Tà Dạ Vô Hối

Chương 24

Lúc tìm thấy Liên nhi, là chiều ngày hôm sau.

Dạ Hối nhìn nàng được người vớt lên từ dưới đáy hồ hoàn toàn thay đổi, dưới chân mềm nhũn.

Dạ Hạo Thiên ôm y đến trước mặt:"Ngoan, đừng nhìn!""

"Không." Bàn tay để ngang trước mắt bị Dạ Hối cường ngạnh đẩy ra, Dạ Hối không chớp mắt nhìn chằm chằm vào vào cỗ thi thể kia, y hỏi:""Người này thật là Liên nhi sao?""

Dạ Hạo Thiên nói: "Đã tìm người phân biệt đã qua, là nàng."

Dạ Hối bi thương cười cười: "Tìm ai phân biệt? Nàng ngốc ở bên cạnh ta lâu nhất, ngay cả ta cũng không nhận ra, người khác có thể nhận ra hay sao?""

Dạ Hạo Thiên nói: "Nàng trên lưng có vết bớt, tỳ nữ ở chung với nàng biết.""

"Vậy sao?" Dạ Hối rũ tay xuống, lực đạo giãy dụa cũng biến mất.

"Vì cái gì?" Y hỏi.

Dạ Hạo Thiên nói: "Vẫn còn đang tra, có người báo tiểu thái giám kia đã tìm được.""

"Chết rồi."

"Đúng, uống thuốc độc tự vẫn."

Dạ Hối không bất ngờ: "Quả nhiên..."

Chuyện đã được lên kế hoạch tốt, đối phương đặc biệt tìm Liên nhi ra tay, rất rõ ràng đây là cảnh cáo.

Dạ Hối biết rõ sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, cho dù có tránh như thế nào, nơi này cũng là hoàng cung.

Y đẩy tay Dạ Hạo Thiên ra:""Ta muốn một mình yên lặng,""

Dạ Hạo Thiên không thả người: "Không được!" Cái bộ dạng này của Dạ Hối, hắn thật sự không yên tâm.

Dạ Hối giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười trào phúng:""Cần gì phải lo lắng? Ta sẽ không vì nàng mà tự sát.""

Dạ Hạo Thiên nhíu nhíu mày, hắn không thích vẻ mặt này của Dạ Hối.

"Buông tay."

Tay Dạ Hối giãy dụa lợi hại hơn, thậm chí có chút ít không quan tâm, cảm thấy cuồng loạn, Dạ Hạo Thiên giao cho Dung Thanh: "Xử lý cho tốt.""

Bàn tay chụp tới, trước mắt tất cả mọi người, đem Dạ Hối bế lên:"" Ngoan, đừng làm rộn, phụ hoàng mang ngươi trở về."

Hắn tự quyết định mọi chuyện, Dạ Hối cũng vô lực thay đổi, hiện tại không có tâm tình cùng hắn tranh luận, vì vậy cái gì cũng không nói, an tĩnh tựa trên vai hắn, nhắm mắt lại.

Có lẽ là y trời sinh tính tình đạm mạc, khi thực sự tìm được Liên nhi rồi, y lại không cảm thấy khổ sở. Chỉ là có chút đáng tiếc, một cô nương tốt nói không còn liền không còn nữa.

Mệt mỏi, rất mệt a! Mệt đến toàn thân cao thấp không có một điểm khí lực.

Dạ Hạo Thiên vỗ vỗ lưng của hắn:""Đừng ngủ.""

Dạ Hối nhẹ nhàng "Ân " một tiếng, nhưng vẫn cảm giác mí mắt trầm xuống. Y mệt mỏi, y muốn ngủ, có lẽ sau khi ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ phát hiện Liên nhi còn sống, đây hết thảy chỉ là một giấc mộng mà thôi.

"Hối nhi... Hối nhi..."

Bên tai liên tục có tiếng người gọi, ngủ cũng không yên ổn, Dạ Hối có chút tức giận, nhấc lên mí mắt.

"Tỉnh, ngũ điện hạ tỉnh!"

Chung quanh tiếng người ầm ĩ, khiến cho Dạ Hối không vui nhíu mày.. Đầu có chút đau, vô thức giơ tay, lại phát hiện tay được một người nắm lấy sít sao.

Dạ Hối mở mắt ra:"Dạ... Hạo Thiên?" Hắn lại đang tức giận cái gì?

Nhìn y vẻ mặt mờ mịt, Dạ Hạo Thiên thật vất vả đè xuống nộ khí đang dâng lên, khuôn mặt u ám, trầm giọng hỏi:""Hoàng nhi ngủ một giấc có thấy thoải mái?""

