Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 155

Tốc độ phi hành của Hằng tỷ tỷ là cực giai, gần như xé mở không gian mà đi. Và với thứ tốc độ không hợp lẽ thường như thế này, Lý Thuần Quân đã bắt đầu cảm thấy có chút không tiêu, tay chân mềm nhũn, đầu váng mắt hoa.

Bất quá, trong trường hợp không rõ Thái Chiêu Dương đang gặp nguy hiểm gì thì tốc độ này là cần thiết, phải nhịn!

Giữa lúc Lý Thuần Quân đang phải vật vờ bám trụ trên thân đao thì Hằng tỷ tỷ đột nhiên lên tiếng: "Hửm? Đệ đệ, ngươi gặp may đấy, nha đầu kia vẫn còn sống, chỉ là... Tình trạng của nàng đang có chút kì lạ"

"?"

Trong lúc còn đang nghi hoặc, Hằng tỷ tỷ đã bất ngờ thả hắn xuống bên cạnh một con hồ lớn trong vắt. Kì lạ là khi vừa mới đặt chân xuống, một thứ dự cảm không lành đã lập tức xông thẳng lên đầu Lý Thuần Quân. Nguyên nhân là vì bầu không khí của nơi này cho hắn một cảm giác quá quen thuộc!

<

Mẹ, lại là mê cảnh! Bảo sao nha đầu kia mãi không về được!

"Lề mề cái gì? Mau qua đây xem nàng một chút, nàng thật sự có vấn đề rồi!" Hằng tỷ tỷ lên giọng nhắc nhở.

"Hả?"

Lý Thuần Quân một mặt hiếu kì tiến đến chỗ Hằng tỷ tỷ đang đứng, sau đó thì hoàn toàn chết lặng.

"Ha ha ha~ ha ha ha ha~"

Advertisement

Trước mặt Lý Thuần Quân lúc này chính là cảnh tượng Thái Chiêu Dương đang hung hăng ngược sát một bầy sinh vật huyền bí với hình thù kì dị. Nhưng, thứ chân chính làm nên sự đáng sợ của nàng ở đây chính là thái độ khi ra tay giết chóc.

Không chỉ tiếng cuồng tiếu, cái cách mà nàng nhếch môi lên cười cũng mười phần kinh dị, doạ Lý Thuần Quân tâm can nhảy dựng hết cả lên. Hơn nữa, sự tàn bạo của nàng đã đạt đến đỉnh điểm, cũng đồng thời là nguyên nhân chính khiến hắn phải cảm thấy sợ hãi.

Nàng dùng tay không xé xác từng tên một, móc ruột, moi gan, bóp nát quả tim, đập vỡ sọ não, phân mảnh tứ chi... Nói chung là hầu hết những hành động tàn ác nhất mà con người có thể làm được đều tập hợp ở đây, hoàn toàn có thể dùng đến cụm từ "tàn bạo vô nhân đạo" để hình dung.

Máu tươi, thịt và óc vụn như nhuộm đỏ thảm cỏ xanh mướt, cũng đồng thời nhuộm đỏ cả chiếc váy áo của nàng. Tất cả chúng đã biến nàng trở thành một ma nữ loạn trí khiến người người khi nhìn thấy đều phải hãi hùng khiếp vía.

Thậm chí, ngay cả Lý Thuần Quân cũng không ngoại lệ.

Dưới góc nhìn của Lý Thuần Quân thì nàng chính là như vậy... Nhưng dưới góc nhìn của chính bản thân Thái Chiêu Dương, sự giết chóc điên cuồng này lại đang mang một ý nghĩa khác:

Báo thù.

Trong mắt nàng lúc này, đám sinh vật huyền bí kia chính là đám "nam nhân" cặn bã đã từng nhẫn tâm cưỡng bức, cướp đi tất cả của nàng. Nàng căm hận chúng, nàng phải giết chúng, phải giết sạch toàn bộ, phải giết thật hung ác thì mới có thể giúp nàng cảm thấy thoả mãn sau nhiều năm uất ức đã qua.

Nhưng kể cả vậy, nàng lúc này đã không còn là chính mình nữa.

Vết thương lòng của nàng vốn dĩ còn chưa kịp lành, và bây giờ nàng lại tiếp tục bị mê cảnh khai thác, xoáy sâu, không ngừng công kích vào điểm yếu trong thâm tâm nàng... Nên lẽ dĩ nhiên, tâm lí vốn yếu ớt của nàng sau đó đã hoàn toàn bị phá vỡ, triệt để trở thành một kẻ loạn trí.

