Sau khi tắm xong, Chiêu Dương công chúa lại lon ton chạy ra ngoài đòi ăn. Bất quá lần này thì nàng đã mặc y phục chỉnh tề đàng hoàng, không tô hô ra cho hắn xem nữa. Có lẽ là nàng đã thật sự tiếp thu những gì mẹ nàng nhắc nhở đi.
Ăn sáng xong, Chiêu Dương công chúa lại dẫn Lý Thuần Quân đi gặp Quý Phi thuật lại mọi chuyện một lần. Dọc đường đi, không hiểu vì sao Chiêu Dương công chúa cứ luôn lén nhìn hắn rồi nở một nụ cười đầy bí ẩn, có trời mới biết nàng đang nghĩ cái gì trong đầu.
"Lý Thuần Quân, cảm ơn ngươi vì tối qua" Chiêu Dương công chúa đột nhiên ngòn ngọt cười nói.
Việc loại thanh tuyến ngọt ngào như thế này thốt ra từ cái miệng nhỏ kiêu ngạo của nàng để Lý Thuần Quân có cảm giác tựa như trời sập.
Không chỉ thanh tuyến, mà ngay cả cách xưng hô khi nàng gọi hắn cũng đổi luôn. Tuy có hơi xấu hổ, nhưng sự thật là đến giờ hắn mới để ý đến sự thay đổi này.
<
"Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ muốn mình trưởng thành hơn thôi" Chiêu Dương công chúa ôn nhu nói: "Yên tâm đi, ta không trách ngươi chuyện tâm ma đâu... Nói đúng ra là ta phải cảm ơn ngươi nữa, vì nhờ có ngươi nên ta mới biết mình yếu đuối như thế nào"
"Vậy nên ta mới muốn mình trưởng thành, đủ trưởng thành để đứng cùng ngươi"
Lý Thuần Quân liếc mắt nhìn nàng, nhịp tim bắt đầu có chút gia tốc lên.
Gặp quỷ.
Quả nhiên là nàng đã xảy ra vấn đề!
Chỉ một đêm thôi mà nàng đã biến chuyển nghiêng trời lệch đất như vậy... Hắn biết phải ăn nói như thế nào với Quý Phi nương nương đây?
Advertisement
Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân lại ra sức giày vò huyệt thái dương. Thậm chí còn có lúc hắn đã vò tới xịt khói.
Lý Thuần Quân không có đoán sai. Bởi vì ngay khoảnh khắc Quý Phi nhìn thấy con gái mình, nàng đã lập tức nhận ra sự biến đổi từ khí chất đến ánh mắt kia.
Ánh mắt của Chiêu Dương công chúa nay đã không còn một chút ngây thơ cùng thuần khiết nào, thay vào đó là một loại lăng lệ cùng quyết đoán. Và cả khí chất cũng vậy, nó đã không còn trẻ con mà trở nên trầm tĩnh, bén nhọn hơn rất nhiều.
Quý Phi liếc mắt nhìn đến chỗ Lý Thuần Quân, không nói gì. Thế nhưng ánh mắt của nàng lại tựa như đang nói: "Đây là cách ngươi bảo vệ con gái ta ư?"
Trả con gái đáng yêu lại cho ta!
Đối diện, Lý Thuần Quân trong vô thức quay mặt đi chỗ khác. Hắn thật có chút không dám đối diện với ánh mắt truy vấn của Quý Phi.
"Mẹ, người đừng doạ hắn nha" Chiêu Dương công chúa bất mãn lên tiếng bênh vực Lý Thuần Quân.
"Hôm qua ngươi đã mơ cái quỷ gì?" Quý Phi nhịn không được hỏi.
Chiêu Dương công chúa thở dài, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Một giấc mơ rất dài, tựa như thiên thu tuế nguyệt đã trôi qua vậy... Đó cũng là lí do chính khiến ta trở thành cái dạng này"
Nàng sẽ không nhắc đến chuyện tâm ma, kẻo mẹ nàng lại nổi giận treo Lý Thuần Quân lên đánh một trận. Đến lúc đấy thì lại oan uổng cho hắn.
Than thở vài câu, Chiêu Dương công chúa liền bắt đầu thuật lại mọi chuyện cho Quý Phi cùng Lý Thuần Quân lắng nghe. Sau khi nghe xong, Lý Thuần Quân chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ không ngoài dự đoán của mình.
Quý Phi nhướng mày, có chút ngạc nhiên nói: "Không ngờ chỉ một đêm mà ngươi lại mơ đến nhiều chuyện như vậy... Đây đã không đơn thuần là mộng cảnh nữa rồi"
"Có lẽ hôm nay đã là kết thúc rồi, về sau ta sẽ khó mà mơ lại cảnh tượng đó được nữa" Chiêu Dương công chúa che miệng cười một tiếng: "Tuy bản thân đã phát sinh thay đổi, thế nhưng ta lại cảm thấy đây không phải chuyện gì xấu. Những chuyện sắp tới ta phải đối mặt không có chỗ cho bản ngã non nớt trước kia của ta. Tính ra thì chuyện này đến thật đúng lúc"
Che miệng cười? Con gái nàng làm sao trở nên thùy mị nết na được như vậy?
