Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 185

Trong thời gian chờ đợi bảo đao được Lý Thuần Quân sửa chữa, Vân Phàm đã lựa chọn ở trong phòng mình tu luyện. Hắn không muốn bị hai vị sư muội bắt kịp, thế nên hắn nhất định phải chăm chỉ tu luyện.

Cứ như thế trôi qua mấy ngày, tu vi của Vân Phàm cũng ngày càng được củng cố. Hắn đang có một số vấn đề muốn hỏi sư phụ của mình, nhưng xem ra... Sư phụ của hắn tạm thời vẫn chưa xong chuyện.

Lẽo đẽo trở về từ bí thất nơi Lý Thuần Quân đang mày mò sửa đao, Vân Phàm trong vô thức ngẩng đầu nhìn lên trời, trên mặt lộ ra đôi vẻ khổ sở cùng bất lực... Bất quá chỉ sau đó một thoáng, hắn lại đột nhiên nở ra một cười.

Suy tư một chút, Vân Phàm lại lặng lẽ tiến ra sân tập, trên tay cầm lấy một thanh đao rồi đứng đó luyện tập một mình. Thật ra hắn vẫn muốn có người luyện tay cùng mình, chỉ là... Lý Thuần Quân thì bận, còn những người khác thì vẫn chưa trở về.

Lúc này đây, hắn chỉ có một mình mà thôi.

Hệt như trước kia vậy.

<

Sau khi đã vung đao mệt nghỉ, Vân Phàm lại đột nhiên cảm thấy thân thể mình đang dần trở nên vô lực, tay chân đều yếu ớt, cả người như biến thật nặng nề mà chẳng rõ nguyên nhân vì sao.

Không lâu sau đó, Vân Phàm đổ gục xuống giữa sân mà thở dốc, một tay buông thả, một tay che mắt khỏi ánh nắng chói chang đến từ mặt trời, cứ như thể... Hắn đang muốn trốn tránh cái gì đó vậy.

"Ta đang cố gắng vì cái gì vậy nhỉ?"

Nói xong, từ trong vô thức, hắn lại lộ ra một nụ cười khó tả.

Những lúc gặp khó khăn hắn đều nở ra một nụ cười tương tự như vậy, và không vì lí do gì cả.

Hắn cứ luôn cười như vậy, trong khi chính bản thân hắn cũng không hiểu được lí do vì sao mình lại cười.

Bỗng lúc này thì một nhóm người đột nhiên xuất hiện giữa sân nhà, kèm theo những tiếng cười êm tai tựa như chuông reo trong gió.

Không giống với hắn, những tiếng cười kia có cảm xúc, có linh hồn... Nói cách khác là có lí do để chúng xuất hiện. Trong khi bản thân hắn thì... Gần như hoàn toàn ngược lại.

Mộ Khuynh Tiên đã trở về, cùng với Lý Tử Đằng và Lý Hồng Trần.

Advertisement

"Chỉ tiêu đã đạt rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta cần tìm phụ thân các ngươi có chút việc" Mộ Khuynh Tiên nói: "Vả lại, ta muốn xem thử mấy ngày này phụ thân các ngươi có lăng nhăng với ai hay không"

"Chắc chắn không có đâu, lão cha không phải loại người như vậy mà!" Lý Tử Đằng cật lực phản bác.

Mộ Khuynh Tiên chỉ khẽ cười sờ sờ lên đầu Lý Tử Đằng, không đầu không đuôi nói một câu: "Ngươi không hiểu được đâu, con gái của ta"

Lý Hồng Trần: "..."

Mụ, lão cha chính là phu quân của ngươi đó nha! Một chút lòng tin thôi mà ngươi cũng không có sao?

"Thế nha, quyết định vậy đi, hai đứa nhớ đừng quên những gì ta đã dạy" Mộ Khuynh Tiên mỉm cười, nói xong liền quay lưng đi tìm Lý Thuần Quân.

Nàng căn bản không để ý đến kẻ đang nằm la liệt giữa sân tập ở gần đó.

Lý Tử Đằng cũng Lý Hồng Trần cũng định rời đi, nhưng may thay các nàng vẫn đủ nhạy cảm để kịp thời nhận ra rằng có ai đó khác đang có mặt ở đây. Sau khi tìm đến tận nơi, các nàng mới nhận ra đó là Vân Phàm trong trạng thái vô cùng kiệt sức.

