Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 267

Không ai ngờ rằng vừa mới giao thủ, hai người đã đấu đến mức độ này.

Cứ thế, Lục Thanh và Ngụy Sơn Hải dùng đao pháp cực nhanh chém giết lẫn nhau liên tục hơn mười hơi thở.

Đột nhiên, quang mang đao biến mất, một bóng người lùi mạnh về sau.

Hắn liên tiếp lùi lại hơn chục bước mới đứng vững, trên mặt mang đầy vẻ kinh ngạc.

Trên quần áo còn có vài vết rách rõ rệt.

“Cái gì, tổ gia lại bị đánh lui?”

“Lục Thanh thắng rồi sao?”

Trên sườn núi, Mã Cố và Ngụy Tử An không kìm được mà kêu lên khi thấy cảnh này.

Người bị đánh lui chính là Ngụy Sơn Hải.

“Đao ý…”

Giờ phút này, chấn động trong lòng Ngụy Sơn Hải như sóng lớn cuộn trào.

Hắn nuốt một ngụm khí lạnh, ánh mắt không dám tin mà nhìn Lục Thanh.

“ Lục Công tử, cậu thật sự đã bước vào cảnh giới đao ý, hơn nữa là đao ý đại thành?”

“Mấy ngày trước khi luyện đao, ta tình cờ lĩnh hội được một chút,” Lục Thanh thu hồi chiến đao, quần áo vẫn như cũ, chẳng hề tổn hại.

“Đúng là Đao ý…”

Dù trong lòng đã mơ hồ đoán được, nhưng khi Lục Thanh xác nhận, trái tim Ngụy Sơn Hải vẫn không khỏi run lên vài nhịp.

“Dùng tu vi Hậu Thiên mà lĩnh ngộ đao ý đại thành, Lục công tử , cậu và sư phụ cậu đúng là yêu nghiệt trong võ đạo.”

Lão đại phu kia lúc còn ở cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ đã có thể thi triển ra một tia ý cảnh thuộc về Tiên Thiên, về sau lại lĩnh hội được dung hợp thủy hỏa, đồng thời tu luyện hai loại Chân Khí Tiên Thiên, chuyện ấy đã khiến Ngụy Sơn Hải rung động không thôi.

Không ngờ Lục Thanh cũng quái lạ chẳng kém.

Hắn vậy mà trong lúc vẫn còn ở Hậu Thiên đã lĩnh ngộ được đao ý đại thành.

Phải biết rằng cảnh giới “Ý” vốn vô cùng huyền ảo.

Ngay cả những cường giả Tiên Thiên lâu năm cũng chưa chắc đã lĩnh hội được ý cảnh thuộc về chính mình.

Ngay cả bản thân hắn, cũng phải mất mấy chục năm sau khi bước vào Tiên Thiên mới chậm rãi mài giũa ra được kiếm ý của bản thân.

Ấy vậy mà Lục Thanh, tuổi còn trẻ, tu vi chưa bước vào Tiên Thiên, lại đã nắm giữ đại thành đao ý.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ gây chấn động toàn bộ giới tu võ.

Đáng nói hơn, Ngụy Sơn Hải mơ hồ cảm giác đao ý của Lục Thanh còn huyền ảo hơn cả đao ý của hắn khi ở cảnh giới Tiên Thiên.

Trong mấy chục chiêu giao phong cực nhanh ban nãy, hắn hoàn toàn bị Lục Thanh áp chế.

Đao ý của bản thân hắn thúc đẩy đao pháp vẫn không tìm được chút sơ hở nào trên đường đao của Lục Thanh.

Ngược lại, chiêu thức của chính mình hết lần này đến lần khác bị Lục Thanh bắt được kẽ hở, cắt rách y phục.

Nếu Lục Thanh không nương tay, giờ này hắn đã bị thương rồi.

“ Ngụy Tiền bối , người còn muốn tiếp tục kiểm chứng thực lực Hậu Thiên của ta không?” Lục Thanh hỏi.

“Tiếp cái gì nữa?”Ngụy Sơn Hải cười khổ, “Chỉ xét riêng về đao pháp, ta đã hoàn toàn bại trong tay cậu.”

Nói đến đây, trong lòng Ngụy Sơn Hải vẫn còn vị đắng nhàn nhạt.