Quý Phi nương nương âm thầm cả kinh.
Lý Thuần Quân cũng thầm cả kinh. Có lúc hắn đã tưởng rằng Chiêu Dương công chúa này đã bị người ta đoạt xá.
"Ngươi nói cũng không sai, nhưng mà..."
"Mẹ, ngươi phải thích ứng thật sớm nha, vì ta sẽ không thể trở lại trẻ con như trước được nữa đâu" Chiêu Dương công chúa cười hì hì: "Nếu người muốn thì ta có thể thử diễn lại một chút, không có vấn đề"
"Thôi... Tuy phương thức trưởng thành không đúng, nhưng ngươi nói không sai, đây không hẳn đã là chuyện xấu" Quý Phi khoát khoát tay, sắc mặt có chút phức tạp: "Với loại tính cách này... Ngươi hẳn là sẽ không gặp vấn đề khi xâm nhập bí cảnh"
"Chỉ là..."
"Ngươi thật sự thấy ổn sao? Về kí ức kinh khủng của mấy hôm trước?" Quý Phi nhạy cảm hỏi lại.
Chiêu Dương công chúa mím môi, do dự một chút rồi thành thật đáp lại: "Nói đã ổn rồi thì chắc chắn đó là lời nói dối. Đừng quên khi đó ta đã không khác gì một món búp bê tình dục, bị vô số nam nhân lạ lạm dụng không biết bao nhiêu lần... Nếu không phải Lý Thuần Quân cứu ta kịp thời, ta sợ là đã hỏng mất rồi"
"Bất quá không sao cả, vì đó vốn không phải là sự thật. Tuy là ta có thể sẽ bị ám ảnh bởi nó trong một thời gian dài... Nhưng không sao đâu mẹ, vì bây giờ ta đã có hắn rồi" Chiêu Dương công chúa mỉm cười rực rỡ nói.
"Ngươi nói thế thì ta cũng yên tâm..." Quý Phi thở dài một hơi.
Lý Thuần Quân: "..."
Yên tâm cái khỉ gì? Ta đang rất lo lắng đấy!
Mộ Khuynh Tiên mà biết là ta sẽ chết rất thảm đấy biết không?
Nhờ chuyện này mà ý chí muốn chuồn đi khỏi thần tộc của Lý Thuần Quân càng lúc càng thêm kiên định.
Hàn huyên thêm một hồi lâu, Chiêu Dương công chúa cùng Lý Thuần Quân đều từ giã ra về. Quý Phi vẫn ở đó yên lặng ngắm nhìn bóng lưng Chiêu Dương công chúa cùng Lý Thuần Quân một hồi lâu, khoé miệng nâng lên một nụ cười.
"Uyên ương kết đã kết, sợi chỉ đỏ nối đã nối... Lý Thuần Quân, ngươi có chạy cũng không chạy thoát được đâu" Quý Phi khẽ lẩm bẩm rồi trở vào nhà.
...
...
"Tối nay không cần đến trông ta nữa"
Song hành cùng Lý Thuần Quân, Chiêu Dương công chúa suy tư một chút rồi mở miệng nói như vậy.
"Được vậy thì không còn gì tốt hơn" Lý Thuần Quân một mặt mừng rỡ phát khóc.
Để tránh cho việc hảo cảm tiếp tục tiêu thăng, hắn nghĩ mình nên thật hạn chế tiếp xúc với tiểu tổ tông này... À khoan đã, chờ chút, cảm giác quen thuộc này là gì?
Lý Thuần Quân: "..."
Chẳng phải thật lâu trước kia hắn cũng đã từng có suy nghĩ này với Mộ Khuynh Tiên hay sao?
Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân liền không nhịn được sợ toát mồ hôi.
Viễn cảnh lặp lại sao?
Nếu Chiêu Dương công chúa thật sự biến thành Mộ Khuynh Tiên thứ hai... Vậy thì hắn liền không chút do dự lựa chọn tự sát. Một cái Mộ Khuynh Tiên đã đủ đáng sợ rồi, nếu là hai cái thì thế giới này chắc chắn sẽ bị hủy diệt!
"Ta có cảm giác giống như ngươi đang suy nghĩ chuyện gì đó rất thất lễ" Chiêu Dương công chúa lại nói.
"Thật sao?" Khoé miệng Lý Thuần Quân co rúm, vội vội vàng vàng đánh lạc chủ đề: "Quên không hỏi, hiện tại tu vi của ngươi là gì?"
"Khai Thiên cảnh trung kỳ" Chiêu Dương công chúa đáp.
Lý Thuần Quân: "..."
Quái vật?
Đúng thế, chắc chắn là quái vật.
