Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 163

Nhận lấy viên đan dược từ tay Phạm Liên Hoa, Diệp Khắc Linh rốt cuộc cũng nhận ra trạng thái của nàng ta có điều gì đó không đúng, vội vàng hỏi

“Liên Hoa, muội sao thế?”

Đăng Dương ở bên cạnh cũng kinh nghi bất định nhìn đến, rõ ràng cũng đã nhận ra Phạm Liên Hoa không giống bình thường.

“Không có gì!” Phạm Liên Hoa khẽ khép hai mắt lại, hai tay một lần nữa kết ấn pháp, chậm rãi nói “Chỉ là chịu chút ít tác dụng phụ khi dung hợp mật rắn mà thôi, muội chỉ cần điều hòa một chút là được”.

Hai người Diệp Khắc Linh nghe vậy, tâm trạng đang treo cao cũng thả xuống một chút, tuy nhiên cũng không dám lơ là mà cẩn thận canh giữ bên cạnh nàng, phòng hờ trường hợp bất trắc.

Lại mười phút thời gian trôi qua, trạng thái của Phạm Liên Hoa không có vẻ gì là từng chút khôi phục, ngược lại là càng ngày càng bất ổn hơn, lúc này, khuôn mặt của nàng đã đỏ rực như bếp than hồng, nhàn nhạt còn có nhiệt khí màu trắng bốc lên.

Điều này ngay lập tức khiến cho cả hai người Diệp Khắc Linh nhíu chạy lông mày, nét mặt tràn ngập âu lo. Bất quá, lo lắng thì lo lắng, cả hai cũng không dám vọng động, sợ rằng phá vỡ quá trình điều tiết của nàng.

Cứ thế, trong sự lo lắng của Đăng Dương và Diệp Khắc Linh, sắc mặt Phạm Liên Hoa theo thời gian dần trôi mà đỏ rực như lửa, đồng thời trên cơ thể nàng cũng là liên tục xuất ra mồ hôi như tắm, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm thanh y mỏng manh bên ngoài, khiến cho từng đường cong gợi cảm bại lộ ra thế gian.

A!

Cuối cùng, dường như đã không thể nào áp chế nổi nữa, Phạm Liên Hoa khẽ hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết đỏ tươi lên trên dược đỉnh, cả người vô lực ngã ra đằng sau.

Tuy nhiên còn chưa để nàng thật sự ngã xuống, Diệp Khắc Linh đã nhanh chóng vươn tay ra đón đỡ, đem Phạm Liên Hoa ngã vào lòng mình, sắt mặt lo lắng không thôi

“Liên Hoa, muội làm sao vậy? Có nghe ta nói không… Liên hoa?”

Chỉ là mặc cho Diệp Khắc Linh kêu gọi, Phạm Liên Hoa vẫn nhắp tịt hai mắt, cơ thể chốc chốc lại run lên từng đợt, thân nhiệt tỏa ra không khác gì một cái lò lửa nóng rực.

“Để ta xem thử!” Thấy Phạm Liên Hoa gục ngã, Đăng Dương trịnh trọng tiến lên một bước đến bên cạnh nàng, trịnh trọng nói

Sau đó, đôi mắt hắn liền lóe lên hai vòng tròn vàng kim, sử dụng kỹ năng Giám Định mà cẩn thận kiểm tra cho Phạm Liên Hoa.

Một giây sau, sắc mặt Đăng Dương có chút co quắp lại, dở khóc dở cười nói

“Nàng bị trúng xuân độc!”

“Xuân độc!” Vừa nghe Đăng Dương nói, Diệp Khắc Linh cũng không khỏi trợn mắt ngạc nhiên “Cái quái, nếu trúng xuân độc thì tại sao Liên Hoa lại nằm yên như thế này, không phải biểu hiện bình thường của trúng xuân độc chính là cực kỳ gợi dục sao?”

“Hơn nữa, nàng chỉ luyện chế một viên Trùng Hồn Đan mà thôi, thế quái nào lại trúng xuân độc được, có phải ngươi kiểm tra sai lầm rồi không?”

Nghe Diệp Khắc Linh nói, Đăng Dương hơi chút rơi vào trầm tư. Việc hắn kiểm tra sai là hoàn toàn không có khả năng, bởi vì kỹ năng Giám Định là tuyệt đối chính xác.