"Ngươi lại quá sức rồi" Lý Hồng Trần chủ động chạy tới đỡ hắn dậy, đôi lông mày liễu có hơi nhíu lại.

"Xin lỗi... Vì lại để các ngươi lo lắng"

"Phi~ thèm vào lo lắng cho ngươi! Nếu không phải vì ngươi là đệ tử của lão cha, chúng ta còn lâu mới để ý đến ngươi!" Lý Tử Đằng lộ vẻ bất mãn nói.

Vân Phàm chỉ ngượng ngùng cười khan, không dám lên tiếng phản bác.

Không giống với thái độ gay gắt của tỷ tỷ, Lý Hồng Trần ngược lại tỏ vẻ hiền hoà hơn nhiều: "Ngươi không sao chứ? Phòng ngươi ở đâu, để ta dìu ngươi về"

"Ở gần đây thôi, tạ ơn"

Lý Hồng Trần cùng Lý Tử Đằng đều đồng loạt thở dài. Các nàng đã quá quen với cảnh tượng này nên cũng không buồn phàn nàn thêm gì nữa, chỉ có thể thành thành thật thật dìu hắn về phòng mà thôi.

Một lúc sau, Vân Phàm đã được hai nữ đích thân đưa đến tận gian phòng của mình.

Tuy nhiên, Vân Phàm chỉ yếu ớt nói ra vài câu cảm tạ với một nụ cười nhạt nhoà rồi đóng chặt cửa phòng, không biết là đang làm gì bên trong... Càng không biết hắn có thật sự nghỉ ngơi hay không.

Trên đường trở về, Lý Hồng Trần cùng Lý Tử Đằng đều có chút bận tâm về vấn đề này. Mặc dù các nàng đã không ít lần nhìn thấy hắn kiệt sức, cũng không ít lần xuất thủ giúp đỡ hắn, chỉ là... Đến nay các nàng vẫn không thể hiểu được hắn ta cố gắng đến vậy rốt cục là vì cái gì.

"Cứ cố gắng quá sức như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện không ổn" Lý Tử Đằng cau mày, nghiêm mặt khẽ nói: "Muội muội, ta không ôn nhu được nhu muội, thế nên... Tất cả đều nhờ vào muội đấy"

Lý Hồng Trần kinh ngạc, sững ra nhìn tỷ tỷ mình một chút rồi mỉm cười: "Tưởng gì, hoá ra là tỷ vẫn biết cách quan tâm tới người khác sao? Thật đáng mừng nha"

"Ta chỉ không muốn lão cha phải phiền lòng mà thôi, mong muội đừng hiểu lầm" Lý Tử Đằng một mặt thờ ơ đáp lại.

"Hi hi, muội biết rồi, tỷ không cần phải thanh minh gì đâu!" Lý Hồng Trần vui vẻ cười nói.

...

...

Tối hôm đó, khi vạn vật như đã dừng lại, khi mọi thứ như đã chìm vào giấc ngủ thì trong gian phòng của Vân Phàm bỗng nhiên phát sinh những tiếng động kì lạ.

Cũng không lâu sau đó, Vân Phàm đã nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thật lặng lẽ và âm thầm tìm đến sân tập để tiếp tục luyện đao.

"Lúc nãy bị sao vậy chứ? Tự nhiên đâm ra mệt mỏi, hại ta phải thức đêm để bù lại chỉ tiêu hôm nay" Vân Phàm thấp giọng lẩm bẩm: "Mà, mặc kệ có bù hay không thì ta vẫn sẽ thức đêm luyện đao. Chỉ có đột phá giới hạn mới giúp ta mạnh hơn!"

Hào hứng tự cổ vũ lấy một câu, Vân Phàm lại tiếp tục ra sức vung đao... Trong khi đó, thâm tâm hắn lại đang đặt ra một câu hỏi: "Thật đấy, mình đang làm cái quái gì vậy?"

Câu hỏi như vậy cứ xuất hiện với tần số càng lúc càng nhiều, càng ngày càng dày đặc trong tâm trí hắn, rồi đến một lúc nào đó... Cánh tay của hắn đã bắt đầu run lên, yếu ớt, suy nhược đến mức không cầm nổi được đao nữa.

Cạch~

"Hả? Tại sao?"

Ngắm nhìn đôi tay đang run bần bật của mình, Vân Phàm không nhịn được tự hỏi.

