Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 134

Nhiều ngày sau đó, vì quá rỗi việc nên Lý Thuần Quân đã dồn hết tâm trí vào việc dạy dỗ Vân Phàm cùng ba tỷ đệ họ Khương tu luyện. Hắn bây giờ đã không cần lo chuyện nhà cửa hay bếp núc nữa, vì giờ đây những chuyện nội trợ ấy đã có Trang Nhã Nhã lo liệu.

Khương Chính vì đoản mệnh mà chết, thành ra nàng cũng từ đó mà tứ cố vô thân. Chỗ dựa duy nhất của nàng hiện tại chính là ba đứa con, và vì con, nàng sẽ cố gắng cống hiến chút sức mình, để con cái có thể an tâm tu luyện.

Sau nhiều ngày rèn luyện lại cơ bản, Lý Thuần Quân đã bắt đầu nghĩ tới chuyện chọn cho bốn đứa nhỏ một món vũ khí thích hợp. Cũng may là trên đường về đây hắn đã có ghé qua Vạn Bảo Các chuẩn bị sẵn nguyên liệu đoàn khí, bằng không thì giờ lại bối rối.

Lấy ra một đống binh khí để sẵn trong sân nhà, Lý Thuần Quân đứng tại phía đối diện Vân Phàm, Khương Thải Huyên, Khương Thái Huyền cùng Khương Thái Hư, thanh âm bình đạm lên tiếng: "Hôm nay sẽ không tu luyện nữa. Cả ngày này được đặc cách để các ngươi chọn ra một binh khí thích hợp nhất cho bản thân mình. Đây là điều tối quan trọng cho thời gian sau này"

"Sư phụ, về chuyện này ta đã từng suy nghĩ qua rồi. Trong thời gian lịch luyện bên ngoài, ta đã thử luyện tay qua không ít vũ khí. Mặc dù hiện tại ta vẫn chưa rõ mình thích hợp với thứ gì nhất, nhưng phong cách chiến đấu của ta cần thứ gì đó gọn nhẹ, có thể lấy đầu kẻ địch trong thoáng chốc" Vân Phàm ôm quyền nói.

"Chủy thủ?"

<

Vân Phàm lắc đầu: "Mặc dù độ tương thích khá cao... Nhưng thưa sư phụ, ta không giỏi hành động lén lút"

Lý Thuần Quân chau mày, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi lấy ra một thanh tử đao giao cho Vân Phàm: "Đây là Thần Ngân Chi Nhận, nhũ danh Trảm Thủ, là bảo khí đầu tiên do vi sư chế tạo. Thứ này có độ tương thích khá cao với ngươi, nhưng thực sự thích hợp hay không thì cần ngươi tự nghiệm chứng mới biết được"

"Thần Ngân... Màu tím... Sư phụ, lẽ nào thứ này được rèn từ... Thần Ngân Tử Kim trứ danh kia sao?" Vân Phàm hai tay nhận lấy thanh đao, sắc mặt mười phần hồ nghi cùng kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy"

Vân Phàm thấy Lý Thuần Quân gật đầu xác nhận, hai mắt lập tức sáng lên.

Coi như là không hợp, hắn vẫn phải vờ như thích hợp!

Lý Thuần Quân đoán ra tiểu tâm tư của Vân Phàm nhưng cũng lười để ý. Sau khi giải quyến xong vấn đề của Vân Phàm, hắn lại quay qua chỗ Khương Thải Huyên: "Còn ngươi, ngươi thích gì?"

Advertisement

Khương Thải Huyên suy tư, sau đó lắc đầu: "Thúc thúc, ta chưa sử dụng vũ khí bao giờ nên cũng không rõ lắm, chắc ta sẽ qua kia luyện thử một chút rồi trả lời sau"

Khương Thái Huyền, Khương Thái Hư: "Thúc thúc, cả ta cũng vậy"

"Tốt, mau đi thử tay đi, ta sẽ quan sát" Lý Thuần Quân gật đầu đồng ý.

Sau khi cả lũ đã di chuyển ra ngoài kia luyện tay thì ba mẹ con Mộ Khuynh Tiên mới xuất hiện sau lưng Lý Thuần Quân, biểu lộ trông có vẻ đang rất ủy khuất cùng ghen tị.

"Lão cha, ta cũng muốn" Lý Tử Đằng phụng phịu.

"Đổi xưng hô đi rồi tính"

"Cha..."

"Nói đi, muốn cái gì?"

Mộ Khuynh Tiên trợn mắt nhìn Lý Thuần Quân. Với nàng thì không bao giờ, nhưng với con gái thì hắn vẫn luôn ôn nhu dễ dãi như vậy. Thật ghen tị chết đi được.