Đầu óc chuyển động chưa đến mười giây, Đăng Dương rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân ẩn giấu bên trong, nói

“Bên trong dược liệu luyện chế Trùng Hồn Đan không chứa xuân độc nhưng túi mật rắn kia lại có thể có. Vốn dĩ xà tính dâm loạn, mà Song Đầu Hắc Tuyến Xà lại chính là một con quái thú biến dị, khả năng rất lớn ẩn chứa xuân độc trong người”

Nói rồi, Đăng Dương khẽ nhìn đến cơ thể nóng rực của Phạm Liên Hoa, chậm rãi giải thích

“Còn tại sao Liên Hoa không có biểu hiện của việc trúng phải Xuân độc, cũng có thể là do nó đã quá sức chịu đựng của nàng. Nếu ta đoán không lầm, kể từ lúc dược đỉnh bị nổ lúc trước, xuân độc đã tiêm nhiễm vào cơ thể của nàng rồi, thế nhưng bởi vì tính tình quật cường, nàng ta lại chủ động đè nén xuân độc xuống, bất chấp hậu quả mà tiếp tục quá trình luyện đan”

“Bời vì vậy, ngay khi nàng luyện đan thành công cũng là là lúc xuân độc đã ăn sâu vào bên trong cơ thể, do không thể giải phóng kịp thời mà gây ra nội thương nghiêm trọng!”

Nghe hết suy đoán của Đăng Dương, Diệp Khắc Linh cũng là gật đầu tán thành, ánh mắt nhìn hắn, bất giác lóe lên một tia sáng kỳ dị

“Đăng Dương, ngươi có muốn cứu nàng hay không?”

Nghe thế, Đăng Dương theo bản năng định mở miệng kêu có nhưng khi nhìn đến hương vị khác thường bên trong ánh mắt của Diệp Khắc Linh, trong lòng hắn liền dâng lên một nỗi bất an to lớn

Đăng Dương hơi mấp máy môi, có chút khó khăn nói “Đừng nói là nàng bảo ta đi ‘quan hệ’ với Phạm Liên Hoa để hóa giải xuân độc cho nàng ấy đi?”

“Tốt, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!” Diệp Khắc Linh tức khắc gật nhẹ đầu, cười tươi như hoa

Vừa nghe Diệp Khắc Linh xác nhận, Đăng Dương liền một đầu hiện đầy vạch đen

“Cái này là nàng muốn mưu sát ta có phải hay không? Nếu mà chúng ta mà ‘quan hệ’ thật thì đợi khi Liên Hoa thức dậy, việc đầu tiên nàng ta làm chính là giết ta đó?”

Diệp Khắc Linh liếc mắt kinh thường “Ngươi sợ nàng? Đừng đùa ta chứ!”

Đăng Dương ôm trán cười khổ “Cũng không phải là ta sợ nàng, có điều, mặc dù ta còn không tính là kẻ tốt lành gì nhưng những việc thừa nước đục thả câu với phụ nữ như thế này, ta vẫn là không thể nào làm được”

“Hài, thà rằng cứ tiền trao cháo múc thì còn dễ thở hơn!”

Nhìn bộ dạng quẫn bách của Đăng Dương, đáy mắt Diệp Khắc Linh bất giác hiện lên một sự kinh ngạc không dễ nhận ra, sau đó, ý cười trên mặt nàng nhanh chóc rút xuống như thủy triều, thay vào đó là dáng vẻ nghiệm nghị, tràn đầy khí tức băng sương.

“Đăng Dương, nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta!”

“Liên Hoa có phải là ân nhân cứu mạng ngươi hay không?”

“Phải!” Đăng Dương không chút do dự liền gật đầu

“Vậy, nếu có cơ hội, ngươi có muốn xả thân cứu mạng Liên Hoa không?”

“Muốn!” Đăng Dương tiếp tục gật đầu.

“Bây giờ, cơ hội đã đến ngay trước mắt, chẳng lẽ chỉ vì cái thứ lương tâm chó má kia, ngươi lại bỏ mặt nàng sao?” Diệp Khắc Linh nhìn thẳng vào đôi mắt Đăng Dương, băng lãnh nói

Từ lúc Diệp Khắc Linh bắt đầu đặt câu hỏi, Đăng Dương cũng đã phần nào đoán được ý định của nàng, nhưng đến khi tận tai nghe câu chất vấn này, hắn vẫn không khỏi cảm thấy hoảng hốt trong nội tâm.

Như nhận rõ sự giằng xé trong tâm hồn Đăng Dương, Diệp Khắc Linh hơi hạ giọng xuống

“Ngươi cũng biết, cái thứ xuân độc này tuy là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu không giải tỏa kịp thời, có thể để lại di chứng cực lớn trong đại não. Mà nếu chuyện đó thật sự trở thành hiện thực, con đường trở thành Luyện Dược Sư cường đại mà Liên Hoa luôn luôn theo đuôi cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt!”

