Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 141

"Cái gì, con gái ta bị bắt nạt? Kẻ nào?"

Nghe thuộc hạ báo tin Chiêu Dương công chúa bị người ta khi dễ, Thần Hoàng lập tức nổi xung lên. Trong lòng hắn thầm thề sẽ lột da rút gân tên đó, thậm chí phải băm vằm thành vạn mảnh mới hả giận.

"Hồi chủ thượng, chính là tên nhân loại ti tiện kia" Tên thuộc hạ khom lưng bẩm báo, đồng thời khoé miệng còn nâng lên một nụ cười đầy ác ý: "Chỉ cần chủ thượng ra lệnh, vi thần sẽ lập tức trừng trị hắn thật thoả đáng!"

"A? Là hắn sao?"

<

Biết người đó là Lý Thuần Quân, Thần Hoàng đầu tiên ngạc nhiên, sau đó lại có chút dở khóc dở cười vuốt vuốt mặt: "Lui xuống đi, ta muốn nghe người trong cuộc kể lại hơn, sau đó mới đưa ra quyết định sau cùng"

Thấy rõ sự biến chuyển trong thái độ của Thần Hoàng, người thuộc hạ kia không nhịn được nghi hoặc ra mặt. Bất quá, hắn làm sao dám trái lời, chỉ có thể yên lặng thoái lui.

Không lâu sau, Chiêu Dương công chúa từ bên ngoài hớt hải chạy vào, lớn tiếng kêu cứu: "Phụ hoàng cứu mạng!"

"Biết rồi, mau kể lại toàn bộ cho ta nghe đi" Thần Hoàng đưa tay ôm lấy Chiêu Dương công chúa vẫn còn đang sướt mướt, nhất thời không biết nói gì cho phải: "Nếu thật sự là hắn khi dễ ngươi, vậy thì ta cũng không ngại đích thân đòi cho ngươi một cái công đạo"

Thấy y phục của con gái đã thay đổi, coi như là Thần Hoàng có nhún nhường đến mấy cũng không nhịn được giận sôi. Gia hoả kia nha... Rốt cục đã làm gì với con gái đáng yêu của ta rồi?

Nàng khả ái như vậy mà ngươi cũng nỡ lòng xuống tay sao?

Advertisement

"Thật ra mọi chuyện cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn..."

Chiêu Dương công chúa cố nín khóc, cẩn thận kể lại toàn bộ sự tình cho Thần Hoàng nghe. Sau khi nghe xong, Thần Hoàng lại càng không biết mình phải nói gì trong trường hợp này nữa.

"Con gái của ta, lông của ngươi còn chưa mọc đủ thì làm sao dụ dỗ đàn ông? Trừ phi người đối phương là cầm thú, bằng không thì ngươi có dùng cách gì cũng không câu dẫn được đâu" Thần Hoàng dùng sức vò hai huyệt thái dương của mình, trông vô cùng khổ não giải thích cặn kẽ cho đứa con nhỏ tuổi thơ dại: "Hắn cũng không nói chơi đâu. Bàn về tuổi linh hồn, có khi đến cả ta cũng phải gọi hắn một tiếng tiền bối đấy"

"Hắn đã già như vậy rồi, làm sao có thể sinh hứng thú với một đứa trẻ chưa kịp lớn như ngươi được? Coi như là đại mỹ nhân có khoả thân trước mặt hắn, hắn cũng chưa chắc gì đã nảy sinh hứng thú chứ đừng nói đến ngươi"

Chiêu Dương công chúa nhướng mày. Thì ra hắn thật sự già như vậy sao?

Nhưng không hiểu sao... Nàng vẫn cảm thấy rất xấu hổ cùng không cam lòng.

"Nói tóm lại chuyện này phần lớn là do ngươi bất cẩn, không những thế lại còn bạo gan giở trò câu dẫn người ta... Aizz, cũng may là hắn không vạ miệng truyền ra ngoài, bằng không thì mặt mũi của cả ta và ngươi đều mất sạch rồi!"

