Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 183

Rất lâu sau đó, khi thâm tâm đã cảm thấy thật thoả mãn, Mộ Khuynh Tiên mới tạm dừng việc nhảy múa, sau đó tiến tới ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân với cả người đang dính đầy mồ hôi.

Mặc dù Mộ Khuynh Tiên đã không múa nữa, thế nhưng tiếng đàn của Lý Thuần Quân thì vẫn không hề dừng lại. Nguyên nhân đơn giản chỉ vì cảm xúc của hắn lúc này vẫn còn đang rất dâng trào, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp nguôi ngoai.

Về việc này thì Mộ Khuynh Tiên không có ý kiến gì, bởi vì nàng vốn rất thích nghe Lý Thuần Quân đánh đàn thổi sáo. Càng nhiều càng tốt!

"Chết rồi, người đầy mồ hôi quá, như vậy sẽ làm hỏng hình tượng của ta mất" Mộ Khuynh Tiên khẽ cau mày, sắc mặt lộ vẻ có chút khó chịu lẩm bẩm: "Nhưng ở đây thì lại không đi tắm được, chẳng lẽ ta cứ như vậy liền bỏ qua khoảnh khắc tươi đẹp này sao? Thật không cam lòng mà"

Tách~

<

Đúng lúc Mộ Khuynh Tiên còn đang do dự không biết có nên dùng tiểu pháp thuật để giải quyết vấn đề mồ hôi này hay không thì ngay tại bên cạnh nàng, tiếng đàn tuyệt mỹ của Lý Thuần Quân đã bị tiếng đứt dây sinh sinh đánh gãy.

"Không cần nghĩ cho ta, đứt dây rồi" Lý Thuần Quân giơ cây đàn cổ lên, mất tự nhiên cười khan một tiếng.

Sở dĩ Mộ Khuynh Tiên không muốn dùng pháp thuật là vì nàng sợ cảm xúc của Lý Thuần Quân sẽ bị ảnh hưởng do sự dao động của linh lực... Nhưng thôi được rồi, giờ có giải thích chuyện này cũng vô nghĩa.

Nó đã kết thúc rồi.

"Ngươi vốn rất giàu mà, việc gì phải mua một cây đàn dởm như vậy?" Mộ Khuynh Tiên cười hỏi.

"Ngươi biết đấy, ta thường thích thổi sáo hơn đánh đàn. Thế nên ta cũng không để ý đến khoản này cho lắm" Lý Thuần Quân gãi gãi đầu, sắc mặt có chút sa sút: "Thật xin lỗi, để ngươi tụt cảm xúc rồi"

Advertisement

"Chẳng sao cả, ta đã rất mãn nguyện rồi" Mộ Khuynh Tiên mỉm cười xoay một vòng cho Lý Thuần Quân xem: "Thấy không? Ta nhảy nhiệt tình đến mức mồ hôi tiết ra đầy cả người rồi này. Mà đã như thế rồi thì ta làm sao cảm thấy thất vọng cho được?"

"Đúng nhỉ..."

Đến lúc này thì Lý Thuần Quân chợt nhướng mày, một mặt chăm chú ngắm nhìn Mộ Khuynh Tiên trong bộ vũ y một lúc rồi khẽ gật đầu: "Ta cảm thấy ngươi mặc bộ này rất không tệ... Ân, rất quyến rũ ở một góc độ nào đó"

Mộ Khuynh Tiên nghe xong liền kinh hỉ: "Thật sao? Ta trông rất đẹp trong bộ y phục này sao?"

"Ít ra còn đẹp hơn mấy bộ đồ táo bạo mà ngươi đã từng diện ra cho ta xem nhiều" Lý Thuần Quân thẳng thắn nói.

"Phì" Mộ Khuynh Tiên bĩu môi.

Bunny Girl mà còn không thích... Nàng thật chẳng biết mình nên nói gì với cái tên đầu gỗ này nữa... Vì nếu đổi lại là người khác, bọn hắn đã sớm đỏ hết cả con mắt rồi đấy biết không?

Thôi bỏ đi, tên này chính là như vậy.

