Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 169

Rời khỏi quán mì gõ, Đăng Dương lập tức đẩy mạnh tốc độ của mình, như một con sóc mà phóng người từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, trực chỉ vị trí của Lôi Phủ mà một đường thẳng tiến.

Đang lao người đi như tên bắn, Đăng Dương bổng nhiên không biết vì sao lại đột ngột khựng người lại, cực nhanh mà lộn mèo một vòng né qua một bên, sau đó liên tục lăn tròn rời khỏi nóc nhà, giấu người sau một gốc cây bên đường.

Mà ngay khi Đăng Dương làm động tác né tránh, tại ngay vị trí nóc nhà mà hắn vừa đặt chân, một mũi phong tiễn trong vô thanh vô thức mà phóng vút qua không một tiếng động, tựa như một mũi tên vô hình vậy.

May mắn là vài ngày trước trong sơn cốc, hắn đã phục dụng Thăng Hồn Đan để nâng cao chỉ số Trí Tuệ lên gấp đôi, nếu không thì cũng không thể linh mẫn mà nhận ra được mũi phong tiễn vô hình kia được.

Nấp người sau gốc cây, Đăng Dương nhanh chóng bình ổn hô hấp, đôi mắt hiện lên hai vòng tròn vàng kim cực kỳ yêu dị, sử dụng kỹ năng giám định dò xét tứ phía.

Tuy nhiên để cho hắn thất vọng là vẫn không tìm ra được vị trí của kẻ địch.

Trong lúc Đăng Dương còn đang đau đầu do tìm thì đột nhiên, hàng loạt tiếng rít gió từ bốn phương tám hướng vang lên.

Chỉ thấy tám mũi phong tiễn bổng nhiên không biết từ đâu xuất hiện mà từ bốn phương tám hướng, xé gió lao thẳng vào hắn với tốc độ cực nhanh, ẩn ẩn còn nhanh hơn cả phong đao của Diệp Khắc Linh một bậc, trong chớp mắt đã tiếm cận khoản cách 10 m xung quanh người hắn.

Bất quá, tám mũi tên này bay với tốc độ cực cao, lực xuyên phá cũng mạnh hơn mũi tên vừa rồi rất nhiều, thế nhưng lại không hề có khả năng tàng hình.

Điều này đối với Đăng Dương chính là một lợi thế vô cùng lớn, hắn không sợ kẻ địch nhanh, chỉ sợ kẻ địch không thể nhìn thấy mà thôi.

Đúng thời điểm tám mũi tên chỉ còn cách cơ thể mình chưa đến 3 m, Đăng Dương lập tức dồn lôi hệ đấu khí vào hai lòng bàn chân, sử dụng thân pháp Đạp Lôi như một động cơ tên lửa mà bắn mạnh cơ thể lên không trung với vận tốc không tưởng, hung hiểm tránh thoát phong tiễn trong đường tơ kẻ tóc.

Mà ngay khi Đăng Dương né tránh thành công, tại một góc tối xa xa trên đường nhỏ, một tiếng ‘di’ cực kỳ ngạc nhiên vang lên, tiếp sau đó chính là một tiếng ‘hừ’ lạnh.

Chỉ thấy Đăng Dương tung người lên không trung còn chưa kịp hạ xuống thì một lần nữa, từ khắp bốn phương tám hướng, tám mũi phong tiễn xé gió bay đến, lao thẳng vào hắn với tốc độ cực nhanh.

‘Thủ đoạn quả thật trùng trùng lớp lớp, xem ra trận chiến này có chút khó khăn rồi đây’ Trên không trung, Đăng Dương nhìn rõ tám mũi phong tiễn rít lên âm thanh bén nhọn, phá không phóng thẳng đến mà lắc đầu cười khổ.

Nếu là một tháng trước mà bị vây trong tình cảnh này, ắt hẳn hắn chắc chắn không thể tránh thoát, nhưng đến hiện nay, chỉ chút thủ đoạn này mà muốn dồn hắn vào chỗ chết thì chính là vẫn còn thiếu chút hỏa hầu.

Thân thể lơ lửng trên không trung, hoàn toàn không có chỗ mượn lực, khắp bốn phương lại bị bát tiễn sắc lạnh phong tỏa, thế nhưng Đăng Dương lại không hề có chút hoảng loạn, ngược lại, nét mặt hắn bình tĩnh đến không ngờ.