Thần Hoàng vừa nói vừa dùng sức xoáy nắm đấm khiến Chiêu Dương công chúa đau muốn nổ đầu, vừa mới nín khóc đã phải tiếp tục khóc thảm.

"Phụ hoàng, con gái ngươi đã bị người ta nhìn thấy đấy! Ngươi vẫn còn có thể bàng quan như vậy sao?" Chiêu Dương công chúa cực kì ủy khuất kêu lên.

"Hừm, đây cũng là một chuyện" Thần Hoàng nhéo nhéo cằm, cười cười tủm tỉm: "Sách, vận mệnh thật kì diệu nha, vừa nói cái nào liền đã tới cái đấy"

Từ biểu lộ xem ra... Dường như Thần Hoàng rất vui vẻ khi biết con gái bảo bối bị Lý Thuần Quân nhìn thấy?

"Yên tâm đi, hắn là đối tượng rất không tệ. Không cần ta phải giải thích nhiều, hẳn là ngươi cũng hiểu vì sao ta lại nói như vậy" Thần Hoàng vỗ vỗ vai Chiêu Dương công chúa, một bộ trăm sự đều nhờ vào ngươi: "Cố lên con gái, ngươi phải câu dẫn hắn cho bằng được! Tuy hiện tại thì không được, nhưng về sau thì cũng không phải không thể!"

"Nhưng là... Hắn là người đã có vợ con rồi. Chúng ta làm vậy thật sự không tốt lắm đâu?" Chiêu Dương công chúa nói.

"Hắn chưa lấy vợ, còn con thì là con nuôi, tất cả đều không tính" Thần Hoàng nói: "Không được làm chính thê thì làm thiếp cũng được, giống như mẹ của ngươi vậy"

"Như vậy rất ủy khuất đó, thưa phụ hoàng" Chiêu Dương công chúa bĩu môi: "Xem ra người hoàn toàn không biết mẹ đang căm ghét ngươi như thế nào"

Thần Hoàng: "..."

...

...

Trong ngục tối.

Lý Thuần Quân lúc này đang bị khoá chặt bởi đủ loại gông cùm xiềng xích. Từ cổ, tay đến tận gót chân, khắp cơ thể hoàn toàn không để sót chỗ nào cả. Bọn người đó làm như kiểu hắn là tội phạm nguy hiểm lắm vậy, cái này để hắn vừa thấy oan ức vừa thấy buồn bực.

Quan trọng nhất là mấy thứ này nặng quá, nặng từ trọng lượng đến cả mùi vị.

Mặt khác, hắn cũng không ngờ là trong chiếc tiên thuyền sang trọng kia lại ẩn chứa một nơi tăm tối, ẩm mốc đáng sợ như thế này. Bầu không khí lạnh lẽo, chèn ép nặng nề cứ đè lên tâm trí hắn, làm hắn có cố thế nào cũng không thích nghi nổi.

Két~

Đột nhiên, tiếng kéo cửa vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lý Thuần Quân. Luồng ánh sáng hiếm hoi từ bên ngoài chiếu vào khoảng không gian tăm tối này, giúp hắn nhìn thấy được một chút cảnh vật trong căn hầm ngục.

Hoá ra, trong này cũng không chỉ có mình hắn đang bị giam giữ, mà đằng xa cũng còn có những người khác đang bị gông đầu. Chỉ tiếc là các bên lại cách nhau quá xa, thành ra có muốn tán gẫu cho đỡ buồn cũng không được.

"Chà, Lý tiểu hữu, xem ra đãi ngộ mà những kẻ kia dành cho ngươi cũng không tệ lắm đâu?"

Thanh âm tràn đầy từ tính vang lên, và một nam nhân lạ mặt cũng theo đó xuất hiện trước mặt Lý Thuần Quân. Tuy là dung mạo của người này rất lạ mắt, nhưng từ cách xưng hô lẫn ngữ khí, Lý Thuần Quân liền nhanh chóng đoán ra người trước mặt chính là Thần Hoàng.