"Chơi đã rồi, chúng ta mau về thôi" Mộ Khuynh Tiên chủ động đứng dậy dắt tay Lý Thuần Quân, thật ôn nhu cười một tiếng: "Con gái của chúng ta vẫn đang đợi chúng ta trở về đấy, không thể để bọn nhỏ đợi quá lâu được"

"A? Sao ngươi biết?" Lý Thuần Quân ngạc nhiên hỏi.

"Ta chỉ vừa mới biết thôi" Mộ Khuynh Tiên cười hì hì, gò má có hơi ửng đỏ một chút: "Vả lại ta cũng muốn tắm rửa lại cho sạch sẽ một tí... Hoặc là ngươi thích ta trong bộ dạng như thế này sao?"

Lý Thuần Quân nghiêm mặt trả lời: "Tuyệt đối không, về thôi"

Mộ Khuynh Tiên: "...". Truyện Tiên Hiệp

...

...

Sau khi trở về nhà, Mộ Khuynh Tiên lập tức lao ngay vào phòng tắm mà không có nửa điểm do dự. Còn Lý Thuần Quân thì âm thầm đánh giá xung quanh một chút, rồi sau đó lại tiến tới chỗ hai đứa con gái đã sớm ngồi đợi sẵn.

"Lão cha đã về" Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần thật thân thiết cười rộ lên.

Bang~

Chỉ đáng tiếc, Lý Thuần Quân thì lại không hề tỏ ra thân thiết như vậy, ngược lại hắn còn hung hăng cốc đầu hai người một cái rõ đau: "Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không được gọi cha các ngươi theo kiểu đó! Tiểu Hồng nha, ngươi bị tỷ tỷ của ngươi dạy hư rồi phải không?"

Tiểu Hồng Trần dùng sức lắc đầu.

Nàng vừa rồi chỉ vô thức nói hùa theo mà thôi, nàng không có bị tỷ tỷ làm hư!

"Gọi lão cha nghe thân thiết hơn mà..." Lý Tử Đằng bĩu môi phụng phịu.

"Thân thiết cái đầu ngươi!" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười vò đầu nàng một cái rồi nói tiếp: "Mà thôi, ta cũng già rồi, cứ gọi là lão cha cũng được... Chắc là vậy"

Lý Tử Đằng: "..."

Nghe lão cha thều thào như vậy, không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại sinh ra một cảm giác tội lỗi.

"Vân Phàm đâu? Chẳng phải hắn đồng hành cùng hai đứa hay sao? Vì cái gì ta lại không thấy hắn trở về?" Lý Thuần Quân vừa nhấp trà vừa hỏi.

Lý Tử Đằng nghe xong liền tái mặt.

Lý Hồng Trần thì sắc mặt biến cứng đờ, ngay cả tác phong cũng trở nên muôn phần mất tự nhiên.

Lý Thuần Quân: "?"

"Ta đã nói sai điều gì rồi sao?" Hắn có chút không nhịn được hỏi lại.

Đến lúc này thì Lý Tử Đằng mới hạ quyết tâm, thật thẳng thắn nói ra với cha mình: "Vân Phàm... À không, phụ thân, đại đệ tử của ngươi thật sự có vấn đề... Không phải nhỏ đâu, mà lại còn là rất lớn!"

"???"

Đại đệ tử của ta có vấn đề? Sao ta lại không biết gì hết?

"Có thể kể cho ta nghe được không?" Lý Thuần Quân có chút lo lắng nói.

"Cái tên đó... Rất kì lạ" Lý Hồng Trần có chút không biểu lộ nổi cảm xúc nói: "Ta luôn có cảm giác thể chất của hắn ta có vấn đề... Nó rất quỷ quái, nhưng lại rất tiện dụng ở một góc độ kì hoa nào đó"

"Nói tiếng người!" Lý Thuần Quân cả giận.

"Khụ, phụ thân... Ngươi có biết trong hơn năm mươi năm qua, tên đó đã bị ép hôn bao nhiêu lần rồi không?" Lý Hồng Trần ôm mặt, sau đó ngẩng đầu vọng thiên: "Tổng cộng một nghìn không trăm bảy mươi tám lần, và trong số đó không một nữ nhân nào là xuất thân tầm thường cả..."

