Sư phụ đột phá khiến Lục Thanh càng thêm tin tưởng vào chuyến đi đến Vân Châu lần này.
Đạt đến Tiên Thiên Tiểu Thành, lại sở hữu song hệ Tiên Thiên Nguyên Khí, hơn nữa còn lĩnh ngộ được Tiên Thiên lĩnh vực.
Lục Thanh ước lượng rằng hiện tại, sư phụ của hắn thậm chí có thể đối đầu với một Võ giả Tiên Thiên Đại Thành mà chưa chắc rơi vào hạ phong.
Võ giả Tiên Thiên của Lưu Vân Tông tuy mạnh, nhưng hắn cho rằng khó có khả năng trong tông môn lại xuất hiện một nhân vật đạt đến trình độ Tiên Thiên Đại Thành.
Nếu thực sự có người như vậy, Lưu Vân Tông đã không chỉ là một trong ba đại tông môn của Vân Châu.
Ăn sáng xong, Lục Thanh cùng mọi người tiếp tục lên đường.
…
Có điều hơi kỳ lạ, bởi lẽ bọn họ đã chính thức bước vào địa phận Vân Châu, vẫn luôn đi trên quan đạo, vậy mà mấy ngày nay lại chưa gặp bất kỳ người nào của Lưu Vân Tông.
Không rõ là Lưu Vân Tông không phái người đi tìm Thiếu tông chủ của họ, hay nhóm người kia đã đi đường vòng khác.
Nếu là trường hợp thứ hai, thì không phải tin tốt đối với Lục Thanh và đoàn người.
Khi Lục Thanh đang suy nghĩ có nên tìm cớ quay lại kiểm tra tình hình không, sắc mặt hắn bỗng biến đổi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Chẳng mấy chốc, hắn thấy bụi đất cuồn cuộn bốc lên, một toán võ giả cưỡi cao mã đang phóng nhanh về phía bọn họ.
“Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.”
Từ xa nhìn lại, Lục Thanh đã nhận ra y phục của mấy kẻ cầm đầu, vô cùng quen thuộc, khiến hắn bật cười lạnh.
“A Thanh, có chuyện gì vậy?”
Trần lão y vén rèm xe hỏi.
Chưa đợi Lục Thanh đáp, những võ giả cưỡi ngựa phía trước đã hét lớn.
“Xe phía trước tránh đường! Trong ba hơi không tránh thì chết!”
Ba hơi thở trôi qua trong chớp mắt. Mã Cố chỉ kịp ghìm cương dừng xe, căn bản không kịp đánh lái tránh sang.
Thấy vậy, sắc mặt đám võ giả đối diện càng hung ác; sát khí bùng lên, mấy cây trường tiên đã vun vút quất tới xe ngựa.
Chỉ nghe tiếng gió vù vù, nếu để đánh trúng, cho dù xe ngựa không vỡ, cũng sẽ bị hất văng khỏi đường bởi lực đạo cực mạnh.
Mã Cố biến sắc, định xuất thủ ngăn lại, nhưng ngay lúc ấy hắn nghe thấy mấy tiếng xoẹt bén nhọn ngay bên tai.
Hắn chỉ thấy vài tên võ giả vừa động thủ bỗng hét thảm, máu từ trán phun ra, ngã khỏi ngựa, trường tiên mất lực rơi xuống, không chạm được vào xe.
“Sao… cái gì?!”
Biến cố bất ngờ khiến tất cả đám người kia sững sờ.
Vài kẻ xông lên trước bị hạ trong chớp mắt khiến chúng càng thêm kinh hoàng.
Cũng may, võ giả lần này đều là tinh nhuệ, cưỡi ngựa thành thạo, nên trong khoảnh khắc sinh tử, chúng lập tức bật người lên tránh khỏi việc bị chính chiến mã giẫm chết.
Nhưng dù vậy, cả toán người buộc phải dừng lại.
Kể cả nếu không bị ép dừng, bọn chúng cũng không thể bỏ đi, bởi vì những kẻ vừa ngã xuống kia dù tránh được vó ngựa, thì vẫn nằm im, không động đậy.
Nhìn kỹ lại, tất cả đều đã chết.
“Sư huynh Triệu!”
“Hoàng huynh!”
“ Vương sư đệ!”
Nỗi chấn động lần này thật sự không nhỏ.
Phải biết rằng mấy người bị giết vừa rồi đều là nhân tài trong tông, ít nhất cũng là Võ giả hậu thiên Cốt Cảnh Đại Thành, vậy mà chết trong nháy mắt.
Toàn bộ võ giả đều tái mặt.
“Là ai dám đánh lén? Ngươi tìm chết phải không?!”
Một đại hán mặt đỏ như táo tàu, bên hông đeo chiến đao, sắc mặt âm trầm, quát lớn về phía xe ngựa.
“Người của Lưu Vân Tông đúng là bản tính ăn bẩn không đổi. Đi đến đâu cũng hống hách, coi mạng người như cỏ rác.”
Lục Thanh lạnh giọng bước xuống xe, không đợi bọn chúng hoàn hồn.
“Mã Cố huynh, huynh nói đúng, đây đúng là người của Lưu Vân Tông.”
Mã Cố nhìn kỹ, quả nhiên thấy y phục bọn chúng giống hệt đám đệ tử Lưu Vân Tông mà họ đã giết ở trấn Thanh Phong vài ngày trước: trên cổ tay và cổ áo đều có hoa văn mây đặc trưng.
“Thì ra đúng là lũ tạp nham của Lưu Vân Tông.”
“Thằng nhãi to gan!”
“Không biết sống chết!”
“Muốn tìm đường chết!”
Bị hai người chửi thẳng mặt, đệ tử Lưu Vân Tông đồng loạt nổi giận.
Tên đại hán mặt đỏ rút chiến đao khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, chỉ trong nháy mắt đã chém thẳng tới Mã Cố.
Hắn nhìn ra tu vi Lục Thanh không cao, chỉ khoảng Khí Huyết Cảnh, còn Mã Cố nhiều lắm là hậu thiên Cốt Cảnh Đại Thành.
Hai người này chắc chắn không thể giết đồng môn của hắn trong nháy mắt.
Chỉ có một khả năng: kẻ đánh lén vẫn ẩn trong xe.
Vốn dĩ hắn còn muốn dò xét thêm, nhưng lời lẽ của Mã Cố quá chướng tai, trong lòng hắn sát ý bùng nổ.
“Đến hay lắm!”
Nhát đao đột ngột bổ tới không làm Mã Cố hoảng sợ, trái lại hắn còn hưng phấn. Chiến đao sau lưng hắn cũng lập tức tuốt vỏ, chặn đứng kích sát.
“Sao?!”
Đại hán mặt đỏ kinh ngạc, chưa kịp phản ứng thì Mã Cố đã nhảy khỏi xe, lao thẳng về phía hắn.
“Haha, Lục Thanh huynh, đừng ra tay vội, đứng đó yểm hộ cho ta, để ta vui một trận!”
Giữa không trung, Mã Cố cười lớn.
Chiến đao trong tay hắn mang theo thế núi đổ, bổ thẳng xuống đầu đại hán mặt đỏ.
“Đao pháp này?!”
Đại hán mặt đỏ cảm nhận uy thế kh*ng b*, sắc mặt liền biến.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức đạp mạnh lên lưng ngựa, bật người lùi về sau.
--