Lại một lần nữa, nàng đã bị vận mệnh của chính mình bức điên.

Sau khi giết sạch đám sinh vật kia một cách vô cùng dã man, Thái Chiêu Dương đã xoay đầu lại nhìn Lý Thuần Quân, mỉm cười thật rạng rỡ.

Sự biến chuyển cực nhanh từ điên loạn cùng cực sang ngập tràn thuần khiết này khiến Lý Thuần Quân bất giác lạnh hết cả sống lưng.

Lý Thuần Quân biết rõ, Thái Chiêu Dương mà hắn từng biết đã bị tâm ma của chính mình nuốt chửng. Và lúc này đây, Thái Chiêu Dương trước mặt hắn chính là một Thái Chiêu Dương hoàn toàn khác.

"Ngươi đã đến rồi nha... Hì hì, ta hiện tại có doạ sợ ngươi không?" Thái Chiêu Dương cười hì hì nói: "Không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng ta lại có cảm giác mình bây giờ thật sự rất mỹ lệ"

"..."

Mỹ lệ?

"Đừng hiểu nhầm, ta chỉ đang báo thù mà thôi" Thái Chiêu Dương nhìn hắn với cặp mắt đỏ thẫm âm u, hệt như màu áo của nàng lúc này: "Chúng giả dạng thành những kẻ đã cưỡng bức ta năm đó, muốn dẫn dụ ta sa vào con đường nhục dục, sau đó giết chết ta... Nhưng mà, ta đã không còn bất lực như năm đó nữa, đừng mong tiếp tục khai thác điểm yếu của ta"

"Xin lỗi..." Lý Thuần Quân nhẫn nhịn nửa ngày mới nói ra được câu này.

"Vì sao phải xin lỗi đâu? Ta cảm giác mình cứ như hiện tại thật tốt, chí ít thì ta không phải sợ bị bất cứ ai ức hiếp nữa" Thái Chiêu Dương vừa nói vừa tiến sát lại gần hắn, vui a cười nói: "Hỏi ngươi một câu nha, ngươi có thích hồ ly không?"

"..."

"Được rồi, trầm mặc được coi như một loại ngầm thừa nhận" Thái Chiêu Dương tiếp tục nói: "Yên tâm đi, cô công chúa nhỏ của ngươi không có vấn đề, ta đã kịp thời ra mặt thay nàng giải quyết rồi, và đồng thời phần kí ức này cũng sẽ bị ta xoá đi"

Lần này Lý Thuần Quân đã không giữ được bộ mặt lạnh nữa, trái lại còn ngạc nhiên ra mặt: "A?"

"Ngươi thật sự cho rằng nàng ta sẽ trở nên điên loạn được như ta sao? Nằm mơ đi á" Thái Chiêu Dương nhún vai: "Nàng quá non, trải nghiệm quá ít, tâm lí cũng quá yếu. Có thể nói ngoài việc bán manh ra thì nàng cơ bản là không có chỗ dùng"

Lý Thuần Quân: "..."

Vì sao hắn không phản bác được nhỉ?

"Bất quá ngươi yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ có một ngày nàng trở nên hữu dụng với ngươi" Thái Chiêu Dương cười ha ha vỗ vỗ vai Lý Thuần Quân: "Không ngại nói cho ngươi luôn, ta chính là Thái Linh Nhi của ngươi á... Nhưng ta là bản gốc, không phải phần thần tính tàn dư kia đâu"

Nói xong, Thái Chiêu Dương như nhận ra cái gì đó, lập tức lâm vào trầm tư: "À cũng không đúng... Nói đúng hơn thì ta chính là bản sao của bản gốc... Mà hình như cũng không phải nốt... Hừm, phải giải thích như thế nào mới đúng nhỉ?"

"Thôi, nghĩ nhiều mệt lắm, nói tóm lại thì ta chính là Thái Linh Nhi" Thái Chiêu Dương lại tươi cười nói: "Nói ra thì cũng thật trùng hợp, thật không ngờ là ngươi lại mang nước mắt của ta đi giao cho chuyển thế của ta nha... Chậc, chuyện này đã không thể xem như tình cờ được rồi, vận mệnh thật là kì diệu đây"

Lý Thuần Quân: "..."