"Không thoải mái." Rốt cuộc cũng rút được tay về, xoa huyệt thái dương ẩn ẩn đau, Dạ Hối hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, ầm ĩ như vậy?""

Vì vậy Dạ Hạo Thiên sắc mặt lại đen thêm vài phần. Hắn híp mắt, nhìn về phía thái y ở một bên nơm nớp lo sợ, hỏi:"Đây là có chuyện gì?"

"Có thể... Có thể do ngũ hoàng tử ngủ khá lâu rồi, nhất thời không kịp phản ứng...""

Ngủ rất lâu? Dạ Hối muốn chống thân ngồi dậy, chỉ cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, không thoải mái vỗ nhẹ trán, y hỏi:"" Ta ngủ bao lâu?""

Thái y cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn sắc mặt Dạ Hạo Thiên, run run rẩy rẩy dựng lên ngón tay.

"Ba canh giờ?"

"Là ba ngày." Dạ Hạo Thiên lạnh mặt đáp, vung tay lên:""Đều lui xuống đi!""

"Vâng!" Mấy vị thái y như được đại xá.

Có trời mới biết ngũ hoàng tử như thế nào một dấu hiệu cũng không có đã ngủ, mặc người gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy, khám bệnh hỏi mạch cũng nhìn không ra nguyên nhân. Mấy vị đại phu còn đang thương lượng, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, nhưng ai biết tâm dược ngũ hoàng tử cần là gì cơ chứ!

Dạ Hạo Thiên lạnh mặt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm, bọn họ cũng không dám dùng dược tùy tiện, đều nói ngũ hoàng tử là tâm can của hoàng thượng, mọi người xem như lĩnh giáo.

"Ta ngủ ba ngày?" Dạ Hối vẻ mặt kinh ngạc:"Làm sao lại như vậy?" Y còn tưởng rằng mình đau đầu là vì ngủ không được ngon giấc.

Y chậm rãi chống thân ngồi dậy, Cảnh An bước lên phía trước hỗ trợ, cầm gối mềm kê sau lưng y.

Y hỏi Dạ Hạo Thiên: "Ba ngày này, đã xảy ra chuyện gì?"

Dạ Hạo Thiên liếc nhìn Dung Thanh, Dung Thanh tiến lên, đem chuyện xảy ra trong ba ngày nay nhất nhất nói ra.

Liên nhi đã chết, tiểu thái giám nàng gặp cũng đã chết, cuối cùng cung nữ gặp qua tiểu thái giám kia cũng bị người giết. Mà quan hệ của cung nữ kia tất cả đều điều tra ra.

Hết thảy mũi nhọn, đều hướng về Phượng Nghi điện, chỗ ở của Thẩm Ngọc Hạ.

Thời điểm Dung Thanh nói tới đây, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, Dạ Hối nhìn hắn, lại nhìn Dạ Hạo Thiên, có chút không rõ sự tình đã phát triển đến một bước này.

5 năm nay tuy nói trong hậu cung mấy vị kia đều không quá an phận, nhưng vì Dạ Hạo Thiên thái độ không rõ, bọn họ cũng không dám làm quá rõ ràng. Bất kể nói thế nào, Dạ Hối hiện tại là hoàng tử được sủng ái nhất, trước khi bọn họ động thủ cũng phải cân nhắc trước hậu quả.

Đã nhịn 5 năm, vì cái gì lại ở thời điểm này mà động thủ?

Nhìn ra nghi hoặc trong mắt y, Dạ Hạo Thiên lại không có ý tứ muốn giải đáp, chỉ phân phó Dung Thanh:""Đem cháo tới.""

""Vâng.""

Dạ Hối cứ mãi bất tỉnh, nên chưa ăn uống gì cả, Dạ Hạo Thiên vẫn luôn cho người nấu cháo mang đến đây, chỉ sợ y tỉnh sẽ kêu đói.

Dạ Hối khoát khoát tay, cũng không phải rất đói, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Dạ Hạo Thiên, hắn cứ một mực giữ bộ dạng nếu y không ăn thì cái gì cũng sẽ không nói, vì thế Dạ Hối đành phải mở miệng:""Ta muốn rửa mặt trước.""

Dung Thanh vung tay lên, các cung nữ sớm đã chờ ở bên ngoài bưng bồn nước nối đuôi nhau mà vào. Bởi vì liên quan đến Dạ Hạo Thiên, hắn đối với thói quen ưa thích của Dạ Hối hiểu đến nhất thanh nhị sở.

Dạ Hạo Thiên mặt không biểu tình ngồi đó nhìn Dạ Hối rõ ràng còn rất yếu, lại cự tuyệt Cảnh An nâng, hơi cau mày đứng thẳng lưng ở kia.

