Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 265

“Tổ mẫu của Trịnh gia cố ý để những lời đồn bất lợi lan rộng, là muốn dụ ta tự lộ diện sao?”

Lục Thanh thầm suy nghĩ trong lòng.

Khi Ngụy Sơn Hải nói rằng Trịnh gia không thừa nhận chuyện tế sống, nhưng cũng chẳng ngăn cản tin tức phát tán, hắn liền đại khái đoán được dụng ý của đối phương.

Trước đó, khi hắn tập kích thôn Nguyên Dương, đã chồng chất nhiều tầng ngụy trang, lại còn sử dụng Địa Hành Phù, một loại Phù văn Huyền môn

Dù sư phụ ở ngay bên cạnh cũng khó mà nhìn thấu chân diện mục, huống hồ là Trịnh gia.

Theo như mô tả của Ngụy Sơn Hải về tính tình Tổ mẫu Trịnh gia…

Bà ta đến cả hộ vệ vô tội cũng giận cá chém thớt, tâm địa hẹp hòi độc ác, sao có thể không hận hắn đến tận xương tủy – kẻ đã tự tay g**t ch*t cháu trai bà ta?

Chẳng qua, hắn ẩn giấu quá tốt, hoàn toàn không để lại manh mối.

Nhưng hiển nhiên, mối hận của Tổ mẫu Trịnh gia với hắn tuyệt đối không thể tiêu tan.

Bà ta nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để lôi hắn ra ánh sáng.

“Lẽ nào bà ta nghe được từ đám khách trốn thoát về lý do ta giết Trịnh Nghiêu, nên giờ muốn dùng đạo nghĩa để dụ ta xuất đầu lộ diện?”

Lục Thanh khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, trong lòng đã hiểu đôi phần tính toán của Tổ mẫu Trịnh gia.

Lúc đó hắn không giết những khách làng chơi và kỹ nữ trong kỹ viện.

Một là vì theo năng lực đặc thù của hắn dò xét, những người ấy không phạm đại ác. Đặc biệt là đám nữ tử bị ép bán thân, thực sự đáng thương.

Hắn không phải thánh nhân, nhưng cũng không muốn tàn sát kẻ vô tội.

Hai là hắn có lòng tin tuyệt đối vào thuật che giấu của bản thân. Khi ấy, chẳng ai có thể nhìn thấu thân phận thật của hắn.

Vì vậy, hắn thấy không cần thiết phải giết người diệt khẩu.

Giờ nhìn lại, đúng là chẳng ai nhận ra thân phận thật của hắn… nhưng một số thông tin vẫn bị tiết lộ.

“Nếu ta thật sự là một thiếu niên trọng nghĩa, hào hiệp trượng nghĩa, có lẽ sẽ vì phẫn nộ mà sa vào bẫy thật.”

Lục Thanh khẽ lắc đầu, cảm thấy buồn cười.

Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt dần, trong mắt dần hiện lên một tia thâm thúy khó lường.

“Thế nhưng… dù ta biết đây là bẫy, ta vẫn rất muốn giết bà. Vậy phải làm sao?”

Lục Thanh phải thừa nhận đối phương rất biết bày mưu.

Dù biết rõ đây là âm mưu và dương mưu đan xen, hắn vẫn khó lòng kiềm chế sát ý.

Quả thật là chiêu lấy tâm mà công.

“Hơn nữa… các ngươi thật sự chắc chắn có thể đối phó ta?”

Hôm sau, Lục Thanh đến phủ Ngụy gia.

“Lục công tử, ngươi… ngươi nói muốn luận võ với ta?”

Ngụy Sơn Hải nhìn Lục Thanh với vẻ nghi hoặc, cứ tưởng mình nghe lầm.

Mã Cố và Ngụy Tử An đứng bên cạnh cũng mở to mắt kinh ngạc.

Đặc biệt là Ngụy Tử An, suýt nữa không tin nổi lỗ tai mình.

Hắn vừa nghe cái gì? Lục Thanh… lại muốn khiêu chiến với lão tổ – một cường giả Tiên Thiên cảnh?

“Đúng vậy, ta gần đây gặp phải bình cảnh trong quá trình tu luyện, vẫn chưa thông suốt được một số chỗ. Muốn cùng tiền bối giao thủ để xem có thể ngộ ra điều gì hay không. Mong tiền bối chỉ giáo.”

Lục Thanh nói một cách chân thành.

Thấy hắn không hề đùa, vẻ mặt Ngụy Sơn Hải cũng dần nghiêm túc hơn.

“Nếu thế, sao Lục công tử không hỏi lão Trần? Võ đạo của lão Trần cao sâu hơn ta nhiều, chắc chắn có thể chỉ điểm cho ngươi.”

Trong lòng Ngụy Sơn Hải, võ đạo lão Trần vốn là sự tồn tại khiến người ta khó mà dò được đáy.

Đặc biệt là lĩnh ngộ về thủy hỏa và khái niệm “Bản nguyên Tiên Thiên”, ông đã hỏi thỉnh giáo nhiều lần nhưng hoàn toàn không nắm bắt nổi.

“Thứ ta cần không phải chỉ điểm, mà là áp lực.” Lục Thanh lắc đầu, “Tiền bối cũng biết sư phụ ta không thích đánh nhau, lại rất chiều ta. Luận võ với người, e rằng chẳng mang lại bao nhiêu áp lực.”

“Ừm… đúng là vậy.”

Tưởng đến tính tình của lão Trần, Ngụy Sơn Hải vô thức gật đầu.

Nói thật, sau bao năm quen biết, càng hiểu rõ, ông càng công nhận một điều: lão Trần thực sự không giống người nghiêm túc tu võ.

Tính tình không thích tranh đấu, chẳng ham so tài, dáng vẻ chẳng giống võ nhân chút nào.

Ấy vậy mà, thành tựu võ đạo lại cao hơn ông rất nhiều.

Điều này quả thực khiến ông không biết phải nghĩ sao.

Nhưng…

Ngụy Sơn Hải nhìn Lục Thanh:

“Lục công tử muốn mượn sức ép của Tiên Thiên cảnh để kích phát ngộ đạo… vậy cảnh giới hiện tại của ngươi đến mức nào rồi?”

Vấn đề này, ông đã thắc mắc từ lâu.

Một năm rưỡi trước, ông bỗng phát hiện mình không thể nhìn thấu tu vi của Lục Thanh nữa.

Khi đó ông rất sửng sốt.

Là cường giả Tiên Thiên cảnh, vậy mà lại không nhìn ra tu vi của một võ giả Hậu Thiên… chuyện này quá mức ly kỳ.

Khi ấy, Lục Thanh giải thích rằng hắn tu luyện một bí pháp huyền môn nên người khác không nhìn thấu được cảnh giới.

Giờ đã hơn năm rưỡi, ông càng tò mò về tu vi thật sự của hắn.

Nghe đến đây, Mã Cố và Ngụy Tử An cũng dựng cả tai lên, chăm chú nhìn hắn.

Tu vi của họ thấp hơn hắn nhiều, đã không nhìn thấu hắn từ hai năm trước.

Thấy vậy, Lục Thanh biết mình phải lộ ra một phần thực lực.

Hắn thu bớt lực trói buộc của Thần Hồn Phù, để lộ một chút hơi thở thật.

Ngay lập tức, Mã Cố và Ngụy Tử An cảm giác có một luồng khí tức hung mãnh như mãnh thú viễn cổ ập thẳng vào mặt. Cả hai vô thức lùi lại mấy bước, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.

Ngụy Sơn Hải cũng chấn động toàn thân, hiện rõ vẻ khó tin.

Một lúc lâu sau, ông mới nhẹ thở ra:

“Hậu Thiên viên mãn… cảnh giới Đại Tông Sư võ đạo. Lục công tử, ngươi thật sự đã bước vào cảnh giới này.”

Thật ra, khi Lục Thanh nói rằng chỉ có Tiên Thiên cảnh mới tạo áp lực cho hắn, trong lòng Ngụy Sơn Hải đã đoán được vài phần.

Nhưng khi chính thức cảm nhận khí tức của hắn, ông vẫn bị chấn động mạnh.

Dù sao thì… Lục Thanh thậm chí còn chưa đến mười chín tuổi.

Một thiếu niên chưa đến mười chín, lại trở thành Đại Tông Sư võ đạo.

Thành tựu như thế, dù ở Trung Châu – nơi thiên tài mọc lên như cỏ, chỉ sợ cũng không ai có thể sánh.

Chưa kể… thời gian hắn chân chính tu luyện võ đạo còn chưa đến ba năm.

Trong vòng chưa đầy ba năm, từ một kẻ không biết võ học, bước thẳng vào cảnh giới Đại Tông Sư…

Loại tốc độ này, đúng là nghịch thiên đến mức khiến người ta không biết nói gì.

Ngụy Sơn Hải thầm cảm thán không dứt.

Mã Cố và Ngụy Tử An thì hoàn toàn hóa đá.

“Lục huynh… huynh thật sự trở thành Đại Tông Sư rồi?” Mã Cố trợn tròn mắt.

“Mấy ngày trước ta may mắn đột phá.” Lục Thanh gật đầu, “Cũng chính vì vậy mới gặp bình cảnh, nên muốn cùng tiền bối trao đổi một phen để thông suốt.”

“Thì ra là thế. Với thực lực của Lục công tử, đúng là chỉ có Tiên Thiên cảnh mới có thể mang lại áp lực.”

Ngụy Sơn Hải gật đầu.

Năm xưa, khi tu vi Lục Thanh chỉ ở hậu thiên cốt cảnh viên mãn, hắn đã dễ dàng đánh bại Đại Tông Sư.

Giờ đã đạt Hậu Thiên viên mãn, thực lực chắc chắn sâu không lường được.

Một Đại Tông Sư bình thường căn bản không còn xứng làm đối thủ của hắn.

Nghĩ đến đây, Ngụy Sơn Hải cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Ông cũng muốn biết, rốt cuộc thực lực hiện tại của Lục Thanh mạnh đến mức nào.

“Lục công tử muốn luận võ, vậy chúng ta đi đâu?”

Bình Luận (0)
Comment