Rất rõ ràng là thần trí của hắn vẫn còn đang tỉnh táo, thể lực cũng tương đối sung mãn, thế thì tại sao... Cái gì đó trong cơ thể hắn lại đang không ngừng kháng cự hắn, không muốn hắn tiếp tục vung đao?

Vì cái gì?

"Ngươi chẳng qua chỉ là một món công cụ rẻ tiền mà thôi"

Một giọng nói thoáng lướt qua trong tâm trí Vân Phàm, để hắn phải lạnh hết cả sống lưng... Nhưng giọng nói đó lại không phải duy nhất, mà chỉ là khởi đầu cho vô số câu nói cay nghiệt nối tiếp theo.

"Ngươi chỉ có vậy mà cũng muốn làm đệ tử nội môn sao? Thật nực cười!"

"Hả? Cố gắng thì sẽ được ư? Thiên tư kém cỏi không phải là vấn đề? Hoang đường! Ngươi tự về mà tu luyện với cặp cha mẹ phàm nhân thấp kém của ngươi đi!"

"Vân Phàm ca ca, ngươi không xứng với thứ này đâu... Hay là ngươi để muội giữ hộ cho, đợi kiếp sau muội sẽ trả lại"

"Sao một tên phàm nhân thấp kém lại có thể vào được đây nhỉ? Di tích thượng cổ này dễ qua mặt đến vậy sao?"

"Tên này vận khí không tệ, bắt hắn về dùng thay Tầm Bảo Thử cũng được nha!"

"Ha ha ha~"

"Ti tiện!"

"Kém cỏi!"

"Phế vật!"

"Thảm hại!"

Lắng nghe những thanh âm cay nghiệt ấy, Vân Phàm hai tay ôm đầu, răng ngà cắn chặt, vẻ mặt thoạt trông vô cùng thống khổ. Đến nước này thì hắn đã không thể nhẫn nhịn được nữa mà dừng sức rống giận một tiếng: "Đừng có đùa với ta!"

Thanh âm nhiễu loạn trở nên im bặt, Vân Phàm cũng hoàn toàn kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, đứng đó thở dốc từng ngụm: "Ha... Ha... Ha..."

"Nửa đêm to tiếng la làng như vậy là không tốt đâu, Vân sư huynh"

Lựa đúng lúc này, một bóng người tóc đỏ thanh lệ uyển chuyển đã xuất hiện kèm theo một câu nói tương đối mỉa mai dành cho nam nhân đang tự kỷ giữa đêm.

"Có người!?" Vân Phàm biến sắc, nhưng sau đó lại nhẹ nhõm thở phào một hơi: "Là ngươi sao... Thật xin lỗi"

Lý Hồng Trần duy trì mỉm cười, từ từ bước lại gần Vân Phàm rồi hỏi: "Đã bảo bao nhiêu lần là đừng có cố gắng quá sức rồi, ngươi không nghe ta nói hay sao?"

"Xin lỗi..."

Lý Hồng Trần cau mày, trầm giọng hỏi: "Mau trả lời ta, từ trước đến nay ngươi luôn cố gắng vì cái gì?"

Vân Phàm ngây ra: "Ta..."

Đừng nói là nàng không biết, kể cả chính bản thân hắn cũng không biết.

Ấy vậy mà... Hắn vẫn luôn cố gắng một cách điên cuồng như vậy... Thật để cho người ta phải cảm thấy khó hiểu.

Thấy Vân Phàm không thể trả lời, Lý Hồng Trần cũng lười đi cưỡng ép hắn. Nàng chỉ lạnh lùng mở miệng nói: "Ngồi xuống"

Phát giác ra lãnh ý ẩn sâu trong câu mệnh lệnh này, Vân Phàm cũng không dám có ý nghĩ phản kháng, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lý Hồng Trần cũng ngồi xuống bên cạnh Vân Phàm, chần chừ một lúc lâu rồi thấp giọng nói khẽ: "Chỉ hôm nay thôi nhé"

"Hả?"

Chưa kịp phản ứng thì Vân Phàm đã bị Lý Hồng Trần kéo ngã, cả phần đầu đều nằm gọn trên cặp đùi mềm mại trắng nõn của nàng. Sự việc bất ngờ xảy ra làm Vân Phàm không nhịn được sửng sốt, có chút lắp bắp nói ra: "Gối... Gối đầu lên đùi?"

"Đúng đấy, mặc dù cảm giác có hơi kì lạ... Có chút nhột, nhưng ta vẫn chịu được" Lý Hồng Trần thẳng thắn đáp trả.