Trước khi luận bàn với Lục Thanh, hắn còn tự tin tràn trề.

Hắn vốn nghĩ rằng dù Lục Thanh có là ngàn năm khó gặp, thiên tư siêu tuyệt, nhưng cũng khó có thể chống lại uy thế thuộc về cảnh giới Tiên Thiên.

Không ngờ, đến cuối cùng người thua lại chính là hắn.

“Vậy giờ ta đủ tư cách chứng kiến sức mạnh của cảnh giới Tiên Thiên chưa?” Lục Thanh tiếp tục hỏi.

“Tất nhiên là đủ.”

Ngụy Sơn Hải dù sao cũng là cường giả Tiên Thiên, rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, trở nên nghiêm túc.

“Nhưng lục công tử, ta cũng phải nói rõ trước, sức mạnh Tiên Thiên khác biệt một trời một vực so với Hậu Thiên.

Cảnh giới Tiên Thiên tu luyện là Chân Khí Tiên Thiên.

Dùng tâm thần làm dẫn, hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí, luyện thành Chân Khí Tiên Thiên, vô cùng huyền diệu, ẩn chứa lực lượng to lớn.

Chiêu thức do nó thúc đẩy mạnh mẽ đến mức kinh người, hoàn toàn không phải cảnh giới Hậu Thiên có thể sánh được.

Một bộ võ kỹ, khi do võ giả Tiên Thiên thi triển với Chân Khí Tiên Thiên, uy lực ít nhất mạnh hơn gấp nhiều lần, thậm chí hàng chục lần so với lúc còn ở cảnh giới Hậu Thiên.

Hai cảnh giới căn bản không thể đem ra so bì.”

“Ta hiểu.” Lục Thanh gật đầu.

Ý tứ của Ngụy Sơn Hải rất rõ ràng.

Tuy vừa rồi hắn hơi yếu thế trong đao pháp, nhưng chỉ cần dùng đến Chân Khí Tiên Thiên, cục diện lập tức sẽ thay đổi hoàn toàn.

Cái gọi là “mạnh tuyệt đối đè nát kỹ xảo” chính là như vậy.

Khoảnh khắc sức mạnh chênh lệch đến trình độ nhất định, kỹ xảo liền không còn ý nghĩa.

Huống chi Ngụy Sơn Hải cũng lĩnh hội kiếm ý.

Nếu hắn dùng Chân Khí Tiên Thiên thúc động, người bị nghiền ép tuyệt đối sẽ là Lục Thanh.

Nhưng…

Ngụy Sơn Hải vừa rồi chưa dùng toàn lực; chẳng phải hắn vẫn còn thủ đoạn chưa xuất ra sao?

Chiến ý trong mắt Lục Thanh bùng lên.

Không thực sự đấu một trận, hắn làm sao có thể chuẩn bị cho đại sự sắp tới? Làm sao có thể hiểu rõ chân chính sức mạnh của Tiên Thiên?

“Hay, hay lắm! Quả nhiên là kiêu hùng sinh ra trước thời đại biến đổi. Có được khí phách như thế, mới xứng với hai chữ Thiên Mệnh Chi Tử.” Ngụy Sơn Hải cảm nhận chiến ý của Lục Thanh, lòng cũng hừng hực, vỗ tay lớn tiếng khen.

Lục Thanh mỉm cười nhạt. Hắn xưa nay chẳng để ý gì đến mấy danh xưng Thiên Mệnh.

Hắn tin vào chính mình, và tin vào thanh chiến đao trong tay.

“Xin tiền bối chỉ giáo!”

“Được!”

Chữ “được” vừa dứt, một khí thế cuồn cuộn, như sóng dữ nuốt trời, đột ngột bùng nổ từ cơ thể Ngụy Sơn Hải.

Áp lực Tiên Thiên kinh người hiển hiện thành hình, giáng mạnh xuống người Lục Thanh.

Trên sườn núi, Mã Cố và Ngụy Tử An bị áp lực này quét qua, lập tức hai chân nhũn ra, ngã ngồi xuống đất, trên mặt tràn đầy kinh hoảng nhìn xuống dưới, lo lắng cho Lục Thanh.

Dù chỉ ở xa bị quét nhẹ qua áp lực ấy, cũng như có một ngọn núi lớn đè xuống người, gần như không thể chịu nổi.

