Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 110

Cạch~

Từ biệt Mộ Khuynh Tiên rồi trở về, Lý Thuần Quân vẫn nghe thấy tiếng hai nữ đang cãi nhau. Tính ra thì từ lúc hắn rời đi đến giờ đã gần năm canh giờ trôi qua rồi, thế mà loại nhiệt độ này vẫn chưa hề có dấu hiệu suy giảm.

Thấy Lý Thuần Quân đẩy cửa trở về, Thái Linh công chúa lập tức phi như bay tới ôm lấy hắn, hoàn toàn không thèm để ý tới dáng vẻ thất thố của Vương Nguyên.

Khịt khịt~

Đột nhiên, cái mũi nhỏ của nàng khẽ nhăn lại, ánh mắt cũng nhanh chóng biến lạnh: "Mùi của nữ nhân lạ? Ngươi vừa mới đi đâu về?"

"Đi gặp một cố nhân thôi" Lý Thuần Quân bình thản khoát tay: "Mà lại, lúc trước ngươi nói là ngươi đã cứu mạng ta sao? Bằng cách nào?"

<

"Hừ" Thái Linh công chúa nửa tin nửa ngờ liếc hắn một lúc, sau đó mới mở miệng bắt đầu kể lại.

Sau khi nghe xong, Lý Thuần Quân liền đã hiểu ra vì sao khi đó nàng lại ăn mặc hở hang đến như vậy... Cũng như giải thích cho sự tồn tại một chút lực lượng kì lạ bên trong đan điền của hắn.

Đó là một chút dược lực còn sót lại, và một chút thần lực được nàng truyền vào.

"Hiểu rồi" Lý Thuần Quân khẽ gật đầu: "Vậy thì giữa chúng ta liền không còn nợ nần gì nữa, ngươi có thể đi"

"Phũ phàng, ta thích ngươi như vậy, ngươi còn dám giả vờ không nhìn thấy sao?" Thái Linh công chúa một bộ ủy khuất nói: "Trả ân là một chuyện, cảm xúc của ta lại là một chuyện... Tóm lại, ta không muốn đi!"

Lý Thuần Quân: "..."

Vừa mới bị Mộ Khuynh Tiên hung hăng giày vò xong, Lý Thuần Quân vẫn còn đang có chút đuối sức. Giờ lại còn bị Thái Linh công chúa chọc ghẹo, thành ra hắn đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi.

Nhớ tới Mộ Khuynh Tiên, nội tâm hắn vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn biết là mình đang yêu nàng, nhưng không hiểu vì sao... Bản năng lại đang mách bảo hắn rằng đây chỉ là một sự gượng ép.

Advertisement

"Có lẽ là ảo giác đi..."

Hai mắt Lý Thuần Quân dần lấy lại ánh sáng, hắn đã quyết định sẽ không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa.

"Mau ra ngoài hết đi, ta cần nghỉ ngơi một lát" Lý Thuần Quân ngáp dài, một vẻ không thèm để ý đến những gì mà Thái Linh công chúa vừa thổ lộ: "Về những chuyện sau đó, ta sẽ từ từ suy nghĩ..."

"Phu quân, để ta hầu hạ bên cạnh ngươi..." Vương Nguyên nói.

"Ta cũng muốn!"

Lý Thuần Quân: "..., Ta bảo ra ngoài hết có nghe hay không?"

Mắt thấy Lý Thuần Quân sắp sửa nổi cáu, hai nàng liền tức tốc chạy thẳng ra ngoài. Trong khi Thái Linh công chúa đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì ở phía bên kia, Vương Nguyên lại đang không ngừng thở dốc, mặt nhỏ đỏ bừng, trông có vẻ rất "thích thú".

"Hắn nổi giận với ta... Tuyệt quá..." Vương Nguyên thấp giọng nỉ non.

Thái Linh công chúa nhìn qua, mặt mũi tối sầm: "..."

Người này có bệnh, phải tránh xa.

Đó là những gì nàng đang nghĩ.

...

...