Lý Thuần Quân: "!!?"

Bị... Bị ép hôn?

Mà lại, 1078 lần!?

Ta ngất mất, đây là Thiên Sinh Chạn Vương trong truyền thuyết hay sao? Coi như ngay cả Tình Thánh cũng không khoa trương đến vậy đâu nha!

"Phụ thân, ta không muốn đi với hắn nữa... Mệt mỏi lắm rồi..." Lý Tử Đằng một bộ khóc không ra nước mắt tiếp lời: "Cứ thi thoảng là ta hắn lại vô tình chụp phải tú cầu, cứ thi thoảng là hắn ta lại bị ai đó nhìn trúng... Kết quả là trong suốt một thời gian dài, chúng ta chỉ có thể chạy và chạy... Chả làm ăn được gì cả, không có gì sất!"

Lý Thuần Quân: "..."

"Mặc dù phiền phức như vậy... Nhưng lại không thể không khẳng định rằng khí vận của hắn ta rất mạnh" Lý Tử Đằng thở dài: "Đi theo hắn ta thật ra cũng không đến nỗi tệ, cơ duyên có rất nhiều... Vậy nên cho dù cả ba không có bao nhiêu thời gian để tu luyện, tu vi của chúng ta vẫn cứ tiến triển thần tốc"

"Nhưng mà nha... Cơ duyên thì nhiều thật nhưng phiền phức lại còn nhiều hơn cả thế nữa! Tóm lại là ta muốn từ mặt hắn, không muốn đi chung nữa! Tuyệt đối không!"

Câu này là cả hai đồng thanh nói ra.

Nghe xong câu chuyện, Lý Thuần Quân tay run cầm cập buông chén trà xuống, gượng cười nói: "Xem ra... Năm mươi năm qua các ngươi cũng rất vất vả đấy nhỉ?"

Kỳ thật, chính bản thân Lý Thuần Quân cũng không biết mình nên trưng ra loại biểu cảm gì trong trường hợp này nữa.

Thì ra tên nhóc kia vận đào hoa dày đặc đến như vậy sao?

Phúc duyên không cạn nha, khá chắc là bao nhiêu nam nhân trên đời khi nghe thấy câu chuyện này đều phải ghen tị đến mức phát khóc đấy!

"Vất vả chứ sao không? Chỉ riêng chuyện mang theo hắn bỏ trốn thôi đã đủ mệt bỏ xừ rồi..." Lý Tử Đằng thấp giọng lẩm bẩm: "Mà lại, vì sao mấy quả tú cầu kia cứ luôn nhằm vào hắn ta thế nhỉ? Giờ nghĩ lại vẫn thấy thật tà môn"

Lý Hồng Trần không chút do dự khẽ gật đầu tán đồng: "Đúng thật là rất tà môn, hoàn toàn không thể lí giải theo luân thường đạo lí được nữa"

Một lần hai lần còn được, vì như thế vẫn có thể quy vào sự "trùng hợp ngẫu nhiên"... Nhưng ở trường hợp của Vân Phàm, nó đã trở nên quá nhiều để có thể khẳng định là một sự "trùng hợp ngẫu nhiên" rồi!

Nó quá vô lí để có thể giải thích là "trùng hợp ngẫu nhiên"!

"Lý Thuần Quân, ngươi mau thử nghĩ kĩ lại xem tên Vân Phàm đó có phải con riêng của ngươi hay không? Vì chuyện bị ép hôn thường xuyên như này làm ta cảm thấy có chút quen thuộc đấy nha"

Lúc này thì Mộ Khuynh Tiên đã bước ra khỏi phòng trong một bộ đồ mới tươm tất chỉnh tề. Bất quá, không còn bao nhiêu cử chỉ dịu dàng, Lý Thuần Quân giờ đây chỉ thấy trong ánh mắt nàng đang chứa đựng đầy sự châm biếm cùng ác ý.

Mộ Khuynh Tiên đã tham gia cuộc trò chuyện~

"Đừng đùa như vậy chứ... Cái hôm ta thu hắn làm đồ đệ cũng có mặt ngươi ở đó đấy nhé" Lý Thuần Quân khổ sở nói.