"Ta có thể hỏi lí do vì sao không?"

Lý Hồng Trần suy tư một chút rồi đáp: "Ta chỉ cảm thấy ngươi có chút đáng thương, không nhịn được muốn an ủi một tí"

"Ra vậy, là thương hại sao?" Vân Phàm thở dài, thật gượng gạo cười một tiếng: "Bất quá... Cảm ơn"

"Đừng có cười một cách vô hồn như vậy nữa"

"A?"

"Đã từ rất lâu rồi, ta luôn cảm thấy nụ cười của ngươi trông thật méo mó" Lý Hồng Trần nói: "Ngươi có thể cười mà chẳng vì bất kì lí do gì, có đôi khi còn cười trong cả những trường hợp không nên cười... Nói chung là, nụ cười của ngươi thật sự làm ta thấy kinh tởm đấy, thật sự!"

Vân Phàm: "..."

Biết là vậy rồi, nhưng có cần nặng lời đến thế không?

"Xin lỗi, nhưng chính ta cũng không biết phải làm thế nào nữa..."

"Ngươi... Đúng là một tên đần hết thuốc chữa" Lý Hồng Trần khẽ cốc đầu hắn một cái: "Giờ thì hãy nghĩ kĩ lại đi... Vì sao ngươi lại cố gắng đến như vậy?"

Vân Phàm trầm mặc: "..."

Lý Hồng Trần xoa đầu hắn, chậm rãi nói: "Ta sẽ đợi câu trả lời của ngươi"

"..."

Thật lâu sau đó.

"Có lẽ là... Ta muốn chứng minh bản thân mình..."

"Chứng minh?" Lý Hồng Trần ngạc nhiên.

"Trước khi gặp các ngươi... Không, phải nói là kể từ lúc bái sư trở đi... Ngoài sư phụ cùng phụ mẫu ra thì không một ai chịu đối tốt với ta cả" Vân Phàm nói: "Ta có khí vận, ta biết... Và những người kia cũng vậy. Bọn chúng lợi dụng ta như một món công cụ tầm bảo, và tất cả những gì ta thu hoạch được đều rơi vào tay chúng... Toàn bộ"

"Ta đã cố bỏ chạy, cũng đã cố đổi khác... Nhưng xung quanh ta vẫn vậy. Những ánh mắt tham lam cùng khinh miệt đó vẫn chưa từng thay đổi, bất kể là ta có cố gắng thay đổi bản thân đến đâu"

"Ta muốn chứng minh bản thân mình không hề vô dụng, ta muốn chứng minh mình không phải một món công cụ vô hồn... Vậy nên ta mới cố gắng để mạnh lên, hoặc ít nhất là ta đang nghĩ vậy"

Lý Hồng Trần khẽ cười, đôi tay ôn nhu nhẹ vuốt lên mái tóc của Vân Phàm, thanh âm cũng phá lệ ấm áp, tựa như sông băng tan chảy: "Ừm, ngươi đã rất vất vả nhỉ"

"Đúng thế, ta đã vất vất vả... Ta đã tu luyện không quản ngày đêm, ta đã bán mạng cho những bí cảnh nguy hiểm đó chỉ vì muốn tìm kiếm một cơ hội thay đổi... Nhưng hết lần này đến lần khác, ta đều thất bại... Ta vẫn cứ trắng tay, chẳng còn gì tồn tại bên cạnh mình cả"

"Ừm, ta biết chứ"

"Ta đã cố gắng rất rất nhiều, ta cũng biết mình đã thay đổi rất rất nhiều... Nhưng tại sao... Những ánh nhìn đó... Những con người đó vẫn không thay đổi ánh mắt khi nhìn ta? Ta... Ta..."

"Nói gì chứ, chẳng phải ở đây vẫn có người đang nhìn ngươi bằng ánh mắt hoàn toàn khác hay sao?" Lý Hồng Trần dịu dàng lau đi nước mắt cho Vân Phàm, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: "Tất cả sự cố gắng của ngươi trong bao nhiêu năm qua... Ta đều đã nhìn thấy toàn bộ. Tuy nhiên, bản thân ngươi lại chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt ta cả, thế nên ngươi mới không nhận ra được ta đang nhìn ngươi với cảm xúc gì"

"Hoặc nói đúng hơn là... Ngươi sợ việc phải nhìn thẳng vào mắt của người khác"

"Ngay tại lúc này, Vân Phàm, hãy nhìn thẳng vào mắt ta và nói xem đây có phải ánh mắt của một người khi nhìn vào thứ gì đó trông giống như công cụ hay không?"