Sau một giấc ngủ dài, Lý Thuần Quân đã bắt đầu tỉnh dậy. Tuy rằng cơ thể vẫn còn đang thoát lực, nhưng nếu so với trước đó thì hắn đã hồi phục được rất nhiều.

Mà trong lúc ngủ mê, chút thần lực còn tồn lại trong cơ thể Lý Thuần Quân đã bị hắn vô thức diệt trừ. Hơn nữa, phần dược lực còn lại cũng đã được hấp thụ hoàn toàn, hỗ trợ cho sự hồi phục của hắn.

Nếu hắn là thần tộc thì ngay sau khi phục dụng thần dược, hắn đã có thể hoàn toàn khoẻ mạnh trở lại rồi... Nhưng vì hắn là ma tộc nên dược lực của thần dược gặp phải hạn chế rất lớn, dẫn đến việc dược tính suy giảm nghiêm trọng.

— QUẢNG CÁO —

Nhưng chí ít thì... Có thể giữ mạng được là tốt rồi.

Lại nói...

"Lâu như vậy rồi mà vẫn không truy đuổi, có lẽ Ma Hoàng đã thật sự đạt được mục đích rồi... Nên hắn cũng không thèm để tâm đến ta nữa" Lý Thuần Quân thở dài: "Vậy thì ta có thể an tâm giải quyết chút chấp niệm còn lại của hắn rồi"

Sau khi đẩy cửa ra ngoài, Lý Thuần Quân liền nhìn thấy Vương Nguyên đang ngồi ở gần đó trong trạng thái rất mệt mỏi. Vì từ khi Lý Thuần Quân bị trọng thương đến giờ, thần kinh của nàng vẫn luôn căng thẳng, lại thêm việc liên tục cãi nhau với Thái Linh công chúa đã dần đưa nàng đến giới hạn chịu đựng.

"Nàng ta đâu?" Lý Thuần Quân hỏi.

"Đi nấu cơm rồi"

"Vậy sao?" Lý Thuần Quân chủ động tiến tới đỡ Vương Nguyên dậy đưa vào phòng ngủ: "Giờ thì đến lượt ngươi phải nghỉ ngơi rồi, đừng lo lắng về những chuyện không đâu nữa"

"Ta sợ ngươi sẽ bị nàng chiếm tiện nghi" Vương Nguyên thành thật nói: "Con hồ ly tinh đó không tốt lành gì đâu, ngươi phải cẩn thận với cô ta"

"Ta tự biết điều đó" Khoé miệng Lý Thuần Quân giật một cái, trên mặt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ.

Khỏi cần Vương Nguyên phải nhắc nhở, hắn cũng tự biết ả công chúa kia không phải tốt lành gì.

Nàng ta có độc.

"Yên tâm đi, sẽ không có việc gì"

"Ân..."

Vừa mới đặt lưng lên giường thì Vương Nguyên liền đã ỉu xìu, chỉ trong chớp mắt đã chìm vào giấc ngủ. Có vẻ như trước đó nàng đã rất mệt, mệt đến mức sắp sửa sụp đổ đến nơi rồi... Và thành ra ngay khi được buông lỏng, nàng đã lập tức thiếp đi.

Sau khi cẩn thận đắp chăn cho nàng, Lý Thuần Quân đã rón rén ra khỏi phòng, để nàng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi.

"Nàng ngủ rồi sao?"

"Ừm"

"Thế thì ta có thể thoải mái độc chiếm ngươi thêm một lúc rồi"

Đứng trước lối ra vào, Thái Linh công chúa lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Nàng nhanh nhẹn kéo lấy cánh tay Lý Thuần Quân, ôn nhu nói tiếp: "Đến dạy ta, ta muốn học từ ngươi một số thứ"

Nghe nàng nói vậy, Lý Thuần Quân ẩn ẩn đoán ra được nàng muốn hắn dạy cái gì.

Và chỉ không lâu sau, hắn đã xác nhận thành công những gì mình đang nghĩ là đúng.

"Xin lỗi... Ta không biết trù nghệ" Thái Linh công chúa xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng Lý Thuần Quân.