Chiêu Dương công chúa cũng theo cha tiến vào, sắc mặt nàng có chút hoảng hốt mà nhìn những vết thương chằng chịt trên người Lý Thuần Quân. Tuy thời gian hắn vào đây là không lâu, nhưng đãi ngộ mà hắn nhận được từ cai ngục thì lại có thừa.

"Xin lỗi... Ta không cố ý" Chiêu Dương công chúa the thé cất lời, dường như nàng đang không dám đối diện với Lý Thuần Quân mà nói chuyện.

"Không sao, chút vết thương nhỏ mà thôi, khoảng vài canh giờ nữa là lành lặn" Lý Thuần Quân cười ha ha: "Thế các ngươi vào đây làm gì? Định hành quyết ta ngay tại chỗ luôn hay sao?"

"Nào dám, nào dám chứ" Thần Hoàng cũng bật cười ha ha, rất có tính đồng nhất với tiếng cười của Lý Thuần Quân: "Ngươi thấy đấy, con gái bé bỏng của ta cũng bị ngươi nhìn hết rồi, thế ngươi không định chịu chút trách nhiệm nào hay sao?"

"Cái gì cũng được, ngoại trừ việc bắt ta lấy nàng" Lý Thuần Quân cười nói.

"Nhưng ngoài chuyện đó ra thì không còn gì khác để chuộc lỗi đâu" Thần Hoàng cũng cười nói.

Hai bên đối đáp rất gay gắt.

"Tốt thôi, nếu người muốn con gái mình chết thảm trong tay nữ nhân kia thì ta cũng không ngại toại nguyện cho người" Lý Thuần Quân lộ vẻ bất đắc dĩ nói.

Nếu không phải do đang bị giam giữ thì chắc chắn hắn còn kèm theo cái nhún vai.

"Nghiêm trọng như vậy?"

"Đấy là do người không biết. Cái đầu của nàng ta thật sự có vấn đề rất lớn" Lý Thuần Quân vừa thở dài vừa nhớ lại, thoáng chốc mặt cắt không ra giọt máu: "Đến tẩy não ta mà nàng còn dám làm... Thế thì trên đời này còn chuyện gì mà nàng ta không dám làm?"

Thần Hoàng trợn mắt, xoắn xuýt nửa ngày trời mới thở ra được một câu: "Lý tiểu hữu... Ngươi khổ cực quá nhỉ"

"Không sao, sống lâu trong cái khổ liền sẽ quen khổ thôi" Lý Thuần Quân ngẩng đầu thở dài.

Ở đây không có mặt trời soi sáng, để tâm can hắn càng thêm đau đớn hơn.

Sai lầm lớn nhất cuộc đời hắn chính là ngày hôm đó hắn đã cho Mộ Khuynh Tiên đi theo mình. Từ đó về sau, hắn trong vô thức đã đi thẳng vào ngã rẽ, dù có quay đầu nhìn lại cũng chẳng thể đi lại.

"Ngươi và nàng vẫn chưa chính thức thành hôn, nên con gái ta vẫn không phải không có cơ hội" Thần Hoàng cười nói: "Nói đến chuyện chính, ta tạm thời vẫn chưa cứu ngươi ra được, đành để ngươi chịu ủy khuất thêm ít hôm"

Lý Thuần Quân: "..."

"Ngươi biết đấy, thủy thủ đoàn nhìn ngươi không vừa mắt, thế nên ta mới không thể cứu ngươi ra ngoài mà không có lí do chính đáng. Bằng không, người Thần Hoàng này sẽ chịu phải không ít dị nghị cùng bất mãn từ chính đồng tộc đâu" Thần Hoàng cười ha hả giải thích.

Một điệu cười thể hiện rõ sự suy đồi đạo đức.

Muốn trả thù cho con gái thì nói thẳng đi, lắm lời như vậy làm gì?

Lý Thuần Quân bắt đầu cảm thấy mình không nên tín nhiệm vào tên này.

Thấy Lý Thuần Quân không muốn nói chuyện, Thần Hoàng liền không mặt dày ở lại nữa. Hắn soái khí phất tay dẫn con gái đi trước, thế nhưng lời tạm biệt của hắn lại mang theo nồng đậm ác ý: "Thế thì chúng ta đi trước đây, mấy ngày nữa gặp lại, tiểu dâm tặc"

Lý Thuần Quân: "..."