Cung nữ hầu hạ y thay y phục, bọc thân thể trắng nõn bị lộ ra, bởi vì mê man quá lâu, nên nhìn gầy đi không ít, xương sườn đều có chút nhô ra.

Phượng mâu Dạ Hạo Thiên hơi híp lại, không ai biết trong đó cất giấu thứ gì.

Dạ Hối ngẫu nhiên ngẩng đầu, đụng phải tầm mắt của hắn, cũng không để ý, sau đó nhìn theo đường nhìn của Dạ Hạo Thiên, liền cúi đầu nói với cung nữ đang treo đồ trang sức trên lưng mình:"" Ta không đi ra ngoài, những vật này không cần đeo.""

"Vâng."

Rửa mặt xong, tinh thần Dạ Hối thoạt nhìn khá hơn một chút, ngồi ở bàn ăn cháo thịt nhuyễn nhu, y tranh thủ hỏi Dạ Hạo Thiên: "Điều tra ra là ai chưa?"

"Hoàng nhi đoán là ai?""

Dạ Hối liếc nhìn hắn một cái, trong hoàng cung cái loại này, mấy năm nay Dạ Hối cũng gặp không ít, ra tay nhanh chóng giết người diệt khẩu không nói, còn có thể vu oan giá họa, cũng đã chứng minh loại thủ đoạn này của đối phương đã dùng không ít, trong nội cung loại nhân vật lợi hại như vậy cũng không có mấy người.

Y hỏi: "Mai Phi?"

Mẫu phi Nhị hoàng tử Dạ Minh Lân là công chúa Tề quốc, Dạ Hối đã gặp qua mấy lần, một bộ nét mặt bất động thanh sắc, là nhân vật lợi hại.

Dạ Hạo Thiên khiêu lông mày:"" Hoàng nhi sao không nghĩ là Huệ phi?""

Dạ Hối bĩu môi khinh thường: "Nàng sẽ chưa có bản lĩnh kia đi?""

Chuyện 5 năm trước Huệ phi chạy đến Kiền Minh điện thị uy, Dạ Hối vẫn nhớ như in, tuy nhiên mấy năm nay hai người cũng chưa từng chạm mặt nhau, một là Dạ Hối có thể trốn liền trốn, hai là, chỉ sợ vị Huệ phi kia bị người đề điểm. Đối với nữ nhân này, Dạ Hối thủy chung không tin nàng có thể thông minh làm hết thảy mọi việc cẩn thận như vậy.

Nhưng mà tứ hoàng tử Dạ Minh Hâm thì ngược lại, so với 5 năm trước không giống nhau, thường xuyên gặp nhau ở Thái Học viện nhìn thấy y, lúc mới đầu, cũng không cho Dạ Hối sắc mặt tốt, vậy mà dần dần lại dùng vẻ mặt tươi cười đáp lời, tính cách hắn biến hóa không thể nói là không lớn.

Dạ Hạo Thiên cười cười, cảm giác mang theo vài phần bí hiểm, hắn cũng không nói cho Dạ Hối là ai, ngược lại chen vào một câu mở đề, nói với Dạ Hối:"" Đầu tháng sau, có người từ Tề quốc tới, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong hoàng cung sợ là lại nhiều thêm một vị công chúa Tề quốc rồi.""

Dạ Hối sững sờ: "Lại là hòa thân?" Bọn họ chẳng lẽ ngoại trừ hòa thân thì không nghĩ ra biện pháp khác sao? Có điều... "Ngươi sẽ hạ thủ với Tề quốc sao?""

Dạ Hạo Thiên không thừa nhận, khóe môi câu lên hỏi:""Hoàng nhi sao lại nghĩ như vậy?""

"Trong lòng ngươi hiểu rõ."" Dạ Hạo Thiên không trêu chọc người ta, người ta như thế nào đưa một người tới còn ngại không đủ, lại đưa thêm một người nữa?

Lại nói kỳ thật phi tần Dạ Hạo Thiên không coi là nhiều, cái gọi là hậu cung 3000 mỹ nữ, Dạ Hối đúng là chưa từng chứng kiến.

Vốn là một năm tuyển phi một lần, Dạ Hạo Thiên sau khi đăng cơ sửa lại thành ba năm một lần, mà người này lại rất kén chọn, cho nên người có thể vào cung đã ít lại càng thêm ít.

Nhưng mà Dạ Hối lại biết, Dạ Hạo Thiên không chỉ thuần túy chọn phi tử, hắn chọn người không chỉ là tướng mạo, mà còn là bối cảnh gia đình phức tạp. Có thể tiến vào trong cung, cũng không phải là hạng người đơn giản.

Theo như Dạ Hối, hắn không phải chọn phi tử, chọn diễn viên thì đúng hơn.
Bình Luận (0)
Comment