“Cửu Ảnh Kiếm Ý – Nhất Kiếm”

Thầm quát khẽ một tiếng, Đăng Dưỡng xuất ra Bình Minh kiếm bên hông, trên mũi kiếm chậm chờn kiếm ý bạch sắc không ngừng rung động, với tốc độ cực nhanh mà quét ngang một vong tròn tuyệt mĩ trên không trung.

Một kiếm vừa ra tựa như phách đao trảm không, tỏa ra mọt trận khí tức sắc bén tuyệt luân, chỉ lướt nhẹ một cái đã dễ dàng phá hủy tất cả tám mũi phong tiễn đòi mạng kia, biến tất cả bọn chúng thành hàng ngàn vụn tinh quang, tan biến trên bầu trời.

Giải quyết xong tám mũi phong tiễn, Đăng Dương nhẹ nhàn hạ chân xuống đất, ánh mắt hiện lên kim quang mà nhìn thắng đến vị trí gốc cây không xa, lạnh lùng nói

“Ngươi là ai? Tại sao lại ra tay với ta?”

“Khá lắm tiểu tử, thật không ngờ chỉ với cảnh giới Võ Sư sơ cấp mà lại có thể liên tiếp né tránh cùng hóa giải tất cả đòn tấn công của ta đó! Lúc này thì ta đã hiểu, làm sao mà một kẻ như ngươi lại có thể quăng quật Lôi gia thê thảm đến trình độ này!”

Từ phương xa trên con đường nhỏ hẹp, một tiếng tán thưởng không chút giả dối nhẹ nhàn cất lên, sau đó, một bóng người mặc bạch bào liền bước ra khỏi gốc cây, hoàn toàn hiện thân trước ánh mắt của Đăng Dương.

Kẻ mặc bạch bào này, không ai khác chính là Thái Chử.

Ngay khi Thái Chử chính thức xuất hiện, Đăng Dương đã không dám chậm trễ, lập tức sử dụng kỹ năng giám định lên người hắn

- --o-o---

Đối tượng: Nhất Tinh Hồn Sư

Cấp độ: Chín sao hồn lực

Khả năng: Chiến đấu bằng linh hồn lực

Chiến lực: Tương đương với Võ Sư cao cấp

- --o-o---

‘Hồn Sư? Linh Hồn Lực?’ Đọc lướt qua một loạt thông tin trong đầu, Đăng Dương không khỏi nghiền ngẫm một chút, thầm hỏi AI

‘AI, ngươi có biết Hồn Sư là chức nghiệp gì không? Và cách chiến đấu của nó là như thế nào?’

< < Hồn Sư là một con đường tu luyện song song với võ giả, chức nghiệp này không chủ tu đấu khí mà đặt trọng tâm vào linh hồn lực > >

< < Tuy nhiên bởi vì ngài bị giới hạn về mặt cấp độ, cho nên ta cũng không được phép giải thích về các thức chiến đấu của chức nghiệp này > >

< < Có điều, ta cũng phải nhắc nhở ngài một câu, tất cả tất cả các chiêu thức của Hồn Sư đều đánh ra linh hồn lực, bởi vậy nên cực kỳ quỷ dị và khó lường. Ngài không nên dựa theo phương cách bình thường để mà chống đỡ, cách tốt nhất lúc này chính là chạy trốn > >

“Trốn à?” Đăng Dương nhàn nhạt cười ”Vẫn chưa đánh thử mà đã trốn, nghe có vẽ không giống ta lắm nhỉ!”

“Hồn Sư thì Hồn Sư, không phải chiến lực vẫn chỉ ngang bằng với Võ Sư cao cấp thôi sao? Vẫn nằm trong tầm với của ta”

Ánh mắt hiện lên sự tự tin nồng đậm, nắm chặt Bình Minh kiếm trên tay, Đăng Dương nhìn về phái Thái Chử không xa, lạnh giọng nói

“Nửa đêm lại tập kích ta, ngươi có quan hệ như thế nào với Lôi gia?”

“Đừng hiểu lầm, ta không có bất kỳ quan hệ gì với Lôi gia cả và càng không có bất cứ thù oán nào với ngươi. Đơn giản chỉ là nhận vật của người, giúp người tiêu tai mà thôi!” Thái chữ lắc nhẹn đầu, chậm rãi nói

Đăng Dương nheo mắt “Vậy ngươi cũng là một tên sát thủ?”