“Nếu là nàng, ngươi nghĩ là nàng sẽ để ý một chút trinh tiết của mình hay càng coi trọng con đường Luyện Dược Sư hơn?”

Ngẫm một chút, Đăng Dương thành thật trả lời “Nếu xét theo sự đam mê của nàng về luyện dược thuật, vế sau cơ hồ ăn đứt vết trước”

Nói rồi, hắn tiếp thục thở dài một hơi

“Được rồi, nàng đừng có vòng vo tam quốc nữa, ta cũng không phải là coi trọng lương tâm của mình hơn Liên Hoa. Ta chỉ sợ một khi tỉnh lại, với cuộc sống đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nàng sẽ không thể tiếp nhận được sự thực phũ phàng này mà thôi.”

“Giờ đây, nếu như đã xác định được cái nào là tốt hơn với nàng, vậy thì ta còn gì để mà do dự nữa chứ!”

Nghe lời nói dứt khoát của Đăng Dương, một lần nữa, Diệp Khắc Linh không nhịn được mà rơi vào kinh ngạc.

Tên này có thể đứng trước sự mời gọi hấp dẫn nhất mà thẳng thừng nói lời từng chối chỉ vì lương tâm hắn không cho phép.

Sau đó, hắn lại có thể bởi vì nghĩ cho tương lai của bằng hữu mà vứt bỏ lương tâm của mình, đi làm một việc mà hắn không hề muốn.

Người như thế này, thật sự là ngàn năm có một, mười kiếp khó tìm.

Chớp chớp đôi mắt bồ câu xinh đẹp, dáng vẻ băng lãnh cũng như nghiêm nghị trong chớp mắt đã biến mất khỏi người Diệp Khắc Linh, chỉ còn lại sự gần gũi và thật lòng của một người bằng hữu chân thật, nàng cẩn thận nhìn đến khuôn mặt có phần thành thục không hợp tuổi của Đăng Dương, cười khẽ nói

“Được rồi, ngươi cứ yên tâm mà làm, còn hậu quả sau này, cứ để đấy ta lo cho, cùng lắm ngươi để nàng tẩn cho một trận là được, cũng không đến nổi muốn chém muốn giết đâu”

Đăng Dương gãi gãi mũi cười khổ “Hi vọng là vậy!”

Là một người dứt khoát, đã đưa ra quyết định thì không do dự thêm nữa, Đăng Dương liền tiến tới, từ trong ngực Diệp Khắc Linh bồng lên Phạm Liên Hoa, quay người sải bước về căn nhà tranh đơn sơ của mình.

Mà Phạm Liên Hoa sau khi được Đăng Dương bế lên, tựa như tìm được nơi giải tỏa cơn khát tình mà vươn tay ôm chặt lấy hắn, chiếc đầu nho nhỏ không ngừng phả ra hơi thở ướt át, cọ cọ trên cổ của hắn.

(Hắc, đoạn tiếp theo, vẫn là nên để các bạn phát huy trí tưởng tượng của mình thì hơn đi)

- ----------------

Cùng lúc đó, Lôi Phủ, tại một căn phòng xa hoa bên trong Nội Đường Viện.

Lôi Nam vươn bàn tay chỉ còn hai ngón cầm lên một tách trà, nhẹ nhàn uống một ngụm nhỏ rồi để xuống, ánh mắt có phần mệt mỏi nhìn đến thiếu niên đang ngồi cạnh bên

“Lôi Bân, vết thương trên người ngươi đã khỏi rồi chứ?”

Lôi Bân cẩn thận châm cho Lôi Nam thêm một tách trà, cung kính nói

“Nhờ chiếu cố của đại trưởng lão, con cũng xem như đã hoàn toàn bình phục!”

“Như thế là tốt nhất” Lôi Nam hài lòng gật đầu, nói tiếp “Tình hình gia tộc chúng ta hiện giờ, một tiếu tộc trưởng như ngươi hẵn là nắm rõ đi?”

