Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 276

Ánh mắt của mấy vị võ giả Tiên Thiên đồng loạt rơi xuống người Lục Thanh, khiến bọn họ một lần nữa chấn động.

Bởi vì trên người Lục Thanh, bọn họ không hề cảm nhận được khí tức Chân Nguyên đặc hữu của cảnh giới Tiên Thiên.

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là Lục Thanh vẫn chưa bước vào Tiên Thiên!

Vậy mà hắn lại có thể dễ dàng chém chết Trịnh lão thái thái như vậy.

Trong một thoáng, mấy vị Tiên Thiên đều chấn động tâm thần, không khỏi sinh ra sự kiêng kỵ sâu đậm đối với Lục Thanh.

Đối mặt ánh nhìn soi xét của bốn vị Tiên Thiên, sắc mặt Lục Thanh vẫn bình tĩnh như nước.

Nhưng âm thầm, hắn đã kích hoạt siêu năng lực, lặng lẽ thăm dò lai lịch của từng người đối diện.

Thấy Lục Thanh không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn lại bọn họ mà không lộ ra chút sợ hãi nào, đám Tiên Thiên càng thêm dè chừng.

Một lúc lâu sau, lão giả tóc bạc mặt trẻ lên tiếng, giọng trầm ổn:

“Tiểu huynh đệ, không biết nên xưng hô thế nào. Ngươi và Trịnh lão thái thái có ân oán gì mà lại hành hạ bà ta tàn nhẫn đến vậy?”

“Ồ? Giết bà ta nhất định phải có ân oán ư? Chẳng lẽ không thể là ta gặp chuyện bất bình, nhìn chướng mắt, rồi tiện tay chém một nhát?”

Lúc này, Lục Thanh đã thăm dò xong thông tin của cả bốn người.

Hắn còn cố ý xem kỹ hơn đối với vị lão giả nho nhã kia.

Nghe lão tóc hạc hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt đáp.

“Ngươi!” Lão nho giả trợn mắt, khí tức dao động như muốn bộc phát: “Nếu ngươi thấy chướng mắt, dạy một bài học là được rồi. Sao lại ra tay ác độc như thế?”

“Đối với loại ác phụ thâm độc ấy, giữ lại có ích gì? Lão già, chẳng lẽ ngươi không biết tâm địa độc ác của ả hay sao?”

Mặc dù thông tin cho thấy lão nho giả không phải hạng đại ác, nhưng Lục Thanh chẳng có cảm tình gì.

Một kẻ hồ đồ, chưa rõ đầu đuôi sự việc đã dám xuất thủ. Lục Thanh nhịn đến giờ đã là nể mặt lắm rồi.

“Con mụ đó vì tức giận mà muốn làm tế sống  cho cái thằng cháu phế vật của mình. Loại hành vi tàn nhẫn không bằng cầm thú, trời người đều giận. Ta chém chết có gì sai?”

Lão nho giả ngập ngừng nhưng vẫn gượng nói:

“Đó chỉ là tin đồn. Trịnh gia chưa từng làm chuyện đó. Chỉ dựa vào lời chưa xảy ra mà kết luận là quá tùy tiện.”

“Lão hồ đồ! Ta thấy ngươi mê muội vì con mụ đó đến ngu người rồi!”

Lục Thanh dứt khoát mắng thẳng.

“Tâm địa của mụ già ấy thế nào, ngươi dám bảo đảm ả không dám thật sự làm tế sống ?”

Bị mắng trước mặt mọi người, lão nho giả giận đến run, nhưng câu sau khiến ông ta cứng họng.

Ông ta muốn nói “không”, nhưng chính ông ta cũng biết lời đảm bảo đó chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Dựa vào tính tình của Trịnh lão thái thái… ả thật sự dám làm!

Thấy đối phương bị chặn họng, Lục Thanh nói tiếp:

“Chứ ngươi tưởng mụ đó chưa từng làm tế sống  người sao?”

Lời này khiến cả bốn Tiên Thiên chấn động.

Đặc biệt là lão nho giả, bật thốt:

“Ngươi nói gì cơ?”

Thành chủ Châu phủ cũng trầm giọng hỏi:

“Tiểu hữu, nếu lời ngươi là thật… Trịnh lão thái thái từng làm sống tế?”

“Nếu muốn biết, các ngươi cứ đào mộ đứa con trưởng của Trịnh gia lên. Muốn biết gì đều sẽ có.”

Nghe thế, đám Tiên Thiên đồng loạt biến sắc.

Trong đầu bọn họ lập tức hiện lên sự kiện năm xưa – vụ việc chấn động ấy cùng dáng vẻ điên cuồng của Trịnh lão thái thái thời điểm đó.

Trong lòng mọi người, đã tin lời Lục Thanh đến bảy tám phần.

Nếu xét theo tình trạng lúc ấy của Trịnh lão thái thái, bà ta quả thật có thể làm ra chuyện tàn độc ấy.

“Được! Tiểu huynh đệ, ta nói rõ trước. Chúng ta sẽ đi điều tra. Nếu trong mộ con trưởng Trịnh gia không có dấu vết tế sống, đừng trách ta thay trời hành đạo.”

Lão nho giả nghiêm giọng.

“Lão già, ngươi có tư cách gì mà thay trời hành đạo với ta? Có thù thì cũng là chuyện nhà Trịnh gia. Ngươi là cái gì của họ?”

Lục Thanh cười lạnh.

“Hơn nữa, giữa chúng ta vẫn còn một nợ cũ chưa tính.”

“Ta và ngươi có nợ gì?” Lão nho giả ngẩn ra.

“Lão già, ngươi tưởng ta rộng lượng vậy sao? Vừa rồi ngươi đánh lén ta ba đường Kiếm Khí. Ta không nhớ chắc?”

“Ngươi muốn thế nào?”

Bị gọi “lão già” liên tục, lão nho giả giận đến đỏ mặt.

“Đơn giản. Ngươi chém ta ba kiếm, ta chỉ cần ngươi chịu một đao của ta. Sống được thì xem như xong nợ.”

“Tiểu tử, ngươi tự tin thật.”

Lão nho giả cười giận dữ.

“Không biết ngươi dùng cách gì giết được Trịnh lão thái thái, nhưng ngươi nghĩ võ giả Tiên Thiên dễ bị xem thường như thế sao?”

“Bớt nói nhảm. Dám hay không?”

“Dám! Tại sao không dám!”

Vừa dứt lời, lão tóc bạc giật mình:

“Lão Lâm!”

“Không sao.” Lão nho giả phẩy tay, “Ta cũng muốn xem người có thể giết cả Vân sư muội thì mạnh đến mức nào.”

Bình Luận (0)
Comment