Vậy thì Lục Thanh, người trực diện đối mặt, sẽ phải chịu áp bức tinh thần kinh khủng đến cỡ nào?

Thế nhưng khi hai người nhìn xuống, cả hai đều trợn mắt sững sờ.

Lục Thanh vẫn thản nhiên đối mặt, trên mặt không hề có chút khó chịu.

Áp lực Tiên Thiên mênh mông như biển, vậy mà rơi trên người hắn chẳng khác nào gió xuân thổi mặt, chẳng gây ra chút uy h**p nào.

Ngay cả Ngụy Sơn Hải cũng ngẩn người trong chốc lát.

“ Ngụy Tiền bối , không cần mấy thứ vô hình này đâu – khí thế vốn chẳng có tác dụng gì với ta,” Lục Thanh hiếm khi kiêu ngạo, lớn tiếng cười giữa chiến ý sục sôi.

“Được, vậy cẩn thận!”

Ngụy Sơn Hải không biết Lục Thanh đã tu luyện Bí Kỹ gì mà có thể hoàn toàn chống lại áp chế Tiên Thiên của hắn.

Nhưng lúc này hắn cũng không muốn nghĩ nữa. Kiếm trong tay vung lên, một đạo Kiếm Khí màu đỏ vút ra, bổ thẳng về phía Lục Thanh.

Lục Thanh không chút do dự, trực tiếp vung đao nghênh đón.

Ầm!

Dù sao Kiếm Khí ngưng từ Chân Khí cũng không thể rắn chắc như trăm lần tôi luyện của chiến đao tốt, Lục Thanh dễ dàng chém tan.

Nhưng đồng thời, cánh tay hắn cũng tê rần; uy lực của Kiếm Khí Tiên Thiên quả thật kinh người.

Vù vù vù!

Ngụy Sơn Hải không dừng lại, liên tiếp chém ra mấy nhát, từng đạo Kiếm Khí màu đỏ theo đường vòng quỹ tích thần bí, giao nhau bắn tới.

“Thân thể Đại Viên Mãn Hậu Thiên và khí huyết của ta, có thể chịu nổi Kiếm Khí Tiên Thiên không?”

Trong khoảnh khắc Kiếm Khí phóng đến, một ý niệm lướt qua đầu Lục Thanh.

“Vậy thì, khí huyết bộc phát!”

Ý niệm vừa động, khí huyết toàn thân Lục Thanh sôi trào mãnh liệt, khí thế bạo chấn.

Khoảnh khắc tiếp theo, đao quang lóe lên, mấy đạo Kiếm Khí đỏ đã bị Lục Thanh chém nát trong tích tắc.

Ầm!

Sau khi phá hết Kiếm Khí, Lục Thanh mạnh mẽ đạp nát tảng đá dưới chân, thân hình như mũi tên rời cung lao thẳng về phía Ngụy Sơn Hải.

Đứng yên chịu đòn không phải tác phong của hắn.

Hắn chưa bước vào Tiên Thiên, không có Kiếm Khí để công kích tầm xa, muốn thắng chỉ có một con đường – áp sát.

“Thi triển bí kỹ bộc phát sao? Tốt!”

Đối diện với Lục Thanh đang đánh tới, Ngụy Sơn Hải không những không kinh ngạc mà còn hưng phấn, lớn tiếng quát, một kiếm chém xuống như đao có thể bổ nứt cả núi.

Một kiếm ấy mang đến cho Lục Thanh cảm giác áp lực hoàn toàn khác hẳn ban nãy.

Kiếm thế khổng lồ bao phủ hắn, thậm chí khi còn chưa bổ xuống, lực lượng ẩn chứa trong nó đã khiến hắn nghẹt thở.

“Đây chính là sức mạnh chân chính của Tiên Thiên sao?”

Cảm nhận được uy thế của Ngụy Sơn Hải, trong lòng Lục Thanh sinh ra chút rung động rất nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không có sợ hãi.

Ngược lại, chiến ý càng bùng cháy dữ dội.

Không hề nghĩ ngợi, chiến đao trong tay hắn xoay chuyển, chém thẳng nghênh đón.

Hắn tiếp tục lựa chọn – lấy cứng chọi cứng!

Bình Luận (0)
Comment