Nghe Đăng Dương nói vậy, Thái Chử không nhịn được liền bật cười

“Ngươi nghĩ ai giết người cũng là sát thủ giống như ngươi sao? Buồn cười, ta giết một tên ma đầu như ngươi chính là làm việc đại thiện, đại đức cho thiên hạ bá tánh, là bật đại nghĩa, sao có thể là so sánh với phường đầu trộm đuôi cướp được?”

“Bất quá, ta cũng biết, lí sự với đám máu lạnh như các ngươi chính là việc làm vô bổ nhất, bởi vậy, thôi thì ngươi mau chết đi cho không khí trong sạch!”

Lời nói vừa dứt, sắc mặt Thái Chử liền hiện lên nồng đậm sát khí, từ trong túi da tại thắt lưng, hắn rút ra một tờ giấy mỏng manh màu đỏ rồi phóng thẳng về phía Đăng Dương.

Tờ giấy màu đỏ này, bên trên có vẻ đầy hoa văn phức tạp, ngoại hình giống như là một lá bùa.

“Hỏa Thuật – Liên Hỏa Phi Đạn”

Tờ giấy màu đỏ phóng ra, trong chớp mắt đã bổ bùm một tiếng tan thành mảnh vụn, cùng lúc giải phóng ra một loạt mười sáu hỏa cầu nóng rực, tạo thành một cơn mưa đạn mà thiêu đốt không trung, lao thắng đến Đăng Dương.

“Hết phong tiễn rồi đến hỏa cầu? Hắn thế nhưng có thể sử sử dụng cùng lúc hai loại nguyên tố tự nhiên?” Nhìn một loạt hỏa cầu hừng hực hỏa diễm đang phá không lao tới, Đăng Dương không khỏi giật mình ngạc nhiên.

Có điều, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Đăng Dương cũng không vì thế mà buông lỏng phòng bị, ngay lập tức thúc dục lôi hệ đấu khí ùng ùng tiến vào bên trong Bình Minh kiếm rồi đem lưỡi kiếm cắm mạnh xuống mặt đất

“Lôi Thuẫn!”

Xẹt… xẹt, tiếng quát vừa ra, từ bên trong lưỡi kiếm sắc lạnh, hàng nghìn lôi xà màu trắng bạc không ngừng ầm ầm phóng ra, trong chớp mắt đã đan lại với nhau, ngưng tụ thành một tấm lôi thuẫn sáng bóng, cao hơn 2m

Lôi thuẫn vừa thành cũng là lúc mười sáu hỏa cầu kia dũng mảnh đâm đến.

Chỉ nghe Bùm… bùm… bùm, một loạt tiếng nổ tung vang dội như muốn xé tan màn đêm, nhất lên một trận khói bụi mịt mù, hoa lửa tung bay tứ phía, mà cả mặt đường cũng như vách tường nhà dân hai bên đường, cũng theo đó mà đều đồng loạt tan nát, thay nhau sụp đổ.

Mà sự sụp đổ này, cộng với hàng loạt tiếng nổ kinh thiên như sấm chớp kia, tất nhiên là đã đánh thức tất cả người dân sinh sống ở gần đó khỏi giấc mộng mị

“Có võ giả đánh nhau, tất cả mau rời khỏi đây!”

“Chạy mau...!”

“Nhưng còn đồ đạt trong nhà thì sao?”

“Bây giờ mà còn lo đồ đạt gì nữa, không chạy chính là chết đó, mau lên!!!”

Nhất thời, khu vực dân cư xung quanh cuộc chiến bổng dưng trở lên náo loạn, hàng trăm người dân quát tháo nhau mà điên cuồng trốn tháo chạy ra xa khỏi cuộc chiến của hai người Đăng Dương, sự hoảng sợ bao phủ khắp chốn.

Chưa đến một phút thời gian, nơi đây đã vắng sạch bóng người, chính thức trở thành một khu nhà ma thật sự.

Tuy nhiên, mặc cho dân thường có loạn thất bát tao như thế nào, cuộc hiến giữa hai người Đăng Dương vẫn không hề gián đoạn.

Mười sáu hỏa cầu đồng loạt nổ tung liền bộc phá ra uy lực phá hoại cực kì kinh khủng, hầu như không hề thua kém một kích toàn lực của Võ sư cao cấp như Hoàng Cực Lan hay Ngọc Vô Cực.

Bất quá, bấy nhiêu đây uy lực còn chưa đủ để xuyên thủng được Lôi Thuẫn của Đăng Dương. Ngay khi vụ nổ kinh thiên từ hỏa cầu tiêu hao tất cả lực lượng, Đăng Dương cũng lập tức triệt tiêu Lôi Thuẫn rồi rút khẩu FN Five-seven ra, điên cuồng xả đạn về phía Thái Chử không xa.