Nguyên lai là ta đang tự tìm đường chết?

"Nhớ kĩ, ta chính là Thái Linh Nhi, nhưng cũng không phải Thái Linh Nhi. Cái người đó đã sớm chết rồi, không còn hi vọng gì được nữa" Nàng lại nói: "Để giải thích cho sự tồn tại của ta, ngươi có thể xem ta như sự kết hợp giữa kí ức của Thái Linh Nhi cùng tâm ma của Thái Chiêu Dương. Ta chính là từ đó mà sinh ra"

Lý Thuần Quân: "..."

"Thế nhá, vừa rồi hưng phấn quá đà thành ra ta có hơi mệt chút, nhớ thay ta chăm sóc tiểu nha đầu này"

Nói xong, vị "Thái Linh Nhi" này liền đăng xuất khỏi cơ thể. Cùng lúc đó, màu tóc đen nhánh của nàng nhanh nhóng chuyển về màu ngân như bình thường, thân thể vô lực tùy ý ngã phịch xuống đất, hệt như đã bất tỉnh.

"Chà chà, là đa nhân cách nha, thật thú vị"

Sau khi "Thái Linh Nhi" đã lui về tiềm thức nghỉ ngơi, Hằng tỷ tỷ cũng rời khỏi trạng thái ẩn thân, tay phải nhéo nhéo cằm, như cười lại không phải đang cười mà nhìn Lý Thuần Quân: "Ta nói này, vì cái gì phàm là nữ nhân theo đuổi ngươi đều có vấn đề?"

Mộ Khuynh Tiên thì không còn gì để nói. Lý Thuần Quân đã quá hiểu nàng ta bất thường như thế nào.

Lam Hồ Điệp thì đỡ hơn một chút, nhưng chung quy lại thì nàng vẫn là một nữ nhân trong não có hố.

Thái Chiêu Dương ban đầu vẫn rất bình thường, ngoan ngoãn, hoạt bát cùng đáng yêu, làm ngay cả Hằng tỷ tỷ cũng thấy mừng thay cho Lý Thuần Quân... Ân, tính cho đến hôm nay.

Lý Thuần Quân có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Khụ khụ! Ta cũng đâu có muốn đâu..."

Hằng tỷ tỷ: "Ha ha"

Cười?

Lý Thuần Quân có thể cảm nhận được rõ ràng sự châm biếm đến từ tiếng cười của vị đại tỷ tỷ ôn nhu nhà mình.

"Phải rồi, vừa nãy tỷ mới nói cái gì? Đa nhân cách?"

"Là một chứng bệnh tâm lí khá phức tạp" Hằng tỷ tỷ giải thích: "Một cách đơn giản mà nói thì đa nhân cách chính là việc trong một con người đột nhiên xuất hiện thêm một hoặc nhiều nhân cách khác. Họ mang tính cách cùng lối tư duy độc lập, không giống với chủ thể ban đầu, kiểu như vậy"

"Còn về nguyên nhân thì... Có vẻ như vừa rồi nàng đã nhận phải đả kích rất lớn, nhất thời không chịu đựng nổi nên đại não của nàng đã chủ động sản sinh ra thêm một nhân cách khác đủ mạnh mẽ để giúp nàng chống chọi lại hiện thực đi"

"Như vậy cũng được?" Lý Thuần Quân trợn mắt há hốc mồm, một mặt không dám tin: "Đây có thể xem như Nhất Thể Song... Đa Hồn trong truyền thuyết hay không?"

"Không, nhân cách nhiều nhất chỉ được xem như một loại ý thức, không được tính là linh hồn" Hằng tỷ tỷ lắc đầu: "Vả lại, Nhất Thể Song Hồn là trạng thái song hồn cùng tồn tại trong một cơ thể ngay từ lúc mới sinh ra rồi, hoàn toàn khác với chứng rối loạn đa nhân cách"

"Vậy... Cái này có thể trị không?" Lý Thuần Quân tỉ mỉ hỏi tiếp.

"Chắc là có... Nhưng ngươi không cảm thấy nàng ta như vậy rất thú vị hay sao? Chữa làm gì?" Hằng tỷ tỷ cười nói: "Trong người mang theo càng nhiều nhân cách thì nàng sẽ cho ngươi càng nhiều cảm xúc khác nhau, rất thú vị đấy"

"Xin kiếu, ta còn quý mạng của mình lắm"

Đó rõ ràng không phải vui sướng gấp bội, mà là nỗi sợ gấp bội!