Lý Tử Đằng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta không thích dùng vũ khí cho lắm, vì đối với ta, nắm đấm chính là vũ khí mạnh nhất"

Lý Hồng Trần: "..."

Lý Thuần Quân: "Khụ! Khụ!"

Nghe xong con gái nói như vậy, Lý Thuần Quân suýt chút nữa đã sặc trà mà chết.

"Ngươi... Dùng tay không đánh nhau thì còn gì là hình tượng nữ nhân ưu nhã nữa? Không được, ta không đồng ý!"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Không hiểu sao... Sau khi nghe xong câu đó nàng lại đột nhiên nổi hứng muốn đánh Lý Thuần Quân một trận.

"Ta không cần ưu nhã, vả lại, tính cách của ta cũng không hợp với hai chữ này" Lý Tử Đằng chủ động tới ôm cánh tay cha mình, một bộ đáng thương van nài: "Ta muốn quyền sáo, ta muốn quyền sáo nha! Cha yêu, ngươi nhất định phải thành toàn cho con gái nha!"

Lý Hồng Trần: "..."

Nàng đã bắt đầu có chút không nhìn nổi tỷ tỷ mình làm nũng rồi.

Không riêng gì nàng, ngay cả Mộ Khuynh Tiên cùng Lý Thuần Quân cũng đều không nhìn nổi.

Lý Tử Đằng vốn dĩ là một nữ tử cực kì thanh lãnh cùng kiêu ngạo, ấy thế mà bây giờ nàng lại làm ra vẻ sướt mướt cầu xin như thế này... Họ có nhìn kiểu gì cũng không nhìn nổi.

"Được rồi... Cho thì cho... Nhưng con gái của ta, ngươi nhất định phải hứa với người cha già này một chuyện quan trọng" Lý Thuần Quân nghiêm mặt lại, thật nghiêm túc vỗ vai Lý Tử Đằng: "Tuyệt đối đừng biến mình thành một nữ võ phu thô lỗ bặm trợn, có hiểu chưa?"

"Làm gì đến nỗi đó!" Lý Tử Đằng xấu hổ, lớn tiếng phủ nhận.

"Tiểu Hồng, ngươi nhất định phải giám sát tỷ tỷ của ngươi, đừng để nàng biến thành cái loại nữ nhân đáng xấu hổ đó. Nhớ kĩ, tuyệt đối không được quên" Lý Thuần Quân lại quay qua nhờ vả Lý Hồng Trần.

Lý Hồng Trần gật đầu: "Con gái đã hiểu"

Lý Thuần Quân vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Còn tốt, hắn vẫn còn một đứa con gái rất hiểu chuyện.

Nhìn hai cha con ăn ý với nhau như vậy, Mộ Khuynh Tiên cùng Lý Tử Đằng không hiểu sao lại cảm thấy rất bực mình.

"Giờ đến lượt ngươi. Tiểu Hồng, nha đầu ngươi lại muốn vòi vĩnh cái gì từ cha già đây?" Lý Thuần Quân cười hỏi.

"Ta muốn đại kích"

Lý Hồng Trần trả lời một cách cực kì dứt khoát.

"Cũng đúng, một nữ nhân tu Hoàng Đạo thường sẽ chọn loại binh khí này" Lý Thuần Quân nhíu mày: "Nhưng vấn đề ở đây lại là độ tương thích. Không phải cứ thích gì chọn nấy là xong chuyện đâu, nha đầu ngốc"

Lúc này thì Một Khuynh Tiên mới mở miệng: "Không đâu, cá nhân ta cảm thấy Tiểu Hồng Trần thật sự rất thích hợp với chủng binh khí này"

"Hừm... Thôi được rồi, cứ cho ngươi luyện một thời gian rồi lại tính tiếp đi"

Nói xong, Lý Thuần Quân liền mò vào giao diện hệ thống, bắt đầu luyện chế vũ khí riêng cho hai đứa con gái.

"Mấy ngày sau sẽ có, kiên nhẫn chờ đợi đi" Lý Thuần Quân nói.

"Tạ ơn phụ thân!" Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần nghe nói xong đều vô cùng phấn khích, không nhịn được mỗi người hôn lên một bên má của Lý Thuần Quân.

Lý Thuần Quân nhếch miệng cười toe toét, cảm giác cứ như nhân sinh chỉ bấy nhiêu đây liền đã đủ rồi.

Mộ Khuynh Tiên thì giữ im lặng, vì nàng căn bản không có gì để nói với cái tên mắc chứng cuồng con gái nặng này.

...

...

Tối hôm đó.