Lôi Bân bộ dạng nghiêm túc, gật đầu đáp

“Tình hình Lôi gia chúng ta hiện nay chính là cực kỳ nguy cấp, địa bàn bên trong trấn Lạc Ngôn chỉ còn một phần ba so với trước kia, võ giả điêu linh mà ngân khố cũng gần như cạn kiệt”

Lôi Nam vừa nghe thế thì liền cười lạnh một tiếng

“Cái gì mà cực kỳ nguy cấp, địa bàn còn một phần ba, ngân khô cạn kiệt? Hừ, tình hình Lôi gia chúng ta hiện nay chính là không khác gì một con cá mắc cạn, thoi thóp kéo dài hơi tàn mà thôi”

“Một phần ba địa bàn kia, sợ rằng còn không giữ được quá một tuần nữa đâu. Ngọc gia và Hoàng gia vừa mới cho người gửi tối hậu thư qua, yêu cầu Lôi gia hoặc là giao ra tất cả sản nghiệp, hoặc là chấp nhận diệt môn!”

Lôi Bân nghe thế, da đầu thoáng chốc tê dại, ánh mắt hoàn toàn tan vỡ.

Buồn cười thay, hắn cứ tưởng leo lên được ngôi vị thiếu tộc trưởng của Lôi gia là ngon, ngờ đâu vị trí ngồi còn chưa ấm đít, Lôi gia đã bất ngờ sụp đổ đến không còn thứ gì.

“Như vậy, chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào trở mình hay sao? Đại trưởng lão!” Lôi Bân không cam lòng nói

Nhìn ngọn lửa tuy rằng yếu đuối nhưng vẫn cố gắng nhen nhóm trong mắt Lôi Bân, Lôi Nam hơi chút hài lòng, chậm rãi nói

“Với tình hình trước mắt, ta vẫn có thể vắt kiệt tích góp của Lôi gia mà cố gắng cần cự thêm một khoản thời gian nữa. Tuy nhiên cũng không cách nào ngăn chặn được việc Lôi gia sụp đổ”

“Còn về cách cứu vãn thì đúng là còn một cách duy nhất. Mà người thực hiện được cách này cũng chỉ có duy nhất một mình ngươi mà thôi, Lôi Bân”

“Một mình con?” Nghe Lôi Nam nói, Lôi Bân liền rơi vào ngạc nhiên, nhưng rồi vài giây thời gian trôi qua, hai mắt hắn đã bất ngờ sáng lên, vội nói “Ý của đại trưởng lão chính là Liên Hoa?”

Lôi Nam gật đầu “Đúng vậy, với vị thế của Lôi gia hiện nay, cũng chỉ có móc nôi quan hệ với vị Luyện Dược Sư cao cấp duy nhất trong trấn Lạc Ngôn, Phạm lão – Phạm Côn Bằng, may ra mới có thể giữ vững cho Lôi gia không ngã. Bắt đầu từ nền móng có sẵn, một lần nữa chấn hưng gia tộc”

“Có điều, để móc nối được với Phạm lão thì chỉ có thể dựa vào tầng quan hệ giữa người và Liên Hoa mà thôi. Chỉ cần cuộc hôn nhân này mà thành công, Lôi gia chúng ta sẽ an an ổn ổn mà sống sót qua đại kiếp nạn hiện nay”

Lôi Nam dứt lời, ánh mắt Lôi Bân liền rực lên hào quang sáng ngời, đem một con nhóc ngây thơ như Phạm Liên Hoa dụ hoặc đến mà thôi, đối với hắn chính là vô cùng đơn giản, thậm chí không cần làm gì khác, chỉ cần mấy câu nói ngọt như đường là được.

Chỉ là, để thực hiện kết hoạch này, vẫn còn phải khắc phục một khó khăn nữa

“Đại trưởng lão, việc dụ dỗ Liên Hoa đối với con chính là vô cùng đơn giản. Nhưng mà hiện tại, Liên Hoa lại không có mặt ở trấn Lạc Ngôn, con làm thế nào mà dụ dỗ nàng đây?”

Lôi Nam nghe vậy thì hơi nhết miệng cười, nói

“Cái này ngươi không cần lo, ta đã cho người âm thần điều tra rồi. Phạm Liên Hoa hiện nay chính là đang ở tại Vũ Trúc Lâm, mảnh rừng tre cách trấn Lạc Ngôn chúng ta hơn trăm cây số về hướng tây”

“Nếu như sử dụng Liệt Diễm Chiến Mã thì cả đi và về cũng chỉ mất hai ngày thời gian. Cộng với quá trình tán tỉnh của ngươi, cố gắng trong vòng bốn ngày, đem Phạm lão kéo về trận doanh bên này của chúng ta, ngươi làm được hay không?”

“Được!” Lôi Bân không chút do dự gật đầu “Thời gian gấp gáp, hiện tại con liền lên đường luôn.”
Bình Luận (0)
Comment