"Trước tiên cứ mang nàng trở về đã, chỗ này quá quỷ dị, không thể ở lại lâu" Lý Thuần Quân nói rồi bế nàng dậy, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.

Với tốc độ tựa như ma quỷ của Hằng tỷ tỷ, chỉ không lâu sau đó Lý Thuần Quân cùng Thái Chiêu Dương đã trở về chốn cũ, chỉ có điều... Chân có chút mềm thôi.

Để Thái Chiêu Dương ở một bên an tĩnh nghỉ ngơi xong, Lý Thuần Quân lại quay qua nghiêm túc suy tư: "Kì quái thật, căn bệnh này ta chưa từng nghe qua bao giờ... Vì sao lại như vậy chứ?"

"Với sự cường đại của tu sĩ thì các nhân cách khác thường rất khó tồn tại bên trong họ. Hầu hết các phó nhân cách đều không thể chiến thắng được chủ nhân cách, do đó chỉ không lâu sau khi xuất hiện, chúng liền đã bị chủ nhân cách không tự chủ diệt trừ" Hằng tỷ tỷ nói: "Nhưng nha đầu này thì khác, nhân cách kia của nàng đang tồn tại dưới hình thức tâm ma đấy nhé..."

Nói cách khác, cái lí luận "phó nhân cách không thể chiến thắng chủ nhân cách" đã trở nên không đúng với Thái Chiêu Dương.

"Mặt khác, căn bệnh này phổ biến trong giới tu sĩ hơn ngươi nghĩ đấy. Chẳng qua là người ở đây thường không có nhận thức đúng về căn bệnh này, luôn cho rằng bệnh nhân đã bị linh hồn ngoại lai xâm nhập, từ đó ra tay trục xuất một cách vô nghĩa" Hằng tỷ tỷ lại nói.

"Tỷ tỷ, đây là tri thức của thế giới khác sao?" Lý Thuần Quân thật nhạy bén nắm bắt trọng điểm.

"Đúng vậy"

Không dài dòng, Hằng tỷ tỷ trực tiếp thừa nhận. Bởi vì Lý Thuần Quân hoàn toàn có tư cách biết được chuyện này.

"Ài..." Lý Thuần Quân thăm thẳm thở dài, trong vô thức ngẩng đầu nhìn trời, biểu lộ sầu não vô cùng.

Tâm ma chính là đại diện cho bộ mặt đen tối nhất của tu sĩ, cùng hung cực ác trên mọi phương diện. Thế nên, có trời mới biết nhân cách kia của Thái Chiêu Dương có thể điên thành cái dạng gì...

Nhưng mà, trước mắt có thể thấy nàng ta làm việc hoàn toàn không có lấy một điểm giới hạn.

Sự tàn bạo đó... Ngay cả Lý Thuần Quân còn thấy nổi da gà.

Mẹ nha, một mình Mộ Khuynh Tiên đã là đủ lắm rồi đấy! Cái thể chất hút nữ nhân điên chết tiệt này!

Thật sự hi vọng nhân cách này của Thái Chiêu Dương sẽ không giống như chủ thể, bất chấp tất cả để theo đuổi hắn...

Nếu không, hắn sẽ chết rất thê thảm.

"Thế nào, cần tỷ tỷ ta an ủi tâm linh hay không?"

Thấy sắc mặt đen như đít nồi của Lý Thuần Quân, Hằng tỷ tỷ thật nhẹ nhàng cười lên một tiếng. Tiếng cười của nàng ôn nhu dịu dàng hệt như đại tỷ tỷ nhà bên vậy, cực kì ấm áp.

"Thế thì ta không khách khí đâu"

Trên mặt ý nghĩa, Lý Thuần Quân cũng đã sớm xem nàng như tỷ tỷ ruột. Vì khi đối diện với thực tại khắc nghiệt như vậy, hắn cũng cần chỗ để dựa vào nha!

Thoải mái ôm lấy Lý Thuần Quân vào lòng, Hằng tỷ tỷ suy nghĩ một chút rồi tiếp tục cười nói: "Muốn thêm chút gia vị không? Tỷ tỷ có thể đàn cho ngươi nghe"

"Hả!?" Lý Thuần Quân giật bắn mình.

"Đùa thôi"

Lý Thuần Quân: "..."
Bình Luận (0)
Comment