Mất một ngày dài suy nghĩ cho lũ trẻ, Lý Thuần Quân bây giờ đã bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Nếu là trước kia thì tất nhiên thể lực của hắn không thê thảm như thế này, nhưng còn hiện tại thì... Mọi chuyện đã khác rồi.

Sau khi dìu Lý Thuần Quân về phòng nghỉ ngơi, Mộ Khuynh Tiên cũng không vội đi ngay mà ở lại thêm một lát, trông vẻ mặt dường như nàng đang muốn nói gì đó riêng với hắn.

Lý Thuần Quân nhìn nàng một chút, cũng mau chóng hiểu ra là nàng đang có tâm sự trong lòng. Thế là hắn đã không vội nghỉ ngơi mà lựa chọn nén cơn mệt mỏi để tiến tới ngồi xuống bên cạnh Mộ Khuynh Tiên.

"Có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Mộ Khuynh Tiên nhìn hắn, im lặng một hồi lâu rồi nói: "Ngươi đã sống rất lâu, đã đọc nhiều sách như vậy, hẳn là ngươi cũng biết về "sợi chỉ đỏ" đúng không?"

"Biết"

"Mới hôm qua ta đã nhờ Thập tam công công khai nhãn, nhìn xem thử sợi dây nhân quả giữa ta với ngươi, và kết cục là... Giữa ta với ngươi không hề tồn tại mối liên kết đó" Mộ Khuynh Tiên khổ sở cười nói.

Lý Thuần Quân nhướng mày. Có vẻ như cả hắn cũng rất bất ngờ.

"Về chuyện này ta cũng không cảm thấy lạ, vì sự xuất hiện của ta vốn không tồn tại trong số mệnh của ngươi" Mộ Khuynh Tiên nói tiếp: "Tất nhiên, ta có thể tùy ý thay đổi thứ đó, chỉ là... Việc đó sẽ dẫn đến số mệnh của ngươi bị đảo lộn. Đó là lí do khiến ta im lặng không làm gì cho đến giờ"

"Thập tam công công về rồi sao?"

"Về rồi, và sau khi biết chuyện của chúng ta, hắn lại lựa chọn rời đi... Có vẻ như hắn vẫn tiếp thụ được sự thật này" Mộ Khuynh Tiên có chút buồn cười đáp lại.

Lý Thuần Quân nhìn nàng, có chút không hiểu rõ nụ cười này của nàng là thật lòng hay giả tạo. Nhưng bằng vào hiểu biết của hắn đối với nàng, hắn có thể đoán ra được nàng chẳng qua chỉ đang che giấu cảm xúc thật của mình mà thôi.

Với tính cách chiếm hữu điên cuồng kia, nàng tất nhiên sẽ không cam lòng mà chấp nhận hiện thực này... Nhưng vì hắn, nàng lại lựa chọn nhẫn nhịn, áp chế tất cả dã tính cùng điên cùng đã sớm cắm rễ sâu trong thâm tâm của nàng.

"Vậy cũng có nghĩa là ngươi đã nhìn thấy kẻ đang nối sợi chỉ đỏ với ta rồi đúng không?" Lý Thuần Quân nghiêm túc hỏi.

Mộ Khuynh Tiên mím môi, do dự một lát rồi gật đầu.

"Ta vẫn không nghĩ là ngươi sẽ chấp nhận chuyện này" Lý Thuần Quân nói: "Với tính cách của ngươi, thay vì im lặng, ta chắc chắn là ngươi sẽ lựa chọn chiến đấu"

"Dĩ nhiên là vậy... Nhưng đó là chuyện của ta sau khi sứ mệnh của ngươi kết thúc" Mộ Khuynh Tiên đáp lại: "Ngươi biết rõ ta thân phận siêu nhiên, vậy nên ta mới không muốn nhúng tay vào vận mệnh của ngươi. Bởi vì một khi ta đã dấn thân vào quá sâu, số mệnh vốn có của ngươi sẽ trở nên nhiễu loạn... Đến khi đó, nhiều khả năng ngươi sẽ không còn là ngươi mà ta từng biết nữa"

"Ta không muốn mất ngươi, vì đối với ta, ngươi của hiện tại là hoàn mỹ nhất, không cần phải thay đổi gỉ nữa... Ta không muốn ngươi biến thành người khác, một Lý Thuần Quân lạ lẫm với ta... Cho nên ta mới lựa chọn im lặng"

"Nhưng mà, khi nghĩ đến cảnh ngươi sẽ thành hôn với nữ nhân khác... Ta lại không chịu được. Ta muốn nhúng tay vào, ta muốn ngăn cản, nhưng ta lại..."

"Được rồi, ta hiểu ngươi muốn nói gì"

Lý Thuần Quân vội đưa tay che miệng nàng lại, đồng thời trên mặt còn mang theo một nụ cười thản nhiên.