"Thế à? Ha ha ha~" Mộ Khuynh Tiên không bình phẩm gì, chỉ nhếch môi cười một tiếng đầy quái dị.

Cười xong, Mộ Khuynh Tiên lại tiến tới ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân, ném cho hắn một ánh mắt đầy ẩn ý: "Thiên phú vốn dĩ là một thứ không biết nói lí lẽ đâu... Thế nên, các ngươi cũng đừng để ý đến cái tên đó nữa, cứ mặc xác hắn đi liền tốt"

Lý Tử Đằng, Lý Hồng Trần đồng loạt gật đầu đồng ý.

Nhưng không giống với dáng vẻ bình tĩnh của hai cô con gái, Lý Thuần Quân lúc này chỉ cảm thấy sống lưng của mình đang có hơi lành lạnh, cứ như thể lời này của Mộ Khuynh Tiên là đang ngầm ám chỉ hắn vậy.

Hất bàn nha, nồi của Vân Phàm thì cớ gì lại để ta đến cõng chứ?

Ta đúng là có bị ép hôn thật đấy, nhưng tính ra cũng đâu có đến mức khoa trương như vậy? Làm sao có thể đánh đồng ta với tên tiểu tử đào hoa chết giẫm đó được?

Lý Thuần Quân rất ủy khuất.

Lý Hồng Trần an tĩnh nhìn cha mình một chút rồi bất chợt cười nói: "Mụ mụ, vừa rồi ngươi nhảy đẹp lắm đấy, ngay cả con gái cũng bị ngươi hút hồn nha!"

Nghe vậy, Lý Tử Đằng cũng lên tiếng hùa theo: "Muội muội nói đúng, mụ mụ nhảy quả thật rất đẹp... Cứ như tiên nữ đang khiêu vũ trên biển hoa vậy, đẹp đến không gì sánh được nha!"

Mộ Khuynh Tiên bật cười: "Đừng nịnh nữa, không có thưởng đâu"

Lý Tử Đằng nghe xong, trên mặt liền không khỏi lộ vẻ thất vọng. Nhưng Lý Hồng Trần thì lại vui vẻ hướng phía Lý Thuần Quân đá lông mi một cái, trông có vẻ như đang rất đắc ý.

"Cứu nguy đẹp lắm, con gái của ta!"

Lẽ dĩ nhiên, Lý Hồng Trần đã sớm nhận ra cha mình đang bị Mộ Khuynh Tiên chăm chăm nhằm vào... Thế là chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã nghĩ ngay đến chuyện cứu nguy cho cha.

Không ngỗ nghịch như Lý Tử Đằng, Lý Hồng Trần từ trước đến nay vẫn luôn rất hiếu thuận với Lý Thuần Quân.

Và cũng nhờ có màn cứu thua vô cùng đẹp mắt này của Lý Hồng Trần, có lẽ tối nay sống lưng của Lý Thuần Quân sẽ được an toàn... Chắc là vậy.

"Ba mẹ con các ngươi tiếp tục ôn chuyện đi, ta sẽ đi nấu cơm" Lý Thuần Quân nói xong liền đứng dậy, thật ôn nhu cười một tiếng tựa như gió xuân: "Chẳng mấy khi gia đình được sum họp, hôm nay lão cha của các ngươi sẽ đích thân vào bếp!"

Mộ Khuynh Tiên mỉm cười, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đừng quên món đó, ta muốn"

"Được, đều có cả"

Lý Tử Đằng, Lý Hồng Trần: "Lão cha, đừng có thiếu phần của chúng ta nha!"

"Rồi rồi, cứ ở yên đó đi, lão cha của các ngươi lo tất!" Lý Thuần Quân một mặt tự tin vỗ ngực.

"Lão cha ngầu quá!"

Yên lặng ngồi ở đó, Mộ Khuynh Tiên thật có chút dở khóc dở cười nhìn xem cha con nhà này hồ nháo... Nhưng mà, kì lạ thay là nàng lại không ghét, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ... Cũng rất ấm áp.

Thì ra "gia đình" là như thế này sao?

Mộ Khuynh Tiên chỉ tự vấn bản thân một câu rồi khẽ mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment