồng nhau.

Con người tu luyện bắt đầu từ cảnh giới bất nhập lưu là Võ Đồ, sau đó mới đến Võ Giả, Võ Sư rồi Võ Tướng. Mà trong mỗi cảnh giới lại chia làm sơ, trung cao, ba cái cấp bậc. Tổng hợp lại, ngoại trừ thể loại Võ Đồ bất nhập lưu, thì chính là 9 cái cấp bậc.

Tương tự như thế, trừ đi đám dã thú không thể tu luyện đấu khí, quái thú thừ thấp đến cao cũng là chia thành 9 cái cấp bậc, từ bậc 1 đến bậc 9.

Mà Hắc Ngục Xà hiện nay là quái thú bậc 3, tương đương với cảnh giới Võ Giả cao cấp, thiếu một cái cấp bậc nữa liền trở thành Võ Sư.

Từ đó có thể thấy, đợi đến khi Hắc Ngục Xà đột phá đến quái thú bậc 4, ngang bằng với cảnh giới Võ Sư, đó mới chính mà đại môn thật sự, là một lần biến đổi về chất.

Khi thời điểm đó xảy ra cũng chính là lúc, Hắc Ngục Xà nhận được kỹ năng thứ hai của mình.

“Được rồi, mày ăn như thế là đủ, chúng ta cũng nên về thôi, hôm nay chính là lúc Phạm Liên Hoa khai lô luyện đan, mặc dù biết là sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng chúng ta cũng là nên hộ pháp giúp nàng!”

Vỗ nhẹ cái đầu trơn bóng của Hắc Ngục Xà, Đăng Dương khẽ nói một tiếng rồi quay người bước đi. Mà Hắc Ngục Xà cũng là đong đưa cái đầu rắn của mình, nhanh chóng đuổi theo.

- ----------------

Trong sơn cốc, Phạm Liên Hoa cùng Diệp Khắc Linh đang chuẩn bị tất cả linh dược đâu vào đấy để chuẩn bị khai lô luyện chế Trùng Hồn Đan, vừa hay lại trông thấy Đăng Dương trở về, Phạm liên Hoa liền lớn tiếng gọi

“Uy, tên nhà quê, tu luyện xong rồi hả?”

“Ừ!” Đăng Dương tùy ý gật đầu một cái, đến ngồi trên cái bàn trúc giữa sân, chớp mắt hỏi “Các ngươi đây là đang chuẩn bị luyện đan đi!”

Phạm Liên Hoa nghe vậy liền vỗ nhẹ đôi bồng đào một cái, nét mặt phi thường tự tin cười nói “Bổn tiểu thư mà, ta hứa với Linh tỷ một tháng, vậy thì chính là một tháng”

“Viên Trùng Hôn Đan này, tuy rằng rất khó luyện chế, nhưng vẫn còn chưa thể làm khó được ta!”

Đối với bộ dạng tự tin thái quá này của Phạm Liên Hoa, Đăng Dương nhún vai một cái, có chút trêu chọc mà âm dương quái khí nói “Nàng tự cao quá đấy, nhìn trên trời cả ngày, đi không sự giẫm phải đống cức chó à?”

“Phi phi, cái miệng thúi hoắc, cho ngươi nhổ nước miếng mười lần rồi nói lại đấy!” Phạm Liên Hoa nhìn tư thế nhàn nhã như xem kịch vui của Đăng Dương mà hừ lạnh một tiếng khinh bỉ, nói “Cứ chống mắt to ra mà xem bổn tiểu thư luyện đan đây này, trăm phần trăm chính là thành công viên mãn”

Nhìn bộ dạng nộn nộn đáng yêu của Phạm Liên Hoa, Đăng Dương có chút buồn cười mà định tiếp tục buông lời trêu chọc, tuy nhiên còn chưa đợi hắn mở mồm, một ánh mắt lạnh lẽo như băng đã chiếu thẳng vào người hắn.

Từ vườn cây không xa, Diệp Khắc Linh ôm một chồng dược thảo đủ loại đi đến, ánh mắt như dao cạo liếc qua Đăng Dương, băng lãnh nói

“Đăng Dương, ngươi đừng làm rộn nữa, để yên cho nàng làm việc!”

Sống chung với nhau hơn tháng trời, Đăng Dương đối với ánh mắt lạnh băng này của Diệp Khắc Linh chính là miễn nhiễm hoàn toàn, nét mặt vẫn một mảnh tỉnh bơ như thường. Có điều, hắn cũng biết lần luyện đan này là vô cùng quan trọng đối với Diệp Khắc Linh cho nên cũng không tiếp tục nhiều lời nữa, chỉ là an an ổn ổn ngồi một bên, cùng với Tiểu Hắc nhập vai trở thành khán giả thực thụ.