Hắn biết, nàng đã giữ trong lòng không nổi nữa nên mới lựa chọn nói ra. Thấy nàng thật lòng với bản thân như vậy... Thú thật, thay vì cảm thấy thương cảm thì hắn lại mừng thay cho nàng.

Tâm lí nàng bất ổn, nên hắn rất sợ việc nàng sẽ tự lừa dối bản thân.

"Nhìn thẳng vào mắt ta. Ngươi nghĩ kĩ lại xem, người như ta sẽ ưa thích lấy nhiều nữ nhân về làm vợ sao?"

"Không phải..."

"Vậy thì chắc là ngươi hiểu rồi"

"Lý Thuần Quân, ta hiểu ngươi muốn nói gì với ta... Nhưng mà, cái gọi là số mệnh sẽ không dễ thay đổi như vậy đâu, nhất là khi bản thân muốn tự cải mệnh" Mộ Khuynh Tiên nói: "Nôm na thì độ khó tương tự với việc ngươi từ bỏ trách nhiệm cứu thế vậy"

"Vậy sao?"

Đứng bên cửa sổ, Lý Thuần Quân trầm mặc mà không nói gì, dường như hắn đang phải nghiêm túc suy nghĩ về chuyện gì đó.

Mãi rất lâu sau, hắn mới chịu mở miệng: "Đợi ta sống được rồi hẵng nói tiếp. Hiện tại ta còn chưa chắc mình có sống tiếp được hay không đây này"

Mộ Khuynh Tiên nhoẻn miệng cười. Nàng không nói gì, chỉ đứng dậy áp sát rồi ôm lấy Lý Thuần Quân từ phía sau.

"Lý Thuần Quân, ta hi vọng ngươi sẽ không thay đổi, vẫn luôn ôn nhu với ta như thế này... Đối với ta, chỉ cần như vậy là đủ" Mộ Khuynh Tiên nói khẽ: "Còn bản thân ta... Ta cảm nhận được mình đang thay đổi... Cho nên, sau khi rời đi trở về, ngươi cũng đừng bất ngờ về sự thay đổi của ta"

"?"

Lý Thuần Quân quay lại nhìn nàng, một mặt ngờ vực không hiểu: "Mộ Khuynh Tiên, câu vừa rồi của ngươi có mấy lớp ý nghĩa?"

"Đến lúc đó ngươi tự khắc sẽ hiểu"

Lý Thuần Quân: "..."

Lại thần thần bí bí.

"Này, cũng lâu rồi ngươi chưa động đến ta... Nói thật, ta đã bắt đầu cảm thấy có chút khô héo rồi nha" Mộ Khuynh Tiên lại nói: "Coi như an ủi, tối nay cho ta ở lại được không?"

"Không, ta đang mệt. Vả lại, bộ xương già này của ta sẽ bị ngươi dập nát mất"

"Xì, làm gì đơn giản như vậy? Thứ ta cho ngươi là thân hình trai trẻ nha, đâu phải ngươi của trước kia đâu?" Mộ Khuynh Tiên bĩu môi: "Từ sau cái hôm gặp lại Hoa Bất Ngữ, ta đã luôn cân nhắc đến chuyện sinh cho ngươi một đứa con... Nhưng thôi được rồi, chuyện lớn chưa xong thì nhà không nên đông con"

"Mừng là ngươi hiểu điều đó"

"Tóm lại là mau giao tinh lực của ngươi ra đây, lão nương thèm sắp chết rồi" Mộ Khuynh Tiên nói rồi thò tay tới, thuần thục cởi đai lưng của Lý Thuần Quân.

Lý Thuần Quân vội ngăn nàng lại, giọng điệu lộ vẻ thành khẩn: "Chờ đã, ta thật sự sẽ chết đấy, không đùa đâu"

"Nói cái gì thế, ta với ngươi song tu là nam nữ hoan hợp bình thường, đâu có phải song tu thái bổ đâu mà lo? Cứ yên tâm đi, hôm nay ta sẽ không nuốt hết dương tinh của ngươi đâu" Mộ Khuynh Tiên liếm môi, ánh mắt lộ vẻ tham lam trần trụi.

Lý Thuần Quân: "..."

Hắn bắt đầu nhận ra việc ngồi dậy an ủi nàng là một sai lầm rõ to.

"Chờ tí, ta sẽ vẽ cho ngươi Sinh Lực Ấn. Sau khi vẽ xong, ngươi liền sẽ không cảm thấy mệt nữa"

"Đừng!"

"Phản đối vô hiệu!"

____

*Chưa chữa lỗi chính tả nhé, tối rảnh sẽ chữa lại sau.
Bình Luận (0)
Comment