Mà ngồi tại trước bàn ăn, Lý Thuần Quân cũng không nhịn được có chút thất thố bởi những thứ "tệ hại" đang bày ra trước mắt mình. Thậm chí, hắn còn có chút nghi ngờ không biết nữ nhân này có phải sát thủ do Ma Hoàng bí mật phái tới ám sát hắn hay không.

"Ngươi nấu những thứ này bằng cái gì?" Lý Thuần Quân hỏi.

"À thì... Tất cả những thứ có sẵn trong bếp"

Lý Thuần Quân: "..."

Không nói gì thêm, hắn nếm thử một miếng trong số đó rồi ngã ngang, chết.

"Ngươi cũng tài thật, bởi vì hầu hết những thứ đó đều không có độc, thế mà ngươi lại có thể đem chúng nấu thành độc... Đây chắc chắn là thiên sinh kỳ tài rồi" Lý Thuần Quân thẳng thắn nói: "Ta cảm thấy ngươi nên tu luyện độc công đi, làm công chúa thật sự là đang lãng phí thiên phú của ngươi"

Thái Linh công chúa nghe xong liền thở dài: "Không thèm nói giảm nói tránh luôn nhỉ..."

— QUẢNG CÁO —

Đúng vậy.

So với Mộ Khuynh Tiên, Thái Linh công chúa còn tệ khoản này hơn rất rất nhiều.

"Hương vị của mấy món này cứ cho ta cảm giác giống như đang nuốt phủ tạng hải sâm vậy" Lý Thuần Quân nói tiếp: "Từ bỏ đi, ngươi không có khả năng học trù nghệ được đâu... Vì phúc của muôn dân, ta thật lòng khuyên ngươi nên từ bỏ"

"Ta đâu có học vì muôn dân đâu?" Thái Linh công chúa dở khóc dở cười: "Ta học vì muốn lập gia đình thôi, đơn giản mà nói thì ta không muốn thua kém nữ nhân kia"

Lý Thuần Quân: "..."

So với việc phải nuốt phủ tạng hải sâm hằng ngày, hắn thà đi chết còn hơn.

"Được rồi, chuyện trù nghệ cứ để sau đi... Ta có một vài chuyện muốn nói riêng với ngươi, hoàn toàn nghiêm túc nhé"

Dứt lời, Thái Linh công chúa liền thản nhiên đến ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân, chậm rãi nói ra: "Thật ra, ta đã biết ngươi không phải người của thế giới này... Nói đúng hơn là, ta biết rõ thế giới này chỉ là hư ảo"

"!?"

Không đợi Lý Thuần Quân mở miệng hỏi gì, Thái Linh công chúa liền đã nói tiếp: "Trông biểu lộ của ngươi, có vẻ như hắn ta vẫn chưa nói chuyện này cho ngươi đi... Sự thật là ta với hắn giống nhau, và cả hai đều đang tìm kiếm sự cứu rỗi"

"Cứu rỗi? Về hắn thì ta có thể hiểu, nhưng còn ngươi thì cứu rỗi cái gì?" Lý Thuần Quân kinh ngạc hỏi.

"Hừm... Ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Cái thời điểm mà ta còn đang bị giam ở chỗ quân phản loạn ấy"

"Nhớ, sau đó thì sao?"

"Ở thế giới thật, ta đã bị bọn chúng hành hạ đến phát điên. Ta đã bị chúng lạm dụng cơ thể, bị tra tấn từ tinh thần đến thể xác, thậm chí còn đến mức mà đến khi được cha ta cứu về, ta đã không còn là chính mình nữa"

"Và đằng sau chuyện này... Mơ hồ có bóng dáng của Ma Hoàng"

Lý Thuần Quân nghe đến đây, đồng tử lập tức co rụt lại.

Ma Hoàng!?

Trong đầu người đó rốt cục đã toan tính bao nhiêu thứ cơ chứ!?