Thấy Đăng Dương im lặng, Phạm Liên Hoa cũng không thèm đôi co nữa, nàng xắn tay áo lên để lộ làn da trắng nõn như bạch ngọc, bắt đầu rối rít tập trung vào công việc của mình.

Mà Phạm Liên Hoa trời sinh dáng vẻ tiên thiên xinh đẹp, nay lại bận rộn trong công việc càng khiến cho nàng bắn mị lực bay ra bốn phía, bớt đi vài phần trẻ con đáng yêu, nhiều thêm một chút hương vị thành thục, nhất thời hút trọn ánh mắt của Đăng Dương.

Luyện đan thuật bát đại tinh thâm, một đời người khó lòng mà học hết, tuy nhiên trong quá trình luyện đan, tổng hợp lại thành bốn bước cơ bản là: Khống Hỏa, Tinh Chế, Tôi Luyện cùng Ngưng Hình.

Và Phạm Liên Hoa lúc này đang thực hiện chính xác từng bước theo quá trình đó.

Đầu tiên nàng khẽ hé đôi môi phớt hồng, thổi ra một ngọn tử hỏa nóng dực vào bên trong dược đỉnh, sau đó hai tay liền bắt ấn quyết, bắt đầu điều hòa thế lửa bên trong.

Đợi vài phút thời gian trôi qua, nhiệt độ bên trong dược đỉnh đã chạm đến mức độ tích hợp, Phạm Liên Hoa bắn đầu cho vào vị linh dược đầu tiên là một bông hoa màu đỏ có hình dáng như ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy.

Cho linh dược vào, Phạm Liên Hoa tiếp tục thay đổi pháp quyết, khống chế hỏa diễm bên trong dược đỉnh cuốn lấy bông hoa màu đỏ, từ từ từng chút một luyện hóa dược lực của nó.

Mà quá trình luyện hóa này, nhanh hay chậm còn tuy thuộc vào dược tính của linh dược và mục đính sử dụng của nó trong từng loại đan dược khác nhau. Với Trùng Hồn Đan, Phạm Liên Hoa phải mất vẻ vẹn hơn nữa tiếng đồng hồ mới có thể luyện hóa thành công bông hoa màu đỏ thành một đoàn dược dịch sền sệt.

Luyện hóa dược dịch xong, Phạm Liên Hoa một lần nữa biến đổi pháp quyết, dùng tử sắc hỏa diễm ngưng tụ thành một chiếc thìa nhỏ, đem dược dịch bên trong lấy ra, cẩn thận cho vào một chiếc bình sứ đã được nàng chuẩn bị từ trước.

Đem bình sứ để vào một nơi an toàn, Phạm Liên Hoa tiếp tục quá trình luyện chế vị linh dược thứ hai là một quả trái cây to như trái cam nhưng trên bề mặt lại mang họa tiết chấm bi đen trắng vô cùng lạ mắt.

Mà quả trái cây chấp bi đen trắng này, Phạm Liên Hoa phải mất vẻ vẹn hơn một giờ đồng hồ mới có thể luyện hóa thành công, thời gian cơ hồ gấp đôi bông hoa màu đỏ lúc nãy.

Như thế còn chưa hết, muốn luyện chế Trùng Hồn Đan, linh dược cần thiết có tất cả mười hai loại, mỗi một loại, thời gian luyện hóa càng lâu hơn trước, cứ thế mà đơn giản tính ra, cả quá trình luyện hóa linh dược ban đầu cũng phải mất liên tục một ngày, một đêm thời gian chứ không phải ít.

Bất quá, đối với một Luyện Dược Sư thiên tài như Phạm Liên Hoa, chút ít thời gian đó đối với sự nhẫn nại của nàng thì còn chưa thấm vào đâu.

Tất nhiên, với cương vị là phụ tá cũng như hộ pháp của nàng, hai người Diệp Khắc Linh và Đăng Dương chính là một bước cũng không rời, cực kỳ kiên trì mà canh giữ bên cạnh nàng.

Chỉ tội cho Hắc Ngục Xà, đang trong tuổi ăn tuổi lớn nhưng lại phải nhịn đói mà bơ phờ nằm nhoài ở một bên, xà đồng vô cùng ủy khuất hết nhìn Đăng Dương lại nhìn sang nhị nữ, thở dài không thôi.