Dù cho hiện nay, tất cả tầm nhìn của hắn đều bị bụi mù che khuất, tuy nhiên khoản cách giữa đôi bên cũng chỉ chưa đầy 40 m mà thôi, dựa vào trí nhớ, hắn vẫn có thể xác định phương vị đại khái của Thái Chử mà nhắm bắn chính xác.

Mà Đúng như Đăng Dương tính toán, trong một loạt đạn hơn mười viên được hắn bắn ra, có đến sáu viên chính xác bắn thẳng vào người Thái Chử. Nếu như nuốt trọn sáu viên kẹo đồng này vào người, Thái Chử chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nòng súng đen ngòm vừa tóe lên ánh lửa, bắn ra từng viên đạn phá không tử thần thì tại hướng đối diện, đôi mắt tràn đầy cao ngạo của Thái Chử cũng đột ngột co rụt lại.

Hắn là một tên Hồn Sư cho nên linh hồn lực của hắn chính là cực kỳ cường đại cùng nhạy cảm, so với đám võ giả bình thường kia, ý thức cảm nhận uy hiếp tử vong của hắn càng là cao hơn gấp ngàn lân.

Vậy cho nên, ngay khi Đăng Dương nổ súng, Thái Thử đã nhanh chóng nhận biết khí tức tử vong cực kỳ kinh khủng đang phủ xuống đầu hắn với một tốc độ cực nhanh

Nào dám chần chừ, Thái Chử lập tức đưa tay trái đưa lên trước người rồi đem ống tay áo kéo mạnh xuống, để lộ ra một chiếc vòng bạc lấp lánh tinh quang, cực kỳ đẹp mắt, sau đó liền vội vàng quát

“Thổ Thuật - Thiết Nhân Bích!”

Tiếng quát vừa cất lên, chiếc vòng bạc trên tay Thái Chử nháy mắt liền tỏa ra hào quang màu trắng bạc vô cùng đẹp mắt, tiếp đó, cả người hắn bổng nhiên hóa thành một người kim loại sáng bóng như sắt thép, mà một loạt đạn của Đăng Dương rơi trên người hắn cũng chỉ liên tiếp tóe ra hoa lửa cùng với vang lên những âm thanh ‘đinh đinh đang đanh’ vui tai mà thôi, hoàn toàn không gây ra được bất kỳ thương tổn gì, ngoại trừ một vài cái lổ nho nhỏ trên quần áo.

Một lượt đạn qua đi, Đăng Dương nhanh tay thay vào một băng đạn mới, cùng lúc đó ở phía, Thái Chử cũng đã khôi phục lại hình dáng bình thường của mình, tuy nhiên chiếc vòng bạc trên tay hắn đã ảm đạm vô quang mà tan nát thành mảnh vụn, lả tả trơi đầy đất.

Giống như Hồn Châu, chiếc vòng bạc trên tay Thái Chử cũng chính là một kiện Bảo Khí, có điều chỉ là loại Bảo Khí cấp bậc thấp nhất, chỉ lưu trữ được một đạo Hồn Thuật tương đối cường đại và tất nhiên chỉ có thể sử dụng một lần.

Bất quá, Bảo Khí cấp thấp thì cấp thấp, với trình độ Hồn Sư Nhất Tinh hiện nay của hắn, muốn chế tạo ra một cái Bảo Khí cấp thấp là còn quá mức xa vời, huống chi đây còn là một kiện Bảo Khí lưu trữ một Hồn Thuật Phòng Ngự vô cùng cường đại – Thiết Nhân Bích.

Để có được chiếc vòng bạc này, hắn đã phải cắn răng bỏ ra một cái giá vô cùng lớn để mua về, hòng dùng làm lá bài bảo mệnh cho những lúc nguy cấp.

Chỉ là thật không ngờ, lần đầu tiên Thái Chử sử dụng lá bài bảo mệnh này lại là khi chiến đấu với một tên Võ Sư sơ cấp nhỏ nhoi như Đăng Dương, điều này quả thực là một sự xúc phạm nặng nề mà hắn không tài nào nuốt trôi

“Hảo cho một ám khí nghịch thiên, ta cốt còn muốn chơi đùa với ngươi một chút, tuy nhiên hiện nay thì đã không cần rồi!” Thái Chử bung tỏa sát khí sâm nhiên, lạnh lẽo cười nói...
Bình Luận (0)
Comment