Vân Phàm nuốt nước bọt, như lấy hết dũng khí mở to mắt ra ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Lý Hồng Trần... Tuy nhiên, hắn vẫn sợ, hắn sợ việc phải đối diện với ánh mắt đó... Cho đến khi nàng trực tiếp dán thẳng vào mặt hắn.

Gần quá!

"Vân Phàm, ta thấy được niềm vui của ngươi khi đồng hành cùng tỷ muội chúng ta" Lý Hồng Trần đột nhiên cười nói: "Những tháng ngày đó... Ngươi hẳn là đã rất cô độc rồi đúng không? Hẳn là đã rất ủy khuất rồi đúng không?"

Bị những lời này đánh trúng, Vân Phàm lại lần nữa rơi lệ, thật run rẩy đáp lại một câu: "Đúng..."

"Ừm, kể từ bây giờ, ngươi sẽ không còn như vậy nữa" Lý Hồng Trần mỉm cười đầy rực rỡ, chủ động cầm lấy tay Vân Phàm rồi nói tiếp: "Ta không ghét đôi tay này đâu, Vân Phàm, vì vết chai sạn chính là minh chứng cho sự cố gắng mà! Ta không biết những người ngoài kia sẽ nghĩ như thế nào về ngươi, nhưng ta... Lý Hồng Trần đã công nhận cho sự cố gắng của ngươi"

"Thế nên, đừng làm gì ngu ngốc nữa..."

"A... A..."

Vân Phàm cắn chặt răng, hai mắt nhắm nghiền lại... Nhưng thật ra là hắn đã sớm không kìm chế nổi cảm xúc của mình nữa.

Hắn gục đầu vào lòng Lý Hồng Trần mà oà khóc, trông tựa như một đứa trẻ đơn độc đang tựa đầu vào chỗ dựa duy nhất của mình... Vì nàng... Nàng chính là người duy nhất chịu nói lời công nhận hắn.

"Thật là... Hết nói nổi ngươi rồi. Ta sẽ luôn ở đây, yên tâm đi... Ngươi sẽ không phải nếm trải cảm giác đó nữa, được chưa"

Lý Hồng Trần ôn nhu vỗ vỗ lên lưng hắn, nhưng điều này chỉ khiến cho hắn càng khóc lớn hơn. Đến sau cùng, khi đã hoàn toàn kiệt sức, Vân Phàm mới ngưng khóc lóc mà chìm vào một giấc ngủ dài.

Lý Hồng Trần vẫn để Vân Phàm ngủ trên đùi của mình, ánh mắt khi nhìn hắn cũng dần trở nên nhu hoà đi rất nhiều... Thoạt trông cứ như một người mẹ hiền từ vậy.

"Ngủ rồi sao?"

Đến lúc này thì Lý Tử Đằng mới chịu xuất hiện, thật tự nhiên ngồi xuống ngắm nhìn biểu cảm của Vân Phàm trong lúc ngủ.

"Ngủ rồi... Nhìn hắn như vậy, ai mà nỡ lòng đứng nhìn được chứ?" Lý Hồng Trần cười nói: "Đúng không? Tỷ tỷ?"

Lý Tử Đằng thở dài, cũng duỗi tay tới sờ sờ lên trán Vân Phàm, thật hiếm khi chịu lộ ra một nụ cười chân thành: "Luôn cố gắng làm mọi thứ một mình, thất bại một mình, chiến thắng một mình... Và kể cả khi gào khóc, nhẫn nhịn thống khổ cũng vẫn là một mình... Chà, nói sao nhỉ? Tên này cứ như một đứa trẻ cô độc vậy"

"Hắn đã như vậy thì ta làm sao nỡ ức hiếp được cơ chứ?" Lý Tử Đằng lại nói.

"Khai thật đi, tỷ tỷ vốn dĩ cũng đâu có ghét hắn đâu đúng không?" Lý Hồng Trần cười hì hì.

Lý Tử Đằng hơi ngẩn ra một lúc rồi khẽ gật đầu: "Mà... Có lẽ muội nói đúng"

"Ta không hề ghét hắn như ta đã nghĩ"
Bình Luận (0)
Comment