Cứ thế, trong hương vị thơm phức của dược liệu tinh thuần, hơn ba mươi tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua, tại vị trí dược đỉnh đỏ rực đang không ngừng thiêu đốt hỏa diễm, ánh mắt Phạm Liên Hoa cuối cùng cũng lóe lên tinh quang sáng choi, hai tay kết lấy pháp quyết, đem đoàn dược dịch cuối cùng trúc vào bình sứ.

Sau đó lại cẩn thận đem bình sứ chứa dược dịch cẩn thận cất đi, Phạm Liên Hoa mới duỗi chiếc lưng mảnh khảnh của mình, thoải mái hét lên một tiếng

“Xong! Ha ha, quá trình Tinh Chế đã hoàn thành mĩ mãn!”

Nói rồi, nàng có chút đoi đói xoa lấy cái bụng lép xẹp, đem ánh mắt to tròn mọng nước nhìn đến Đăng Dương

“Uy, tên nhà quê, có cơm ăn không?”

“Cơm?” Đăng Dương bị Phạm Liên Hoa hỏi mà có bộ mặt có chút mộng bức “Không có cơm, có thịt nướng, ăn không?”

“Ăn!” Phạm Liên Hoa chép miệng một cái, liên tục gật đầu. Mặt dù nàng không thích món thịt nướng khô khốc kia cho lắm nhưng hiện tại đã đói đến bụng dán chặt vào lưng luôn rồi, ăn cái gì mà chẵn được, chỉ cần lấp đầy cái bao tử đang hò reo mà thôi.

“Vậy thì đợi một chút, ta đi nướng thịt cái đã!” Đăng Dương khẽ đáp, sau đó hóa thành một cơn gió chui vào căn nhà tranh của mình.

Chưa đến vài giây sau, hắn đã chui ra, trên tay lại nhiều thêm một đống thịt xiên que được tẩm ướp gia vị đầy đủ, đi đến bên dược đỉnh vẫn đang còn hừng hực bốc cháy mà chầm chậm nướng lấy.

Thấy Đăng Dương dùng tử hỏa chuyên để luyện đan của mình đi nướng thịt, sắc mặt Phạm Liên Hoa nháy mắt tối đen, có chút nộ khí xung thiên mà mở miệng quát lớn.

Có điều, còn không để nàng quát lên, một mùi thịt nướng thơm phức đã xộc thẳng vào mũi nàng, nhất thời khiến cho nước bọt tuông trào, lời chưa nói ra đã tự động đem nuốt trở lại vào bụng.

Ngồi xổm xuống bên cạnh Đăng Dương, Phạm Liên Hoa dùng cặp mắt đen láy to tròn nhìn đến từng xiên thịt nướng không ngừng chảy mỡ, thầm nuốt một ngụm nước bọt, tò mò hỏi

“Tên nhà quê này, đây là món gì thế?”

Nghe vậy, Đăng Dương có chút bất ngờ mà quay đầu nhìn sang nữ hài bên cạnh “Nàng chưa từng thấy bao giờ à?”

Phạm Liên Hoa thành thật gật đầu.

“Món ăn này, ta cũng chưa từng thấy qua!” Sau lưng hai người, Diệp Khắc Linh cũng dùng ánh mắt mê li nhìn đến xiên thịt trên tay Đăng Dương, chép miệng nói

Nghe hai nàng nói, Đăng Dương không khỏi cảm khái một tiếng trong lòng.

Xem ra, cái món ăn dân dã này cũng chỉ có những người bần cùng như hắn thưởng thức qua a. Còn cái đám giàu có từ trong trứng giàu ra kia, vẫn là khinh thưởng để mắt tới đấy chứ đừng nói chi là dùng nó làm thức ăn.

- --------------------

Giải thích một chút:

Món thịt xiên nướng mà Đăng Dương âm thầm nói đến, không phải là loại làm từ những khối thịt ngon lành như lúc này mà là món thịt xiên nướng được chế biến từ phần nội tạng động vật bị vức bỏ, cũng chính là bộ lòng của động vật (món dồi).

Mà ở thế giới này, gia đình có điều kiện một chút thì không bao giờ ăn mấy thứ dính dáng đến ‘chất thải’.

Thế cho nên, món ăn này cũng chỉ có những người bần cùng, đói khát, những kẻ không ngại ‘dơ bẩn’ mới dám ăn mà thôi. Tất nhiên, hai ông cháu Đăng Dương cũng chính là nằm trong vô số những người bần cùng đó.

Còn Phạm Liên Hoa, tuy rằng có một thân trù nghệ kinh diễm nhưng bởi vì địa vị xã hội quá mức tách biệt, nàng vẫn là chưa một lần trông thấy món ăn có phần ‘dơ bẩn’ này.
Bình Luận (0)
Comment