Thái Linh công chúa không nhìn đến vẻ mặt đang tràn đầy kinh ngạc của hắn, chỉ tiếp tục nói: "Nhưng mà, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu"

"Sau khi được cứu, cuộc đời ta tiếp theo đó vẫn chẳng có thay đổi gì cả. Thần tộc vốn dĩ là một chủng tộc đầy kiêu hãnh, vậy nên, ngay sau khi tin tức ta đã thất thân bị truyền ra... Ta đã phải chịu sự dèm pha, khinh bỉ bởi chính đồng tộc"

"Dần dần, vì không chịu nổi thực tại khắc nghiệt đó nên ta đã nảy sinh tâm ma, đứt đoạn tiên lộ, rồi cuối cùng là táng thân trong tâm ma kiếp... Ngắn gọn mà nói thì đời ta là như vậy đấy"

Nàng nói về quãng đời bi thảm của mình một cách rất bình thản, nghe cứ như nàng vốn dĩ chả liên quan. Điều này làm cho Lý Thuần Quân cảm thấy mâu thuẫn sâu sắc, không biết người trước mặt hắn có thật sự là Thái Linh công chúa hay không.

Như nhìn ra điểm ấy, Thái Linh công chúa cười nói: "Ta ấy à, cũng không phải là linh hồn của Thái Linh công chúa kia đâu... Nàng ta đã hoàn toàn phát điên rồi, không thể nói chuyện bình tĩnh được như ta đâu"

"Cũng không ngại nói cho ngươi, ta chẳng qua chỉ là một tia thần tính được tên kia giữ lại rồi cho luân hồi ở thế giới này mà thôi... Chứ thực chất, bản thể của ta đã chết từ rất lâu rồi"

Lý Thuần Quân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Trước khi ngươi vào đây thực hiện sứ mệnh cứu rỗi, đã từng có không ít người đến đây trước ngươi... Nhưng hầu hết bọn chúng đều không đếm xỉa gì tới ta, nên ta mới có thể tồn tại đến tận bây giờ" Thái Linh công chúa tựa như cười cợt nói tiếp: "Nhưng ngươi thì khác... Ta không rõ động cơ khi đó của ngươi là gì, nhưng sự thật là ngươi đã liều mạng cứu ta... Cũng đồng thời cứu lấy trái tim này của ta, để ta có thể nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối..."

Vừa nói, nàng vừa nắm chặt hai tay Lý Thuần Quân, cặp mắt đẹp không kìm được rướm lệ, cực kì không cam lòng mà nói: "Thẳng thắn thừa nhận thì ta đã thích ngươi... Nhưng ta cũng biết, ta với ngươi không cùng một thế giới. Ta chỉ là một sợi thần tính sắp sửa mãn nguyện tiêu tan, còn ngươi thì lại là người trần xác thịt..."

"Có lẽ, sự cứu rỗi của ta chỉ được gói gọn trong thế giới hư ảo này mà thôi... Nhưng ít nhất thì... Hãy để cho ta biết tên thật của ngươi, được không?"

"Lý Thuần Quân, đó là tên thật của ta" Lý Thuần Quân nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ôn nhu tâm lại lần nữa trỗi dậy: "Ta đã cứu rỗi ngươi, nhưng đồng thời, ngươi cũng đã cứu mạng ta... Vậy cho nên, ngươi đừng có làm ra vẻ mắc nợ ta như vậy"

— QUẢNG CÁO —

"Không đâu, ngươi không hiểu ta đã từng tuyệt vọng như thế nào đâu" Thái Linh công chúa lắc đầu: "Mỗi lần ta tỉnh dậy là một lần thế giới này luân hồi, đồng nghĩa với việc có một người nào đó mang sứ mệnh cứu rỗi đã tiến vào đây"

"Ta đã từng mang bao nhiêu hi vọng ký thác lên những người đó, hi vọng họ sẽ đến cứu ta... Nhưng đến cùng, trước mắt ta vẫn chỉ là ngục tối cùng xiềng xích, không ngừng bị tra tấn rồi lặng lẽ chết đi"

"Cái cảm giác niềm tin bị phản bội đó... Nó đau lắm, ngươi không hiểu được đâu... Và cũng vì vậy nên ta mới cảm thấy có trả bao nhiêu cũng không hết nợ ngươi"

Lý Thuần Quân trầm mặc.

Đúng vậy.

Nhớ lại cái lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy nàng, nàng thật sự đã rất cảnh giác với hắn. Ban đầu hắn cứ nghĩ đó là phản xạ tự nhiên sau khi bị tra tấn... Nhưng không ngờ, lí do đằng sau lại còn phức tạp hơn thế nhiều.

Nàng sợ bị phản bội.

"Đây cũng là lí do làm ngươi muốn đập chậu cướp hoa sao?"

"Đúng, nhưng cũng không đúng" Thái Linh công chúa nói: "Cơ thể này là của tên kia, và ta còn lâu mới cho hắn chiếm tiện nghi"

"Ngươi và hắn làm sao quen nhau được hay vậy?" Lý Thuần Quân hiếu kỳ hỏi.

"Ta gặp hắn trong một bí cảnh có khả năng chữa trị tâm ma... Khi đó hắn vẫn còn đang ở trong thời khắc tuyệt vọng nhất, còn ta thì cũng đang dần lâm vào tâm ma kiếp... Chỉ bất quá, sau đó hắn vẫn còn sống, nhưng ta thì chết mất rồi" Thái Linh công chúa nói: "Vì cùng cảnh ngộ nên hắn mới nguyện ý giúp đỡ ta, cùng nhau tìm kiếm sự cứu rỗi"

"Ừm, hiểu rồi" Lý Thuần Quân hỏi tiếp: "Và bây giờ thì ngươi muốn gì"

"Một đứa hài tử, một gia đình nhỏ" Thái Linh công chúa chân thành nói: "Nhưng đáng tiếc là không thể được, ta không muốn mang con của tên kia"

Lý Thuần Quân: "..."

Xin lỗi, ta tận lực.

Coi như là ngươi có muốn, ta cũng không thể chiều ngươi.

Nữ nhân bây giờ thật đáng sợ quá, hoàn toàn không thèm để ý gì đến lễ nghi, nói quất là quất, nói mang thai là mang thai... Như vậy thì còn gì là thanh lệ yêu kiều, ôn nhu thùy mỵ như trong sách thường nói nữa?

Từ khi ra khỏi tiên động đến giờ, hắn chỉ thấy họ là một đám người cực kì ngang ngược, bạo lực, không biết điều, thích được nuông chiều nhưng lại không muốn làm ngược lại, và còn bị bệnh tâm thần nữa... Nói tóm lại là rất nhiều thói xấu, để hắn cảm thấy mất niềm tin sâu sắc.

Trả hình ảnh giai nhân ôn nhu tuyệt sắc lại cho ta!

Đó là tiếng lòng của Lý Thuần Quân.

"Ta có cảm giác dường như ngươi đang suy nghĩ chuyện gì đó rất thất lễ" Thái Linh công chúa nhíu mày, sau đó lại mỉm cười: "Nhưng thôi, ta không để ý nữa... Dù sao thì thời gian của ta cũng không phải nhiều"

"Ờ, ừm, không để ý thì thôi" Lý Thuần Quân che mắt lại, quay mặt đi hướng khác: "Thế thì tại sao ngươi lại thoát y?"

"Vừa nãy ta bị dầu mỡ bôi trúng, lại còn bị "độc" nhiễm lên nữa, nên ta đang định đi tắm cho sạch sẽ" Thái Linh công chúa thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái, nhiều khi lần trước lộ quang vẫn không thoả mãn được ngươi"

"Không, dẹp đi, ta không phải hạng nam nhân háo sắc như thế" Lý Thuần Quân đứng bật dậy, nghĩa chính ngôn từ đàng hoàng: "Tắm vui vẻ, ta đi trước"

"Ngươi không muốn ngắm nhìn tiểu bạch hổ đáng yêu của ta hay sao? Rất trắng mịn đấy" Thái Linh công chúa cười hỏi.

"Tiểu bạch hổ?"

Nghe xong, lại mất thêm vài giây loading, mí mắt của Lý Thuần Quân mãnh liệt nhảy một cái, động tác bỏ chạy lập tức gia tốc: "Không cần, cáo từ!"
Bình Luận (0)
Comment