Thú thật, Lý Thuần Quân rất muốn nói tục. Nhưng vì ở đây có trẻ con nên hắn mới cố gắng nuốt hoả khí trở lại vào bụng, hậm hực quay mặt đi, một bộ ta đây không thèm nghe.

Sau khi ra ngoài, Thần Hoàng liền âm thầm xoá bỏ cải trang, dùng tốc độ tựa như quỷ mị trở về phòng của mình. Hắn vì không muốn đoàn tùy tùng biết mình đã đích thân đi thăm Lý Thuần Quân nên mới làm vậy, bằng không nơi này sẽ trở nên rất náo loạn.

"Như vậy đã vừa lòng chưa?" Thần Hoàng mỉm cười hỏi Chiêu Dương công chúa.

Chỉ thấy Chiêu Dương công chúa đang hai tay dâng mặt, nhãn thần sáng lấp lánh, tựa như nàng vừa nhìn thấy cảnh tượng gì đó thật đẹp. Bất quá khi nghe Thần Hoàng kêu gọi, nàng liền tỉnh táo lại, có phần ngượng ngùng khẽ gật đầu.

"Cha, ta sẽ cố gắng" Chiêu Dương công chúa nói.

Nàng tuy là một cô công chúa đầy kiêu hãnh nhưng cũng rất giàu tinh thần trách nhiệm. Thế nên, khi đối phương đã nhìn thấy cơ thể mình, nàng sẽ quyết tâm đeo bám đối phương bằng được mới thôi.

Tất nhiên, đó cũng chỉ là một phần nguyên nhân khiến nàng đưa ra quyết định này.

Còn nguyên nhân chủ yếu là vì Thần Hoàng vẫn luôn thúc giục nàng lấy Lý Thuần Quân vì lợi ích của chính nàng, cũng như chính Thần tộc. Và với tinh thần trách nhiệm cực cao của mình, nàng hoàn toàn tình nguyện lựa chọn làm vật hi sinh.

Một người hi sinh để vạn người được lợi ích, rõ ràng quá lời mà! Chiêu Dương công chúa non nớt nghĩ như vậy.

Thần Hoàng cũng thừa biết con gái mình đang nghĩ gì, chỉ là hắn không định vạch trần ý nghĩ của nàng mà thôi. Nàng biết suy nghĩ vì Thần tộc là chuyện tốt, nhưng sở dĩ hắn lựa chọn im lặng là vì chuyện này hoàn toàn tốt cho nàng.

Lý Thuần Quân là nam nhân tốt. Vậy nên, nếu con gái bảo bối của hắn mà lấy được tên kia thì... Hắn liền không còn gì vui vẻ hơn được nữa.

Hắn không rõ mình sẽ sống được bao lâu, vậy nên hắn muốn được thấy con gái mình gả cho nam nhân tốt sớm chừng nào hay chừng nấy.

"Vừa rồi trông ngươi vui vẻ như vậy, hẳn là ngươi đã thích hắn rồi có đúng không?" Thần Hoàng cười vỗ vỗ đầu Chiêu Dương công chúa.

"Nào có đâu, ta chẳng qua chỉ cảm thấy bộ dạng bị vô số dây xích trói chặt đến không thể động đậy kia của hắn... Trông thật là mỹ lệ..."

Chiêu Dương công chúa vừa cười đáp vừa thở dốc, dường như là nàng vẫn chưa hết hưng phấn sau khi nhìn thấy cảnh tượng "mỹ lệ" đó.

Thần Hoàng: "..."

Năm giây sau...

Thần Hoàng: "!?"

Hả? Con gái hắn vừa nói gì cơ?

Cái gì mỹ lệ? Cảnh nào mỹ lệ?

"Không xong rồi..."

Thần Hoàng cảm thấy con gái mình bắt đầu có vấn đề rồi, phải tìm cách cứu chữa gấp mới được.
Bình Luận (0)
Comment