Chỉ hơn trăm năm mà nàng đã đạt đến cấp độ đó... Thật sự chỉ có quái vật mới làm được.
Đây rõ ràng là tốc độ tấn cấp cao gấp mười lần thiên tài bình thường đó nha! Đúng vậy, là thiên tài chứ không phải người bình thường!
Chiêu Dương công chúa nhạy cảm nhận ra mục đích đằng sau câu hỏi này, tức thì liền nở một nụ cười rạng rỡ: "Yên tâm đi, năng lực hiện tại của ta hoàn toàn đủ để bảo vệ ngươi chu toàn. Chỉ cần không đi loạn vào khu vực cấm, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng"
"Vậy à..."
Lại lần nữa được nữ nhân bảo vệ... Ân, nói thật là có chút nhục nhã... Nhưng thôi vậy.
"Ngươi bảo vệ ta là một chuyện, nhưng ta có sống được hay không lại là một chuyện" Lý Thuần Quân thở dài: "Thứ ta đang tìm là Thái Sơ chí bảo đấy, có trời mới biết nó còn tồn tại hay không"
Nếu không được thì có thể nghĩ cách khác... Đó là câu trả lời mà người ta thường sẽ nói. Chỉ đáng tiếc là hắn đã không còn thời gian để chờ đợi nữa.
Theo lẽ thường, hắn hoàn toàn có thể gia tăng tuổi thọ thông qua đan được hoặc các loại kì trân dị bảo... Tuy nhiên, bản nguyên của hắn đã khô cạn, thành ra hắn rất khó có thể hấp thu dược tính của chúng, thậm chí là không thể.
Bản nguyên khô cạn cũng khiến cho tu vi của hắn bay theo hương khói, cả Linh Hà cùng Nguyên Anh đều không thấy tăm hơi nữa. Vì thế nên hắn mới được xem như một phế nhân.
Hắn vẫn có thể điều động linh lực... Nhưng điều đó lại rất hạn chế. Phải nói là cực kì hạn chế mới đúng.
"Chúng ta nhất định sẽ tìm được" Chiêu Dương công chúa cười nói.
Trông có vẻ như nàng đang rất tự tin?
Ủa, mà khoan đã...
Thái Sơ chí bảo?
Thái Sơ chí bảo...
Quên mất, chẳng phải con hàng Triệu Tử Long kia có khả năng cảm nhận thứ này trong một khoảng cách nhất định hay sao?
Thôi xong rồi, tại sao ta lại quên mất chuyện này cơ chứ?
Ân...
Có lẽ vì hắn ta là đệ tử của Mộ Khuynh Tiên, không quá ràng buộc với hắn nên hắn mới bất giác quên đi.
Tóm lại là đã trễ rồi...
"Sao ta lại quên mất cái cỗ máy dò tìm chí bảo kia cơ chứ?" Lý Thuần Quân tối tối thở một hơi thật dài.
Người ta đường đường là cổ thần chuyển thế, ấy vậy mà trong mắt Lý Thuần Quân thì hắn ta lại không khác gì một chiếc máy dò tìm bảo vật... Đúng là trớ trêu.
Thấy sắc mặt của Lý Thuần Quân liên tục thay đổi, từ kinh ngạc đến tiếc nuối, rồi sau đó lại đến buồn bã... Nói thật, Chiêu Dương công chúa đã bắt đầu nghi ngờ không biết hắn có đang bị bệnh thần kinh hay không.
Lý Thuần Quân cái người này không thích hợp để nói dối. Nàng nghĩ vậy.
Mà, tạm thời cứ mặc kệ hắn đi.
Đằng nào thì sau này nàng cũng sẽ về chung một nhà với hắn. Đến lúc đó thì nàng liền có thể tùy ý giày vò hắn thoả thích, hì hì.
Trong lòng vừa suy nghĩ, nụ cười trên mặt của Chiêu Dương công chúa cũng càng lúc càng trở nên hắc ám. Sau khi trải qua mộng cảnh khủng bố, tâm lí của nàng vốn bất ổn nay lại càng thêm bất ổn... Chỉ là chính bản thân nàng cũng không có nhận ra chuyện này.
Và đồng dạng, mọi người xung quanh nàng cũng không hề nhận ra do sự thay đổi bất ngờ của nàng đã kịp thời che lấp đi bộ mặt đen tối của nàng.
Tuy không đến nỗi điên cuồng như Mộ Khuynh Tiên, thế nhưng nàng đã bắt đầu có những suy nghĩ biến thái, đen tối với Lý Thuần Quân.
Còn cụ thể là gì thì... Chỉ mình nàng biết được mà thôi.
"Hắt xì! Sao hôm nay lạnh quá vậy?"
Bên cạnh nàng, Lý Thuần Quân không hiểu vì sao lại cảm thấy sống lưng có chút lành lạnh, cư như kiểu đang có mưa giông bão tố treo lơ lửng trên đầu mình vậy.
Mà lại, cảm giác bất an này còn quỷ dị quen thuộc mới ghê chứ?